Hồng Hồng Nhi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc lại chuyện cũ, dạo trước Tạ Liên có từng vô tình làm vỡ một cái lọ gì đó của Hoa Thành, cứ tưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra, ai ngờ ngày hôm sau Tạ Liên lại hóa thành tiểu hài tử lùn lùn đáng yêu cực kỳ. Sau lần đó, y cũng chẳng nhớ rõ chuyện gì xảy ra với mình cả, mà Hoa Thành cũng chẳng kể lại cho y biết chút gì về sự cố này, trực tiếp giấu nhẹm chuyện Tạ Liên hóa nhỏ quậy hắn cả ngày trời.

Cứ tưởng chuyện này chỉ xảy ra một lần rồi thôi, ai ngờ, ngày hôm nay Tạ Liên lại một lần nữa vô tình làm ngã thêm một cái lọ khác trông y hệt như cái lọ cũ khi trước y làm vỡ. Ngặt nỗi lần này, cái lọ đó đặt ở trên kệ cao, Tạ Liên lại không phát giác hủ lọ đó sắp rơi trúng đầu mình cho đến khi Hoa Thành đột nhiên phóng tới kéo y ra tránh khỏi cái lọ đó. Kết quả, chiếc lọ đáng thương một lần nữa rơi xuống đất, vỡ tan tành...

Hoa Thành vừa ngửi thấy mùi này tức khắc bịt lại mũi Tạ Liên lại, nhăn mày nói: "Mùi này không tốt, huynh đừng ngửi."

Tạ Liên vừa rồi đột nhiên bị Hoa Thành kéo ra vội quá, đã vậy còn ở đâu ra rơi xuống cái lọ thủy tinh to đùng "choang" một cái ngay chỗ mình vừa đứng, nhất thời bị một phen hú vía dọa cho y giật cả mình.

Tạ Liên để Hoa Thành che mũi mình, một bên lại hướng ánh mắt tới chiếc lọ vỡ đó, nhất thời lại thấy có chút quen mắt. Nghĩ nghĩ một hồi, y chợt nhận ra cái gì đó.

A, cái lọ này!

Y nhớ là khi trước ta cũng từng lỡ tay làm vỡ một cái như vậy rồi, không nghĩ lại còn có thêm một cái thứ hai xuất hiện a.

Có cái thứ hai đã tốt, nhưng mà hình như... nó cũng không tránh khỏi số phận bị y làm vỡ, đúng là...

Tạ Liên nhìn nhìn lọ vỡ một hồi, khẽ thở dài: "Xin lỗi nha Tam Lang, hình như ta lại làm vỡ thêm một món đồ của đệ nữa rồi. Đã vậy còn là món vật y hệt lúc trước nữa chứ..."

Hoa Thành nhìn mấy mảnh thủy tinh đang lất phất lên mấy khí hơi màu kỳ lạ kia liền có hơi trầm mặc. Dường như nhớ đến gì đó, sắc mặt hắn liền có hơi vặn vẹo một chút, sau lại xoa xoa đầu Tạ Liên nói:

"Ca ca, huynh lần sau phải cẩn thận hơn mới được. Ngộ nhỡ Tam Lang vừa rồi không có ở đây, cái lọ chết tiệt đó chẳng phải là rơi trúng huynh rồi sao? Đến lúc đó huynh xem ta nên làm sao mới phải đây?"

Tạ Liên thấy sắc mặt Hoa Thành có hơi sầu muộn không vui liền thấy có hơi chột dạ. Biết hắn tâm tình vì mình mà trở nên không tốt, y khẽ cúi thấp đầu, hai đầu tay bấm vào nhau nói với hắn: "Thật xin lỗi... là ta không chú ý để đệ phải lo rồi."

Nhìn người ỉu xìu tránh đi ánh mắt mình, Hoa Thành nhịn không được mà thấy lòng mềm mại, hơi cong khóe môi nói: "Được rồi, huynh nhớ cẩn thận là được. Còn cái tủ kính này, chốc nữa ta liền cho người dời nó sang chỗ khác không đặt ở đây nữa, nguy hiểm."

Nói xong rồi, Hoa Thành cũng không đếm xỉa tới mấy thứ ngổn ngang rơi trên đất nữa, tay phất phất kêu người đến dọn đống rác rưởi rơi vỡ trên đất, sẵn tiện dẹp luôn tủ kính xinh đẹp vốn đã trưng ở đó một thời gian đã dài.

