Hoa hồng song sinh (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ko! Ko! Ly!!! Cậu bỏ tôi ra tôi phải cứu con bé" bà Thụy cố giằng tay ra khỏi cánh tay cứng rắn đang giữ lấy mình, khuôn mặt đẫm lệ của bà nhìn cô con gái tái mặt vì đau, đang xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy. trái tim bà như bị ngàn vạn mũi dao đâm vào. Mễ Ly đã lấy thân mình bảo vệ cho bà, người làm mẹ như bà nếu như bỏ đi thì còn mặt mũi nào mà sống, mặt nũi nào mà đối diện với cô đây. Từ ngày sinh ra bà chưa một ngày mang lại cho gái niềm hạnh phúc, từ bé cô đã theo mẹ sống cuộc đời lẩn trốn, vì bà là vợ 2. Ko, phải nói bà là người ko hề có lấy dc 1 danh phận, con của bà là con riêng với ông chủ, năm đó vì quá ngây thơ, quá yêu người đàn ông ấy mà bà đã đánh cuộc cả cuộc đời mình. bà sinh ra Mễ Ly, đứa con gái đáng thương của bà ngay từ khi sinh ra đã phải gánh lấy một số phận đau thương . Năm bảy tuổi cô bị cha bỏ rơi, trong một cơn sốt nặng, bà mang cô đến nhà người đó cầu xin, nhưng cuối cùng, bà phải ngậm đắng nuốt cay đem đứa con gái đang bên bờ vực sống chết rời xa cuộc đời người đó vĩnh viễn. ngay giây phút ấy bà đã thề với chính mình, sẽ dùng tất cả phần đời còn lại để bù đắp cho cô, gánh nặng của một người cha bây h đổ hết lên đầu của người mẹ đáng thương, nhưng thượng đế mãi ko mỉm cười với số phận của 2 mẹ con, cứ ngỡ tìm dc một bến bờ khác, một nơi cho con thuyền số phận lênh đênh của bà cập bến, nơi cô bé Mễ Ly có thể sống những ngày tháng của một cô gái bình thường. trong vài tháng đầu, ông ta đối xử với mẹ con bà rất tốt, nhưng một hôm, ông ta về nhà trong tình trạng say khướt, người nồng nặc mùi rượu. thì ra ông ta trước h đều đánh bạc lấy tiền nuôi 2 mẹ con. 2 ng vốn chung sống vs nhau ko 1 tờ giấy hôn thú nào, nhưng ông ta vẫn chu cấp và giúp đỡ mẹ con Mễ Ly rất nhiều, chính ông ta là ng trả tiền viện phí cho Mễ Ly, cứu sống cô. Vì biết ơn và thương hại, bà Thụy vẫn tiếp tục chung sống vs ông ta, kiếm tiền trả nợ cho ông, còn khuyên nhủ ngăn ông bỏ cờ bạc. thế nhưng, ông ta vẫn một mực ko nghe, chỉ ra khỏi nhà nhiều hơn, khi về vẫn là say khướt, còn ra tay đánh bà tàn nhẫn. bao giọt nước mắt cay đắng bà nuốt ngược vào lòng hơn 10 năm nay, chỉ mong con gái mình có 1 tương lai hạnh phúc, ko phải chịu đựng số phận nghiệt ngã như bà. Khi sinh ra bà đã nợ Mễ Ly 1 gia đình, bà hiểu và luôn cố gắng giành mọi thứ tốt nhất cho cô, vì vậy mà bà ko rời xa gã bê tha nát rượu đó. Nhưng ngược lại, cô con gái ương ngạnh của bà luôn tìm cách che chở cho bà, khuyên nhủ bà rời xa lão ấy, nhìn ánh mắt kiên định và mạnh mẽ của cô, bà lại nhớ về con người bội bạc kia, có lẽ chính sự mạnh mẽ ương ngạnh ấy là điều đã khiến bà si mê ông nhiều đến v. cô bé quá giống cha, 10 năm qua Mễ Ly cố nín nhịn cho bà an lòng, nhưng cô luôn âm thầm bảo vệ bà, bà luôn biết điều đó, nhưng hôm nay, nhìn cô con gái dũng cảm che một đòn cho mẹ, nhìn 2 dòng nước mắt tuôn lã chã trên khuôn mặt non trẻ nhưng đã nếm trải ko ít đắng cay. Khuôn mặt cô tái xanh, đôi mắt kiên định nhưng thấm đẫm nước mắt và sự mệt mỏi. Bà Thụy quyết giằng tay ra khỏi Minh Tuấn, chạy đến che chở cho con gái

