Cấm ái (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Tạ Liên mà nói, Tam Lang đích thực là một thiếu niên vô cùng bí ẩn. Mặc dù hai người trông có vẻ thân thiết với nhau, nhưng thực ra Tạ Liên không hề biết một chút gì về cậu ta, về việc Tam Lang là ai, là vị công tử nhà nào, hay ở đâu... kể cả cái tên gọi "Tam Lang" đó, Tạ Liên vẫn luôn biết đó là một cái tên giả, và Tam Lang cũng chưa từng nói cho y biết hắn rốt cuộc tên thật là gì.

Nhưng Tam Lang nếu không muốn nói, thì chính Tạ Liên cũng sẽ không hỏi hắn. Y không quan trọng hắn là ai hay đến từ đâu, y chỉ biết Tam Lang là một cậu thiếu niên vô cùng tốt bụng, tính tình hắn đôi khi tuy có chút nghịch ngợm, nhưng suy cho cùng vẫn rất tốt, rất ngoan ngoãn.

Trong suốt thời gian qua hai người gặp gỡ nhau, Tam Lang chưa từng khiến y phải khó chịu, y chưa từng xem hắn là một mối phiền phức chen chân vào cuộc đời mình. Mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất thân thiết, Tạ Liên vẫn luôn xem trọng hắn, tin tưởng hắn. Chỉ là những ngày gần đây Tạ Liên nhận ra giữa hai người đã có gì đó rất khác biệt, khác biệt lớn đến mức mọi thứ dường như không còn đơn thuần là hai chữ "bằng hữu" nữa.

Y không thấy y là y nữa, và cũng không còn thấy Tam Lang là Tam Lang nữa.

Đêm ngày trước, vào đêm mà lồng ngực hai người giao nhau, đêm mà trong vòng tay Tam Lang có y, khi môi hai người chạm nhau, và khi y trong một phút chốc chấp nhận hắn, rồi lại đẩy xa hắn. Từ lúc đó, Tam Lang dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời y, bởi vì y chưa từng gặp lại hắn.

Những ngày qua chẳng biết lí do vì sao mà tiết trời cứ mãi âm âm u u, đến đêm trời sẽ lại bắt đầu đổ mưa nặng hạt. Tạ Liên nhẩm trong lòng rồi lại nhíu mày, tính đến nay vậy mà đã qua thêm một tuần nữa. Suốt bảy ngày qua trời nếu không mưa tầm tã thì cũng là u ám lạ thường, mặc dù lúc này còn chưa vào hạ, đáng lẽ ra trời phải trong xanh đầy nắng, hoa nở còn chưa tàn, sao lại có thể có mưa được?

Tạ Liên ngẩng mặt nhìn trời, thấy hôm nay mây đen có vẻ như đã tan đi một chút, thời tiết cũng có dấu hiệu tốt hơn, y mới bèn quay vào nhà lấy chiếc nón sờn cũ, quyết định hôm nay sẽ xuống núi một chuyến xem thế nào.

Đã khá lâu kể từ lần cuối cùng y phải rời núi để xuống trấn đi dạo thế này, hôm nay có dịp đi một vòng, y mới thấy tinh thần có chút thoải mái hơn. Đám cây cỏ mọc dại dọc theo hai bên sườn núi vẫn sum suê như trước, quả nhiên là nơi này chỉ có một mình Tạ Liên ở, do không ai đến nên quanh đây vẫn không có người dọn dẹp, đám cỏ thậm chí còn mọc lan vào cả mấy bậc thang y đi, tán lá vẫn còn đọng lại vài giọt mưa còn sót lại từ đêm qua.

Ban đầu Tạ Liên vẫn còn chưa cảm thấy có gì khác thường so với mọi ngày, bởi lẽ suốt dọc đường dẫn đến đạo quán của y, mọi thứ đều như cũ không có gì khác biệt. Y đã không nhận ra điều này cho đến khi y bắt đầu gần đi đến khu trấn nhỏ dưới chân núi, xung quanh đều vắng hoe người không còn tấp nập như trước nữa.