Tạ Liên cảm thấy tiếc nuối, hơn cả y thật tình cũng đã bảo Hoa Thành không cần làm như vậy, nói rằng bản thân y chú ý hơn là được rồi, thế nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu nghe, cứ khăng khăng nói rằng mấy thứ vớ vẩn chẳng làm nên việc gì để ở đó chỉ tổ làm thương người khác, cất đi cho đỡ chiếm diện tích lại còn an toàn cho ca ca, như thế vẫn là tốt hơn bao giờ hết.

Biết rõ chẳng thể lay chuyển được ý nghĩ này của Hoa Thành, Tạ Liên rốt cuộc cũng từ bỏ khuyên can hắn. Này là đồ của hắn, y cũng chẳng quản nhiều làm gì, đành mặc kệ vậy.

Chuyện kết thúc, cả hai lại quay về làm mấy chuyện thường ngày nhàn nhã của mình. Luyện chữ, chơi đùa gì đó, thảnh thơi hết sức. Thẳng cho đến khuya tối hơn nửa đêm, chỗ Hoa Thành lại có dị biến, mà Tạ Liên ngủ say quá, tất nhiên dị biến đến tột cùng là cái gì y cũng chẳng phát giác được. Mãi đến sáng ngày hôm sau khi mở mắt dậy, Tạ Liên mới giật mình trợn to hai mắt, dường như là không tin vào mắt mình.

Hoa Thành sao hôm nay lại biến nhỏ nữa rồi?!

Thầm nghĩ Đồng Lô đã bị phá hủy, Hoa Thành sẽ không có khả năng bị xao động mà thu lại thành hình hài nhỏ xíu như thế này để bảo tồn sức lực nữa đâu. Nhưng nếu mà Hoa Thành đã ở trong hình dạng này, theo suy nghĩ của Tạ Liên thì đến tám, chín phần mười là hắn chắc lại chỉ bày trò trêu đùa y mà thôi.

Nghĩ vậy, Tạ Liên cong cong mắt cười mỉm, khẽ cúi người nhìn hình dáng bé con của Hoa Thành đang nhắm chặt mắt ngủ say sưa bên cạnh mình kia, trong lòng bất giác run lên từng hồi, cảm thấy hắn quả thực là vô cùng đáng yêu, nhìn qua còn ngoan ơi là ngoan, thấy thương muốn chết.

Càng nhìn gần hơn, lại thấy Hoa Thành khi còn nhỏ nét mặt đã lộ ra không ít đường nét chuẩn đẹp hút ánh nhìn rồi nha. Nhịn không được, Tạ Liên lại thầm cảm thán: "Này cũng quá đẹp rồi đi?"

Da trắng tóc đen, mi mục như họa. Lúc ngủ càng trông đáng yêu hơn bao giờ hết, thật sự là khiến người cảm thán nhìn đến say mê.

Tạ Liên yên lặng ngắm nghía Hoa Thành nhỏ nhỏ kia một hồi lâu, trông thấy hai bên má của hắn giờ đây nhỏ xíu mềm mềm, y thật sự là nhịn không được mà muốn vươn tay bẹo bẹo một chút, cắn lên... còn có khi thích hơn nữa ấy chứ.

Hầy, tự dưng hôm nay lại bày ra dáng vẻ như thế, không biết là lại mang ý đồ dụ hoặc y làm chuyện gì nữa đây.

Nhưng mà ngẫm lại, hắn giở thủ đoạn như vậy... y dù biết mình có bị lừa liền cũng sẽ nguyện bị lừa, nhất định là sẽ vô cùng không có tiền đồ mà nghe theo hắn.

Tạ Liên cười khổ một tiếng, rốt cuộc cũng buông kiếm đầu hàng mà thò tay nghịch nghịch má mềm kia một chút. Nào ngờ y chỉ vừa mới chồm người qua nhìn hắn một chút, Hoa Thành đã mở bừng mắt dậy nhìn chằm chằm vào Tạ Liên.

Lúc này, Tạ Liên thoáng bất ngờ một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền mỉm cười nói: "Chào buổi sáng Tam Lang, đệ hôm nay rất dễ thương nha."

Chẳng hiểu rốt cuộc là như thế nào, trước mắt vừa thấy dung mạo như hoa áp tới trước mặt, Hoa Thành tức khắc dường như đã chết sững tại chỗ, lại nghe thêm một câu chào hỏi này của Tạ Liên kèm theo nụ cười mỉm của y, hắn cứ như là bị sét đánh trúng, thoắt một cái đã ngồi bật dậy dùng hết sức bình sinh lui tuột vào trong góc giường đưa tay che kín mặt chỉ chừa lại một bên mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Liên.

