Chương 40: San Bằng Cả Núi Sông Xem Ra Là Thường Mơ Thấy Em Nhỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 1 năm 2017, Tết dương lịch.

Hạ Diên Điệp gọi điện thoại hỏi thăm bà nội xong liền nhanh chân chạy từ hành lang lạnh cóng vào trong căn phòng ấm áp.

Vừa mở cửa ký túc xá ra, bạn cùng phòng Vương Hinh Viện mới trở về không lâu thấy cô quay lại bèn quay đầu lại cười nói: "Oa! Sinh viên xuất sắc của chúng ta quay lại rồi nè! Tớ đã nghe nói rồi, chúc mừng cậu đạt top ba trong danh sách trao đổi ở đại học California Los Angeles!"

"Cảm ơn cậu!"

Tâm trạng của Hạ Diên Điệp đang rất tốt, cô cong khoé mắt lên cười.

"Bạn trai bí ẩn của cậu chắc cũng tới California rồi nhỉ?" Vương Hinh Viện hỏi: "Viện Công nghệ California hình như cũng mới khai giảng hai ngày nay.

Chúc mừng cậu nha, cuối cùng cũng kết thúc thời kỳ yêu xa rồi nhỉ?"

"Đây mà gọi là yêu xa à? Phải là yêu xuyên lục địa mới đúng chứ!" Trưởng phòng ký túc xá đang ngồi trước bàn máy tính quay sang nói đùa: "Tiểu Điệp nửa năm đầu đi học chỉ ước một ngày không có bốn mươi tám giờ để điên cuồng cày cuốc, giờ thì tớ hiểu thế nào là 'tình yêu bị ngăn cách bởi sông núi, ta có thể san bằng cả núi sông' rồi nha!"

"Hahaha, thật sự luôn đấy, chưa thấy ai mới ngày đầu tiên đi học đã chạy tới thư viện đâm đầu vào học rồi? Làm hai ngày đấy tớ sợ tới nỗi đêm về nằm mơ thấy ác mộng luôn ý!"

Học kỳ đầu tiên của năm nhất sắp kết thúc, Hạ Diên Điệp cũng đã dần quen với sự trêu chọc của bạn cùng phòng.

"Đành chịu thôi, ai mà biết được bên đó xét duyệt cả lý lịch thực tế chứ." Cô gái ngồi xuống ghế, nở nụ cười thở phào nhẹ nhõm: "May là cuối cùng cũng kết thúc rồi."

"Tiểu Điệp, cậu định bao giờ thì xuất phát vậy?"

Hạ Diên Điệp suy nghĩ: "Chắc là cuối tháng này, tớ phải cùng bà nội ăn Tết xong đã."

"Được đấy, đi càng sớm càng tốt."

"Hả?"

Thấy trong lời nói của Vương Hinh Viện mang theo chút phẫn nộ, Hạ Diên Điệp quay đầu lại hỏi: "Sao cậu lại nói thế?"

"Cậu biết Châu Tư Huyên ở lớp bên cạnh không?"

Hạ Diên Điệp nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu.

Châu Tư Huyên là một người khá nổi tiếng ở chuyên ngành của bọn họ, tính cách hay khoa trương, thích nhắc tới người bạn trai là con nhà giàu ở nước ngoài, nhưng mọi người có suy nghĩ như thế nào về cô ta thì Hạ Diên Điệp cũng chẳng mấy quan tâm, cô vừa bận đi thực tập ở ngoài, vừa cắm đầu vào học chuyên ngành, thời gian đâu mà để ý tới chuyện của người khác.

"Chủ nhật tuần trước là Giáng sinh còn gì? Cậu ta bay ra tận nước ngoài, muốn làm cho bạn trai bất ngờ, thế mà kết cục cuối cùng các cậu biết sao không?"

Vương Hinh Viện trợn tròn mắt: "Bạn trai Châu Tư Huyên cùng với một đám con trai nhà giàu khác tụ tập lại với nhau mở semx party, chơi bời thác loạn hết cả lên xong bị cậu ta bắt gặp đang mây mưa với người khác đấy! Mà các cậu có biết điều kinh khủng nhất là gì không?"