Nếu là bình thường, đi từ xa y đã có thể nghe tiếng cười nói chào hàng của mấy hàng quán dọc hai bên đường, thế nhưng vào lúc này, mấy gian hàng chợ như có như không đều biệt tăm biệt tích, nhà cửa xung quanh dường như bị bỏ trống, thậm chí còn có vài căn nhà bị đốt cho cháy xém, cửa nẻo đều bị mở tung.

Tạ Liên nhìn từ phía xa xa thấy phía trước hình như có chuyện không ổn, gương mặt điềm tĩnh của y thoáng có vẻ ngạc nhiên nhiên, đôi mày cau lại. Y lầm bầm: "Chuyện gì vậy?"

Bất giác, bước chân Tạ Liên càng đi càng nhanh, cuối cùng sau khi đã vào trấn rồi, y mới nhận thấy tình hình xung quanh thậm chí còn tệ hơn y nghĩ rất nhiều. Nhà cửa khắp nơi đều tan hoang, đâu đó còn có tiếng tkhosc thút thít, nhiều nhà cửa bị đánh cho đổ sập, lửa bốc nhấp nhoáng vài nơi còn chưa được dập hẳn.

Xung quanh đã trông thảm như vậy, lúc này trời còn mịt mù mây đen, mưa từ ngày trước còn khiến mặt đất lẫn không khí càng có vẻ nhem nhuốc khó chịu hơn. Tạ Liên càng đi mới càng thấy rõ hơn, sâu trong trấn, xác người nằm rải rác trên đất, đao thương dao cuốc cắm đầy đất, rơi khắp nơi, hình như là nơi này vừa mới xảy ra bạo loạn thì phải.

Nhìn khu trấn vốn yên bình trong thoáng chốc lại trở nên tàn tạ bi thảm như vậy, Tạ Liên không khỏi cảm thấy lòng mình đau xót. Vừa lúc này, một người đàn ông toàn thân bẩn thỉu vác trên người một túi đồ to bự đi ngang qua, vẻ mặt vừa lo lắng vừa hoảng sợ, nhìn thấy Tạ Liên đang đứng đó, lão liền túm lấy vai y nói bằng giọng run rẩy gấp gáp.

"Đạo trưởng... ngươi là vị đạo trưởng vẫn thỉnh thoảng xuống núi đúng không? Ngươi.. ngươi đừng ở đây nữa, ngươi cũng mau cuốn gói chạy khỏi nơi này đi. Nơi này loạn rồi, còn ở nữa sẽ có người đến lấy mạng ngươi đó. Mau trốn đi, mau trốn đi!"

Nhất thời bị túm lấy khiến Tạ Liên bị giật mình, y theo bản năng lùi lại, trong giây lát nhìn kỹ lại gương mặt lão già bẩn thỉu trước mắt, y mới trợn to mắt, bất ngờ nhận ra người này chính là ông lão vẫn thường cho y mấy cái bánh bao nóng mỗi lần y ghé đến tiệm của lão đây mà.

Bình thường nhìn lão luôn sạch sẽ gương mặt phúc hậu, người cũng không gầy đến mức này. Ban đầu y còn nhận không ra, thế nhưng nhìn đuôi mắt cong cong mang nét phúc hậu quen thuộc đó, cùng với nốt ruồi ngay đuôi lông mày, y liền bừng tỉnh.

Thấy lão tay chân run rẩy túm lấy mình như vậy, Tạ Liên liền đặt tay lên vai lão, bình tĩnh hỏi: "Xin lỗi, nhưng có thể nói cho ta biết ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì không?"

Lão nghe y hỏi bèn giật mình nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt phòng bị quan sát khắp nơi, rốt cuộc mới rưng rưng nước mắt nói: "Nhiều ngày nay trong trấn xảy ra bạo loạn, có rất nhiều kẻ lạ mặt xông tới cướp bóc chém giết khắp nơi..."