"cô...cô bình tĩnh đi, bây h nếu cô ko chạy thì sẽ uổng phí sự hi sinh của Mễ Ly. Cháu hứa! cháu hứa vs cô nhất định sẽ quay lại cứu cậu ấy" bà Thụy nghe từng lời Minh Tuấn thì thầm, chỉ khóc nhiều hơn, sau đó bà đành ngậm ngùi nhìn đứa con gái bé bỏng, quay mặt đi, bà nhìn thằng vào mắt Minh Tuấn, nói:

"xin cháu! Cầu xin cháu đừng để con bé xảy ra chuyện gì" nói đoạn 2 người cùng nhau quay đầu bỏ chạy.

Mễ Ly nhìn theo bóng mẹ khuất dần, thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt bi thương ầng ậng nước...thế là hết!

5 tên côn đồ nhìn thấy bà Thụy bỏ chạy cũng ko them đuổi theo, bởi vì con mồi thực sự h đã nằm trong tay chúng r. tên đầu sỏ có vết sẹo lớn bên mắt phải, trừng đôi mắt trắng dã nhìn Mễ Ly, tay túm lấy tóc cô, quát

"mẹ con chúng m dc lắm, dám cô ngã tao cơ đấy! ha ha bây h t đem m đi bán làm con ở, sau đó tìm mẹ m tính sổ sau"

"ko dc đụng đến mẹ tôi" Mễ Ly gào vào mặt hắn, giọng khản đặc trong tiếng khóc.

"a! con này láo! Để t xem m mạnh mồm tới đâu" nói đoạn định giơ tay tát thẳng vào mặt Mễ Ly, nhưng tay của hắn đã bị chặn lại bởi 1 tên đàn em

"đại ca! đừng đánh vào mặt nó, nhịn chút đi, nó mà bị thương thì bán ko dc giá đâu"

Tên đầu sỏ hừ một tiếng, ném mạnh Mễ Ly xuống đất, ko may đụng vào vết thương, nước mắt lại ứa ra, cô khẽ rên ư ư vì đau. Chưa kịp tỉnh táo sau cơn đau, cô đã bị xốc dậy, lôi đi.

"bỏ cô ấy ra!" một tiếng nói quen thuộc vang lên, nhưng vs một giọng điệu hoàn tàn khác hẳn thường ngày. Mễ Ly ngước đôi mắt yếu ớt lên nhìn, Minh Tuấn đang thở hồng hộc, trừng mắt nhìn đám côn đồ, trên tay vẫn nắm chặt ống sắt. đồ ngốc, thứ thư sinh như cậu ko biết đánh nhau còn cố quay về đây, muốn chết hay sao, tại sao ko chạy đi, còn mẹ tôi cậu bỏ đâu rồi. Mễ Ly muốn mở miệng mắng cậu nhưng đôi môi cô vừa mấp máy, đã thấy trời đất choáng váng quay cuồng, cô cắn răng, tay vẫn vịn chặt lấy bên vai bị thương, nhìn Minh Tuấn đầy lo lắng. lần đầu tiên cô biết lo lắng chon g khác ngoài mẹ mình.

"ranh con láo toét! Mày là ai mà dám lên giọng với ông?" tên đầu sỏ liếc mắt nhìn Minh Tuấn, cao giọng khinh miệt

"là ai thì chúng mày biết ngay thôi, mau thả cô ấy ra nếu như các người muốn yên ổn" Minh Tuấn lạnh lùng nhìn đám côn đồ trước mặt, 2 hàm răng nghiến chặt vào nhau, một tay co lại thành nắm đấm, tay kia vẫn nắm chặt thanh sắt, sẵn sàng nghên chiến bất cứ lúc nào.

"láo! Thằng nhóc này láo thật! chúng m đâu, lên đập nó nhừ tử cho tao" tên mặt sẹo quát lớn, tức thì các tên đàn em còn lại xông lên, mặt tên nào tên nấy dữ tợn như sói đói, nhằm thẳng vào Minh Tuấn.