Trưởng phòng ký túc xá tỏ ra có hứng thú, quay đầu lại hỏi: "Là gì thế? Mau nói đi chứ!"

"Tởm lắm, thề!"

Vương Hinh Viện trông như sắp sửa ói hết cả bữa tối ra: "Người gì đâu chơi căng quá thể, có tới hai cô gái ngoại quốc lận liền, là threesome đó!"

Trưởng phòng ký túc xá há hốc miệng, mãi mới nghẹn họng bật ra được hai chữ: "Ồ wow..."

Mặc dù Hạ Diên Điệp không nghe hiểu mấy cụm từ kỳ quái đó, nhưng có lẽ cô cũng đã hiểu được đại khái vấn đề.

Đối mặt với cánh cửa rộng lớn của một thế giới hoàn toàn mới, cô sửng sốt hồi lâu, có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi tính khả thi của chuyện này ở chỗ nào.

Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng bắt đầu bàn luận.

Trưởng phòng: "Mặc dù Châu Tư Huyên thích khoe khoang thật, nhưng cậu ta cũng không đến mức đáng bị như thế."

Vương Hinh Viện: "Thì cũng có ai nói là cậu ta đáng bị như vậy đâu! Từ lâu rồi tớ đã từng nghe người ta nói là giới con nhà giàu đi du học đáng sợ lắm, muốn ăn chơi trác táng bao nhiêu có bấy nhiêu, nghe nói mấy buổi se.x party như thế có thật đó.

Chậc, kinh tởm quá đi mất!"

Trưởng phòng: "Chuyện này tớ cũng từng nghe nói, anh họ tớ ngày xưa đi du học nói là ở bên đó bọn họ có một cái luật bất thành văn, đấy là chỉ cần ra nước ngoài là sẽ tự động trở thành người độc thân, không cần biết trong nước thế nào nhưng ra nước ngoài là quy theo kiểu ở nước ngoài."

Vương Hinh Viện: "What the fu.ck?"

Hạ Diên Điệp còn đang chau mày suy nghĩ về cái triết lý khó hiểu kia, Vương Hinh Viện bỗng nhiên dí sát mặt lại gần cô.

"Cưng à, bạn trai cưng hình như cũng là con nhà giàu nhỉ?"

"..."

Hạ Diên Điệp bỗng trở nên trầm tư, quay đầu nhìn về phía bàn học của Vương Hinh Viện.

Là một sinh viên của Khoa Ngôn ngữ Anh, tuần báo [The Economist] về cơ bản là ấn phẩm ngoại ngữ mà họ phải đọc hàng tuần.

Có một số báo có chuyên mục phỏng vấn cá nhân Du Hoài Cẩn, bức ảnh được chụp trong bài phỏng vấn đó trông ông ta vô cùng hào hoa, nho nhã và lịch sự, thậm chí còn được Vương Hinh Viện trưng trên mặt bàn, cung phụng như nam thần.

Điều này thật sự rất khó để mở lời nói rõ.

Vậy nên Hạ Diên Điệp đành lặng lẽ quay đầu lại: "Cũng có thể, mà thôi kệ vậy."

Vương Hinh Viện biểu cảm tuyệt vọng toàn tập.

Trưởng phòng ký túc xá xoay ghế lại gần, mỉm cười bổ sung thêm: "Cuối tuần cuối cùng của tháng trước cậu không ở đây, bạn cấp ba của Tiểu Điệp tên là Kiều Kiều có tới đây, cô ấy tiết lộ là bạn trai của Tiểu Điệp không chỉ giàu có thôi đâu mà còn là hotboy hàng đầu ở trường nữa đó.

Nghe đồn là kiểu..."

Trưởng phòng tự nhiên bị bí từ, nghiêng đầu hỏi Hạ Diên Điệp: "Kiểu gì ấy nhỉ?"

Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười: "Mầm mống tai hoạ ở trong nhà."

"À đấy đúng rồi, chính là cái cụm từ này, nguyên văn đó." Trưởng phòng bật ngón tay cái lên.

Ánh mắt Vương Hinh Viện sáng lên: "Vậy còn đỡ, bị trai đẹp cắm sừng vẫn tốt hơn bị đám người xấu xí cắm sừng còn gì? Bao giờ có cơ hội thì mang người về đây cho bọn tớ gặp với nhé, cuộc đời tớ quá đỗi thiếu sót một nhân vật là hotboy có nhan sắc hàng đầu rồi, cần người ta tới điều chỉnh lại mắt thẩm mỹ đây!"

Trưởng phòng cạn lời: "Ôi cái con người mê trai rơi hết cả liêm sỉ, mất hết cả nguyên tắc này!"

"Liên thiên, tớ có liêm sỉ mà!"

"Đâu ra?"

"Chỉ có điều bộ nguyên tắc của tớ dành cho đàn ông nói chung và đàn ông đẹp trai là hai bộ khác nhau thôi mà."

"..."

Hai người đang tranh cãi với nhau thì điện thoại của Hạ Diên Điệp rung lên.

Nhìn thấy màn hình hiển thị một dãy số điện thoại nước ngoài, Hạ Diên Điệp chớp mắt.

Mầm mống của tai họa tới rồi đây.

Hạ Diên Điệp bắt máy, một giọng nói khàn khàn từ đầu dây bên kia lọt vào tai cô: "Chúc mừng năm mới, hồ ly nhỏ."

Vừa nghe được giọng nói của anh, đôi mắt Hạ Diên Điệp đã cong lên thành vầng trăng khuyết, cô liếc nhìn đồng hồ: "Hình như anh ở bên đó vẫn chưa sang năm mới mà đúng không?"

"Ừ, nhưng cũng chỉ cách vài giờ nữa thôi." Giọng nói của anh trong điện thoại nghe uể oải như vừa mới ngủ dậy.

Hạ Diên Điệp hỏi thêm vài câu.

Quả nhiên.

"Dọn dẹp đồ đạc, chuyển nhà, mua đồ rồi xoay xở với chủ nhà các kiểu, lăn lộn suốt hai ngày mới xong, hồi chiều buồn ngủ quá nên anh nằm đến tận bây giờ mới tỉnh." Du Liệt nói, cuối câu còn mang theo ý cười: "Nhưng anh cũng đã thu xếp xong cho tổ ấm nhỏ của chúng ta rồi, chỉ đợi em tới nữa thôi."

Trong lòng Hạ Diên Điệp dường như đã dính thính của Du Liệt khi anh nói với cô về tổ ấm bằng một chất giọng khàn khàn trầm ấm, khiến trong lòng cô tràn ngập sự ấm áp.

Lông mi cô khẽ rủ xuống: "Thế buổi tối anh làm gì? Có cần em đón năm mới cùng không?"

"Không cần đâu." Du Liệt hơi ngập ngừng rồi cười nói: "Anh ở cùng với mọi người mà, em cứ yên tâm nghỉ lễ đi, sau này sẽ không để em phải đón Tết dương lịch cùng với người khác nữa."

"..."

Trò chuyện thêm vài câu, Hạ Diên Điệp nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng nói của Du Liệt nên cũng không muốn lãng phí thời gian của anh nữa, bèn tìm đại một lý do để cúp máy.

Du Liệt vẫn luôn chờ cô cúp máy trước.

Hạ Diên Điệp đưa điện thoại ra khỏi tai, nhấn cúp máy.

Kết quả là vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp hai con người ngồi ở giường đối diện nhìn cô chằm chằm với ánh mắt dò xét.

Hạ Diên Điệp run rẩy: "Sao...!Sao đấy?"

Trưởng phòng ký túc và Vương Hinh Viện ngồi cạnh nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Vương Hinh Viện: "Bạn trai của cậu nói là sẽ đón năm mới cũng người khác à? Người khác là người nào? Người nam hay người nữ?"

