Extra 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Extra 1: Hai cuộc điện thoại. 

1.

Khi nhìn thấy cái tên hiện lên trên giao diện cuộc gọi đến, Rikimaru không khỏi nhíu mày, còn ngỡ như người ở đầu dây bên kia đang nhầm số. Cũng chẳng phải nói quá, mặc dù ở cùng công ty nhưng anh và Patrick ở hai phòng khác nhau, bên ngoài hầu như không giao tiếp nhiều, số liên lạc này vốn để phòng hờ cho công việc, mà cuối cùng khung chat của hai người lại chỉ dừng ở câu thông báo mặc định về việc Patrick đã chấp nhận lời kết bạn của anh vào hai tháng trước. 

“Alô?” 

“Trưởng phòng Riki!” Giọng nói từ bên kia đúng là Patrick, có vẻ như không phải gọi nhầm số thật rồi. 

“Ừm, là tôi. Cậu đã xin nghỉ rồi thì cũng không cần phải gọi tôi là trưởng phòng đâu.” Rikimaru bất đắc dĩ cười. “Cậu có chuyện gì không?” 

Đầu dây bên kia im lặng không một lời đáp lại, Rikimaru còn phải nhìn lại màn hình xem liệu có phải cuộc gọi đã bị ngắt hay không, thật lâu sau giọng nói của Patrick mới cất lên. 

“Nghe có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng mà tôi có việc muốn nhờ anh.” Patrick hít một hơi như muốn lấy thêm dũng khí. “Ngày mai tôi chuyển đi rồi, anh… anh có thể để ý tới Bá Viễn nhiều hơn một chút không?” 

Nghe tới tên Bá Viễn, Rikimaru ngay lập tức nhíu mày. Bá Viễn từng nói Rikimaru chẳng khác nào một chú gà mẹ cả, sự quan tâm thái quá của anh khiến đối phương không khỏi cạn lời, nếu không phải cùng tuổi thì có đôi khi Bá Viễn còn ngỡ mình như con trai của Rikimaru vậy. 

“Bá Viễn? Bá Viễn làm sao? Cậu ấy có chuyện gì?” 

“À không, cũng không có chuyện gì.” Patrick ở đầu dây bên kia ngập ngừng. “Chỉ là hy vọng anh có thể chú ý tới anh ấy một chút, khoảng thời gian tới có lẽ tinh thần của anh ấy sẽ có phần hơi sa sút.” 

Giữa Patrick và Bá Viễn có mối quan hệ gì, Rikimaru đã từng đặt ra hoài nghi. Lúc mới ban đầu gặp lại anh còn nhớ Bá Viễn chỉ đề cập đến Patrick như một vị khách quen ở cửa tiệm hoa, giữa hai người cũng là quan hệ nhớ mặt nhớ tên thông thường. Chỉ là có một lần Rikimaru tình cờ bắt gặp Bá Viễn và Patrick cùng nhau đi mua đồ trong một siêu thị, dáng vẻ nói chuyện cười đùa vô cùng thân thiết, nếu nói chỉ là xã giao thì ai mà tin được. 

Thực ra Bá Viễn thân thiết với ai, thậm chí là yêu thích ai ghét bỏ ai cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ là Bá Viễn lại chẳng thừa nhận sự thân thiết giữa mình và Patrick, bỗng khiến cho mối quan hệ này trong chốc lát đã bị bao trùm bởi cảm giác mờ ám. 

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, một chấm nhỏ trên bầu trời có vẻ như là một chiếc máy bay lướt qua, chợt kéo theo một ý nghĩ bất ngờ trong đầu Rikimaru. Bàn tay đặt trên thành lan can khẽ siết chặt, anh sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi nói với người trong điện thoại.

“Được, tôi sẽ để ý tới cậu ấy.” Rikimaru ngừng lại rồi nói tiếp. “À, hôm trước tôi tình cờ thấy có lọ thuốc màu vàng ở trên bàn làm việc của cậu, có phải của cậu để quên không?” 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới trả lời. 

