Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nghe thấy thân thể Kim Mẫn Đình đã chẳng còn gì đáng lo ngại, Liễu Trí Mẫn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trong lòng còn lặng lẽ lên kế hoạch tẩm bổ cho em. Ấy vậy mà ngay sau đó, Kim Mẫn Đình lại nói 1 câu khiến cô chẳng ngờ đến:

" Em kiểm tra không sao nên chị về đi, có Ninh Nghệ Trác ở đây là đủ."

Trong lòng Liễu Trí Mẫn cũng đã phần nào hiểu được tình huống lúc này rồi. Kim Mẫn Đình chẳng phải đơn giản là giận dỗi cô, mà có lẽ trái tim của em ấy đã chẳng còn chứa đựng nổi cô nữa. Liễu Trí Mẫn vẫn nhẹ nhàng trả lời lại em: " Chị biết rồi, chị về ngay đây. Nếu em cần gì nhớ phải gọi chị đấy, chị sẽ vào thăm em thường xuyên."

Lại nhìn Liễu Trí Mẫn lại rời đi trước mắt mình, trái tim nàng cũng chẳng dễ chịu gì. 3 năm qua, không biết bao nhiêu lần, nàng đã nhìn bóng lưng ấy lạnh lùng quay đi, bỏ mặc nàng, nhưng nàng vẫn chẳng thể làm quen được với điều đó.

Nàng còn nhớ rõ chứ, từng lần một, Liễu Trí Mẫn lựa chọn Kim Ái Ly chứ chẳng phải nàng.

Trời hôm đó bất ngờ đổ mưa, Kim Ái Ly và nàng đi mua sắm cùng nhau nhưng đều không có ô nên phải trú ở trạm xe gần trung tâm. Vừa vào tới trạm xe, Kim Ái Ly đã lập tức gọi điện thoại, và đương nhiên Kim Mẫn Đình có thể lập tức nhận ra giọng nói ấy là của ai. Hai người cứ đứng đó chờ đợi, đến khi nhìn thấy 1 hình dáng quen thuộc dưới cơn mưa tầm tã ấy. Liễu Trí Mẫn hai tay cầm ô vội vàng chạy đến. Kim Mẫn Đình còn định tiến lên hỏi han xem chị ấy có bị ướt ở đâu không, nhưng lại thấy Liễu Trí Mẫn cầm tay, vuốt mái tóc đang rối của Kim Ái Ly, rồi nhẹ nhàng ân cần hỏi han đủ thứ nên Kim Mẫn Đình chỉ có thể lùi lài ra xa. Đến khi Kim Ái Ly chỉ vào cô, Liễu Trí Mẫn mới ý thức rằng Kim Mẫn Đình cũng ở đây, nhưng lúc này nàng chẳng ngờ được Liễu Trí Mẫn lại nói với nàng rằng:

"Để chị đưa Kim Ái Ly về trước rồi ra đón em nhé, em biết Kim Ái Ly sức khoẻ không tốt mà."

Chẳng đợi nàng trả lời, Liễu Trí Mẫn đã vội kéo Kim Ái Ly rời đi trong màn mưa. Nghe âm thanh cười nói lảnh lót của cả 2 người, Kim Mẫn Đình ngẩng mặt lên, lại bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Trí Mẫn đang nhìn Kim Ái Ly đắm đuối. Tiếng cười của cô như liều thuốc độc, lặng lẽ, chậm rãi chảy vào trong tim nàng, dần dần khiến cả cơ thể nàng tê liệt.

2 người họ đã đi khuất nhưng Kim Mẫn Đình vẫn cố chấp nhìn theo, để rồi đến khi đôi mắt nàng bắt đầu nhoè đi mới chịu rời tầm mắt.

Thất vọng thật đấy

Kim Mẫn Đình vô thức đi trong màn mưa dày đặc ấy, không có ô, không có gì che chắn. Như thể nước mưa xối xuống liền có thể gạt hết những đau khổ nàng mang trong lòng mình vậy. Nàng chẳng biết bản thân đã đi đâu, nhưng đôi chân nàng vẫn bước thẳng về phía trước. Rồi đột nhiên có 1 chiếc ô xuất hiện trên đầu nàng, Kim Mẫn Đình mới bừng tỉnh. Nàng ngẩng lên, khuôn mặt nàng ướt đẫm, không rõ là nước mưa hay nước mắt nữa.

Là Ninh Nghệ Trác

Mắt Ninh Nghệ Trác sau cuộc phẫu thuật năm 10 tuổi đã không còn như trước nữa, đi trong ngày mưa cũng chỉ thấy mọi thứ mờ ảo, nhạt nhoà. Vốn lúc đầu, Ning Nghệ Trác thấy bóng hình của một cô gái đang đi dưới mưa, không có gì che chắn nên có lòng tốt muốn để cô dùng ô với mình. Nhưng khi đến gần và nhìn kĩ khuôn mặt ấy, cô thật sự hoảng hốt rồi. Vậy mà lại là Kim Mẫn Đình. Cô vội vàng cởi chiếc áo khoác dày của mình, choàng lên thân hình nhỏ bé của đối phương, chẳng nói một lời, ôm eo Kim Mẫn Đình kéo cô về ký túc xá. Mà Kim Mẫn Đình lúc này cũng chẳng còn sức để phản kháng nữa, nên đành thuận theo Ninh Nghệ Trác, để con bé muốn làm gì thì làm.

Nàng chẳng biết bản thân đã về ký túc xá bằng cách nào, cũng chẳng biết sau đó nàng đã làm gì. Nhưng khi nàng tỉnh lại, đã thấy bản thân nằm trên giường ngủ ký túc xá rồi. Cả cơ thể của Kim Mẫn Đình mệt rã rời, đầu đau như có đá đè lên, nàng khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Lúc này Ninh Nghệ Trác bước vào, luôn mồm nói gì đó, nhưng nàng chẳng còn muốn nghe được gì nữa rồi. Nàng mệt mỏi nằm xuống, quay mặt vào trong tường, thầm nghĩ chắc ban nãy Ninh Nghệ Trác là đang trách mắng mình đây mà, rồi dần thả lỏng cơ thể, chìm vào giấc ngủ. Ninh Nghệ Trác thấy người trước mặt như vậy, cũng chẳng đành lòng, nuốt lại những gì mình muốn nói, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sau ngày hôm đó, Kim Mẫn Đình cư xử như bình thường khiến Ninh Nghệ Trác vô cùng bất ngờ. Vì thấy Kim Mẫn Đình như vậy, cô cũng đã đoán ra phần nào mọi chuyện. Kim Mẫn Đình luôn là một người biết kìm nén cảm xúc, thường dấu những gì mình suy nghĩ vào bên trong, mà chuyện khiến nàng buồn như vậy, chỉ có thể là vì cảm thấy bản thân làm không tốt trên sân khấu, hoặc là vì Liễu Trí Mẫn mà thôi. Chuyện này cứ thế trôi đi, về sau có một vài lần Ninh Nghệ Trác cũng cố gặng hỏi Kim Mẫn Đình về đầu đuôi chuyện này, nhưng những gì cô nhận lại chỉ là những câu trả lời vòng vo, tránh né. Cô biết chứ, bề ngoài có vẻ như Kim Mẫn Đình hoàn toàn bình thường, nhưng có lẽ bên trong nàng đã xuất hiện chằng chịt các vết thương rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net