Trưởng phòng nói xen vào: "Nếu ở cùng với đàn bà thì có thể sẽ ăn chơi trác táng, ở cùng với đàn ông thì cũng có thể sẽ cùng nhau đi tìm đàn bà để ăn chơi trác táng, với ai thì cũng không an toàn."

Vương Hinh Viện: "Rất có lý, không hổ là trưởng phòng!"

Vương Hinh Viện quay đầu lại, giọng càng nghiêm trọng hơn: "Đấy còn chưa kể, Kiều Kiều cũng nói là bạn trai của cậu ấy rất giàu còn gì? Con nhà giàu chuyển nhà mà cũng phải tự mình chuyển á? Mà kể cả có giúp đỡ người ta chuyển nhà thì cũng có thể mệt đến mức đấy sao? Cái này dễ khiến người ta nghi ngờ là liệu có phải bạn trai cậu đi chơi bời lêu lổng ở đâu suốt cả đêm nên bây giờ mới..."

"Xùy."

Một tiếng cười khinh bỉ vang lên từ một góc nào đó trong căn phòng.

Vương Hinh Viện và trưởng phòng lập tức cứng cả người.

Hạ Diên Điệp nhanh chóng phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống, hai má đỏ ửng: "Hình như vừa rồi tớ vẫn chưa cúp điện thoại."

"?"

Ánh mắt như muốn an ủi hai con người còn đang ngớ hết cả người kia.

Hạ Diên Điệp lại ghé điện thoại vào tai, cô vừa chột dạ vừa thấy xấu hổ: "Sao anh không cúp điện thoại?"

Du Liệt ở đầu dây bên kia cười nhẹ, giọng nói pha chút buồn ngủ: "Vốn dĩ anh chỉ muốn nghe giọng nói của em thêm một lát rồi mới nhắc nhở em, nào có ai ngờ, hóa ra em toàn ở sau lưng nói xấu, bêu giếu bạn trai em như thế này à? Hả hồ ly?"

Hạ Diên Điệp vừa thấy xấu hổ vừa cảm thấy buồn cười, hai người ngồi ở giường đối diện chắc cũng đã nghe thấy, bèn chắp tay cầu xin tha thứ.

"Bọn họ chỉ đùa thôi." Hạ Diên Điệp ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ở lớp bên cạnh có một bạn nữ bị bạn trai đi du học nước ngoài cắm sừng, bọn em đang nhắc tới chuyện này, chứ không phải là nhắm đến anh đâu."

"Ừm, anh cũng không để ý tới họ lắm đâu, anh chỉ quan tâm xem bạn gái anh nghĩ thế nào thôi."

"..."

Hạ Diên Điệp đứng dậy, vẫy vẫy tay ra hiệu với hai người kia, mỉm cười tỏ ý không sao.

Cô đi về hướng ban công và nói: "Em luôn tin tưởng anh vô điều kiện mà."

Du Liệt ở đầu dây bên kia vui vẻ bật cười.

"Đúng là có vài tên cặn bã ở trong giới du học sau khi ra nước ngoài là bắt đầu sống ăn chơi buông thả, mặc dù em tin tưởng anh, nhưng anh vẫn có trách nhiệm phải làm cho em cảm thấy yên tâm." Du Liệt cười: "Tối nay anh sẽ ở nhà không ra ngoài.

Hai ngày nay mới nhận được một dự án phát triển phần mềm, sau này sẽ còn có nhiều đêm phải ngồi làm việc một mình trước bàn máy tính.

Thế nên em không cần phải lo về vấn đề trong trắng của bạn trai em đâu."

"..."

Hạ Diên Điệp bị câu cuối cùng của anh làm cho cả người rạo rực.

Kìm nén một hồi rồi cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy tối nay anh sẽ bắt tay vào thực hiện dự án phát triển phần mềm đó sao? Ngày mai anh còn phải đi học nữa mà, liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe không?"