"không!!! Chạy đi tên ngốc!" Mễ Ly bàng hoàng, k biết lấy sức lực từ đâu ra, gào lên bảo Minh Tuấn bỏ chạy. "Không!" cô hất tay tên đang tóm lấy mình, định nhào lên phía trước nhưng lại đổ vật ra đất. nhanh chóng tên mặt sẹo lại tóm dc cô, quát ầm ầm: "mày đừng có lộn xộn, chống mắt lên mà xem nó chết"

Minh Tuấn nhìn cô gái đang vật lộn với tên du côn, bất chấp vết thương đang đau đớn. lần đầu tiên trong đời có người vì cậu mà quên cả bản thân mình, thật trớ trêu làm sao, đó lại là người cậu ko bao h ngờ tới. một cô gái ngang ngạnh thờ ơ lại sẵn sang hi sinh thân mình vì người khác, một cô gái miệng lưỡi cay độc lại có thể lấy tấm thân mình che một đòn cho mẹ, một cô gái xấu tính, lập dị lại có thể liều mạng bảo vệ một tên con trai mà cô ấy ghét. Trong lòng cậu từ lúc nào đã thầm ngưỡng mộ cô ấy, cậu cũng muốn làm một điều gì đó, để bản thân mình ko qá nhỏ bé trước cô.

"cậu mà còn mắng tôi là ngốc nữa coi chừng tôi bỏ cậu lại một mình"

"ai mượn cậu cứu tôi!" Mễ Ly vẫn ương bướng

Minh Tuấn thở dài, ngay sau đó, cậu quay về với cuộc chiến trước mắt. 3 tên côn đồ đang đứng trước mặt cậu, như bầy hổ đói khát sẵn sang vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào. Ko đợi bọn chúng động thủ, cậu đã nhào lên trước, lên gối một cú tuyệt đẹp vào bụng một gã, hắn ta lập tức ngã ra than trời kêu đau. 2 tên còn lại thấy đồng đội bị thương, lập tức điên cuồng nhào tới, Minh Tuấn thân thủ nhanh nhẹn liền né dc một đòn, khuỷu tay thúc mạnh vào gáy một tên, chân kia lại thực hiện một cú đá thật nhanh, trúng ngay bụng của tên còn lại. trúng đòn như vậy nhưng 3 gã vẫn chưa gục, tiếp tục ngoi dậy, vung gậy sắt định nện mạnh vào người Minh Tuấn. cậu ngay lập tức dùng gậy sắt của mình đỡ dc, tiện tay tóm lấy gáy một tên, sau đò dùng hết sức lực, vật hắn ngã lăn ra đất, tiếp theo lại đá mạnh vào chân tên đang cầm gậy sắt. sau đó lại dùng chân, giáng một cú đá uy lực vào lưng hắn, chỉ nghe một tiếc "rắc" , xương sống hắn ta như gãy làm đôi, gào lên thảm thiết như heo bị chọc tiết. tên còn lại mặt mũi tái xanh, vội vã cúp đuôi chạy về phía tên đại ca đang tóm chặt lấy Mễ Ly. Ko chỉ tên đàn em và tên mặt sẹo bất ngờ, mà ngay cả Mễ Ly cũng kinh hoảng nhìn Minh Tuấn. tại sao cậu ta lại mạnh như thế, trước h cậu ta luôn là một gã thư sinh mặt bột cơ mà, ko ngờ lại là một cao thủ lợi hại như vậy, loáng một cái đã hạ gục 2 tên lưu manh. Minh Tuấn trừng mắt nhìn 2 tên còn lại, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.

"mày...mày dám tới đây 1 bước tao lập tức đánh vỡ đầu nó!" nói đoạn tên mặt sẹo vung gậy sắt giơ cao trên đầu Mễ Ly, Minh Tuấn thất kinh, định đến cứu Mễ Ly nhưng lại sợ hắn làm hại cô. Đang lúc cậu phân vân, thì thình lình từ phía sau, một tên côn đồ khác đã nhào đến, chiếc gậy trong tay hắn vung lên trời, chỉ nghe thấy tiếng gió vút thật mạnh. Mễ Ly kinh hoàng nhìn Minh Tuấn đang gặp nguy hiểm, cô hét lên

"Minh Tuấn! cẩn thận phía sau!!"

