(Ngoại truyện) mảnh ghép kí ức H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bông hoa xinh đẹp thường được ví với các nàng thơ. Đặc biệt là với bông linh lan trong trắng này, hẵn người được ví như nó phải là một thiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên chứ nhỉ. Nhưng tại sao...em lại được gọi là bông linh lan trắng vậy. Vì thiên hạ muốn đặc biệt danh này cho em là đang muốn chế nhạo cuộc thời thảm khốc của em...hay là thượng đế muốn bù đắp cho cuộc đời tựa đáy vực thẳm của em bằng một cái tên nhẹ nhàng ấy? Nhưng tất cả đều không phải...họ gọi em là như vậy vì họ muốn thấy bông hoa linh lan trong trắng ấy dần úa tàn đi. Ngày người bạn của em mất, thế giới của em nhường như sụp đổ. Xác của người bạn ấy em cũng không được tận tay hoả thiêu. Trong đầu em lúc ấy chỉ biết liên tục nói lên câu xin lỗi muộn màng...nhưng khẽ trong đó lại là những lời cảm ơn...từ tận đáy lòng của em.    Trong suốt một năm ấy, cuộc sống em như quay về chốn địa ngục tàn khốc xưa. Em luôn tự nhốt mình trong căn phòng đã tường tràn ngập tiếng cười hồn nhiên. Cũng từ lần ấy, cổ tay em cũng đầy vết rạch,cào cấu...những ấy đến từ những tủi thân trong em nhưng lại không có ai đến để trút bầu tâm sự. Nó, những nỗi uất ức của em lớn lên từng ngày, từng ngày, nó lớn đến nỗi có thể che khuất cả em trong câu chuyện của chính em. Nhưng trong thâm tâm em lại nghĩ cố gắng làm theo những gì cậu ấy bảo thì tâm tư cũng tự được trút hết ra. Thế là em cố gắng làm tất cả những gì mà cậu bạn ấy chỉ em. Nó có lẽ có tác dụng với em thật. Em cảm thấy trái tim vụn nát của em được an ủi, em nhận ra nhiều bài học mà một con người cần có. Em học được cách ngừng nói câu xin lỗi, em học được cách chi tiền vào thứ em thích. Và quan trọng hơn hết, em học được cách làm một con người. Nhưng trong niềm hạnh phúc ngắn ngủi đó, em lại nhận được một bài học đắt giá nhất là không nên tin một ai hoàn toàn. Vào một ngày mà em cho rằng em đã thoát khỏi cái nỗi buồn ấy thì...một sự kiện lại xảy ra. Em bị một con quái vật nuốt chửng, rơi vào trong đáy của tuyệt vọng. Hôm ấy chẳng biết ngoài trời tươi đẹp ra sao, chẳng biết có bông linh lan nào nở rộ không, chỉ biết câu chuyện của em đã vỡ vụn. Em bị người anh của em bạo lực tình dục. Em bị hắn quăng vào trong góc phòng của hắn. Lúc đầu hắn chỉ đánh đập, bạo hành em. Nhưng tại sao? Tại sao mà ánh mắt hắn nhìn em lại thèm khát đến vậy? Em không hiểu... Trong mắt hắn ta, em chỉ như một con chuột bé nhỏ, nó cố lẫn chốn khỏi những người đi săn. Hắn bắt đầu sờ khắp cơ thể nó, xé toạc chiếc áo mỏng manh của nó. Có thể nó nghĩ gã chỉ như mọi lần mà ngừng ở đây. Nhưng gã lại cởi chiếc quần của gã. Để nó biết được rằng nó sắp phải chịu cực hình gì. Trên người nó không còn một miếng vải nào cả. Cơ thể nó bắt đầu ửng đỏ lên. Nó còn chưa định thần thì đã bị con cak của gã ta cắm vào. Cái thứ đó liên tục thúc vào sâu bên trong cơ thể của em. Còn tay của hắn liên tục đẩy eo của em xuống. Bụng dưới của em bắt đầu có thắt liên tục vì phải chịu sự giày vò của một khối thịt lạ lẫm.
-ah~d-dừng lại đi ni-san~
-mày nói gì cơ? Dừng lại ấy hả?
Em càng cầu xin, gã càng làm tới. Với cái tư thế mà em bị ép chặt vào tường như thế, nó càng khiến em cảm thấy khó thở. Với cái cảm giác khô khan không một bước dạo đầu, không một chất bôi trơn. Chỉ mới đút vào thôi mà em đã xuất tinh rất nhiều. Cái cảm giác xa lạ này khiến em cảm thấy khó chịu. Không lẽ em đã có suy nghĩ rằng bản thân em thực sự là nữ sao. Gã cứ húc mạnh và em khiến em không thể ngất được. Cứ mỗi lần em muốn ngất đi, hắn lại cố tình húc mạnh vào cơ thể gầy gò vấn vương chút sắc hồng của em. Nó cứ tiếp tục vậy, tiếp tục và tiếp tục... Cơ thể em mệt nhoài đi nhưng cơn ác mộng ấy vẫn không dừng lại. Tiếng cầu xin của em hòa vào trong những tiếng khóc nấc. Đến tận bây giờ em mới khóc ư? Không phải, vì khi em khóc... chẳng ai để ý tới điều đó... Em khóc tới khàn cả giọng nhưng hắn...vẫn không dừng lại. Cứ thế hắn đã xuất tinh trong em không biết bao lần chỉ biết nó có thể dìm chết em trong sự ô dục ấy. Em cố trườn người lên mảng tường để thoát khỏi sự tấn công khủng khiếp ấy nhưng đã bị bàn tay của gã nắm chắt lấy eo của em và kéo lại. Bàn tay dính đầy dịch trắng tanh tửi ấy ghì chặt lấy eo em để thuận thế mà húc phần còn lại chưa vào được chôn sâu trong cơ thể em. Khung cảnh ấy nhìn em như một bông hoa nhỏ đang úa tàn đi dưới những cơn gió lạnh lẽo.
Em ngồi thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm trắng xóa.
- Giờ có cậu ở đây thì hay biết mấy nhỉ? Nếu cậu ở đây tớ sẽ trút hết mọi buồn phiền cho cậu. Tớ sẽ ôm lấy cậu và nói... tớ yêu cậu rất nhiều, cậu là người thân duy nhất của tớ. Nhưng như vậy liệu có ích kỉ quá không cậu? Nếu làm như vậy cậu còn hận tớ không? Tại tớ đã... gián tiếp giết chết cậu mà...
Em vừa thủ thỉ những tâm sự của mình cho quyển sách trên tay.
- Tớ ôm đồ của câu như vậy...liệu có khiến nó dơ không?
Khóe mắt em không nhịn được mà rưng rưng nước mắt. Giờ đây em chẳng còn vương vấn gì cả. Chỉ còn lại sự ô uế ghì chặt lấy cơ thể em. Em bước từng bước trân nặng nề của mình đến sợi dây thừng đang treo sẵn...
- Thông tin nạn nhân:
Tên: Yuki
Giới tính: nam
Tuổi: 18

Nguyên nhân chết: tự tử bằng dây thừng...
Hoa linh lan trắng sớm nở là vì người,
Vậy tàn đi là vì ai?
Em như tuổi xuân thì
Của bông linh lan trắng,
Để em trải nghiệm được
Niềm vui ngắn ngủi ấy
Rồi lại bị dập tắt...
Trách ai được em ơi!
Vì vốn dĩ bản thân em
Sinh ra để úa tàn...
HẾT
————————————————
Đitj mẹ, muốn drop vaiz lol. Cak cak.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net