Nói đến đây, giọng lão càng nghẹn ngào hơn, yếu ớt nâng lên ống tay áo lau nước mắt nói: "Người trong trấn ta trước giờ đều vui vẻ với nhau, có từng làm điều gì ác đâu chứ, vậy mà...". Sụt sùi một lúc, lão lại nói tiếp: "Vậy mà kết cục lại thảm như vậy, vợ con ta cũng... Cái mạng già này của ta vậy mà lại may mắn giữ được, người còn sống sót đều bỏ chạy cả rồi, ta cũng không thể ở lại được nữa. Đạo trưởng à, ngài cũng nên rời đi đi, đừng ở lại nơi này nữa. Nơi này.. nơi này không còn ở lại được nữa rồi."

Nói xong, lão lại vội vàng rời đi để lại Tạ Liên sắc mặt nghiêm trọng đứng tại đó. Y nhìn bóng lưng già yếu của lão dần khuất bóng, tâm tình bỗng dưng lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mặc dù nghe lão nói vậy, thế nhưng y vẫn chưa có đi ngay mà lại đi tiếp về phía trước.

Lại đi thêm được một đoạn nữa, Tạ Liên nhìn thấy có vài người đang hớt hải bới móc trong đống đổ nát dường như để tìm tòi cái gì đó. Có lẽ là muốn tìm lại vài món đồ giá trị để rời đi, hoặc có lẽ là để tìm kiếm một ai đó...

Tạ Liên càng nhìn, lòng lại càng thắt lại. Chỉ cần nhìn biểu cảm thất thần thấm đẫm nước mắt trên gương mặt của người nọ lụi cụi bên đống gạch vụn, y liền biết cho dù có hỏi người nọ chuyện gì thì cũng đều không có tác dụng.

Suốt một buổi loanh quanh ở đó hỏi được vài người về chuyện xảy ra trong trấn, Tạ Liên rốt cuộc chỉ có thể thở dài, bởi vì cho dù là có hỏi ai đi chăng nữa, ai cũng đều trả lời qua loa rồi tức tốc rời đi. Trong trấn có bạo loạn, người nhà bị hãm hại giết sạch, người nếu còn sống chỉ còn cách rời đi tìm nơi khác ở...

Vốn nghĩ rằng mình không còn lý do gì để nán lại nữa, ai ngờ đâu ngay lúc trở ra phía cổng ngoài trấn, Tạ Liên bất thình lình gặp được một cậu thanh niên đang ngồi bên bệ đá gói ghém lại mấy túi thuốc. Thấy vậy, y bèn đi tới hỏi: "Xin lỗi, ta từ lâu chỉ đều ở trên núi rất ít khi xuống trấn nên không biết, ngươi có thể cho ta hỏi mấy ngày qua ở đây có chuyện gì hay không? Ta chỉ nghe nói có bạo loạn nên mọi người đều rời đi, vậy còn đám người đến cướp bóc đã đi đâu rồi? Chúng có hay quay lại đây không?"

Nghe y hỏi, cậu thanh niên mới ngẩng mặt nhìn y. Thấy trước mặt mình là một vị đạo trưởng thân vận đồ trắng, mặt mũi anh tuấn dễ nhìn, trông không giống với người ở đây lắm, chẳng trách lại không biết nơi này có chuyện gì nên mới lui tới.

Cậu thanh niên đáp: "À, đúng đó, nhiều ngày nay trấn ta quả thực là gặp bạo loạn, nguy hiểm lắm. Có mấy người luyến tiếc nơi này không chịu đi đều cũng bị giết cả rồi, ta mặc dù là thầy lang nhưng cũng không cứu nổi đâu, mấy ngày nay vì cứu người mà trốn chỗ này chỗ kia, bây giờ trốn hết nổi rồi, cũng đành phải đi thôi."

Hắn vừa nói vừa xua tay, chẹp miệng nói: "Ta thấy hay là đạo trưởng cũng nên rời đi đi, ngày nào cứ đến gần trưa là bọn chúng lại đến quậy phá chém giết một lượt, cái gì có thể cướp được đều cướp, cướp của cướp sắc, nơi này sắp biến thành nơi ở của bọn chúng luôn rồi."

