1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(( _ _ ))..zzzZZ

Với một tiếng thở hổn hển lớn, Sungho đứng dậy khỏi giường. Anh kiểm tra thời gian trên điện thoại, bây giờ là 7 giờ 45 . Anh phải chuẩn bị mở tiệm trước 9 giờ nhưng chỉ riêng công việc thường ngày đã khiến anh ấy mất khoảng một tiếng!

Vì vậy, bây giờ, anh phải nhanh chóng thực hiện công việc đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng của mình. Sungho thường làm nó một cách hoàn hảo nhưng hôm nay là một trong những ngày mà mọi thứ phải đi sai hướng.

Sungho chỉ tắm có năm phút và mặc bất cứ bộ đồ nào anh với lấy được trong tủ. Ít nhất trang phục của anh nó trông cũng khá tươm tất. Sungho đã chăm sóc da và trang điểm nhẹ trước khi dùng lô cuốn tóc.

Anh phóng nhanh qua hành lang, lấy chìa khóa và túi xách rồi đi ra cửa. Sau đó thì nhận ra được nửa chừng rằng mình đang đi đôi dép bông chứ không phải giày.

Anh ngước mặt lên trời than vãn.

"Hôm nay không thể tệ hơn được nữa sao?" Anh càng cảm thấy đau khổ hơn khi quên mất kính áp tròng của mình. Tầm nhìn của Sungho tệ đến mức anh gần như không thể nhìn thấy gì.

Chà, hãy hy vọng anh sẽ không va vào bất cứ thứ gì và bị ngã, vấp ngã và thậm chí còn cảm thấy đau khổ hơn.

Khi đến nơi, anh nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước giờ khai tiệm. Mang giỏ hoa đi tới đi lui trong cái bụng trống rỗng.

Ít phút sau, anh cảm thấy đau nhức khi cúi xuống nhiều lần nhặt thúng. Sau khi đặt hai cái cuối cùng xuống, anh ta duỗi người ra và càu nhàu.

Sau đó, anh bắt đầu bẻ cổ cho đến khi nhìn thấy một bóng người mờ ảo đang đứng bên kia đường, rất có thể đang đối mặt với cửa hàng.

Sungho nheo mắt khi quan sát hình dáng đó. Anh không thể nhìn rõ nên điều đó chỉ khiến anh cau mày sâu hơn. Sungho cố gắng gạt đi và chỉ nở nụ cười ấm áp nhất và cúi đầu lịch sự. Giả sử có một khách hàng đang chờ mở cửa hàng.

.

.

.

Phải mất một lúc Leehan mới bắt đầu phản ứng. Cậu không muốn tỏ ra thô lỗ nên đã đáp lại cử chỉ đó bằng hành động tương tự.

Nhưng lúc này trông cậu giống một gã kỳ quặc. Nhìn chằm chằm vào một người mà Leehan chưa từng gặp vào sáng sớm hoàn toàn mang lại những ấn tượng kỳ lạ. Đợi đã, Leehan nghĩ cậu đã nhìn thấy người bán hoa cau mày với mình. À ừ...

Liệu cậu có nên đến cửa hàng hoa và giả vờ như đang đợi mua hoa không? Hay chỉ cần bỏ đi? Nhưng điều đó có vẻ tệ hơn phải không? Người bán hoa có lẽ sẽ nghĩ rằng Leehan là một kẻ rình rập già nua đáng sợ nào đó. Chỉ cần bỏ đi có lẽ sẽ nâng cao khả năng.

Trời ạ. Cậu đang đi.

Leehan kiểm tra xem có xe nào đang di chuyển trước khi băng qua đường hay không. Cậu bước nhanh qua. Dần dần, thu hẹp khoảng cách giữa họ, để lại một khoảng cách với người bán hoa đang lo lắng.

Leehan nhận ra mình cao hơn người bán hoa một chút. Cậu cúi đầu lịch sự trước khi nói.

