Chương 8: Mơ, tất cả chỉ là mơ, Yên Nhi của hắn đã quay về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Mơ, tất cả chỉ là mơ, Yên Nhi của hắn đã quay về.

" Cô ấy biến mất rồi... shittttt" Ngạo Bách mắt nhìn căn phòng trống không, di động trên tay siết chặt.

Vội vàng xoay người, cấp tốc đạp cửa chạy ra.

Lẽ ra từ đầu nên đồng ý với hai người kia, một phát giải quyết, không nên nhân nhượng, để mọi việc đi qua xa tầm kiểm soát.

Bên ngoài đại viện

Một thân thể đơn bạc, váy trắng, bước đi trong bão, mặc cho nước mưa như tát vào khuôn mặt nhỏ bé, xanh xao.

Trong đêm tối, đôi mắt người con gái rất đẹp, tinh xảo như một con rối gỗ vô hồn, bàn chân nhỏ, trắng, từng bước đệm trên bùn đất, miệng nhỏ lẫm bẫm, nỉ non " Bạch... Bạch ", trên khuôn mặt không chút biểu cảm dư thừa.

Phía trên lầu hai, Lãnh Thần đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm khung ảnh, cả căn phòng ngập tràn trong làn khói sen lẫn thoang thoảng hương rượu nồng gắt mũi, cả người lãnh khí nhẹ nhàng ôm chặt khung ảnh áp sát vào lồng ngực, như thể bằng cách này mới làm cả hai dung nhập lại với nhau.

Ngay tức khắc, dường như bản năng săn mồi có thể cảm nhận được thứ gì xung quanh, ánh mắt chán ghét nhìn về phía bóng dáng trắng, tóc dài xõa ra, bước đi trong mưa. Mâu quang sắc bén không chút độ ấm nhìn lướt qua chân trần lấm lép bùn đất.

Mi tâm nhíu chặt, hắn rất ghét xung quanh có người lạ xuất hiện, đặc biệt là phụ nữ. Hắn không tài nào chấp nhận, bất luận người nào khác ngoài người con gái ấy trong tầm mắt. Tại sao trong đại viện lại xuất hiện một người con gái.

" Dơ bẫn ",thanh âm quỷ mị, cả người toát ra hơi thở của kẻ đi săn với chính con mồi của mình.

Tay nhẹ nâng niu, cất khung ảnh vào trong tủ gỗ, Lãnh Thần không muốn có bất kỳ thứ dơ bẫn, tạp nhiệm nào vấy bẩn thiên sứ thuần khiết ấy. Rồi lại hướng nòng khẩu súng,  tầm ngắm trên bàn làm việc.

Khớp tay xinh đẹp, rõ ràng miết nhẹ lên nòng, dơ cao hướng ngay tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ đêm tối.

Mục tiêu nhắm chuẩn thân ảnh nhỏ bé, đơn bạc trong đêm mưa.

" Không biết phải chảy bao nhiêu máu, mới nhuộm sạch cái váy trắng đó " môi nhẹ khinh miệt, màu trắng chỉ xứng đáng được khoác trên người con gái hắn yêu. Thanh âm nhàn nhạt, không mang theo chút hơi ấm, bóng dáng cao lớn như một con dã thú đang chờ được cắn xé con mồi ngay trước mắt, ánh mắt lợi hại khóa chặt mục tiêu.

" Pằng " viên đạn lạnh lẽo, như xuyên qua không khí, găm mạnh vào vai thân ảnh màu trắng. Huyết đó chảy dài, hòa cùng nước mưa, thấm ướt một mảng váy trắng.

" Hiên, tiếng súng từ phía tây đại viện " Ngạo Bách hốt hoảng, nhìn về phía đó, xong, nơi đó là chỗ của thượng tướng.

Trong đêm tối nhập nhòe, có thể nhìn thấy được bóng dáng nhỏ bé run cầm cập, đầu nhỏ khẽ nghiêng qua một bên vai trái, đầu ngón tay trăng noãn lướt nhẹ lên miệng vết thương, máu tươi nổi bật trên làn da tuyết trắng. Cả người lão đảo,khụy xuống.

Nhưng một giây tiếp theo, lại khiến người xem bất ngờ.

Hai tay gầy yếu, bàn tay chống thẳng trên bùn đất, chế trụ cơ thể đứng lên, miệng nhỏ vẫn nỉ non, bước chân lại chậm chạp hướng về đêm tối mà đi, như thể những thứ vừa xảy ra là ào giác.