Nói rồi thanh niên nọ liền cũng đứng dậy phủi phủi người một lượt, trước khi rời đi thì chợt nhớ ra gì đó, đoạn tò mò hỏi:

"Khoan đã, vị đạo trưởng này mới nói rằng người ở trên núi lâu ngày không xuống, có phải là ở đỉnh núi phía trên kia không?"

Vừa nói, thanh niên nọ vừa chỉ lên ngọn núi gần đó. Tạ Liên theo hướng tay của người nọ nhìn lên, thấy hắn chỉ đến ngọn núi nơi đạo quán mình ở, y bèn gật đầu, đáp: "Phải."

Nghe y đáp, thanh niên liền ngạc nhiên "ồ" một tiếng: "Thì ra là vậy."

Tạ Liên nhìn hắn khó hiểu, y vốn định hỏi có việc gì, ấy vậy mà còn chưa kịp mở lời, thanh niên nọ đã nói trước.

"Có lẽ đạo trưởng không biết, bạo loạn ở chỗ này không chỉ mới có một vài ngày đâu, cả tuần nay đều đã náo loạn như vậy rồi. Bọn phỉ tặc chẳng biết từ đâu kéo đến rất đông, thậm chí còn để ngựa giẫm chết người, chém giết cả trấn xong lại muốn đem người chạy phá lên núi, chính xác là nơi của đạo trưởng đó."

"Lên núi?" Tạ Liên nhíu mày hỏi: "Để làm gì?"

Thanh niên nọ lại đáp: "Bọn chúng muốn đóng trại ở đó. Ta nghe loáng thoáng là muốn san bằng núi để tiện quan sát từ xa thì phải. Bọn chúng giết người cướp bóc khắp nơi là một chuyện, còn lại là để mua vui thôi."

Càng nghe, tâm tình Tạ Liên lại càng tệ. Sao có thể đem mạng sống của người khác làm thú vui được? Thật vô nhân đạo!

Y hỏi: "Nhưng ta không thấy xung quanh có gì xảy ra cả. Bọn chúng nếu đã muốn như vậy, vậy tại sao lại đổi ý?"

Thanh niên nói: "Cũng không hẳn là đổi ý. Lúc đó khắp nơi đều loạn cả, ai ai cũng đều lo sợ hận không thể trốn đi càng sớm càng tốt, bọn chúng quá hung hãn lại còn rất đông, cả thanh niên trai tráng cũng không dám đứng lên chống lại, người nào gan lớn đứng ra đều bị giết trong nháy mắt."

Vừa kể, thiếu niên vừa xoa cằm, nhíu ngày nhớ lại mọi chuyện.

"Nhưng mà trong lúc đó nghe nói bọn phỉ tặc muốn kéo quân lên núi, hình như có một thiếu niên nào đó ta không nhìn rõ mặt, ừm... để ta nghĩ lại xem. Cậu ta chẳng biết từ đâu đứng chắn ngay phía chân núi cản đường không cho đám người kia đi, đúng là lá gan rất to, không sợ chết."

Nghe nhắc đến hai từ "thiếu niên", trong lòng Tạ Liên bất chợt trùng xuống, cổ họng hơi thắt lại. Y thoáng chốc ngưng trọng hơi thở, trầm giọng hỏi: "Thiếu niên? Ngươi có nhận ra hắn trông như thế nào không?"

Thanh niên nọ ậm ừ một hồi, rốt cuộc nói: "Ta không thấy rõ mặt cậu ta, nhưng có vẻ cậu ta mặc một chiếc áo đỏ, tóc đen buộc cao, rất gan dạ."

Tam Lang...

Tạ Liên bỗng thấy trong lòng mình muôn trùng bão tố, cái tên quen thuộc không ngừng hiện lên trong đầu y.

Tam Lang... chắc chắn đó là Tam Lang. Thiếu niên vận hồng y với mái tóc đen như mực.

Thanh niên nọ không nhận ra Tạ Liên có gì khác thường, hắn ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại kể tiếp những chuyện xảy ra sau đó.

