Oneshot: Hoa Giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Hoa Giấy

Author: Lê Dũng (lei_jung)

Thể loại: Boylove, Romance, Sad Ending.

*********

Hoa giấy mỏng manh nhưng kiên cường

Tiếng mở cửa ken két ing tai phá tan không gian yên ắng, tiếng càm ràm của mấy mụ già khó tính phòng bên cạnh đã quá đỗi quen thuộc. Cả tiếng chó sủa, tiếng dế kêu, tiếng gió thổi cũng quen thuộc nốt.

Lần nào cũng vậy, sau mỗi bữa nhậu với bên đối tác để kí hợp đồng cho công ty thì trời đã tối sầm, đi bộ từ quán thì cũng phải đến nửa đêm mới về tới phòng.

Đóng chặt cửa, Tuệ cởi bỏ bộ áo vest đã ám nồng mùi khói nướng thịt, tiến thẳng về phía cái giường phủ dra trắng muốt đặt ở góc phòng. Dáng đi xiêu vẹo đá trúng vài lon bia trên sàn kêu leng keng, phía bên kia bức tường lại có tiếng phụ nữ quát tháo.

"Đêm hôm không để ai ngủ à!"

"Đêm hôm"? Nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ. Căn phòng trước con mắt của một kẻ say bỗng chốc đen mịt.

"Đã khuya đến vậy sao?"

Chợt nhớ rằng hôm mai là chủ nhật, gã thở phào bước lên giường. Lớp dra trắng, thoang thoảng mùi thuốc tẩy như mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, cái giường sắt đã cũ, mỗi cử động là tiếng kêu ọp ẹp lại rít lên cắt ngang cơn buồn ngủ. Đã thế cái nóng tháng 6 cũng chẳng buông tha cho, mồ hôi cứ vã ra dù cái quạt điện ở cuối giường đã chạy ở mức cao nhất. 

Dù trong người có chút hơi men nhưng trằn trọc mãi nhưng không chợp mắt nổi, Tuệ đang nằm trên ranh giới giữa ngủ và thức, cái cảm giác khó chịu cùng cực đến tận não. Càng cố ngủ lại càng dễ bị phân tâm bởi những âm thanh xung quanh, tiếng gió chó sủa vẫn cứ vọng lên từ mặt đất rồi vang vọng ra khắp phòng. Tuệ vùng dậy khỏi giường với tâm trạng bực bội, trong bóng tối, gã mò mẫm đống đồ dưới gầm bàn, tìm lấy vài lon bia với hi vọng tiếp thêm chút hơi men sẽ giúp gã ngủ dễ hơn. 

Nhưng tìm kiếm vô ích. Chả có lấy một lon bia trong đống đồ lộn xộn đó. Tuệ vịn tay vào mặt bàn đứng dậy, bằng chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, gã nhặt cái ví dưới đất, định bụng ra ngoài mua bia. Hi vọng giờ này thì cửa hàng tiện lợi còn mở cửa. Hoặc ít nhất quãng đường từ đây ra đó cũng làm gã mệt mỏi đủ để khi quay về có thể ngủ thiếp đi.

Phòng gã nằm ở tầng 6 trong cái khu 8 tầng này, gọi cho sang miệng là chung cư mini, nhưng thực ra nó như một khu ổ chuột lụp xụp, mỗi phòng chỉ vỏn vẹn  mét vuông tính cả phòng vệ sinh. Hàng xóm kém thân thiện, giờ giấc của Tuệ cũng không đồng bộ với người ở đây nên mối quan hệ hai bên chẳng mấy tốt đẹp. Gã muốn chuyển đi một nơi khác nhưng giá thuê phòng ở đây thuộc loại rẻ nhất ở thành phố này, với mức lương hiện tại thì nơi đây là sự lựa chọn duy nhất mà gã bắt buộc phải chọn để bấu víu ở lại trong thành phố này.