"Không sao đâu, ai bảo anh còn phải tích vốn cho vợ anh chứ."

"!"

Hạ Diên Điệp liếm răng nanh: "Anh cứ mở miệng ra là phải trêu chọc em mới chịu được đúng không hả?"

"Nuôi một bé hồ ly nhỏ ở cách tận nửa vòng trái đất, đã không thể chạm vào ôm ấp thì chớ, giờ mới chọc có hai câu cũng không được luôn à?" Du Liệt thở dài.

Hạ Diên Điệp nhếch khóe miệng, sau khi chắc chắn bạn cùng phòng không thể nghe thấy, cô dùng âm lượng nhỏ nhất nói: "Cuối tháng này anh có thể chạm vào rồi."

"?"

Phía bên kia điện thoại bỗng trở nên yên lặng.

Vài giây sau Hạ Diên Điệp mới nghe thấy hình như Du Liệt đang thở dài, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đang kiềm chế sự kích động.

"Hồ ly à, em đừng cậy em đang ở trong nước, anh không ở gần em được nên em muốn làm gì thì làm."

Hạ Diên Diệp tỏ ra vô tội: "Hả? Em đã làm gì đâu?"

"Còn nữa, đừng để bạn cùng phòng của em tẩy não nữa, anh xin nghiêm túc làm rõ một vấn đề," Du Liệt thấp giọng: "Nếu như không phải vì phải di chuyển một đống đồ đạc cồng kềnh như sofa hay đệm ghế lên lên xuống xuống suốt hai ngày liên tiếp, thì kể cả có thác loạn cùng em từ sáng sớm đến tối mịt, anh cũng sẽ không mệt đến mức này...!Không tin em thử mà xem."

"!?"

Lần này thì hồ ly xảo quyệt không chịu nổi trước.

Điện thoại bị cúp cái rụp, ở ngoài ban công, đôi tai đỏ ửng của hồ ly nhỏ khẽ giật giật.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Hạ Diên Điệp mới quay người đi vào trong ký túc xá.

Hai người bạn cùng phòng nhìn cô đầy tò mò: "Bạn trai của cậu sẽ không giận đâu phải không?"

"Không giận đâu." Hạ Diên Điệp: "Anh ấy không phải người hay để ý lời người khác trêu đùa với mình như thế nào đâu."

"Vậy thì được rồi."

Vương Hinh Viện thở phào nhẹ nhõm: "Mà nhắc tới chuyển nhà, sau khi cậu qua đó học thì sẽ thuê nhà ở bên ngoài với bạn trai à?"

"Ừ, anh ấy nói là tìm thấy một căn hộ có cách trường không xa ở Los Angeles."

"Thuê nhà ở Los Angeles? Uây, hóa ra đây chính là cuộc sống xa hoa của con nhà giàu."

"..."

Hạ Diên Điệp đang thu dọn đồ đạc bỗng nhiên khựng lại một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà quay đầu lại: "Đúng là điều kiện của gia đình anh ấy thực sự rất tốt, nhưng họ không còn trợ cấp cho anh ấy bất kì khoản nào nữa rồi."

"Hả?" Vương Hinh Viện thắc mắc: "Tại sao chứ?"

"À thì..."

Chỉ cần nhắc đến chuyện này là Hạ Diên Điệp lại cảm thấy đau đầu.

Chuyện xảy ra vào tháng mười một năm ngoái, sau khi Du Liệt nộp đơn vào Viện Công nghệ California và thành công nhận được lời mời, anh đã tới California để làm thủ tập nhập học.

Lịch trình khi ấy có chèn thêm một bữa cơm bình thường với Du Hoài Cẩn, Du Liệt cũng khó khăn lắm mới sắp xếp được, nào ngờ sau khi đến nơi thì anh mới phát hiện bữa cơm đó là do Du Hoài Cẩn sắp xếp từ trước đó, mục đích duy nhất chính là tạo ra một buổi xem mắt cho anh - thái tử gia của Du Thị và con gái một giám đốc người Trung Quốc của một tập đoàn nước ngoài.