Tạ Liên còn chưa kịp phản ứng lại với thái độ kỳ quái này của Hoa Thành, vừa lúc này, y chợt nghe thấy âm thanh run rẩy lắp bắp phát ra từ phía hắn.

"Thái... thái tử điện hạ!"

Thấy Hoa Thành đột nhiên cư xử kỳ lạ, lại còn cung kính hoảng sợ gọi y bằng danh xưng quá mức trang trọng như vậy, Tạ Liên liền có chút ngớ ra.

Y nghiêng đầu, hỏi: "Tam Lang? Đệ làm sao vậy?"

Không phải là chơi lớn đến mức hóa thành tiểu hài tử rồi sắm luôn vai bé con chơi đùa với y đấy chứ?

Nhưng mà nhìn cách thân ảnh nhỏ bé kia co rúm lại một chỗ run lẩy bẩy nhìn y, Tạ Liên liền cảm thấy ở đây thực sự là có gì đó không đúng cho lắm. Như nhận ra điều gì, Tạ Liên chợt nhích lại gần thân ảnh đằng kia hơn, cẩn thận dò hỏi.

"Hồng Hồng Nhi?"

Quả thật Tạ Liên vừa gọi ra cái tên này, thân ảnh kia liền run bắn lên một cái, Hồng Hồng Nhi dường như không ngờ tới Tạ Liên vậy mà còn nhớ đến tên của mình, nhất thời có chút lúng túng loay hoay không biết làm thế nào.

Thấy điệu bộ Hồng Hồng Nhi ngập ngừng muốn nói lại thôi, Tạ Liên liền có chút cảm thấy buồn cười, bèn rút gần khoảng cách mà tiến đến gần thân ảnh kia hơn, khóe môi lại cũng cong nên nét cười vô cùng nhu hòa vui vẻ.

Mắt thấy Tạ Liên đang muốn đến gần mình, Hồng Hồng Nhi lại càng rụt người hơn một chút, trong lòng nhất thời cũng tăng thêm vài phần lo lắng hoang mang. Lại thêm cả việc, không biết vì sao hôm nay sau khi tỉnh dậy, bản thân mình lại là đang nằm cạnh Thái tử điện hạ cao quý, hơn hết lại còn thấy người áp sát mình mỉm cười gọi lên cái tên xa lạ nào đó, Hồng Hồng Nhi quả thực vô cùng khẩn trương sợ hãi.

Nhận thấy được ánh mắt âu lo kia đang hướng về phía mình, Tạ Liên liền cũng không muốn dọa sợ Hồng Hồng Nhi, bèn dịu giọng nói: "Đừng sợ, Tam... Hồng Hồng Nhi, đệ đến ngồi gần ta thêm một chút đi."

Hồng Hồng Nhi e ngại Tạ Liên, thế nhưng nghe y nói, Hồng Hồng Nhi vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu dịch lại thân mình đến gần Tạ Liên hơn.

Lúc này, Tạ Liên thấy Hồng Hồng Nhi từ đầu đến cuối cứ khăng khăng che lại mặt của mình chỉ chừa lại một con mắt để quán sát y. Không hiểu sao Tạ Liên lại cảm thấy có chút xót lòng, ánh mắt cũng vì thế mà dịu đi vài phần, nhẹ giọng nói: "Đệ thả tay xuống đi, ta muốn nhìn mặt đệ."

Nghe vậy, Hồng Hồng Nhi thoáng chốc run lên. Sở dĩ rất muốn nghe theo lời Tạ Liên, thế nhưng nghe nhắc đến vấn đề này, Hồng Hồng Nhi vẫn là có chút ngập ngừng không chịu thả tay xuống, chỉ nói: "Không được, xấu.. xấu lắm."

Nhìn thấy vẻ tự ti của người nọ, Tạ Liên thật không biết mình đây là đang cảm thấy đau lòng hay đáng yêu. Cuối cùng, y vẫn là cười khẽ một tiếng, hướng Hồng Hồng Nhi mà cong mắt cười: "Không xấu, đệ rất đáng yêu nha."

"Ta không tin..." Hồng Hồng Nhi lí nhí trong miệng quay mặt đi, đâu đó hai bên gò má còn bắt đầu hồng lên.