Tiếp theo đó, thiếu niên nọ một thân một mình cản bước đám người hung tợn kia, một mình cậu ta không biết bằng một cách phi thường nào đó mà lại có thể hạ được năm, sáu kẻ tay cầm thương đao xông tới, cả ngựa cũng bị thiếu niên đánh cho gãy chân mà té ngã. Sau khi hạ được vài tên, thiếu niên lại đoạt lấy được một cây đao gãy và tiếp tục đả thương bất kỳ kẻ nào muốn xông lên núi, một mình cầm cự liên tục suốt bảy ngày đêm.

Ban đầu những kẻ kia chỉ muốn dùng núi làm nơi đóng quân quan sát, thế nhưng nhìn thấy thiếu niên vô danh nọ bỗng dưng lại trở nên hung hãn mà dùng mọi sức lực ngăn cản mình nhiều ngày như vậy, dần dà bọn chúng liền nghĩ rằng trên đỉnh núi cất giấu bảo vật, thế là bọn chúng liền trở nên kích động hơn bao giờ hết, quyết liệt kéo toàn bộ người mà chúng có dồn đến hòng muốn nhanh chóng giết chết cậu thiếu niên kia để tìm ra bảo vật.

Kể đến đây, thanh niên nọ không khỏi thở dài, nói với y: "Thiệt là, chả biết cậu ta là ai mà lại hết sức can đảm, cứng đầu như vậy. Một mình mà đã có thể giữ chân chúng lâu như thế, hẳn là vì cảm thấy cậu thiếu niên đó có chút bản lĩnh nên bọn chúng mới nhân nhượng dây dưa lâu đến vậy. Nhưng sau hồi chiến vừa rồi, ta không nghĩ cậu ta còn trụ được nữa, rốt cuộc người cũng chỉ là con người mà thôi, huống hồ còn là một thiếu niên trẻ như vậy."

Tạ Liên lúc này toàn thân đã cứng đờ, rõ ràng là không biết còn nghe thêm được gì nữa hay không. Vẻ mặt y thất thần, tay chân đều lạnh buốt.

Thanh niên nọ lại nói: "Cậu ta làm như vậy ta còn nghĩ cậu ta quả thực cất giấu bảo vật hiếm có ở trên đó, vậy mà bây giờ nghe đạo trưởng nói đạo trưởng bấy lâu đều chỉ ở trên ngọn núi đó, vậy chẳng lẽ cậu ta rốt cuộc cũng chỉ là vì..."

Nói đến đây, người nọ lại không khỏi thở dài, vẻ mặt đầy sự thương tiếc nhìn Tạ Liên, vỗ vai y thông cảm: "Cậu ta như vậy, hẳn là người thân trong nhà của đạo trưởng rồi. Chuyện đã thành ra như vậy cũng không cứu vãn được, đạo trưởng cũng nên nén chút bi thương, bây giờ cũng nên rời đi thôi, ta còn không biết liệu bọn chúng có còn quay lại hay không, nhưng chỗ này cũng không nên ở lại lâu đâu."

Tạ Liên thấy người nọ chuẩn bị rời đi, hệt như ma quỷ đeo bám, Tạ Liên bấy lâu nay luôn giữ cho mình một vẻ khí định thần nhàn vậy mà vào lúc này lại trở nên mất bình tĩnh vô cùng. Y vội giữ lại người nọ, gấp rút hỏi: "Lần cuối ngươi thấy đệ ấy là khi nào?!"

Người nọ bị y túm lại thì không khỏi giật mình, đáp: "Ta cũng không rõ, có lẽ là một hai ngày trước."

Nói xong, thấy Tạ Liên có vẻ như sắp sửa muốn chạy đi tìm cậu thiếu niên mình nhắc đến, hắn bèn khuyên nhủ: "Ây dà, đạo trưởng à, ngươi định tìm cậu ta thật sao? Đừng tìm nữa, đạo trưởng bây giờ có đi tìm cũng không được ích gì đâu, người đã không còn nữa rồi, cẩn thận lại gặp trúng bọn phỉ tặc kia, nguy hiểm lắm."