"Xin chào, mình xin lỗi nếu vừa rồi đã làm cậu cảm thấy không thoải mái. Mình đang đợi để mua một ít hoa," Người bán hoa đã thả lòng hơn trước . Tốt lắm, tiếp tục đi Leehan.

"Oh không không không, cậu không làm vậy. Mình quên đeo kính áp tròng nên không thể nhìn rõ, thị lực của mình rất kém," Anh ngượng ngùng giải thích.

Anh ấy trông thực sự có lỗi, Sungho không có ý khiến Leehan hiểu lầm-

ọc ọc

Leehan liếc nhìn qua, anh cứng đờ. Nhanh chóng quay đi và giấu mặt vào tay mình. "Sao lại ồn ào thế..." Sungho lẩm bẩm một mình.

Leehan lại cười khúc khích. "Sáng nay cậu đã ăn gì chưa?"

Người bán hoa ngượng ngùng lắc đầu. "Chưa..." Điều đó sẽ giải thích cho hành động gắt gỏng trước đó.

Leehan nghĩ rằng cậu có thể mời anh một miếng bánh sừng bò và một tách cà phê. "Đây, cầm lấy đi," Leehan đưa chiếc túi giấy.

Sungho bỏ tay ra khỏi mặt và mở to mắt. Nhìn Leehan bằng ánh mắt 'cậu nghiêm túc đưa cho mình thứ này à?'.

Leehan gật đầu và mỉm cười. "Đừng lo, mình đã ăn trước đó rồi,"

"Ahh... cảm ơn cậu rất nhiều," Khuôn mặt dịu dàng và đôi mắt sáng lên khiến Leehan tan chảy. Và cậu nghĩ nên mua thêm đồ cho người này mỗi ngày.

"À, cậu có muốn vào xem hoa không? Mình mới mở cửa hàng thôi, chưa xong nhưng cậu có thể tham khảo nhé."

Mình đến đây để gặp cậu, Leehan sẽ nói như vậy nhưng cậu ấy không thể dọa người bán hoa sớm như vậy được.

Không, tất nhiên không phải vì cậu hèn nhát về cảm xúc của mình khi nói đến người bán hoa. Dĩ nhiên là không.

Leehan kiểm tra thời gian và ôi trời, cậu đến muộn. Bây giờ đã là 8:46 và cậu vẫn còn phải đi bộ 10 phút nữa mới đến lớp.

"Mình sẽ làm vậy nhưng hiện tại mình đang đến khá muộn. Cửa hàng có mở cửa vào buổi tối không?"

Sungho, "Nhưng cậu phải nhanh lên,  mình đóng cửa vào khoảng 7 giờ. Hoặc mình có thể đóng muộn hơn một chút cho cậu được không?" Người bán hoa nghiêng đầu.

Giọng anh có chút tội lỗi rằng anh có thể đóng cửa cửa hàng trước khi Leehan kịp ghé qua.

Làm sao có người có thể là một thiên thần như vậy.

"Mình không chắc mình có thể làm được hay không. Hmm, thế còn... cậu cho mình số điện thoại của cậu để mình có thể nhắn tin cho cậu nhé?" Leehan thầm vỗ lưng cho giải pháp thiên tài này.

"Tất nhiên rồi!" Leehan mỉm cười và rút điện thoại trong túi ra đưa cho người bán hoa.

Những ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên màn hình, nhập số của anh vào.

"Xong! Của cậu đây," Anh trả lại điện thoại cho Leehan. Sau đó, người này sẽ xem số liên lạc mới được lưu trên điện thoại của mình. Cậu mỉm cười.

"Sungho 🌻 " Sungho. Thật là một cái tên đẹp cho một bạn xinh trai.

"Cảm ơn cậu, mình sẽ cho cậu biết khi mình đến. Mình đi đây," Leehan cúi đầu lần nữa trước khi bắt đầu bước lùi về phía sau trong khi vẫy tay chào người bán hoa.

"Chúc một chuyến đi an toàn!" Anh vẫy tay nhiệt tình không kém.