Hai người bây giờ không ngồi cách nhau quá xa, Tạ Liên lúc này chỉ cần vươn tay một cái liền có thể xoa đầu được thân ảnh nhỏ bé nọ, cười hì hì nói:

"Ta nói thật mà. Hồng Hồng Nhi đáng yêu lắm, ngủ còn rất ngoan nha, ta ngắm cả buổi trời cũng không thấy chán luôn đó, chỉ thấy càng ngày càng yêu thôi."

Hồng Hồng Nhi giật mình sửng sốt, sắc hồng giờ phút này còn lan lên khắp mặt, chịu không được mấy lời chọc ghẹo của Tạ Liên lại ngại ngùng quay mặt đi không nói lời nào.

Mà Tạ Liên bên này càng nhìn biểu hiện này của bé con Hoa Thành lại càng cảm thấy thích thú, chẳng mấy khi y có thể dễ dàng trêu hắn ngượng đến chín cả mặt như vậy, bình thường chỉ có mỗi y là bị hắn xoay mòng mòng chóng hết cả mặt mà thôi.

Lật qua lật lại, vẫn là Tạ Liên lúc nào cũng thẹn đến muốn bịt tai chạy trốn, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội hưởng thụ cảm giác làm kẻ nắm đằng cán trêu đùa đối phương như vậy, đã thế người ta bây giờ lại còn bé tí như thế, động một chút lại rụt rè e thẹn, thậm chí còn chẳng biết mối quan hệ giữa hai người đã biến hóa khôn lường như thế nào. Tạ Liên chắc mẩm, Hồng Hồng Nhi này bây giờ đoán chừng còn chưa biết vì sao hai người lại ở cùng nhau như vậy ấy chứ, tâm trí chắc chắn vừa ngây thơ vừa đáng yêu, chẳng giảo hoạt nghịch ngợm như lúc lớn đâu.

Càng nghĩ, khóe môi Tạ Liên càng giương cao nét cười.

Thật là, y muốn trêu Hoa Thành bé con quá đi!

Thế là, Tạ Liên bắt đầu dụ dỗ: "Tam... Hồng Hồng Nhi nè, đệ đừng ngại, mau cho ta xem mặt của đệ đi."

Hồng Hồng Nhi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tạ Liên, ngập ngừng một hồi, cuối cùng vẫn là hạ tay xuống để y nhìn mặt mình. Chỉ là đầu hơi cúi thấp xuống, mắt đen láy giương lên tròn trịa lén nhìn Tạ Liên, trông vô tội vô cùng.

Vừa nhìn thấy gương mặt mang biểu tình này của Hoa Thành bé con, Tạ Liên liền có hơi ngẩn ra trong giây lát, tim đập bình bịch xiêu lòng trước vẻ mặt ngây thơ này. Hồng Hồng Nhi thấy Tạ Liên không nói gì, trong lòng lập tức khẩn trương lo lắng hơn, sợ y thấy mình xấu xí, liền theo bản năng nâng tay che lấy mặt mình, nhỏ giọng nói:

"Ta xấu, Điện hạ đừng nhìn."

Thấy Hồng Hồng Nhi lại đem mình co lại che đi gương mặt, Tạ Liên lúc bấy giờ mới choàng tỉnh vội vội vàng vàng xua tay gỡ xuống cái tay nhỏ nhắn kia, gấp rút giải thích: "Không có không có, Tam Lang của ta đáng yêu lắm, đáng yêu nhất luôn."

Nói đoạn, Tạ Liên còn hướng môi đến hôn lên má Hồng Hồng Nhi một cái, tay xoa xoa đỉnh đầu bé con.

Đột ngột được Thái tử điện hạ hôn ngay má, Hồng Hồng Nhi nháy mắt cả mặt đều đỏ lựng, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Tạ Liên không nói thành lời, trong tâm dường như còn đang kêu gào la hét vô cùng dữ dội, đáy lòng như sóng dâng gió dập, toàn bộ đều loạn cào cào không cách nào bình tĩnh nổi.

Dù chỉ là một tiểu hài tử không biết rõ sự đời, thế nhưng giờ phút này đối mặt với một Thái tử điện hạ cao quý trong lòng mình y phục lỏng lẻo có chút thoáng mát đang dán sát ôm lấy người mình, môi mềm hôn lên má, đâu đó trên người y còn phảng phất một mùi hương vô cùng dễ chịu, thơm ngát dịu nhẹ tưới cho cả tâm hồn một Hồng Hồng Nhi cũng phải chìm đắm theo. Hồng Hồng Nhi lúc này thật không khỏi cảm thấy ngượng ngùng dâng đến tận đầu, sắc đỏ hiện hữu trên mặt vẫn chưa từng có dấu hiệu rút đi.