"..." Tạ Liên thoáng dừng lại bước chân, nói: "Không còn cũng phải tìm ra người về. Ta... ít nhất cũng phải tìm được người, đã lâu rồi ta chưa gặp đệ ấy, ta phải đi tìm..."

Thân là một thầy lang, người thanh niên nọ làm sao có thể không hiểu được lòng người đau khổ thế nào khi biết được người thân của chính mình đã mất? Hơn nữa còn là vì mình mà dũng cảm ngăn cản người khác nên mới ra đi như vậy, cậu thiếu niên kia thậm chí còn rất trẻ, mất sớm như vậy cũng thật không đáng.

Nhưng cho dù có như vậy, nơi này cũng đã không còn an toàn nữa. Cuối cùng, người nọ chỉ còn cách chỉ cho Tạ Liên biết nơi mà người dọn xác đem những thi thể của những người bỏ mạng lại đây đi dọn dẹp, hắn đưa Tạ Liên đến một mảnh đất trống cạnh con sông nhỏ chảy dọc phía sau trấn cách chân núi không xa, nơi mà tràn ngập mùi khói đốt đến cay mũi bốc lên mịt mù.

Đến nơi, trước khi rời đi, thanh niên nọ còn nói: "Đạo trưởng, ta chỉ có thể giúp được đến đây thôi, có lẽ người mà đạo trưởng cần tìm đã sớm bị đưa đến đây rồi."

Nói xong, người nọ liền rời đi. Tạ Liên đứng một mình ở đó, tà áo trắng tinh khiết tựa tiên nhân mọi ngày giờ đây lại trông như chiếc áo tang trắng muốt. Ở phía bên kia lửa đốt đỏ khắp một vùng, thi thể chất cao thành đống dần dần co lại, khét đen. Mùi xác thịt bị lửa nung chín rồi lại trở nên đắng ngắt trong một thoáng khiến Tạ Liên không khỏi nhăn mũi khó chịu. Y quét mắt nhìn qua một lượt, cảm thấy có quá nhiều người vô tội phải bỏ mạng, trong lòng không khỏi trùng xuống, nhịn không được lại phát ra một tiếng thở dài.

Mặc dù không hay rời núi để xuống trấn, thế nhưng đi qua nơi đốt xác này, y vẫn có thể lờ mờ nhận ra được một vài gương mặt quen thuộc mà y vẫn thường thấy ngoài sạp hàng quán dọc đường chợ. Bởi vì trong số những người này, có không ít người đã đối xử với y rất tốt, thậm chí còn có một số người tóc đã bạc phơ nhưng vẫn gắng gượng đi lên núi cho y vài rổ trứng, hoặc thậm chí là vài cái bánh mới làm vẫn còn nóng hôi hổi.

Càng nghĩ, Tạ Liên lại càng cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Những người dân vô tội này đã làm gì mà phải gánh hậu quả lớn như vậy?

Tạ Liên siết chặt tay, một mình đi một vòng quanh đó, trong lòng hồi hộp tìm kiếm thân ảnh thân quen trong mớ người chất thành đống cạnh nhóm lửa lớn.

Không có, không có... đều không có.

Tam Lang đang ở đâu?

Y tự hỏi, có lẽ nào y đến quá muộn rồi hay không? Có lẽ nào trong đống tro tàn trước mắt, đâu đó sẽ là một phần của thiếu niên hồng y vẫn luôn nở nụ cười với y, là người đã một mình chống chọi suốt bảy đêm chỉ vì y? Chỉ vì một người đã né tránh mình, cho hắn một tia hy vọng để rồi lại đẩy xa hắn như vậy? Liệu có đáng để một cậu thiếu niên trẻ tuổi như hắn phải hi sinh không?

Y thậm chí còn chẳng là gì đối với hắn.

Càng nghĩ, lòng y lại càng khó chịu. Tạ Liên cả buổi trời đi tìm hắn, lại cũng không để ý đến trời đổ mưa làm ướt vai áo mình. Ngày hôm đó mưa rơi tầm tã, mưa lớn đến mức dập tan đống lửa cháy hừng hực cạnh bờ sông, từng giọt mưa dội xuống đau rát da thịt, gió thổi lạnh buốt, đến mức khiến cho đôi bàn tay của Tạ Liên trở nên nhợt nhạt cóng lại.