Cũng chính buổi xem mắt đó đã thành công khiến Du Liệt nổi lên trong giới người nổi tiếng ở nước ngoài.

Thái tử gia nhập tiệc, ngồi vào chỗ của mình, điềm tĩnh và thờ ơ.

Khi cả hai bên đang trò chuyện vui vẻ, sắp sửa đi đến việc đính hôn cho hai người ngay trên bàn tiệc, Du Liệt thản nhiên kết thúc bữa ăn, cầm khăn ăn lên lau miệng rồi ném xuống mặt bàn.

Sau đó anh rút điện thoại ra và đẩy nó tới trước mặt ba con người đang cười cười nói nói kia.

"Đây là phương thức liên lạc của bạn gái tôi."

Thấy ba người kia, kể cả cô gái ngồi ở giữa đều không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, thậm chí biểu cảm còn như đang muốn khuyên nhủ anh, Du Liệt cúi đầu cười khúc khích.

Anh chạm nhẹ vào sau gáy, như muốn cố gắng đè nén sự thiếu kiên nhẫn của mình, giọng điệu hời hợt:

"Muốn cho cô ta làm vợ bé hả? Cũng được thôi, nhưng lời tôi nói thì cũng không tính.

Chi bằng mấy người thử gọi cho bạn gái tôi hỏi thử, xem sau khi chúng tôi kết hôn cô ấy có muốn kê thêm một cái giường đơn ngoài sân không?"

Một lời nói của anh thành công khiến tất cả những người ngồi trên bàn sốc đến đứng hình.

Đến cả người phục vụ da trắng đang rót rượu ở bên cạnh cũng run tay, nhuộm đỏ chiếc khăn trắng buộc ở cổ chai rượu vang.

Giữa lời xin lỗi rối rít của người phục vụ, Du Liệt nén cười, lạnh lùng đứng dậy, khi đi ngang qua Du Hoài Cẩn - người còn đang tự trách mình không biết nuôi dạy con cái, anh chợt nhớ ra điều gì đó bèn lùi lại, cười một cách giễu cợt.

"Bây giờ ông thích tìm vợ bé thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu.

Nhưng đáng tiếc, tôi không phải là ông."

"Du Liệt!"

Sau khi Du Liệt thản nhiên rời đi, ly rượu vang có chữ ký viết tay của nhà thiết kế cuối cùng đã bị Du Hoài Cẩn tức giận tới mức không kiềm chế được mà ném xuống đất.

Có vẻ như mối quan hệ ba con của hai người họ sẽ ngày càng khó hồi phục.

Cũng kể từ ngày hôm đó mà Du Liệt trở nên nổi tiếng trong giới con nhà giàu Trung Quốc.

Du Hoài Cẩn kiên quyết cắt mọi nguồn trợ cấp và tuyên bố trên danh nghĩa của ông ta, không ai được phép giúp đỡ Du Liệt bằng bất cứ hình thức nào hay hỗ trợ bất cứ nguồn nhân lực nào.

Vài ngày sau, Du Hoài Cẩn nhận được một tấm thẻ tiết kiệm do Du Liệt gửi đến, bên trong chứa từng khoản tiền tiêu vặt mà Du Hoài Cẩn gửi cho anh trong suốt bao nhiêu năm qua, từ trước tới nay anh đều chưa từng động tới một đồng nào.

Hai ba con họ từ đó đến giờ vẫn luôn trong trạng thái ở bên bờ vực của đoạn tuyệt quan hệ, đã mấy tháng nay chưa hề liên lạc lấy một lần.

...

"Unbelievable."

"Tớ thật sự muốn chiêm ngưỡng xem bạn trai của cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào đấy?"

Thấy Hạ Diên Điệp bỏ sót mất thông tin quan trọng, trưởng phòng ký túc xá và Vương Hinh Viện vỗ tay cùng một lúc.