Bạch đâu rồi, tại sao cô ngủ dậy lại không thấy Bạch nữa. Yên Nhi nghe lời, ngủ dậy, ngoan ngoãn ngồi đợi Bạch về, mà sao, rất lâu cũng không thấy Bạch xuất hiện. Yên Nhi lông mi rũ thấp, ánh mắt hoảng sợ nhịn về đêm tối, mặc cho nước mưa xối vào mắt, ngay cả vết thương trên vai trái đang không ngừng chảy máu, cũng không thấy đâu. Trong tâm trí tràn ngập sự khủng hoảng, gương mặt trở nên trắng không huyết sắc, đầu tóc bị mưa ướt dán chặt vào khuôn mặt.

Tất cả cỗ xúc động như đang chèn ép từng dây thần kinh trong đầu, nước mắt vô thức lăn dài trên mi mắt, trong miệng vẫn nỉ non " Bạch... Bạch " đúng rồi, cô phải kiếm Bạch, nỗi sợ hãi như bao trùm tất cả, mọi thứ xung quanh thật đáng sợ.

Đúng rồi, chắc chắn Bạch đang trốn với cô đây. Cả người lung lay đứng lên, mười ngón tay nắm chặt góc váy, một bước nhỏ, rồi tiếp một bước nhỏ, lay động phía trước bước đi. Rất nhiều lần khiến cho người ta cảm giác cô sẽ té ngã.

Không phải nên gục xuống, gào khóc, hét lên ư? Thật không hiểu nỗi. Nhìn bóng dáng nhỏ bé, quật cường đi xa, như gần biến mất trong tầm mắt.

Thật thú vị.

Môi mỏng khẽ nhấc lên, hứng thú, tạo một độ cung mê hoặc tàn nhẫn, không chút nào thương tiếc lại dương tầm ngắm hướng về phía mục tiêu lần nữa. Cái cảm giác từ từ, dày xéo, sinh mạng, cảm nhận nỗi đau thống khổ của người khác thật khiến con người ta thỏa mãn.

" Cô ấy kìa " phía tây đại viện, tiếng hô của cả ba người vang lên, một trận ồn ào thanh âm, kéo sự chú ý của người con gái ấy quay đầu... dường như mọi việc đã quá muộn, ngay tức khắc " Pằng " phát súng thứ hai một lần nữa ghim chặt trên ngực trái, huyết nhục nhuộm đỏ làn váy.

Trong đêm mưa, ánh mắt ấy lại hướng phía trên lầu hai của đại viện, vô cảm nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn, khuất sau cửa sổ sát đất.

Cả người vô lực, từ từ khụy trên nền đất lạnh lẽo. Máu đỏ, bùn đất nhuộm kín không còn nhận ra màu trắng ban đầu của chiếc váy.

Khuôn mặt tái nhợt, hoảng sợ, hơi thở ngày một mỏng manh, ánh mắt dần lịm đi, mặc cho làn mưa mạnh mẽ tát xuống.

Trên lầu hai, thân hình cao lớn, cứng đờ, ngây ngốc tại chỗ.

" Yên Nhi " có phải hắn lại ảo giác không, có phải chúa trời lại muốn chơi đùa với hắn không.

Đúng rồi, đây chỉ có thể là ảo giác, chỉ có trong ảo giác hắn mới có đủ tư cách xuất hiện trước mặt Yên Nhi.

" Ha.. ha...ha " tiếng cười điên dại, hòa quyện cùng tiếng mưa vang vọng cả căn phòng.

" Nhưng không... " ánh mắt Lãnh Thần hoảng hốt,ánh mắt ấy, dù chết hắn cũng không quên được, tầm mắt khóa chặt thân ảnh bé nhỏ, cả người vô lực, không nhúc nhích nằm trên nền đất dơ bẫn.

Trên mặt đất, nơi nơi nhuộm một mảng máu.

Từ xa, Lãnh Thần cũng cảm nhận được nồng đậm mùi vị tanh ngọt, hung hăng bóp chặt tâm hắn.

Tất cả hình ảnh như tái diễn lại một lần nữa con ác mộng vân luôn dày vò hắn năm năm.

" Thần! Cứu em..."

" Thần! Em lạnh..."

" Thần! Em sợ....."

" Đừng... cầu xin các người buông tôi ra "

" Thần.... anh đâu "

Nhìn khắp người cô toàn thân đầy máu, quần áo rách nát, không một chỗ trên người cô lành lạnh, tất cả chi chít vết thương, ánh mắt cô vô hồn trống rỗng, bất luận hắn có gào thét gọi cô như thế nào đi chăng nữa, đáp lại hắn chỉ còn sự im lặng, trong đôi mắt không còn sự lém lĩnh tinh nghịch, hay vui vẻ mỗi khi cô gọi hắn.