Tạ Liên lật qua từng người từng người nằm chồng lên nhau trên bãi đất trống, đếm qua đã gần trăm người, thế nhưng y vẫn chưa từng tìm thấy được mà người y cần tìm. Trong một khắc mong manh đó, trong lòng Tạ Liên thầm hy vọng Tam Lang vẫn còn sống, y mong hắn vẫn bình yên vô sự. Cho dù là hắn đang ở đâu đi nữa, cho dù hai người vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, thế nhưng y vẫn mong rằng hắn vẫn còn tồn tại trên thế gian này. Hy vọng rằng thiếu niên trong lời kể của người nọ không phải là Tam Lang, y bỗng mong rằng Tam Lang sau buổi tối hôm đó đã quyết định không trở lại gặp y nữa, hy vọng hắn đã thực sự cảm thấy chán nản y, thất vọng cũng được, đau lòng cũng không sao, chỉ cần hắn vẫn bình an...

Mưa rơi trút nước khiến cả người Tạ Liên ướt đẫm, bạch y dính vào da thịt, trên gương mặt thanh tú thậm chí còn vướng vài sợi tóc vì ướt mà rối tung. Y đứng ở dưới mưa rất lâu rất lâu, cuối cùng vẫn không tìm thấy được người mình cần tìm.

Cuối cùng sau vài canh giờ trôi qua, Tạ Liên hết cách chỉ có thể thở dài bỏ cuộc. Y mệt mỏi trở lại trấn, cảm thấy nếu mình rời đi ngay cũng không được, thế là đành một mình đem những thi thể nằm la liệt trên phố mang đi chôn cất cho tử tế. Có lẽ là do trời mưa quá lớn hay vì một lý do nào đó mà ngày hôm nay đám phỉ tặc đã không quay trở lại, Tạ Liên cứ như vậy mà loay hoay dầm mình dưới mưa đến tận chiều để lo cho những người xấu số đã bỏ mạng.

Và rồi như một mối duyên, trong lúc thu dọn mọi thứ, Tạ Liên lúc đi ngang qua đống củi lớn chất đống dùng để đốt xác, y bỗng giẫm phải một miếng gỗ vuông nhẵn nhụi bị rơi ra ngoài trông không giống với những thanh củi bình thường khác. Cũng vì cảm thấy kỳ lạ, Tạ Liên mới bèn nhấc chân ra khỏi mảnh gỗ nọ, nhìn xuống.

Y nhíu mày xem kỹ thứ mình giẫm phải dưới chân, cuối cùng trong một khắc đó, hai mắt Tạ Liên mở to hết cỡ, con ngươi dường như co rút lại thành một chấm. Bởi vì mảnh gỗ kia trông rất quen mắt, trên đó thậm chí còn có vài họa tiết được khắc lên rất đẹp, rất lạ, rất tinh xảo.

Tức thì, lồng ngực Tạ Liên cảm thấy đau nhói vô cùng, y vội vàng quỳ hẳn xuống đất, lại cũng mặc cho nước mưa làm mặt đất dưới chân trở nên ướt nhầy bẩn thỉu, mặc cho mưa vẫn chưa từng ngừng trút lên khắp người mình. Tạ Liên nhặt lên miếng gỗ quen mắt kia, phát hiện nó quả thực đã bị ai đó đập cho vỡ nát, dằm gỗ cũng vì vậy mà ghim vào tay y, khiến đầu ngón tay Tạ Liên bỗng chốc có chút đau rát.

Nhưng cho dù có vậy thì ở trong tình huống này, Tạ Liên không còn cảm giác được gì ngoài cơn quặn thắt đau đớn trong lồng ngực, y thở dốc từng hơi, bão táp trong lòng thậm chí còn lớn hơn cơn mưa rơi trên đầu. Tạ Liên bạch y quỳ trên đất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net