“Đúng là của tôi rồi, nhưng mà tôi vẫn còn nhiều, anh cứ vứt đi cũng được.” 

Thình thịch, Rikimaru cảm nhận được trái tim mình vừa chệch nhịp, suy đoán ngờ ngợ của anh thế mà lại đúng. Xâu chuỗi những manh mối lại với nhau, một người bạn mắc hanahaki, lọ thuốc màu vàng của Patrick, mối quan hệ không được nói rõ, cả việc Patrick phải chuyển đi và trạng thái tinh thần của Bá Viễn, Rikimaru nghĩ mình đã nắm bắt được vấn đề rồi. 

Anh xoa mặt mình, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói với người ở đầu dây bên kia. 

“Patrick, loại thuốc này, tôi cũng đã từng uống.” 

Rikimaru biết thứ thuốc này chỉ được dùng cho đúng duy nhất bệnh hanahaki mà thôi, xét cho cùng thì đây cũng là một dạng bệnh đặc thù, không phải là kiểu thuốc nào bệnh nào cũng chữa được. Cho nên sử dụng loại thuốc này cũng chỉ có duy nhất một loại bệnh, mà hẳn là Patrick cũng biết rõ điều này. 

“Ý-ý anh là sao?” 

“Ý trên mặt chữ, tôi cũng từng dùng loại thuốc này, cho nên nếu cậu thực sự dùng chúng thì chúng ta có lẽ mắc một loại bệnh giống nhau.” 

“Vậy, vậy anh… "Duẫn Hạo Vũ bối rối không nói thành lời. "Anh và Bá Viễn…?” 

“Cậu biết chuyện của Bá Viễn rồi sao?” Rikimaru hỏi lại. “Tôi và cậu ấy từng chữa bệnh ở một chỗ, là bạn cùng phòng bệnh năm đó.” 

Phía bên kia trở nên tĩnh lặng, có lẽ Patrick cần thời gian để từ từ tiêu hóa lượng thông tin này. Rikimaru cảm thấy có nhiều điều nên được làm rõ, nếu mọi chuyện là thật, anh nghĩ cả Patrick và Bá Viễn đều không hề dễ chịu gì. 

“Người đó là Bá Viễn sao? Người cậu thích ấy.” 

Rikimaru trực tiếp hỏi thẳng, thật lâu sau mới nghe thấy một tiếng “ừm” thật khẽ.

“Vậy cậu có biết Bá Viễn đã từng phẫu thuật không?” 

“Tôi biết.” Patrick khàn giọng đáp lại. "Tôi biết chứ, cho nên tôi mới muốn nhờ anh để ý tới Bá Viễn nhiều hơn một chút, người như anh ấy nhất định là sẽ suy nghĩ rất nhiều, chuyện lần này nếu không phải do anh ấy đột nhiên biết được thì tôi cũng vốn không có ý định nói.” 

Rikimaru tựa cả người lên thành lan can ngoài ban công, gió đêm của mùa hè chẳng mát mẻ chút nào, chỉ khiến người ta cảm thấy oi bức. Anh thầm nhớ lại hình ảnh hài hòa của hai người mà mình tình cờ bắt gặp trong siêu thị lần đó, còn cả vài lần không rõ là vô tình hay cố ý mà Bá Viễn hỏi anh về Patrick, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ khác. 

“Thực ra tác dụng phụ của phẫu thuật ngoại trừ việc ngay lập tức quên đi người mình thích thì đều rất mơ hồ, phải cần thời gian sau đó để theo dõi mới kết luận được. Bấy lâu nay Bá Viễn vẫn luôn cho rằng mình không thể rung động được nữa, đó có thể mới chỉ là nhận định chủ quan của cậu ấy thôi, cũng chưa biết chừng chỉ vì cậu ấy chưa gặp được người đặc biệt trong lòng.” 

Tận sâu trong đáy lòng, Rikimaru vẫn mong Bá Viễn có thể thực sự tìm được hạnh phúc của mình. 