Leehan quay lại nhìn con đường phía trước, có lẽ đang nở một nụ cười ngốc vì cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

"Sungho..." cậu thử gọi tên cái tên đó, xem nó trượt ra khỏi đầu lưỡi mình như thế nào.

Nếu ai đó trong khuôn viên trường nhìn thấy cậu ta phóng tới lớp trong khi lẩm bẩm tên ai đó, họ sẽ không nói gì.

Có ai đó đang yêu này.

Đúng, cậu đã bỏ lỡ lớp học của mình.

.

.

.

.

.

Sungho nhìn bóng dáng mờ ảo của cậu trai kia bước đi.

Khi cậu ta khuất bóng, Sungho lập tức quay lại và cúi xuống.

"Trời ơi," Anh lặng lẽ rít lên.

Cậu bạn đó phải được chính vị thần điêu khắc mới trông đẹp đẽ như vậy. Ngay cả với thị lực kém, anh vẫn có thể nhận ra rằng người đó trông rất dễ thương thế nào. Sungho chắc chắn rằng mình đã gặp được một hoàng tử ngoài đời thực. Cậu trai đó có thể là hoàng tử trong mơ của Sungho khi anh còn nhỏ.

Không chỉ quyến rũ mà còn là một quý ông. Có vẻ như là kiểu người sẽ bế Sungho lên giường mỗi tối, hôn chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, để lại những nụ hôn ngái ngủ khi anh nấu ăn cho cả hai vào buổi sáng và có thể là khiêu vũ chậm rãi trong sự thoải mái tại nhà của họ-

Tạm ngừng. Quá xa Sungho, quá xa. Không thể nào một người như thế lại có thể yêu anh được. Anh chỉ có thể mơ. Nhưng anh cũng không khỏi đỏ mặt khi nghĩ về hoàng tử.

"Cậu ấy là một người lạ. Và có thể sẽ gặp lại nhau vào tối nay, thế là xong. Cậu ta sẽ không bao giờ đến đây nữa," Sungho tự thuyết phục mình. Tự cứu lấy tương lai của mình một cách đau lòng.

Sungho rên rỉ. Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên bức tường kính. Tại sao hôm nay anh chàng đẹp trai nhất lại phải xuất hiện ở cửa hàng của anh. Sungho đang là một mớ hỗn độn.

"Aaaugh, kết thúc rồi,"

Đôi tay Sungho đang ôm lấy má anh giờ đang nhẹ nhàng vỗ về bản thân. Anh sẽ kể lại chuyện này với Sanghyeok sau.

"Bây giờ hãy quay lại làm việc thôi Sunghooo~," Anh đột ngột đứng dậy và nhai chiếc bánh sừng bò còn ấm. Nó làm sáng lên ngày tàn của anh.

                          * - *

"Có đủ quan tâm để giải thích không?" Hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt có chút khó chịu, giọng nói đều đều.

Leehan có thể nói rằng Taesan đang giận cậu. Có lẽ là do Taesan phải ngồi một mình suốt cả tiết và giáo viên liên tục nhắm vào cậu vì Leehan vắng mặt.

"Mình thề là có lý do chính đáng!" Leehan cầu xin. "Vậy hãy nói cho mình biết. Lý do là gì?" Taesan nhấn mạnh từng chữ.

Không quen với việc nói dối, thành thật là lựa chọn duy nhất của cậu. Leehan nói: "Mình ghé qua cửa hàng hoa và bằng cách nào đó mình đã trò chuyện với cậu ấy và nhận được số điện thoại". Cậu nheo mắt chờ đợi Taesan đả kích mình vì lý do ngớ ngẩn đó.

Một lúc lâu không nghe thấy gì, cậu từ từ mở mắt. Thay vì phản ứng cau mày và hoang mang, anh lại gặp phải một cú sốc thực sự từ Taesan.

"Cậu có số của cậu ta!?" Taesan có vẻ... ngạc nhiên? Đây là phản ứng xấu hay tốt đây?

"..Ừ?" Leehan bối rối. "Tại sao cậu lại ngạc nhiên?"