Minh Tuấn chưa kịp hoàn hồn đã ăn trúng một gậy của gã kia vào đầu, cậu ngã vật ra đất, khuôn mặt nhăn tít lại vì quá đau. Một dòng máu đỏ tươi chảy từ đỉnh đầu xuống, ướt đẫm đôi bàn tay đang ôm chặt lấy đầu của cậu.

"Không! Minh Tuấn!!" hai dòng nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt Mễ Ly, giọng cô khản đặc trong làn nước mắt. không, cậu ko thể có chuyện gì được, tên ôn thần nhà cậu, tôi vẫn chưa tính sổ hết với cậu cơ mà. Minh Tuấn từ từ đứng dậy một cách khó khăn, tay trái cậu vẫn ôm lấy đầu, tay kia nhặt lấy cây gậy sắt. nhìn Mễ Ly kêu gào thảm thiết, bất giác đôi môi tái xanh cậu run run, trái tim hẫng một nhịp trong cảnh tượng trước mặt, mặc dù cơn đau đang làm cậu choáng váng, cậu cố gắng lê đôi chân nặng trĩu đến trước mặt Mễ Ly, mỉm cười một nụ cười khó hiểu.

Mễ Ly trông thấy nụ cười ấy, cô liền ngớ ra vì ngạc nhiên. Ko! Cậu đừng có cười cái kiểu như "tôi sắp đi rồi, tạm biệt cô" như thế, tôi ko cho cậu đi, cậu đi rồi chẳng ai gây sự vs tôi, chẳng ai chọc tôi tức nữa. chúng ta vẫn chưa đấu đủ, mới chỉ bắt đầu thôi mà. Ko kịp nghĩ tiếp, Mễ Ly đã cắn một phát thật mạnh vào tay tên mặt sẹo, đến nỗi cánh tay hắn h đang thấm đẫm máu. Vì quá đau, hắn ta buông vội Mễ Ly ra, gào lên thảm thiết. 2 tên đàn em nhìn thấy đại ca bị tấn công, lập tức nhào lên. Mễ Ly nhân tiện nhổ ngay một nhụm máu vào mặt một tên làm hắn ta thất kinh, trong lúc ko thấy đường lên nhào đến chỗ Mễ Ly, nhưng lại nhầm sang bên phải. va ngay vào tên đầu sỏ. ko để tên kia kịp trở tay, cô liền giơ chân đạp thật mạnh vào "chỗ hiểm" của hắn, chỉ thấy mặt tên đó nhăn lại như khỉ, mặt mất máu từ từ, ngã lăn ra đất sùi bọt mép. Mễ Ly lao nhanh tới chỗ Minh Tuấn, đỡ cậu bỏ chạy.

Minh Tuấn cũng đang bàng hoàng vì cảnh tượng trc mắt, ko ngờ Mễ Ly cũng quá ghê gớm, dù ko biết võ mà cũng có thể hạ hẳn 2 tên, đúng là ko tầm thường. trong lúc cậu đang mơ mơ màng màng đã bị Mễ Ly khoác một tay lên vai, dìu cậu chạy ra ngõ sau. Miệng yếu ớt mắng

"đồ ngốc! đứng đơ ra đó làm gì, chạy mau!!!"

Minh Tuấn lúc này mới tỉnh hẳn, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn. 2 tên kia nhanh chóng hồi phục tinh thần, đuổi theo 2 cô cậu. Mễ Ly và Minh Tuấn chạy thục mạng, cô kéo tay cậu chui tọt vào một ngóc nhỏ trong con hẻm, đúng lúc bắt gặp một cặp tình nhân đang ôm hôn nhau thắm thiết

"ối"

"ối"

cả 4 ng cùng nhau hét lên. Minh Tuấn tự dưng thấy lợm giọng, Mễ Ly thì quên cả đau nhìn chằm chằm 2 con người trc mắt. chưa kịp nghĩ nhiều thì 2 tên kia đã đuổi gần tới nơi. Cô liền nảy ra một í, lập tức bảo Minh Tuấn

"cới áo cậu ra! Mau lên!"

