Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Hoán đổi linh hồn.

-" Vương Tú Mai...."

Ôi đất mẹ ơi, con đáp hôn người đây. Một lực ở bên tay trái đá tôi xuống sàn gỗ không thương tiếc. Không phải chứ, lão bà không tha cho con ngủ tiếp được sao? năm phúc chứ có phải năm tiếng đâu mà. Ác với con quá...

-"Mommmmm..... Cho con gái bé nhỏ ngủ xíu đi, mom nhìn nè.... Hôm qua con mới viết truyện cả đêm đó...."

Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn mẹ iu dấu, ánh mặt trời kéo nhau sói vào mắt tôi. Mơ mộng thấy bạch mã hoàng tử đang kéo tôi lên yên ngựa thì mẹ lại đá tôi xuống.

-"Tao bảo mày đi ngủ sớm không nghe, suốt ngày in tơ với in nét, chát chi chát chít làm cái gì? Mau dậy phụ tao đống việc kìa."

Mẹ tôi nói xong liền đi ra khỏi phòng. Cái cửa bé nhỏ cũng bị mẹ hành một cái "Rầm" không thương tiếc. Tôi buồn ngủ cũng phải giật mình mà bừng tỉnh.

Quay ra nhìn đồng hồ,những con số lạ hoắc. Sao nó cứ chạy loanh quanh hình tròn vậy, 5h...không 6h....5h 30.....

-"Mom...... Sao mom quá đáng vậy....."

----------------------------------------

-"Đây là hàng của cô Tư, chở qua cho cô ý. Cẩn thận dập đồ đó"

Mẹ tôi chằng dây cao su đen quanh thùng hộp to.Tôi ngồi lên xe wave trắng iu quý. Trời, hết sạch xăng rồi. Chắc hôm qua cu em muộn đi du chơi với e dâu tương lai đây mà.

Tôi đợi mẹ lên đầu xe, đung như dự định. Mẹ tôi cột thùng xong liền lên trước dặn dò:

-"Đi xe cẩn thận, nhà cô Tư đang làm đường mới nên cẩn thận không hư đồ"

Tôi gật đâu lia lịa, mẹ tôi định đi thì tôi xòe bàn tay ra xin tiền.

-"Mom hông cho con tiền đổ xăng, lấy xăng đâu con đi"

-"Chưa gì đã hết..... mày không mau mà kiếm việc đi. Tao đâu thể cho tiền mày mãi."

Mẹ đập 100 nghìn vô tay tôi, phát đập không hề nhẹ, tôi rút tay lại thật nhanh. Mẹ chả yêu thương nhẹ nhàng mí tôi gì hết, sáng đã bị hôn đất mẹ rồi mà....

-"Mom...đau con"

-"Mày mà biết đau....mau đi đi..."

Vậy là tôi ghé qua trạm xăng trước, đổ 50nghìn, đổ vậy thôi. Chứ bình đầy rồi. À quên, tôi là Vương Tú Mai, cô nàng vừa tròn 17 tuổi thanh xuân. Tính tình lúc nắng chiều mưa, thay đổi như chong chóng vậy.

----------------------------------------

-"Cô Tư ơi......".

Trời đất ơi , tôi đứng đây nửa tiếng rồi. Cửa trong nhà thì mở, công thì khóa. Không lẽ cô Tư đi chợ? Không đúng! Cô mà đi thì sáng cô gọi mẹ bảo tôi giao hàng làm gì? Lâu quá !

-"Cô Tư ơi cô Tư"

Từ bên hàng xóm nhà, một bác gái bước ra nhìn tôi dò xét. Cứ như tôi là trộm không bằng. Cũng đúng thôi, Nhà cô Tư giàu mà, hai con của cô đều đi công tác nước ngoài suốt. Thiếu gì tiền chứ...

-"Tìm ai vậy?" Bác gái đó nhìn tôi

-"Cháu...cháu giao hàng hộ mẹ cháu cho cô Tư".

-"Gọi được chưa?"

Bà bác này kì thật, gọi rát cả cổ có thấy ra đâu mà còn hỏi được rồi hay chưa. Kì cục.

-"Cháu gọi nửa tiếng mà không thấy cô Tư ra"

Bác gái đó, lườm tôi rồi quay vào nhìn bên trong. Lông mày của bác co vào nhau.

-"Tư ơi Tư..."

Vẫn im như tờ,bên trong không phát ra tiếng động. Không lẽ cô ý đi chợ thật chăng? Khổ tôi quá. Trời thì nắng, bắt tội mình đứng nửa tiếng.

-"Có số cô Tư thì gọi xem, chắc cô Tư ra ngoài rồi"

Ừ nhỉ, mình quên ha. Dốt sao dốt đột xuất vậy? Tôi mau mải tìm di động, nhưng nghĩ lại tôi làm gì có số của cô.... Mẹ.... Đúng, phải gọi mẹ xin số cô.

-["Alo"] _ Mẹ tôi bắt máy bên kia.

-"Mom ơi, cho con số cô Tư. Hình như cô Tư đi vắng, mà cửa thì mở"

-["098xxxxxxx. Nhanh rồi về nghen....."]

Mẹ tôi dập máy, len lỏi tôi bấm số gọi .

"Tút.....tút....."

Tiếng tút dài. Gọi hoài cô không chịu bắt máy.

Trong đầu tôi hiện ra sự lo lắng, không xong rồi. Có Chuyện gì không ổn.

-"Cho cháu hỏi, cô Tư có bệnh gì không?"

Bà bác ngẫm nghĩ một hồi. Lòng tôi thì bứt dứt khó tả, lo ư . Có thể nói vậy. Bà bác "A" một tiếng:

-"Có Có.....Tư bị bệnh tim...nhiều năm..."

Thôi xong, thả nào. Tôi xuống xe tìm cách vào trong. Nhưng không có biện pháp, tôi đi quanh xe nhìn ngôi nhà. Tầng trên mở cửa, cạnh nhà cô có nhà cũng có thể nói là treo qua được. Đúng, xin lỗi cô tư nhé.

-" Bác cho cháu đi nhờ nhà nhé, cô Tư gặp nguy hiểm rồi...À, giúp cháu gọi xe cấp cứu nữa ạ"

Bà bác gật đầu, tôi chỉ đợi có vậy. Mau chóng rút chìa khóa chạy vào nhà bà bác.

Trèo được vào nhà cô tư, tôi nhanh chóng tìm các phòng ngủ, nhà tắm , nhà vệ sinh, nhà khách lẫn kho. Chẳng nhẽ cô không có nhà. Tôi lại xông vào như này là bất hợp pháp.

Tôi lững thững bước ra cửa, nhầm thật. Mồ hôi tôi chạy tìm từ nãy mà không thấy cứ chảy dòng dòng, Chết. Tôi còn mặt mũi nhìn ai...

"Keeng...."

Tiếng thanh sắt...phát ra ở dưới nhà bếp, tôi chưa tìm... Chạy xuống thì thấy cô Tư đang nằm úp xuống sàn nhà. Con mèo trắng đứng trên bàn, phía dưới là cái muôi canh. Tôi nghĩ nó báo hiệu cho tôi. Tỉnh người, tôi kéo cô Tư ra ngoài, nhưng cô nặng quá , tôi không khiêng nổi.

-"Cháu gái ơi, xe tới rồi."

Bà bác bên ngoài gọi tôi, chạy ra cũng nghe tiếng còi cấp cứu.

o0o

Ngồi im nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, tay tôi đan vào nhau chờ đợi. Cũng cảm thấy bác ấy đôi phần tội nghiệp...

"Mai Mai xinh , có điện thoại , Mai mai xinh, có điện thoại...."

Nhạc chuông máy tôi vang lên. Là Mẹ tôi.

-"Con đây mẹ.....con đang ở viện cùng cô Tư.....Cô ý bệnh tim tái phát nên phải nhập viện....Vâng, lát con về...."

Đúng lúc đèn xanh hiện lên, bác sĩ cầm bệnh án ra. Tôi chạy lại hỏi:

-"Bác sĩ, cô Tư sao rồi?"

-"Cháu là người nhà bệnh nhân?"

-"Không, cháu không là gì. Nhưng cháu biết là con của cô Tư đi công tác ở nước ngoài rồi."

-"Vậy mau liên lạc với người nhà bệnh nhân đi. Chứ...."

Bác sĩ thở dài rồi bỏ đi, "Chứ ...." không lẽ nặng lắm sao.

----------------------------------------

Chiều hôm sau, tôi đi xe đến viện. Mai là con cô Tư đưa cô ra Hà Nội trị liệu rồi. Con cô muốn gặp tôi nói chuyện. Tôi biết anh sẽ cảm ơn tôi đã giúp bác, nhưng tôi vẫn phải đến.

Đi vòng qua đường, tôi xi nhan sang bên đường. Chiếc xe khách từ ta trái tôi lao tới, có lẽ không kịp phanh nê tông phải tôi.

Xe bò điên bay ra giữa, còn tôi thì chẳng có cảm giác gì hết. Chỉ thấy tê tê ở đầu gối, lưng. Đầu tôi choáng mờ ảo, nước màu chảy vào mắt tôi. Tai tôi vang tiếng xe cộ đang dừng, nghe tiếng mọi người hò nhau gọi cấp cứu.

Và tôi cũng biết, mình đang bị tai nạn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net