Tuệ bước ra cửa, gã toan móc ổ khóa vào thì khựng lại, vòng ra sau cửa lấy chiếc điện thoại trong túi áo vest rồi mới an tâm ra ngoài. Bật flash lên, rọi xuống cầu thang trông tối mù và sâu thăm thẳm. Từng bước cẩn trọng nhưng rệu rã, từng tiếng cồm cộp đế giày tây chạm vào nền gạch vang vọng trong chung cư. Cứ mỗi bước đi gã lại rùng mình vì cái lạnh giờ này luồn vào ống quần làm cẳng chân lạnh buốt. Từng bước xiêu vẹo, cuối cùng cũng xuống được tầng 1, giờ này vẫn còn vài người thức xem bóng đá, tiếng tivi vặn nhỏ, tiếng ăn mừng cũng thật nhỏ. Giữa không gian tĩnh lặng này, trông thật buồn tẻ và cô đơn.

Đi thẳng ra cổng rồi vòng sang trái, cửa hàng tiện lợi nằm bên cạnh chung cư giờ này vẫn mở. Tuệ đẩy cửa bước vào. Người bán hàng là một cô sinh viên đang gật gù ngủ, nghe tiếng chân bỗng hốt hoảng mở mắt nhìn quanh. Đưa mắt về phía Tuệ, cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.

"Lại mua bia nữa hả anh trai?"

"Ừ. Bia, 6 lon."

Chẳng lấy làm vội vã, cô bước từng bước đi, tay dụi mắt, miệng vẫn hỏi han.

"Anh đi làm về khuya nhỉ? Gớm khổ, làm việc quần quật thế thì còn gì là người nữa."

"Cô nhìn lại thân cô đi, cô làm ở đây còn thức khuya hơn anh đấy."

"Nhưng mà em còn được ngủ bù vào sáng mai. Còn anh thì chắc một ngày không ngủ đủ 8 tiếng đâu nhỉ?"

"Ừ, chắc vậy..."

Tuệ cười trừ cho qua, gã cảm thấy mệt nên chẳng muốn mở miệng nữa, cuộc trò chuyện chóng vánh trở nên im lặng. Muốn nghỉ việc quách đi cho xong nhưng nếu nghỉ thì đồng nghĩa với thất nghiệp, chẳng có công ty nào khác nhận một kẻ chỉ tốt nghiệp cấp 3 như gã. Sự thật này luôn làm Tuệ lo nghĩ đến mỗi đêm trước khi đi ngủ, thiếu thốn về bằng cấp mà độ tuổi hiện tại chẳng còn trẻ trung gì. Không còn cơ hội học tập để cải thiện nữa. Chỉ 1 năm nữa sẽ có đợt cắt giảm biên chế, khả năng mất việc rất cao. Cảm giác bế tắc luôn vây lấy gã hằng đêm, chỉ có bia là thứ giúp gã quên đi cái sự thật đau buồn ấy. Mua bia ở đây như đã là thói quen, quen đến nỗi cô bé bán hàng chỉ cần nghe tiếng giày đã chạy vào mang bia ra để sẵn trên quầy, mỗi tuần vài lon bia, có tiền thưởng của công ty thì mua hẳn một thùng, còn hôm nào hết tiền thì lại mua nợ.

Cô gái mang bia tới quầy tính tiền.

"Của anh hết 90 ngàn. Anh mua thêm đồ ăn không? Uống bia thì phải có đồ nhắm chứ nhỉ?"

Tuệ xoa xoa bụng, nghĩ về bữa nhậu hơn 5 tiếng trước, chủ yếu là rót rượu và nướng thịt cho sếp lớn, chả ăn được là mấy, thỉnh thoảng được nhấp vài vài ngụm bia, nếu giờ này còn uống xuông thì xót ruột lắm. Gã nhìn quanh, chọn thêm một vài gói bánh mặn, tiện thể rút thêm một gói thuốc lá.

"Chắc lấy từng này thôi."

Ra khỏi cửa hàng với một túi nilon đầy đồ ăn. Tuệ mau chóng trở về phòng, quãng sân rộng và 6 tầng cầu thang làm chân gã mỏi nhừ, bước xuống đã mệt, bước lên còn mệt hơn, lưng nóng ran, hai tai ù đi, tim đập rõ đến từng nhịp. Việc leo thang bộ đối với một nhân viên văn phòng quen ngồi bàn giấy như Tuệ là quá sức. Từng hơi thở hổn hển tương ứng với từng bậc thang, cứ thế mà về đến cửa phòng đã say sẩm.