"Bạn mình ơi, người thậm chí không thể suy nghĩ rõ ràng chỉ khi nhìn thấy người mình yêu ngẫu nhiên cắm hoa vài ngày trước, đã có được số điện thoại của cậu ta ngay lần gặp đầu tiên? Đó là một thông tin đáng kinh ngạc nếu cậu hỏi mình,"

Ối. Leehan không điên cuồng đến thế đâu nhé. Đó là điều chắc chắn rằng cậu tán tỉnh một cách vô thức.

"Pssh, im đi," Cậu đảo mắt, khó chịu.

⁎ ⁺ ˳ ✿ ⁎ ⁺ ˳

Đôi chân bồn chồn lê bước trên nền xi măng, ngập ngừng tiến lên một bước rồi lại quay về vị trí ban đầu.

Có vẻ như tiết học cuối cùng của Leehan đã kết thúc sớm do giáo viên có việc khẩn. Bây giờ, cậu đang đứng ở cửa hàng hoa, đúng nơi mà cậu đã đến lần trước. Leehan đang suy nghĩ liệu có nên gửi tin nhắn cho Sungho trước hay cứ xông vào.

Trời ơi, ai đó hay gì đó làm ơn gửi cho cậu một thông báo đi. Đây có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Leehan cho rằng cậu chỉ có thể gặp Sungho bằng cách mua hoa. Nhưng có vẻ lạ khi ai đó mua hoa hàng ngày phải không? Hơn nữa, hoa không hề rẻ chút nào.

Cậu chỉ là một sinh viên đại học.

Cậu kiểm tra thời gian. Vì trời đã gần tối nên Leehan nghĩ mình nên gửi tin nhắn trước.

🐠📩🐱

Cậu đợi khoảng 5 phút trước khi băng qua đường để vào cửa hàng.

Cậu đẩy cửa kính ra, chuông reo báo hiệu có khách hàng. Mùi hoa nhanh chóng xộc vào mũi. Leehan ngay lập tức thư giãn khỏi căng thẳng.

"Chào mừng! Cậu có ở đây không- ồ, mình không mong đợi cậu," Giọng nói ngọt ngào và tươi sáng chào đón anh nhưng nó nhanh chóng được thay thế bằng một tiếng rít đầy ngạc nhiên.

Leehan đoán là anh vẫn chưa đọc tin nhắn mình gửi.

"Trước đó mình đã nhắn tin cho cậu, mình đoán cậu chưa đọc nó. Lớp học của mình bị hủy nên mình nghĩ sẽ ghé qua sớm hơn đã hứa. Cậu không phiền chứ?" Leehan nhún vai. Trao cho người bán hoa một nụ cười ngọt ngào.

"T-tất nhiên là mình không phiền...," Sungho có vẻ đỏ mặt hơn khi né tránh. Anh có bối rối không? Bởi nụ cười của Leehan? Hay chỉ bởi sự hiện diện của cậu ấy? Vậy là cậu thực sự có cơ hội hẹn hò với Sungho?

Nhưng lỡ như anh chỉ dễ dàng bối rối thì sao. Bây giờ chúng ta đừng vượt quá chính mình Leehan.

"Cậu có... muốn xem hoa hay đặt một bó hoa theo yêu cầu không?" Ồ đúng rồi, Leehan đến đây để mua hoa. Hmm cậu nên lấy gì đây. Cậu ngân nga trong khi nhìn xung quanh rồi ánh mắt lại rơi vào Sungho.

Hướng dương.

"Umm cho mình một bó hoa hướng dương nhỏ được không?"

Leehan chỉ nghĩ đến hoa hướng dương khi nhìn Sungho.

"Cậu có thể cho biết ngân sách của cậu được không?" Leehan sẽ không theo đuổi bất cứ thứ gì đắt tiền, việc được một người bán hoa xinh đẹp chú ý và mua hoa không nằm trong kế hoạch ban đầu của Leehan. Tuy nhiên, cậu không phàn nàn.