“Tôi không muốn ép buộc anh ấy.” Từ đầu dây bên kia truyền tới một tiếng thở dài. “Cho dù Bá Viễn có thật sự có cảm giác với tôi hay chỉ đơn giản là thương hại, tôi cũng muốn đó là do anh ấy tự nhận ra, chứ không phải do suy đoán hay chỉ dẫn của bất cứ ai khác. Mặc dù Bá Viễn không thể hiện rõ ràng, nhưng tôi biết anh ấy đang rất mệt mỏi, dù sao thì anh ấy cũng chịu đủ nhiều ảnh hưởng của trước và sau phẫu thuật rồi, thêm cả chuyện này nữa, tôi…"

Patrick ngừng lại, khó nhọc nói hết câu.

"Tôi có thể liều mạng mình, nhưng không thể tùy tiện thách thức sức chịu đựng của anh ấy được."

Cả hai người đều hiểu, nếu Patrick cứ thế từ bỏ mạng sống của mình, đó chính là một quả pháo nã lên bức tường tinh thần mà Bá Viễn đã cố gắng vực dậy bấy lâu nay.

“Vậy nếu bỏ lỡ thì sao?” 

Chuyện yêu thầm, nếu đối phương không có tình cảm với mình thì đúng là buồn thật đấy, nhưng sẽ còn thảm hơn nếu cả hai cùng có tình cảm mà lại bỏ lỡ mất nhau. 

“Thì coi như hai chúng tôi có duyên nhưng không có phận.” Rikimaru có thể thấy tiếng Patrick bật cười bất đắc dĩ.

Đương nhiên, Rikimaru là người hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai, chính anh là người đã dùng tính mạng của mình ra để thách thức với duyên phận, nhưng trên đời này có mấy ai may mắn được như vậy. 

Cả hai đầu điện thoại đều im lặng, không phải đường truyền yếu, cũng chẳng phải cuộc gọi đã kết thúc, chỉ là không ai biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả mọi chuyện đang xảy ra hiện tại. Rikimaru thầm nghĩ, đến anh nghe chuyện xong còn rối bời như thế, Bá Viễn là người đứng trong trung tâm của cơn lốc này, hẳn là thật khó để có thể yên lòng nổi. 

“Được rồi, cậu định khi nào phẫu thuật?” 

Trước mặt anh là bầu trời đêm trong không một gợn mây, hiếm hoi lóe lên vài ánh sáng nhấp nháy mà Rikimaru còn không chắc có phải là ánh sao hay không. Họ đã từng ôm lồng ngực tổn thương mà sóng vai nhau ngắm bầu trời đầy sao, mà hiện tại, khi mà trái tim anh đã được chữa lành, khi mỗi ngày xung quanh anh đều tràn ngập hơi thở của hạnh phúc, anh chỉ mong người bạn của mình cũng có thể tìm lại được phần rung động ngọt ngào mà bản thân đã lỡ quên đi mất.

“Patrick, chuyện Bá Viễn thích ai, thích như thế nào tôi không thể can thiệp." Giọng nói Rikimaru chắc nịch, có lẽ vì tính chất công việc mà càng mang theo cảm giác cứng rắn. "Tôi chỉ mong nếu Bá Viễn tự cho bản thân mình một cơ hội, tôi sẽ không để cho cậu ấy tới muộn." 

2. 

“U là trời anh đẹp trai ơi, sao dạo này anh đẹp trai như biến mất vậy?” 

Câu đầu tiên mà Trương Gia Nguyên nói khi vừa ấn nghe cuộc gọi tới của Duẫn Hạo Vũ chính là than vãn. Bao nhiêu ngày rồi không thấy vị khách quen này đánh dấu sự tồn tại của mình, Trương Gia Nguyên còn tưởng người này đã bốc hơi mất rồi.

“Làm sao?” Duẫn Hạo Vũ bật cười. “Không tới tăng doanh thu của tiệm nhà cậu nên cậu mong à?” 

“Mong chứ, cậu là khách quý của chúng tôi rồi còn gì, hôm nào cũng mong cậu còn hơn mong mẹ đi chợ về vậy.” 

Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ, sau đó là tiếng hắng giọng. 

“Trương Gia Nguyên, ngày mai mình sẽ chuyển đi.” 

Một khoảng lặng xuất hiện, Trương Gia Nguyên ngẩn ra một lúc, cảm giác như điều mình vừa nghe có chút nhầm lẫn ở đâu đấy.

“Hả?” Sau khi hoàn hồn, Trương Gia Nguyên vội vã hỏi lại. “Gì vậy? Cậu chuyển đi đâu? Chuyển nhà hay chuyển chỗ làm? Tại sao lại phải chuyển?” 

“Tất cả, mình thực tập xong rồi, bây giờ quay lại về thành phố X thôi.” 

"Ầy, không thể ở lại đây được sao?” Trương Gia Nguyên nhăn nhó mặt mày.

“Cũng khó nói, dù sao gia đình mình cũng ở bên kia.” 

So với nơi này, dù là chất lượng cuộc sống hay cơ hội phát triển thì thành phố X vẫn hơn hẳn, thậm chí còn hơn rất nhiều lần, một người như Duẫn Hạo Vũ quay trở về nơi đó cũng là chuyện bình thường. Trương Gia Nguyên tiếc nuối, không ngờ cậu bạn mình mới quen được vài tháng này đã phải rời đi sớm thế, hai đứa nói chuyện với nhau hợp thế cơ mà. 

"Nếu cậu có cơ hội đến thành phố X thì cứ gọi cho mình, mình sẽ làm hướng dẫn viên miễn phí cho cậu."

Duẫn Hạo Vũ kể về những chỗ vui chơi của thành phố X, lại kể về các món ăn đặc trưng ở nơi đó, thành phố càng lớn thì sự đa dạng về ẩm thực lại càng nhiều, Duẫn Hạo Vũ nói đến đâu đều không khỏi khiến cho Trương Gia Nguyên phải thèm thuồng tới đó.

“Ầy dà, nói một lúc đã thấy đói rồi…” Trương Gia Nguyên thở dài, bỗng chợt nhớ tới một chuyện, tự vỗ bép một cái lên đùi mình. “Ủa vậy ông chủ của mình thì sao? À không phải của mình, của cậu chứ. Anh ấy biết chưa?” 

Chuyện Duẫn Hạo Vũ thích Bá Viễn, Trương Gia Nguyên đã biết từ lâu. Ngày mà cả Duẫn Hạo Vũ và Bá Viễn lặn lội sang thành phố bên để chuộc cậu ra khỏi đồn cảnh sát, tối hôm đó khi Bá Viễn đi ra ngoài mua thuốc Trương Gia Nguyên đã gõ cửa phòng Duẫn Hạo Vũ để nói chuyện, mà đối phương cũng chẳng thèm giấu diếm gì, ngay lập tức thừa nhận chuyện bản thân thích Bá Viễn. 

“Lần nào mình hỏi ảnh cũng nói là ảnh bận ơi là bận, chẳng có thời gian mà yêu đương.” Tối hôm đó, Trương Gia Nguyên khoanh tay tựa trước cửa phòng mà bĩu môi. “Mà trông có vẻ như anh ấy không có hứng thú với chuyện tình cảm cho lắm.” 

Cậu vốn cho rằng mối quan hệ giữa Bá Viễn và Duẫn Hạo Vũ đã cực kỳ tốt rồi, theo như cậu thấy thì có lẽ đôi ba ngày nữa là bạn mình có thể theo đuổi được ông chủ nhà mình thôi, thế mà bây giờ Duẫn Hạo Vũ phải chuyển đi, vậy chẳng phải công cốc sao?

“Mình cũng đang định nói với cậu chuyện này, sau khi mình chuyển đi rồi, phiền cậu để ý tới anh ấy một chút.”