Một tay xách túi, một tay mở cửa. Chưa kịp mở thì điện thoại trong túi áo rung lên làm gã đánh rơi túi đồ. Gã nhăn mặt chuẩn bị tinh thần nghe bà mụ phòng kế quát mắng, nhưng không có gì cả, không gian vẫn im ắng. Cũng phải, đã 2 giờ rồi, còn ai thức nữa đâu. Tuệ lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện rõ chữ "Mẹ gọi". Một cuộc gọi lúc khuya thế này luôn mang đến những điều không mấy hay ho, Tuệ đinh ninh có thể sau cuộc gọi này, 6 lon bia và 1 cái bụng no cũng không thể làm gã ngủ được. Chậc lưỡi rồi bắt máy, gã liều một phen.

"Alô, mẹ ạ, sao mẹ gọi khuya vậy?"

"Tuệ đấy à, con chưa ngủ à, sao nghe giọng tỉnh táo thế. Mẹ gọi khuya có chút chuyện. Tuần tới có giỗ bác An, con sắp xếp công việc rồi về nhé."

"Bác An có họ hàng gì với nhà mình đâu, sao năm nào mẹ cũng phải làm giỗ cho bác ấy."

Gã gằn giọng, bỗng người mẹ ngập ngừng.

"Mọi năm mẹ cũng làm nhỏ thôi, nhưng mà năm nay, thằng cu Lộc cũng về, nó dẫn người yêu về ra mắt, nghe nói con bé đấy xinh lắm, con về luôn nhé. Lâu lắm mới có dịp cho hai anh em gặp mặt, cũng 18 năm rồi còn gì."

Nghe đến chữ Lộc, Tuệ chết lặng. Trong đầu hiện lên hình ảnh thằng con trai mà gã từng dành cả tuổi trẻ để yêu thương, mảnh kí ức về mối tình đầu đã chết bỗng sống dậy thúc vào tim gã một cú thật đau. Đã 17 năm dài gã đợi một câu trả lời từ một người chẳng biết có còn nhớ tới mình, giờ đây tâm trạng như sụp xuống vì thất vọng

Tiếng xì xào trong loa điện thoại, Tuệ chợt nhớ ra cuộc điện thoại với mẹ còn dở dang. Gã đưa máy lên tai.

"Sao rồi? Quyết định chưa con. Về vài hôm rồi đi cũng được."

"Con buồn ngủ lắm, mai con gọi lại nhé."

Gã nói rồi cúp máy, chẳng đợi đầu dây bên kia phản hồi. Sống mũi bỗng chợt cay cay, mắt cũng nhòe đi đôi chút. Tuệ ngồi thụp xuống trước cửa, đưa đôi tay lạnh ngắt lên ôm lấy khuôn mặt đau khổ. Gã muốn khóc, có lẽ khóc ở đây không phải là ý hay, gã đứng dậy rồi xách cả cái túi nilon đi thẳng ra hướng cầu thang, lên sân thượng.

Sân thượng trước kia dùng để trồng rau sạch nhưng về sau chẳng mấy ai dùng đến nên được chuyển thành sân phơi. Tuệ đẩy cửa, tiếng sắt rỉ cọt kẹt kêu chát chúa, gió lùa rít lên làm gã rùng mình. Trăng đêm nay sáng vằng vặc, soi rọi cả khoảng sân rộng, những tấm dra giường trắng muốt đang phơi đung đưa trước gió như người đang nhảy múa, lách qua từng xào phơi, tiến đến cái lan can phía trước, gã ngồi gục xuống, co người vào một xó rồi khóc, tiếng nấc nghẹn ngào chua xót. Đã rất lâu rồi cảm xúc của Tuệ như chai sạn, đối chọi với đời sau những năm tháng đi làm đã khiến gã trở nên vô cảm, khuôn mặt lạnh tanh chả mấy khi cười, khóc lại càng không. Giờ lại có dịp được khóc, gã tuôn ra hết, nào ấm ức vì bị sếp mắng oan, nào bị trừ lương vì làm hỏng hợp đồng, nào bị đồng nghiệp chơi xỏ,... và gã khóc vì đã ngu ngốc dành cả tuổi thanh xuân cho một sự chờ đợi mang tên Hoài Lộc.