Tạ Liên chỉ đơn giản là cảm thấy Hoa Thành bé con quá đáng yêu, trong lòng thật chỉ nghĩ đến muốn ôm ôm hắn cưng nựng một chút. Ai ngờ đâu Hồng Hồng Nhi ở khoảng cách gần như lúc này, ánh mắt nhất thời rơi trên những nơi hé mở lộ liễu trên người Tạ Liên, từ gáy đến cổ, thậm chí là đến tận xương quai xanh và cả khắp người y, Hồng Hồng Nhi dường như phát hiện có gì đó không ổn trên người Thái tử.

Ngượng ngùng vừa rồi dâng lên còn chưa kịp lui đi hết thì bất chợt, mọi sự chú ý nhất thời đều đổ dồn lên mấy vệt hồng trên người Tạ Liên, Hồng Hồng Nhi sắc mặt khẽ biến, chợt hỏi: "Điện hạ, trên cổ người... vì sao lại có dấu răng?"

Không nghĩ đến Hồng Hồng Nhi lại chú ý đến điểm này để mà hỏi đến, Tạ Liên lúc này có hơi ngượng, hai má phớ hồng đảo mắt sang nơi khác, tay bất giác cũng vịn lấy cổ áo mình mà kéo kéo muốn khép kín lại một chút. Y lúng búng nói: "Ừm, cũng không có gì. Đệ đừng để ý."

Hồng Hồng Nhi tuy còn nhỏ, thế nhưng cậu nhóc này cũng vô cùng tinh ý lanh lợi, quả nhiên đã nhận ra điểm bất thường trên người Tạ Liên, bèn hỏi: "Người đây là bị kẻ nào cắn sao?"

Tạ Liên đột nhiên bị một đứa nhỏ gặng hỏi mấy chuyện như thế này nhất thời thật không biết nên trả lời làm sao cho phải, trong lòng thầm nghĩ Hoa Thành khi bé vậy mà cũng có vài điểm chẳng khác khi lớn lên chút nào.

Thật sự là có nhiều chuyện chẳng cách nào qua mặt được hắn.

Ánh mắt Hồng Hồng Nhi cứ dán chặt trên mấy điểm mờ ám trên cổ Tạ Liên như vậy khiến y không tránh khỏi mà cảm thấy có chút ngượng ngập khó xử, lúc này chỉ có thể cố tình lảng sang chuyện khác, nói: "Ồ, không sao. À phải rồi, bây giờ chắc cũng không còn sớm nữa, ta cho người đi chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta nhé? Sẵn tiện gọi người tìm đem vài bộ y phục vừa với dáng người của đệ luôn."

Nói đoạn, Tạ Liên còn chỉ vào người Hoa Thành bé con rồi nói: "Bộ trung y này không vừa với đệ nữa rồi, tốt nhất vẫn là thay sang bộ khác đi."

Nghe Tạ Liên nói vây, Hồng Hồng Nhi lúc này như nhận ra cái gì, khẽ cúi mặt xuống. Thoắt một cái, cả mặt lại một lần nữa hồng lên thẹn thùng.

Dáng người Hồng Hồng Nhi nhỏ nhắn, bây giờ không còn mặc vừa trung y mà Hoa Thành hay mặc nữa nên vải vóc trên người lúc này đều là vô cùng luộm thuộm thùng thình, có khi còn tuột xuống vai áo, đến quần cũng vậy. Nếu đứng lên, chắc chắn là tuột hết không còn lại cái gì luôn.

Thái tử điện hạ lúc này còn đang ở trước mặt, Hồng Hồng Nhi tuy còn nhỏ nhưng tất nhiên vẫn là muốn giữ mặt mũi trước mặt vị Điện hạ trong lòng mình. Đến cả tâm tư muốn hỏi dò Tạ Liên cũng ngay lập tức bị thổi bay hết, cả những thắc mắc ở trong đầu đứa nhỏ này cũng tức khắc bị lấp mất không còn nghĩ gì được nữa.

Tất cả cũng chỉ là sợ Điện hạ cười chê.

Cho dù đến tột cùng không biết mình tại sao sau khi thức dậy lại ở cùng y, thế nhưng nếu đã có cơ hội ở cạnh y rồi, vậy thì...

Hồng Hồng Nhi... muốn trở nên hoàn hảo trong mắt vị Thái tử điện hạ cao quý này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net