Minh Tuấn kinh hoàng nhìn Mễ Ly, dù đầu cậu vẫn choáng sau cú đánh kia nhưng câu nói vừa r mới thực sự làm cậu hoảng. cả đôi nam nữ kia cũng nhìn chằm chằm 2 người, ánh mắt đầy vẻ thán phục. Mễ Ly ném ánh mắt ác qỷ về phía 2 ng kia, ngụ ý "nếu các người khai chúng tôi ra thì sẽ chết k toàn thây". Minh Tuấn như hiểu ra, mặt cậu hơi đỏ nhưng cuối cùng cũng cởi chiếc áo sơ mi đồng phục ra, lau vội mấy vết máu trên đầu. 2 tên du côn vừa lúc tới nơi, Mễ Ly đã ôm chặt lấy đầu Minh Tuấn, để đầu cậu ngả vào vai mình, che đi một bên khuôn mặt vẫn đang ướt đẫm vì máu, cô cũng nhăn mặt lại vì đau, nước mắt ứa ra từ 2 khóe mắt. 2 gã kia dừng lại trước cái góc nhỏ như một con hẻm ngắn, tên mặt sẹo nghi ngờ nhìn xung quanh, chỉ bắt gặp 2 đôi tình nhân, đang làm trò kì cục, một cặp đang hôn, cặp còn lại ôm nhau trong góc. ánh mắt gã nhìn chằm chặp vào 2 người đang đứng góc trong cùng, tên con trai cởi trần, tay đang ôm lấy eo bạn gái, cái áo thì đang bị ném ở tận trong góc. Tên đàn em nhìn thấy cảnh tượng đó, cười một nụ cười quái đản r kéo tay đại ca

"mình đi thôi đại ca, ở lại lâu khéo thấy cảnh ko nên xem"

"đồ ngu, lỡ là chúng nó thì sao?"

"đại ca! tụi nó là học sinh trường trung học danh tiếng, cho dù có gan cỡ nào cũng ko dám làm những chuyện xằng bậy cỡ này. Hơn nữa con bé đó có vẻ ko dễ chơi, thằng đần kia làm sao mà đụng tới nó dc" tên đàn em lý luận

"ờ mày nói cũng đúng" tên mặt sẹo như hiểu ra. Vuốt vuốt cái cằm suy tư

"vậy mau đi thôi, ở đây lâu khéo tao ói chết" nói đoạn gã nhổ nước bọt xuống đất, liếc mắt khinh bỉ r bỏ đi. Minh Tuấn và Mễ Ly thì đang nghiến răng kèn kẹt trong góc. Bọn ngu, các người vừa nói cái quái gì chúng tôi. Sau khi bọn chúng đi, Mễ Ly vội vã đẩy Minh Tuấn ra, nhưng đầu cậu vẫn nằm yên trên vai cô. Tức giận vì nghĩ Minh Tuấn lợi dụng, cô dùng tay ko đau đẩy mạnh cậu ra, chỉ thấy Minh Tuấn ngã vật ra đất, trong bóng tối, đôi môi tái xanh vì mất nhiều máu. Sờ vào vai, Mễ Ly thấy cả một mảng áo ướt đẫm, cậu ấy đã ngất ngay trên vai cô. Cô hốt hoảng đỡ lấy đầu Minh Tuấn, khẽ gọi tên cậu, đưa tay vuốt đám tóc bết lại trên cái trán tuyệt đẹp của cậu. cô lau vệt máu trên mặt cậu, vội vội vàng vàng đỡ cậu dậy, cậu rất nặng, bây h lại dựa cả vào một bên vai của cô. Cánh tay bên kia đau nhức, ko đủ sức chống đỡ sức nặng của cả 2 người, cô liền ngã lăn ra. Nhìn cậu trai đang mê man bất tỉnh một cách bất lực. đúng lúc đó cô nhìn sang bên cạnh cậu, chiếc điên thoại của cậu rơi ra. Cô liền chộp ngay lấy, ấn số gọi cấp cứu. sau khi gọi cấp cứu xong, ngồi ngồi bệt xuống bên cạnh Minh Tuấn, ôm chặt lấy cánh tay đau, thờ dài đầy lo lắng.

Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi, cả 2 ng đều dc đưa vào bệnh viện, theo chẩn đoán, Mễ Ly bị chấn thương cùng vai, bị nứt xương khá nặng. còn Minh Tuấn thảm hơn, chấn thương vùng đầu và hôn mê do mất máu quá nhiều. nhưng ko một ai ngoài Minh Tuấn biết, cậu mất máu.....là mất máu mũi.

(cũng tại Mễ Ly quá bạo đấy, tôi vốn rất thuần khiết -trích lời Minh Tuấn)

.

.

.

.