"Lộc."

Tuệ gọi thầm tên hắn. Kí ức của Tuệ về Lộc khá rõ rệt dù trải qua gần 2 thập kỉ. Khui một lon bia rồi nhấp lấy một ngụm. Tuệ thở dài nhớ về những năm tháng khi còn bé. Gã nhớ về cái ngày đầu gặp Lộc. Những mảnh kí ức ấy ghép lại thành một thước phim chạy dài trong tâm trí Tuệ.

Tuệ lúc này còn là một thằng bé lên 5. Một buổi trưa nắng gắt ở cái phố huyện nghèo nàn nhưng yên bình. Dưới bụi hoa giấy vòm cổng, Tuệ thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm bước vào sân nhà mình dẫn theo một đứa bé, ông ta nói chuyện với cha mẹ Tuệ rồi hướng sang mảnh đất bên cạnh nhà.

Chỉ nhìn thôi Tuệ cũng mơ hồ đoán được người đàn ông này sắp mua đất rồi chuyển đến đây sống. Có lẽ cậu bé kia là con ông ta, trông trắng trẻo nhưng gầy guộc. Tuệ chả để ý đến nó lắm, cái cậu thấy trước mắt là miếng đất vườn sắp được bán, cha mẹ cậu sẽ có tiền, cả cậu cũng sẽ có thêm nhiều đồ chơi và sách truyện hơn. Đúng như dự đoán, hơn 1 tháng sau đó, giấy tờ hoàn tất, miếng đất được gỡ biển rao bán, bỗng trước hiên nhà xuất hiện cái chòi nhỏ được dựng bằng tôn, đó là chỗ cho hai cha con Lộc nằm ngủ cho đến khi căn nhà được xây xong, mỗi bữa cơm cũng xuất hiện thêm bát đũa, hai người đấy cũng dùng bữa chung với gia đình, và dùng chung cả phòng vệ sinh và phòng tắm. Cha Tuệ giới thiệu, người đàn ông mới chuyển đến là An, vì lớn tuổi nên gọi bằng bác, còn cậu bé kia tên Lộc, bé hơn Tuệ 1 tuổi. Vì bé hơn một tuổi lại gầy guộc, trái ngược hẳn với Tuệ to lớn, da đen rám. Tuệ nghiễm nhiên tự cho mình là đại ca.

Sau bữa cơm đầu tầm nửa tháng, khi mọi thứ đã đâu vào đấy, mẹ Tuệ đưa cậu đi mua đồ chơi. Cậu hí hửng cùng mẹ bắt xe đò lên thị trấn. Thị trấn trong mắt một đứa trẻ như Tuệ giống như một thiên đường, nơi sầm uất và nhộn nhịp bán đủ thứ trên đời, nhiều hơn những gì Tuệ có thể tưởng tượng ra. Đồ ăn thì tuyệt vời, đồ chơi thì lộng lẫy, đủ mọi hình thù.

Lần này thật lạ, thay vì chỉ được mua một món để cậu phân vân chọn lựa, mẹ lại cho Tuệ lựa đến ba món, chẳng đắn đo, Tuệ lựa ngay những gì mình thích mà chẳng phải lo dấu chúng vào một góc nào đó rồi hi vọng sẽ không ai mua cho tới lần sau cậu đến.  Sau chầu kem no nê ở một quán nhỏ gần đó. Tuệ theo mẹ bắt xe về nhà. Ngủ trên xe được một giấc ngon lành, đoạn gần về đến nhà, Tuệ tỉnh giấc, vươn vai hồn nhiên nói.

"Mẹ ơi, lần nào mẹ cũng cho con mua nhiều đồ chơi thế này, chẳng mấy chốc mà phòng con đầy đồ chơi mẹ nhỉ?"

"Vậy thì nhớ cho em Lộc chơi chung với nhé."

"Sao lại cho nó chơi chung, nó muốn chơi thì bảo bác An mua cho nó chứ. Đồ chơi ai người nấy chơi!"

Vài người trên xe mỉm cười vì những lời lẽ ngô nghê của Tuệ. Một bác ngồi ghế trên quay xuống, cổ vũ với giọng khàn khàn.