"20 đô có được không?" Một nụ cười ngượng ngùng nở trên khuôn mặt cậu. "Tất nhiên rồi! Đừng lo lắng, cậu đã xong rồi. Đợi ở đây, mình sẽ lấy nó cho cậu."

Thật là một tâm hồn vui vẻ. Sungho có nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt và mắt anh sẽ hơi nhăn nếu anh ấy cười hơi rộng.

Leehan quan sát Sungho tìm kiếm bó hoa được yêu cầu. Không lâu sau, anh quay lại với bó hoa trên tay.

"Cái này có được không?" Anh khoe bó hoa, ba bông hoa hướng dương nhỏ bao quanh được gói gọn gàng bằng giấy báo, và một chiếc nơ màu vàng buộc để giữ mọi thứ lại với nhau.

"Ừm, mình sẽ lấy cái này," Leehan theo Sungho đến quầy thanh toán và kiên nhẫn đợi anh làm việc trên máy.

"Mình có thể biết tên cậu được không?"

"Kim Donghyun," ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn phím, mắt tập trung vào màn hình. Anh nhẩm tên và số điện thoại để chắc chắn rằng mình sẽ không quên.

Anh trông thật dễ thương như thế này.

"Cậu có tình cờ tặng hoa cho ai không? Mình cung cấp thiệp chúc miễn phí." Những bông hoa không dành cho bất kỳ ai nhưng Leehan lại có một ý tưởng khác trong đầu.

"Không, mình không. Nhưng thay vào đó cậu có thể viết gì đó cho mình được không? Bất cứ điều gì cậu muốn," giọng điệu tán tỉnh và nụ cười tự mãn của Leehan làm nổi bật điều đó. Màu đỏ dịu dần dần lan lên khuôn mặt Sungho. Trời ơi, anh dễ bối rối đến mức thật đáng yêu.

"M-mình sẽ nghĩ ra điều gì đó,"

.

.

.

.

.

Sungho đã làm gì để đáng phải chịu điều này. Một cậu chàng tốt bụng đang tán tỉnh anh. Là tán tỉnh anh đấy? ĐỢI ĐÃ, LÀ ANH ĐANG TỎA SÁNG? VỚI CẬU ẤY!?

Ai đó hãy cứu lấy Sungho đi.

Anh nắm chặt cây bút trong tay, giấu mặt sau tấm thiệp nhỏ. Sungho giả vờ nghĩ đến điều gì đó trong khi thực ra anh chỉ đang hoảng loạn.

Chỉ sau khi lấy lại bình tĩnh, anh mới viết lên tấm thẻ. Anh ngơ ngác một lúc.

WOW ĐÓ LÀ CỦA CẬU, PARK SUNGHO

Thở dài

Hãy giải quyết chuyện này thôi. Hít một hơi Sungho, hít một hơi thật sâu. Nếu hoàng tử đó nghĩ mình là người duy nhất có thể chơi đùa với trái tim của Sungho như thế này thì hai người có thể chơi trò đó.

"Hứa với mình là cậu sẽ không mở nó cho đến khi về nhà nhé." Anh ôm tấm thiệp vào ngực, sợ Leehan có thể giật nó đi.

"Tại sao? Cái gì ở trên nó vậy? Để mình xem nào," Cậu cố nhìn trộm nhưng Sungho chỉ ôm chặt nó hơn vào ngực mình.

Leehan ước gì đó là cậu-

"Hứa với mình trước đi," Sungho giơ ngón út ra cho Leehan. Cậu cười khúc khích trước khi móc ngón út của mình vào tay Sungho.

"Vậy thì đó là một lời hứa nhé," Leehan nhìn chằm chằm vào Sungho, nhìn anh theo cách có thể khiến bất kỳ cô gái nào phải ré lên. Sungho lúc này chỉ muốn nổ tung. Anh khá chắc chắn rằng phần cổ của mình đã nhuốm màu đỏ.

.

.

.

⁎ ⁺ ˳ ✿ \(*' ꒳ '*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net