Cho dù cô bé lọ lem trong tim anh ko phải là em

Cho dù anh chỉ là chàng lỵ sĩ mộng mơ mãi mãi ko thể bước ra đời thật

Thì em nguyện dùng hết sức mình để mang người ấy đến bến anh

Thay em hoàn thành một cái kết tuyệt đẹp

Mễ Ly tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát, bốn vách tường và trần nhà đều mang một màu trắng đến đáng sợ. cô đang nằm trong bệnh viện, tay đang cắm đủ thứ dây nhợ lòng thòng. Mễ Ly thấy đầu váng vất, có lẽ ảnh hưởng của thuốc gây mê vẫn còn chưa hết. cô cố định thần nhớ lại chuyện hôm qua, vừa nghĩ đến đã thấy rùng mình. cô co ro ôm lấy hai vai, chỉ thấy nhói đau một cái, cánh tay trái của cô bây h đang bó băng trắng toát, mặc dù đã dc tiêm thuốc tê nhưng cơn đau ấy vẫn làm cho cô tỉnh táo hẳn. đảo mắt nhìn quanh phòng, cô nhận ra trên chiếc giường bên cạnh là một thân hình quen thuộc, khuôn mặt đang ngủ say như một đứa trẻ mặc dù đầu đang bị băng kín mít. Đôi mắt cậu nhắm tịt, hai hàng mi đen dày, nhìn mơ hồ như đang dẫm sương. Khuôn mặt xanh xao vì mất máu nhưng riêng đôi môi vẫn đỏ hồng. làn da ko trắng lắm nhưng lại mịn màng đến lạ, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, phủ lên vầng trán rộng nhưng h đã bị băng bó trắng toát. Minh Tuấn ngủ rất say, nghiêng người sang một bên và gối đầu lên tay. Mễ Ly chăm chú ngắm nhìn người con trai trc mặt, trước h cô chưa từng nhận ra là cậu ấy lại đẹp trai như thế này, ko phải là vẻ đẹp của mĩ nam trong phim hàn, hay nam tính như các tài tử Hollywood, mà là một vẻ đẹp làm cho người khác cảm thấy thoải mái, yên tâm, dc bảo vệ, đúng, chính là vẻ mặt của một thiên sứ. chưa bao h cô thấy cậu dịu dàng như bây h, khi cậu im lặng làm mặt lạnh, khi cậu mở miệng mắng cô, khi cậu nghiến răng kiên quyết bảo vệ cô. Cô ko thể tin rằng tất cả đều là một người, cái cậu con trai đang ngủ say như chết kia.

Cậu ấy vì bảo vệ cô mà chịu một đòn của đám lưu manh, vì cứu mẹ cô mà ko ngần ngại nguy hiểm, chỉ vì một nét mặt lo lắng của cô mà theo cô về nhà ko một câu hỏi, Mễ Ly thực sự đã mang ơn cậu ấy quá nhiều, từ kẻ thù bây h đã trở thành ân nhân của cô. Cô nắm chặt lấy dra giường trong tay, mím môi nhìn người giường bên cạnh, cả phòng bệnh chỉ có 2 người. nếu như cậu ta thức dậy, mình nói tiếng cảm ơn thì cũng chẳng ai biết nhỉ. Hay mình nên âm thầm báo đáp cậu ấy, ít ra thì mình vẫn ko phải nói mấy lời kì cục đó vs cậu. trong khi Mễ Ly đang đấu tranh tâm lý dữ dội thì đôi mắt Minh Tuấn dần hé mở, cảnh tượng trước mắt cậu thật sự rất mờ ảo, tựa như dc phủ một màn sương dày đặc, chỉ thấy thấp thoáng bóng một cô gái đang ngồi trước mặt, mái tóc đen dài phủ trên đôi vai đang bị băng bó, tay nắm chặt dra giường, đôi môi mím lại khó xử. cô ấy xinh quá, trông cứ như một thiên thần, một thiên thần đang bị thương. Có phải cậu đã lên thiên đường rồi ko, cậu nhớ hôm qua đã gục ngay trên vai Mễ Ly, vì cái trò kì cục mà cô ấy nghĩ ra, cậu đã mất bao nhiêu là máu mũi, thật ko hiểu nổi trên đời sao lại có đứa con gái như cô ấy, lại có thể nghĩ ra một cách quái đản như thế, nhưng may mà nhờ vậy cô ấy vẫn an toàn, nhưng lại vô tình giết chết cậu. khẽ chớp đôi mắt ngái ngủ, cậu nhìn đắm đuối thiên thần trước mặt, nhưng cô ấy vẫn chưa ngẩng măt lên hết, ko ngờ cậu lại dc lên thiên đường. cũng tốt, sống trên cõi đời này 17 năm tr mà cậu vẫn chưa làm dc gì ra hồn, tất nhiên là ngoại trừ việc hôm qua. Ngay cả giánh lấy quyền quyết định cuộc đời mình cậu cũng ko thể giành dc, chết đi có lẽ sẽ tốt hơn. nhưng cậu vẫn thắc mắc 1 chuyện, cô ngốc Mễ Ly kia ko biết khi cậu chết có khóc ko nhỉ, chắc là ko đâu, người như cô ta cho dù trời có sập xuống cũng chẳng thương tiếc cậu, nhưng hôm qua cô ấy đã khóc đấy thôi, nhưng là khóc vì mẹ đang gặp nguy hiểm. lúc lắc cái đầu, cậu thấy mình ko nên nghĩ nữa, cho dù cô ấy có khóc hay ko thì cậu cũng đã chết, quan trọng gì chuyện ấy, hơn nữa bây h cậu lại có một thiên thần xinh đẹp bầu bạn, nghĩ đoạn cậu ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào cô gái vẫn đang mím môi cúi đầu.