"Hay lắm chàng trai, rất táo bạo, rất quả quyết!"

Bắt gặp ánh mắt giận dữ của mẹ Tuệ, ông ta hoảng hốt quay đi. 

"Như thế là ích kỉ đấy. Con cho em chơi chung thôi chứ có làm sao đâu."

"Không là không!" - Tuệ bướng bỉnh.

Vừa lúc chiếc xe dừng trước cửa nhà, Tuệ chạy vào, nhốt mình cả buổi chiều trong phòng để chơi với đồ chơi mới. Mãi đến chập tối, nghe tiếng gõ cửa Tuệ ra mở. Mẹ cậu đứng đấy, và cả thằng Lộc nữa.

"Con cho Lộc chơi với, dưới sân đang đổ cát, bụi bặm lắm. Con trông em nhé."

Tuệ tức tối đóng sầm cửa lại, cậu thét lên, giọng như sắp khóc.

"Con đã nói là không cho nó chơi cùng mà! Sao mẹ dẫn nó lên đây?"

Phía đằng sau cánh cửa mẹ cậu gằn giọng.

"Con không mở cửa ra thì mẹ lấy hết đồ chơi đem cho em Lộc đấy." - Ngừng một nhịp, giọng mẹ hướng xuống Lộc - "Bây giờ Lộc xuống dưới nấu ăn với cô, lát cô lấy hết đồ chơi của anh Tuệ cho Lộc mang về chơi nhé."

Chữ "hết" được kéo dài để nhấn mạnh, Tuệ đắn đo, cậu đang chơi một nước cờ rất nguy hiểm, một mất một còn, hoặc cho Lộc vào chơi và hi vọng nó không phá phách, hoặc bị mất sạch đồ chơi. Dẫu biết lời mẹ nói là hăm dọa, có thể mẹ sẽ không lấy hết mà chỉ lấy vài món, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ làm cái "cơ ngơi" bao lâu nay gây dựng của cậu trở nên kém sinh động hơn. Mất đồ chơi là thứ mất mát vô cùng lớn.

Tuệ đành ngậm ngùi mở cửa.

"Con cho nó chơi chung. Nhưng nó không được phá đồ chơi của con đâu đấy."

"Rồi rồi, yên tâm."  - Mẹ Tuệ nói rồi nhìn sang Lộc - "Con vào chơi với anh đi, khi nào nấu cơm xong cô gọi rồi hai anh em xuống nhé."

Trông mẹ vừa đi xuống cầu thang, Tuệ quay lại nhìn thằng cu Lộc đang yên phận đứng giữa phòng. Cậu lấy con gấu bông cũ bị cụt một tay dưới gầm giường đưa cho nó. Con gấu bông cũ bám đầy bụi bẩn, tay trái bị đứt rồi rơi mất ở một nơi nào đó, chỉ còn con gấu với một lỗ nhỏ xù lông ra ngoài.

"Mày chỉ được chơi cái này thôi, ngồi yên đấy mà chơi, cấm lại gần tao, càng không được chạm vào đồ của tao. Nhớ đấy."

Nhận món đồ chơi từ tay Tuệ, mắt Lộc sáng long lanh, nó gật đầu lia lịa rồi ngồi bệt xuống sàn, vui vẻ chơi với thứ đồ xấu xí đó.

Tuệ nằm dài trên giường tiếp tục cuộc phiêu lưu cùng những người máy mới mua, thỉnh thoảng cậu liếc xuống, thằng Lộc vẫn say mê mà chẳng tỏ ra chút thái độ tiêu cực nào.

"Thằng này lạ thật, đồ như thế cũng chơi được."- Cậu nghĩ thầm, nếu vào trí của thằng bé, có lẽ cậu đã khóc ầm lên vòi vĩnh.

Lộc thích thú, nó ôm ấp, vuốt ve, nói chuyện với con gấu bông như một người bạn. Mãi đến khi tiếng mẹ gọi vang lên từ tầng dưới Lộc mới sực tỉnh, nó xoa đầu con gấu chào tạm biệt, đặt nó về chỗ cũ rồi ra khỏi phòng, khi đi vẫn còn ngoảnh lại nhìn tiếc nuối. 