"Tuy nhiên, có một vấn đề thực tế ở đây," Vương Hinh Viện ngập ngừng: "Giá thuê một căn hộ theo tháng ở Los Angeles, nếu như không phải là vùng ngoại ô, thì cũng phải hơn một ngàn đô một tháng.

Nếu như không có trợ cấp từ gia đình thì có phải... hơi khó khăn không?"

"Ừ, vậy nên mỗi người chúng tớ đều phải tiết kiệm, vừa đi học vừa đi làm, anh ấy thì đảm nhận công việc phát triển phần mềm, còn tớ thì sẽ nhận dịch thuật một số hạng mục có độ khó vừa phải."

"Ở bên đó học hành rất nặng, chắc chắn sẽ rất vất vả!" Vương Hinh Viện lắc đầu thở dài.

"Không sao đâu."

Cô gái thu dọn đồ đạc xong, xoay người lại, chậm rãi vươn vai.

Ánh sáng soi chiếu lên người cô, làm chi hàng lông mi của cô như đang treo trên đó nụ cười.

"Điều tớ không sợ nhất chính là vất vả mà."

Nghĩ tới bản sơ yếu lý lịch đáng kinh ngạc của cô bạn ngồi đối diện, Vương Hinh Viện chắp tay bái phục: "Người khác mà nói câu này chắc chắn tớ sẽ cho là đang chém gió, chỉ có Tiểu Điệp nói thì tớ mới bị thuyết phục thôi!"

"Cậu còn rảnh rỗi lo cho Tiểu Điệp, chi bằng bớt chút thời gian lo cho bạn trai của cậu ấy luôn đi hahaha."

"Cũng có lý ha!"

Hai người đang cười đùa với nhau thì Hạ Diên Điệp bỗng nhiên giật mình, rồi vô thức nhìn xuống điện thoại.

Ở bên này đang là hơn mười giờ sáng, bên phía Du Liệt chắc khoảng năm giờ chiều.

Giờ này mới tỉnh, buổi tối đón giao thừa còn phải làm việc, có lẽ Du Liệt...

Chắc là mệt lắm nhỉ?

Hạ Diên Điệp ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ký túc.

Mùa đông lạnh lẽo buồn tẻ ẩn mình sau những tán cây, tựa như vừa lười nhác không muốn ra khỏi giường nhưng lại bị những đám mây mỏng nhẹ thúc giục, thật giống như một người lười biếng bị ép phải làm việc.

Giống hệt như anh.

Cô gái suy nghĩ rồi không khỏi nhìn về phía mặt trời mà mỉm cười, cô cảm thấy bản thân như này có hơi ngốc nghếch một chút.

Nhưng cuộc đời mà, thỉnh thoảng cũng phải làm ra vài chuyện ngốc nghếch chứ đúng không?

Giống như cái đêm ở biệt thự ấy, cô kéo anh từ bên bờ vực thẳm quay về.

Lần này chúng ta cũng đặt cược với nhau đi.

Đặt cược...

Cược cô sẵn sàng vì anh mà đi hàng ngàn hàng vạn dặm tới bên anh ở nơi đất khách quê người.

Và cược anh yêu cô nhiều hơn cả ánh mặt trời mùa đông vượt gió vượt tuyết để chiếu sáng xuống nhân gian.

Trước khi tới Los Angeles, Hạ Diên Điệp khó mà tưởng tượng nổi, lần đầu tiên cô có ý niệm về "nhà" lại là một nơi cách nơi cô sinh ra đến hàng ngàn hàng vạn dặm sông núi.

Biết mấy đêm qua Du Liệt bận bịu với việc sửa chữa và hoàn thành dự án phát triển phần mềm, Hạ Diên Điệp cố tình lùi chuyến bay xuống một ngày để tránh việc anh đã thức khuya liên tục mà còn phải lái xe rất xa để tới sân bay đón cô.

Học tập ở Khoa Ngôn ngữ Anh hơn nửa năm, ngày đêm cày cuốc luyện tập không ngừng nghỉ, khả năng nói tiếng Anh của Hạ Diên Điệp đã được tiến bộ rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net