PHẦN 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, không khí tự dưng sao hanh thế, dắt cái xe đi làm mà cảm tưởng dài thêm ra.Hôm nay tự dưng thấy ruột "đòi lương ".Hmm, lâu nay mình cũng ngược đãi nó quá.Giơ tay nhìn lướt qua, vẫn sớm, vòng lại mua 1 nắm xôi khúc vừa đi vừa gặm. Chắc dạ tới trưa rồi.Phóng một mạch tới công ty. Đối diện với tôi là chồng hồ sơ cao quá mặt, và thằng đồng nghiệp hớn hở " Welcome to Heaven ".Hay lắm, dễ đem về nhà cũng không xong quá. Nghĩ rồi bước tới vỗ vai "người anh em thiện lành này, Qua vs người anh em chung 1 bộ phận nhỉ " rồi cầm nửa sấp giấy chia sang bàn bên trong cái nhìn van xin của nó. " Chúng mình chia ngọt sẻ bùi nhé ,trưa t bao " - tôi an ủi. Vậy là cặm cụi lạch cạch phím gõ, thời gian lại như tên bay, vút qua 12h15.
thằng Hưng vỗ vai tôi như đáp trả :
- Bào ngư hay vi cá nhở ?
- Im
- Tao đau hỏi mày, tao chỉ độc thoại thôi.
- Cơm rang 25k hay cơm Royah 35k?
- Royah là sao?
- Là nó thêm nước thịt, rau, chả
- Ơ
- Để tao order
10 phút sau 2 hộp cơm đến. Cái cảm giác cồn bụng dạo này không còn,bất giác nhớ đến chuyện cái bệnh thâm niên của mình  : đau dạ dày.Tôi làm rơi cái thìa.
- Hay, cạp đi mày
- Đéo, mình ăn chung đi

- Đéo
- Chung thìa thôi.
- Sida đấy. Tao chưa muốn vậy
- Thế tao nhịn à?
- Kệ mày
Sau tất cả, những cái ghìm lòng như hàng lậi china vậy ,bung ra tung tóe.Tự dưng cảm giác một  sự quen thuộc hiện ra.Tôi hỏi :
- Trà sữa không?
- Thảo thế?
- Nhịn nhé?
- À thôi phải uống chứ, Highlands nhé
Tôi rảo bước, hết hành lang rồi mới tới thang máy."Sao hôm nay nó tụt nhanh vậy nhỉ" hay là mình bị tụt đường huyết rồi.Cũng có thể là tiền đình chăng
Xuống đến nơi là khung cảnh nhuốm màu kí ức. Thực tế, là một ngàn lẻ một cái cách mà em nhắc anh những tác hại của thạch.Một ngàn linh một khoảnh khắc tôi nhận ra, vì yêu em quá mà tôi từ bỏ những thói quen,chữa được bệnh.Anh vẫn tốt mà, anh có  còn bỏ bữa, bỏ mứa nữa đâu. Ừ,anh chẳng đau dạ dày nữa. Hay là cái cách mà " lòng " anh đã khẳng định, chúng mình không còn là của nhau. Chỉ là thói quen lấy số mua đồ ăn trưa không bỏ, hay tâm trí anh đang níu giữ những niềm vui với việc ăn bốc ,chung cả phần rau, phần thịt.Vì em mà anh thấy đói, vì em mà anh thấy ngọt bùi, mùi cảm xúc
Có những nơi mà anh chẳng thế tới
Ấy chắc là thế giới của em


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net