Tuệ xuống nhà, phụ mẹ bưng cơm ra ngoài hiên vì hôm nay khá nực, ngoài hiên có gió sẽ dễ chịu hơn. Cậu đặt cái nồi cơm nóng bỏng tay xuống, ngước lên thì thấy bác An đang trả tiền cho thợ, đếm cẩn thận từng đồng trao đi làm nét mặt bác có chút buồn. Xong xuôi xấp tiền còn lại được cuộn tròn rồi cho vào cái túi vải be bé giắt ở lưng quần. Tuệ ngẩn người, giờ cậu mới hiểu thêm về tình cảnh lúc này của gia đình Lộc và cả thái độ thích thú khi chơi với con gấu bông cũ đó. Bác An nghèo, có lẽ Lộc hiểu điều đó nên chẳng bao giờ đòi hỏi, nhưng là một đứa trẻ, sâu thẳm bên trong nó vẫn muốn được nuông chiều, được yêu thương, được vui chơi như bao người.

Bữa ăn diễn ra khá rôm rả, tiếng cười nói không ngớt, hôm nay xây xong móng nên bữa tối này có thể coi như một buổi tiệc mừng. Thằng Lộc ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ Tuệ như con mèo nhỏ. Bà vuốt tóc nó, gắp đồ ăn vào chén rồi bảo nó ăn. Vị trí đó trước kia vốn thuộc về Tuệ, cậu ghen tị, chỉ ăn được lưng chén cơm đã bỏ vào nhà. 

"Ăn ít thế hả con? Mọi hôm ăn nhiều lắm cơ mà."

"Mẹ cứ kệ con."

Cứ nghĩ giận dỗi như vậy mẹ sẽ hỏi han thêm nhưng bà lại tiếp tục âu yếm Lộc như thể nó là con ruột. Tuệ ấm ức vào phòng khách mở đầu DVD xem hoạt hình, vặn âm lượng thật lớn để át tiếng cười nói ngoài kia. Cảm xúc trong lòng hỗn loạn, tivi vẫn mở nhưng Tuệ chẳng ngó ngàng đến, cậu vừa thấy thương Lộc lại vừa ghét nó. Đang mải suy nghĩ, bỗng mẹ cậu bước vào đi thẳng lên lầu mang cuốn vở vẽ và bộ màu sáp cũ xuống.

"Mẹ đem đi đâu đấy? Mẹ vẽ à?" - Tuệ hỏi.

"Không, mẹ cho em Lộc, con cũng có dùng đến đâu, để đấy chuột bọ phá hết."

Chẳng đợi câu trả lời, bà mang ra ngoài, tiếng cười nói bỗng trở nên thật ồn ào. Tuệ mở âm lượng lớn hơn nữa, quyết chú tâm vào bộ phim hoạt hình trên tivi. Đêm đến là thời điểm loài muỗi hoành hành, vài con muỗi vo ve bên tai làm cậu khó chịu, Tuệ đứng dậy toan ra ngoài kêu mẹ thắp nhang muỗi thì thấy thằng Lộc đang áp mặt vào cửa kính để xem hoạt hình. Nó cứ đứng đấy chăm chú xem, cũng chẳng mở cửa vào nhà. Nét mặt trầm trồ của Lộc làm Tuệ thấy khó chịu, vừa thương vì nó nghèo chưa một lần biết đến phim siêu nhân, vừa ghét vì nó đã soán ngôi của cậu trong lòng mẹ. Đắn đo một hồi, cậu để tivi đấy rồi bỏ về phòng...

Chẳng biết đã ngủ từ khi nào, Tuệ tỉnh dậy khi nắng rọi vào cửa sổ. Ra khỏi phòng, cậu cất tiếng gọi mẹ, nhưng không có tiếng đáp lại. Tuệ nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa là 9 giờ.

"Chắc mẹ đi chợ. "- cậu đoán.

Tuệ xuống nhà đánh răng. Căn nhà khá tối vì đóng cửa, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào trong một màu xanh nhạt buồn bã. Cậu mở cửa ra, thằng Lộc nằm dài trên hè, hí hoáy vẽ vời trong cuốn vở mà mẹ Tuệ cho tối hôm qua.