Lãnh Thần nện từng bước lão đão, vô lực đi xuống.

Từ lầu hai đi xuống, mỗi bước đi nặng , Lãnh Thần không biết cái cảm giá lúc này là gì, tất cả chỉ lại là ảo giác thôi mà phải không, làm ơn ai có thể nói với hắn, tất cả chỉ là giả đi.

Nhưng trên mặt Lãnh Thần vẫn không chút biểu cảm.

Mặc cho cả ba người, Ngạo Bách, Đằng Tử và Hiên bất động đứng từ xa, ánh mắt không tài nào tin được nhìn về phía Lãnh Thần. Xung quanh độ ấm ngày một giảm dần, khí bức ngày một cao, dù cả ba biết Lãnh Thần, tàn nhẫn lãnh lẽo đến mức nào nhưng chưa bao giờ cảm thấy ngay lúc này đây thật khủng bố.

Lãnh Thần vẫn cứ thôi miên chính mình " Không phải.... người con gái này không phải Yên Nhi của hắn... không phải... chắc chắn là giả... đúng.... Là giả.... Tại sao đến cả Yên Nhi mà hắn không thể nhận ra... giả " hai tay không ngừng siết chặt, các đốt xương, gân xanh hiện rõ trên làn da màu đồng.

Dưới chân vẫn vô thức bước gần về phía thân trắng. Cả người cúi thấp xuống.

" Đừng... " Hiên nhanh tay, nắm chặt cánh tay, không cho Đằng Tử cầm ô bước lại gần, cả ba cũng cảm giá được sát khí nồng đậm vây quanh thiếu tướng.

Lãnh Thần cau màu, gương mặt quá mức ác liệt, xung quanh không một ai giám lên tiếng.

Một đường bước đến đây, hắn không tự nhũ thôi miên chính mình, nhưng mà, khi nhìn người con gái ấy, hai mắt nhắm nghiền, cả người không nhúc nhích, như đang say giấc, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy quỷ dị, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ, đập tan mọi rào cản thôi miên mà Lãnh Thần đã dày công xây dựng.

Tất cả cơ bắp trên người căng cứng, ánh mắt vành lên tơ máu, đồng tử co chặt, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, thẳng đến khi hắn cảm thấy khó thở, lồng ngực truyện đến một trận đau đớn, như muốn nghiền nát cơ thể, lúc này mới khiến hắn hồi phục tinh thần.

Nhưng khi ngón tay một lần nữa chạm vào cơ thể đối phương, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, không có một điểm sinh khí.

Lãnh Thần nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mắt, nhìn gắt gao, nhìn không ngừng đến mức phát đau, tơ máu chậm rãi lấp kín viền mắt.

Đầu ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào lồng ngực của cô, như muốn đích thân cảm nhận trái tim ấy vẫn còn đập, máu không ngừng chảy ra, ướt đẫm cả lòng bàn tay to lớn của Lãnh Thần.

Dù làm bất cứ cách nào, hắn cũng không tài nào khiến cho máu ngừng chảy, chảy nhiều vậy có phải Yên Nhi sẽ lại chết không.

Yên Nhi sợ đau lắm.

Khó khắn lăm, hắn mới đợi được Yên Nhi của hắn quay về, năm năm, nổi thống khổ, hoảng sợ như lấp đầy tâm trí cùng trái tim rĩ sét của hắn.

" Không sợ... ngoan... Yên Nhi ngoan.... Không đau.... Rất nhanh sẽ không đau... thổi... thổi... thổi... vết thương.... sẽ không đau nữa " bàn tay, không ngừng run rẫy vuốt nhẹ qua lại trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm từng câu không hoàn chỉnh.

Đằng Tử, Ngạo Bách và Hiên đứng bên cạnh, ngây dại nhìn chuyện trước mắt xảy ra rất đáng sợ, chưa bao giờ ca ba thấy thượng tướng như vậy.

Cả người nhẹ nhàng từ trên đất, bế lên thân ảnh người con gái đã nhuộm đầy máu, áp sát vào lồng ngực che chở, động tác vẫn không ngừng nhẹ nhàng vỗ về, như sợ chỉ cần sơ sẩy một chút lực là làm cô gái ấy hoàn toàn tan biến.

Đầu lớn cúi sấp mặt thật sâu vào hỏm vai gầy yếu của cô, miệng không ngừng lẫm bẫm, mái tóc rũ xuống che khuất tầm mắt đã phiếm hồng, khiến cho người ngoài không tài nào nhìn rõ ảnh mắt của Lãnh Thần lúc này.

Màn mưa vẫn như cũ rơi xuống, không có dâu hiệu nào nhẹ vơi, ngược lại, càng ngày càng nặng hạt. Hạt mưa như xối rửa con người ấy.

Nhưng lúc này đây, không ai biết, một kẻ đang khóc, hắn khóc trong sợ hãi, khóc trong sự bi thương, khóc như một đứa trẻ.

Hắn cũng biết sợ, sợ hơi ấm mà bấy lâu nay hắn kiếm tìm sẽ biến mất, sợ trái tim chồng chất vết thương lại một lần nữa rĩ máu . Sợ người con gái ấy một lần nữa mang sinh mạng của hắn rời đi.

Làm ơn, đừng tàn nhẫn đối với hắn như vậy, làm ơn.

Hắn cũng là con người, trái tim hắn cũng biết đau, lý trí hắn cũng biết sợ hãi, sợ cô lại một lần nữa lạnh lùng bỏ rơi lại một mình hắn, ngày đêm bị chính nỗi đau mà hắn gây nên dày xéo.

Trái tim giống bị người nào đó khoét sâu một khối trống rỗng, máu chảy đầm đìa, chảy đến mức không còn cảm giác, hơi thở ngày một yếu ớt.

Hắn nguyên bản cho rằng, chỉ cần mình không còn nhìn thấy cô, thì lý trí hắn sẽ không đau đến như vậy, trái tim cũng sẽ không đâu, nỗi ưu thương, hối hận cùng sự tuyệt vọng sẽ dần chìm vào trong quên lãng.

Nguyên bản cho rằng, chỉ cần gặp lại được cô, thì hắn sẽ không bao giờ ngu ngốc, mù quáng mà làm thương  tổn đến cô nữa...

Nguyên bản cho rằng....

Nhưng sự thật lại là.... Hắn một lần nữa lại đánh mất cô trên chính bàn tay nhuốm đầy máu của con quỷ tội lỗi ấy.

Hắn lại quá tự phụ

Tự phụ với chính bản thân.

Trăm tính, vạn tính, hắn lại tính sai.

Lại một giọt nước mắt, lăn dài trên gương mặt cương nghị lướt qua.

" Thượng tướng, đưa cô ấy đến bệnh... "tận mắt chứng kiến, không tài nào chịu nỗi hình ảnh điên dại lúc này của Lãnh Thần, Hiên bước một bước tiến lên,hai người còn lại liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi tới, nhưng còn chưa đến gần, đột nhiên đã thấy khuôn mặt điên cuồng, vặn vẹo của Lãnh Thần quay lại.

" Cút... cút... cút ngay! Tất cả lập tức cút ngay... cút ngay cho tôi " Lãnh Thần điên cuồng rống to, hắn không muốn bất kỳ ai chạm vào Yên Nhi của hắn, tất cả mọi người đều muốn cướp Yên Nhi của hắn đi.

Đúng, ai cũng đều muốn mang Yên Nhi của hắn đi, dấu cô ở một nơi thật xa, nơi mà hắn không tài nào nhìn thấy cô được nữa.

Hắn không cho phép.... Không.

Đúng rồi, ngay lúc này đây, tất cả bọn họ đều đang ghen tỵ với hắn, bọn họ không muốn Yên Nhi quay về bên hắn, từ đầu tới cuối, bất luận kẻ nào cũng đều không muốn hắn được hạnh phúc.

Hắn không cho phép. Đến cả chúa hắn cũng không cho phép. Không ai có quyền cướp Yên Nhi của hắn.... 

Khó lắm hắn mới đợi được thiên sứ của hắn quay về.

Phải !!!!

" Bác sĩ... bệnh viện... Yên Nhi, xíu nữa thôi sẽ không đau nữa " Lãnh Thần cúi xuống, vô thức nhìn thân ảnh trong lòng cười ngây dại, thẳng người bế nhanh người con gái trong ngực chạy đi, phải nhanh đưa Yên Nhi của hắn đi bệnh viện, cô chảy nhiều máu vậy, đau lắm.

Đúng rồi, bệnh viện....

Không một ai có thể cướp cô đi, ngay cả Chúa.

Hắn không cho phép bất cứ một ai.

Nếu Chúa trời đã không cho phép hắn được quyền đứng bên cạnh cô trên thiên đường.

Thì dù có chết, hắn cũng muốn giam cầm, xiềng xích linh hồn cô trôn vùi cùng hắn xuống tận cùng địa ngục.

Địa ngục không đau khổ, đáng sợ.

Thiên đường cũng không khiến con người ta cảm thấy bình tâm.

Đối với hắn, thiên đường và địa ngục đều tăm tối, đày đọa như nhau, chỉ ở bên cô, hắn mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc và ấm áp. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net