Mễ Ly đang suy tư thì đột nhiên người bên cạnh bật dậy, làm cô hốt hoảng la "á!" lên 1 tiếng , Minh Tuấn cũng hoảng, liền ngã bật ra giường, trân trối nhìn cô gái cũng đang mắt chữ o mồm chữ a nhìn cậu. mất 5s định thần, Minh Tuấn liền thở dài, tay ôm lấy đầu, vùi vào gối, miệng ko ngừng lẩm bẩm. Mễ Ly trông thấy cảnh ấy liền giật mình phóng xuống giường, tay chạm nhẹ vào lưng Minh Tuấn, ko phải cậu ấy vì bị đáng mạnh quá mà bây h đầu óc bị điên luôn r chứ, quá hoảng sợ, Mễ Ly lay mạnh lưng Minh Tuấn

"này! Này! Ngốc! đừng nói vs tôi là cậu bị chập...chập r nhé!!đừng có hù tôi"

"chập cái đầu cậu, còn nói tào lao tôi đá chết bây h" Minh Tuấn bực mình tung gối ngồi dậy.

"chứ sao cậu lại lẩm bẩm như bị khùng thế? Muốn đá tôi? Qua đây! Qua đây thử xem nào" Mễ Ly tức tối ném cái gối vào mặt Minh Tuấn, lên giọng thách thức. làm hại cô lúc nãy còn lo lắng cho cậu ta.

"tôi cứ tưởng đã dc lên thiên đàng r cơ, ai ngờ gặp ngay mặt cậu đã có cảm giác như bị ném ngược về địa ngục" nói đoạn lại tóm lấy gối úp mặt vào.

Mễ Ly bị sốc nặng, trân trối nhìn tên con trai đang úp mặt vào gối than trời. vừa nãy mình còn lo lắng cho hắn, sợ hắn vì mình mà bị điên, mất trí nhớ hay đại loại thế. Còn thắc mắc phân vân ko biết p trả ơn hắn ta như thế nào. Khi nãy lại còn định chờ hắn tỉnh dậy để nói cám ơn, thế mà hắn ta vừa nói rằng nhìn thấy cô lại có cảm giác bị ném xuống địa ngục. hắn ghét cô như thế sao lại còn giúp cô, còn hi sinh nhiều như thế để giúp cô, cô rốt cuộc trong mắt hắn là cái gì, hay hắn vốn chỉ xem cô là chú cún con đáng thương đi lạc trong cơn mưa, vốn dĩ cần rất nhiều sự che chở nhưng lại xù lông gầm gừ xua đuổi người khác. Còn hắn chính là ng tốt, bất chấp sự xua đuổi mà vẫn lao vào giúp cô, che chở cô. Nghĩ thế, Mễ Ly liền chậm rãi cúi đầu, cảm thấy cổ họng đăng đắng, đúng rồi, mình gây bao nhiêu rắc rồi cho cậu ấy như thế, người ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net