"Lộc... mày vẽ gì đấy?"

Lộc giật mình, nó quay lại nhìn Tuệ, cười thật tươi.

"Anh xem này. Em vẽ người máy trong tivi có đẹp không?"

Nói rồi Lộc nhấc cuốn vở lên bằng hai tay, giơ lên cao. Bức tranh không quá xuất sắc, nhưng đó là một bức họa về nhân vật Titan yêu thích của Tuệ, cậu trầm trồ.

"Mày vẽ đẹp thế, cho tao nhé."

Tuệ định lấy bức tranh từ tay Lộc thì bị giật lại.

"Không, em chỉ khoe anh thôi chứ đâu có cho anh."

"Mày vẽ đẹp thế thì vẽ bức khác đi, cho tao bức này, tao thích bức này."

Cả hai bên giằng co, không ai nhường ai.

"Anh không buông ra là rách vở của em đấy."

"Ai nói đấy là vở của mày, vở này là vở của tao, mẹ tao mua cho tao, mày muốn thì bảo mẹ mày mua đi!"

Dứt lời, Tuệ dùng sức kéo thật mạnh, vô tình làm những cạnh sắc lẹm của cuốn vở cứa vào đôi tay nhỏ của Lộc. Máu chảy đầm đìa, sau đó là câu nói mà cả đời Tuệ cũng không quên được.

"Em không có mẹ."

Lộc ngồi thụp xuống, nó khóc, hai tay đẫm máu đưa lên ôm mặt, mỗi lần lau nước mắt lại làm máu bôi lên đầy mặt.

Cùng lúc đó, tiếng xôn xao của mấy bà thím trong xóm đi chợ về, trong đó ắt hẳn có mẹ của Tuệ, không sớm thì muộn sẽ về đến nhà. Ở xóm này phụ nữ rất thân với nhau, khi sáng sớm đàn ông đi làm thì các người nội trợ trong gia đình lại hẹn nhau đi chợ thành từng đoàn, như đoàn cô Ba Hò đầu xóm, đoàn thím Sáu sẹo khúc giữa hay đoàn Chị Lan cầy xóm bên, họ cùng kể cho nhau nghe những điều đã bắt gặp, từ miệng người này sang tai người kia là cả một quãng đường thêm bớt mắm muối cho thêm phần li kì câu chuyện. Không ít lần Tuệ nghịch dại bị mấy bà thím trong xóm bắt quả tang, dù dấu mẹ kĩ đến mấy cũng không thoát tội. 

Tiếng người nói chuyện xôn xao ngày càng gần, Tuệ lo lắng nhìn Lộc rồi nhìn sang cuốn vở. Cậu xé bức tranh ra khỏi, ném cuốn vở lại rồi chạy biến về phòng.

"Chết chắc rồi."

Tuệ nằm dài trên giường suy nghĩ. Cậu lo mẹ sẽ mắng mình vì đã làm Lộc đau. Không chỉ mẹ, bác An cũng sẽ bắt đền, có thể trong vài tháng tới sẽ được ra thị trấn nữa. Sẽ không có đồ chơi mới hay kem ly. Tuệ cầm bức tranh lên săm soi, góc giấy có dính chút máu. Lòng cậu quặn lại, câu nói của Lộc văng vẳng trong đầu. Tuệ từng nghĩ khá đơn giản rằng mẹ Lộc đi làm xa, một ngày nào đó sẽ quay về, phụ nữ ở huyện này cũng đi xuất khẩu lao động nhiều, chỉ vài năm sẽ quay trở lại. Cậu nghĩ gia đình Lộc cũng tương tự vậy, nhưng từ lúc biết được sự thật, Tuệ cảm thấy lòng không yên. Nghe tiếng mẹ về, lát sau là tiếng xe máy của ba, rồi cả tiếng xuýt xoa của họ dành cho Lộc, cậu trùm chăn, lấy gối bịt chặt tai.

Một tiếng rồi hai tiếng, Tuệ nằm nhìn kim đồng hồ quay, biết thể nào cũng phải chịu hình phạt, cậu đi thẳng xuống phòng bếp. Ba mẹ cậu đang ngồi nói chuyện.

"Tuệ dậy muộn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC