Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác sĩ đã đi rồi nhưng Liễu Trí Mẫn vẫn đứng bất động ở đó. Tai cô ù đi: Bác sĩ nói sao cơ, uống rượu?

"Không phải công ty đã cấm uống rượu rồi à, sao lại dám đua đòi như vậy chứ"Kim Ái Ly thở dài trách móc

" Kim Mẫn Đình là một đứa trẻ như thế nào,chắc cậu phải biết rõ chứ nhỉ?." Liễu Trí Mẫn nhìn Kim Ái Ly không cảm xúc, nhưng trong giọng nói không giấu nổi những tia tức giận

Liễu Trí Mẫn đi thẳng ra ngoài tìm y tá, mặc kệ Kim Ái Ly đứng ngây ra ở phía sau.

" Viện phí đóng xong rồi, thuốc mua rồi, cậu cũng nên đi ăn chút gì đã." Kim Ái Ly nhìn đồng hồ, lo lắng khuyên bảo Liễu Trí Mẫn

Liễu Trí Mẫn thầm tính toán trong lòng: Kim Mẫn Đình 2 tiếng nữa mới tỉnh. Đi mua gì đó cho bản thân và Kim Ái Ly ăn đã vậy.

"Kim Ái Ly, cậu muốn gọi gì ăn?"

Kim Ái Ly thầm nghĩ, Kim Mẫn Đình vừa tỉnh chắc cũng chỉ ăn được cháo, nên liền đề xuất: " Chúng ta ra ngoài ăn cháo đi, mình cũng cảm thấy hơi khó chịu với mùi khử trùng của bệnh viện rồi."

Không khó để tìm được một tiệm cháo gần bệnh viện. Vừa ăn Liễu Trí Mẫn vừa thấp thỏm, liên tục nhìn đồng hồ tính thời gian trở lại, tránh để Kim Mẫn Đình vừa tỉnh dậy đã không thấy ai.

Còn 30 phút

" Chủ quán, cho cháu một phần mang về..." Nhìn Liễu Trí Mẫn lo lắng như vậy, Kim Ái Ly cũng thấy sốt ruột, liền gọi thêm một suất nữa

" Không cần đâu ạ, tui cháu ăn đủ rồi." Liễu Trí Mẫn ngắt lời Kim Ái Ly

"???"

" Kim Mẫn Đình không thích cháo, em đi mua chút súp cho em ấy là được rồi." Liễu Trí Mẫn lười biếng giải thích với Kim Ái Ly

Trong bệnh viện, mắt Kim Mẫn Đình đang nhíu chặt lại vì ánh sáng của căn phòng, nàng tỉnh lại sớm do cơn đau từ bụng truyền tới. Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng lên mũi Kim Mẫn Đình, khiến nàng bất giác nhíu mày lại: Mình đang ở bệnh viện sao?

Có tiếng mở cửa, nàng vội vàng nhắm mắt, nằm im.

Là Liễu Trí Mẫn và Kim Ái Ly bước vào.

'Em ấy vẫn chưa tỉnh.'

Kỳ thực, Liễu Trí Mẫn cảm thấy vô cùng xót xa khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Kim Mẫn Đình trên giường bệnh. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường bệnh, Kim Ái Ly cũng tùy tiện ngồi lên chiếc sofa ở góc phòng.

"Kim Ái Ly, chút nữa cậu về trung tâm tập luyện, tiện lấy giúp mình lọ xịt thơm phòng nhé."

Kim Ái Ly đột nhiên cảm thấy ấm áp, nghĩ ngợi, có lẽ là ban nãy mình nói với cậu ấy về mùi bệnh viện nên Liễu Trí Mẫn nhắc mình về lấy xịt phòng sao?: " Ừm... nhưng mình không phải lúc nào cũng ở đây, nên cũng không cần thiết phải xịt thơm phòng đâu."

" Không phải, là Kim Mẫn Đình, em ấy mẫn cảm với mùi thuốc khử trùng." Liễu Trí Mẫn nhàn nhạt trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi Kim Mẫn Đình.

Cô bất giác đưa tay vuốt ve gương mặt của Kim Mẫn Đình. Dù Kim Mẫn Đình đang bệnh nặng, nhưng gương mặt em vẫn xinh đẹp vô ngần, đủ để cô cảm thấy lồng ngực mình vừa đập rộn ràng lại vừa đau quặn đến ngạt thở.

Bất ngờ bị động chạm, Kim Mẫn Đình theo phản xạ nhíu mày.

Thấy biểu cảm trên khuôn mặt Kim Mẫn Đình, Liễu Trí Mẫn giật mình rụt tay lại. Kim Ái Ly ngồi bên nhìn thấy toàn bộ cảnh này, không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Dứt khoát đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng. Liễu Trí Mẫn thấy Kim Ái Ly đột ngột bỏ đi như vậy, cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp đuổi theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net