Đến cả một người thần kinh thô như Trương Gia Nguyên còn có thể cảm nhận được nỗi buồn từ giọng nói phía bên kia. Chuyện yêu thầm mà không được đáp lại, bản thân nghe còn thấy không vui nổi, nói chi đến người trong cuộc. 

“Ầy sao nghe buồn quá vậy?” Trương Gia Nguyên thở dài. “Hai người thật sự không thể thành đôi sao? Mình đã chuẩn bị sẵn sàng để gọi cậu là “bà chủ” rồi mà.” 

Duẫn Hạo Vũ bật cười, người như Trương Gia Nguyên quả thật chỉ với một câu nói lại có thể khiến bầu không khí tan đi mọi vẻ u ám của nó. 

“Thôi, vẫn cứ để mình gọi cậu là Nguyên ca đi.” 

“Nhưng mình nói thật đó, mình thấy ông chủ để ý tới cậu lắm.” Trương Gia Nguyên ngước mắt nhớ lại. “Mấy ngày cậu không tới anh ấy đều ngóng ra cửa á, với lại đôi khi cũng không tập trung nữa, mà quen Bá Viễn bao lâu này mình chưa thấy anh ấy như vậy bao giờ.” 

Bá Viễn là một người rất tỉ mỉ và chỉn chu trong công việc, rất hiếm khi anh làm sai sót điều gì, vậy mà mấy ngày qua có vài lần anh vô tình lấy nhầm hoa cho đơn đặt hàng của khách, nếu không phải Trương Gia Nguyên kiểm tra lại đơn thì có lẽ tiệm của anh đã bị khách hàng mắng vốn rồi.

Đầu bên kia yên lặng một hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ thở ra. 

“Chắc không phải đâu… nhỉ?” 

“Ầy cậu đừng bi quan thế chứ, bấy lâu nay mình chưa từng thấy ảnh quan tâm ai tới vậy đâu, có khi nào cậu là người đặc biệt thì sao? Hay là cậu kiên trì thêm một chút đi, Bá Viễn trông vậy thôi chứ ảnh dễ mềm lòng lắm á.” 

Có lẽ vì là ông chủ cho nên ấn tượng đầu tiên của Trương Gia Nguyên với Bá Viễn vẫn là một người nghiêm túc, sau đó mới đến hình tượng anh trai hiền hoà. Cho nên mỗi khi làm gì sai Trương Gia Nguyên đều cảm thấy sợ Bá Viễn, nhưng cuối cùng anh lại chẳng bao giờ nặng lời với cậu, thành ra Trương Gia Nguyên lúc nào cũng cho rằng ông chủ của mình thực sự là một người ngoài cứng trong mềm.

“Cậu không hiểu đâu. Mình và anh ấy vướng mắc một số chuyện, có lẽ sẽ làm cho tâm tình của anh ấy trong khoảng thời gian tới không tốt cho lắm.” Duẫn Hạo Vũ ngao ngán cười. "Vậy nên mới đành làm phiền cậu để ý tới Bá Viễn một chút, ít nhất là đừng để anh ấy một mình quá nhiều."

Trương Gia Nguyên không biết nữa, cậu không rõ vì sao mà lời dặn dò này lại khiến lồng ngực mình nặng nề tới vậy, như thể mọi cảm xúc của người bên kia đã lây sang cả cậu.

"Duẫn Hạo Vũ, sau này cậu có về đây chơi nữa không?" 

Đầu bên kia truyền tới tiếng ho nặng nề, Trương Gia Nguyên lo lắng hỏi Duẫn Hạo Vũ có ổn không, đối phương chỉ nói rằng mình sặc nước mà thôi. Đến tận khi tiếng ho bên kia dần ngừng lại, Trương Gia Nguyên cảm tưởng như đường hô hấp của mình cũng bị nghẹt theo hơi thở hổn hển của Duẫn Hạo Vụ.

"Có lẽ, không thể đâu."

_______________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net