Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỌ VÀ ANH

Tôi thường hay thích ngồi viết ra những gì tôi nghĩ, thích nghe tiếng lách cách của bàn phím, uống một cốc trà không đường và nghe những bài hát tôi thích nghe, một cách đầy thư thái. Nếu tốt nhất thì trong một không gian yên tĩnh thì càng tuyệt vời, điều mà những ngày gần đây hơi khó khăn trong nhà. Nhưng thật ra, nhiều lần những điều tôi nghĩ tôi muốn viết ra, dài dằng dặc và đầy cảm xúc, cuối cùng sau đó lại không thể viết được nữa, không biết do cái bản tính lười bền vững hay do bản thân sâu bên trong không muốn viết điều đó nữa. Tôi là người có hứng mới viết, có hứng làm cái gì thì vô cùng nghiêm túc, như bạn cùng lớp đại học đã đùa rằng trong những năm quen biết nhau, hiếm thấy tôi có hứng bao giờ. Vậy nên, tôi lười thì không có gì đáng ngạc nhiên cả, lười đến mức không bao giờ lưu tên ai trong danh bạ điện thoại vì thấy việc save mất thời gian, lười nhắn tin chúc mừng ai đó, ai thân hơn thì nhắn được cái tin hpbd hay hpny là cả một nỗ lực có hứng rồi, nếu lỡ có làm rơi cái áo hay cái quần, tôi sẽ dùng chân đá lên cao và bắt lấy, vì cúi xuống thật sự mệt mỏi, tôi thường hay nói rằng : mẹ, tốn hết calo của tao :)). Tôi vô cùng thân thiện, lịch sự, nhưng không thích quá thân thiết, ai lạ bắt chuyện thì tôi trả lời, người ta nói gì tôi đáp trả cần và đủ, điều này khiến một vài ai đó nghĩ tôi khó làm quen hay không dễ gần, nhưng thật ra tôi không thích tiếp xúc quá nhanh với người lạ, và đến lúc này đúng mà nói thì tôi cũng hết nhu cầu tạo dựng thêm mối quan hệ. Tuy nhiên dù là thế, tôi vẫn thân thiện hết sức có thể, một con người hay hoà bình, mong thế giới hoà bình và sợ thị phi, hầu như tôi chả ghét ai bao giờ, dù có ghét người ta đến thế nào mà người đó sau lại cư xử tốt với tôi, tôi cũng quen hết và sẵn sàng vui vẻ lại, không thích thì cũng có nhiều nhưung hạn chế tiếp xúc thôi. Tôi thường hay nói với người bạn sinh đôi rằng đáng lẽ tôi nên nhận giải Nobel về hoà bình, nó cũng gật gù đầy đồng tình. Như một kết quả tất yếu, tôi siêu ghét chốn ồn ào đông đúc, thích đi café yên tĩnh , sẵn sàng đi cái quán thường ăn suốt cho dù chất lượng đồ ăn có vẻ bị giảm đi chăng nữa, không hay thử những địa điểm mới, nhưng nếu đông quá thì chắc cũng đành dứt áo ra đi. Chị tôi bảo, tôi bị bệnh sợ con người.

Tôi nghĩ, có lẽ giới thiệu về bản thân như này đã đủ dài rồi, tôi sẽ nói thêm qua những mẩu chuyện về cuộc đời tôi, đó là cuộc sống thiếu muối và nhẹ nhàng trôi qua thôi, nhưng tôi cứ viết cứ nói mà chẳng cần ai đọc ai hiểu, tôi muốn viết để đâu đó trong tôi cảm thấy được bình tĩnh, để nỗi lòng không biết tỏ cùng ai này ít nhất cũng được thấy an ủi. Như điều thường dễ bắt đầu nhất, tôi đã từng yêu.

Trong cuộc đời 2 mấy năm qua, có lẽ tình yêu là điều đáng nói nhất, vì nó cũng giông bão không kém gì một câu chuyện nhân sinh đầy éo le nào


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net