Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mảnh vườn hướng dương nhè nhẹ cùng cơn gió thổi qua, hai bóng hình nhỏ bé đang vui đùa, đùa giỡn.

- Nguyệt: Nhanh lên! Nhanh lên! Bắt được tớ đi!
- Nawasaki: Cậu đợi đó! Tớ sẽ bắt được cậu!

Hai đứa trẻ vờn nhau, tiếng cười rộn vang xen kẽ tiếng chim hót và tiếng gió thổi nhè nhẹ đi qua.

- Nawasaki: Bắt được rồi nha!

- Nguyệt: Woa...cậu bắt được tớ rồi!

Cậu bé nhỏ xoè bàn tay của đối phương rồi đưa một cành hoa lên trên tay.

- Nguyệt: Cho tớ hả?

Cậu bé gật đầu.

- Nguyêt: Để làm gì dạ?

- Nawasaki: Để luôn nhắc nhở hai chúng ta rằng cho dù có cách nhau xa cỡ mấy thì hai chúng ta sẽ luôn hướng về nhau! Cậu là hoa hướng dương, tớ là mặt trời vì mẹ tớ nói là hoa hướng dương sẽ luôn hướng về mặt trời!

- Nguyệt: Đúng đúng! Tớ sẽ luôn hướng về cậu!

Hai đứa trẻ cầm tay nhau, tiếng cười vang lên một lần nữa. Cơn gió nhè nhẹ lướt qua, làm mái tóc đen óng ấy thổi theo chiều gió, đôi mắt triều mến nhìn về hướng hai đứa trẻ, đôi môi mỉm cười. Ký ức ấy luôn là kỉ niệm đẹp khó nào mà quên được, càng nhớ lại thì đôi mi càng ướt đẫm, đôi môi ấy vẫn cong lên nhưng làm sao che lấp được tiếng nghẹn ngào.

- Nawasaki: Nguyệt ơi...tớ nhớ cậu...Nguyệt ơi...cậu đâu rồi...?..

Hai bóng hình nhỏ bé đùa nghịch ấy mờ nhần đi, nhường chỗ cho sự thật, một sự thật không muốn đối diện.

- Nguyệt: Nawasaki ơi.

- Nawasaki: Hm? Sao vậy Nguyệt?

- Nguyệt: Nếu một ngày Nguyệt biến mất...liệu Nawasaki có nhớ Nguyệt không?

Cậu bé nhìn đứa trẻ bên cạnh, dường như lời nói của Nguyệt làm cậu suy nghĩ.

- Nawasaki: Có. Tớ sẽ vô cùng buồn nếu cậu biến mất đó! Nên là đừng làm tớ buồn nha.

Thật ngây ngô...

- Nguyệt: Ừm!

Hai đứa trẻ dựa vào vai nhau rồi nhìn ngắm cảnh tưởng trước mắt, nào là hoa, nào là lá, nào là mây với những hình thù thú vị, những chú ong đang lấy mật, một con bướm đậu trên mũi khiến cậu bé hắt xì, đứa còn lại thì cười sảng khoái.

- Nguyệt: Cậu hắt xì dễ thương đó! Dễ thương...dễ thương trong tiếng Nhật là gì dạ?

- Nawasaki: À!..là Kawaii!

Đứa trẻ chỉ tay lên cậu bé.

- Nguyệt: Ka...Kawaii!

Hai đứa trẻ lại cười với nhau, điều đó như sợi dây gắn kết hai đứa lại, thấy đáng yêu, thật hồn nhiên nhưng lại thật đau nhói.

- Nawasaki: Tớ...kawaii...đúng không..?

Câu nói vang lên giữa mảnh vườn ấy, vẫn là nó, vẫn là cơn gió đó, vẫn là mảnh vườn đó nhưng sao nó lại hoang vu, cô đơn, lạnh lẽo đến nhường nào. Cảnh đẹp nhưng người còn đâu? Chỉ còn lại là nỗi đau...chỉ còn là kỉ niệm...chỉ còn...lại cậu...im lặng ngắm nhìn khung cảnh.

-----End chương 1--------

Có gì sai sót hãy cho tớ biết nha!!!cảm ơn vì đã đọc!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC