Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11: Chạm mặt...

Xam là cô bé mồ côi mẹ, lớn lên và sống với bố già nghiện rượu. Nhờ bán hoa Xam mới có tiền mua rượu, có thức ăn. Không bán được liền bị bố đánh. Nhìn Xam mà tôi sót tận đáy lòng, cuộc sông thật khó mà có lựa chọn cho riêng mình.

- Em ăn đi!!!

Huy nam mỉm cười gắp tôm cho Xam, cô bé cũng e dè lại ăn. Nhìn Huy Nam, tôi cảm giác ấm áp như thế nào. Tôi bất chợt nhìn về phía sau Huy Nam, tôi bắt gặp Anh Kelvin Khánh đang ôm eo 1 cô gái đi về phía bàn bên góc. Họ cười rất vui vẻ với nhau. Bên cạnh đó có anh Trần Đại Nhân, ghilee, ChiPu đang ngồi đó chờ anh ta.

- My, em ăn đi!

Huy Nam mỉm cười gắp tôi miếng thịt bò, tôi tỉnh người nhìn anh..

- Em cảm ơn ! :)

- Không có gì!

Tôi mỉm cười rồi liếc qua chỗ Kelvin, cùng lúc đó tôi bắt gặp ánh mắt cậu ta nhìn tôi. Nhận ra, Kelvin liền quay ra cười vui vẻ với mọi người, cứ như là người lạ vậy.

Vậy mà tôi trước kia thường thấy 2 người đều đi bên nhau, cười vui vẻ. Vậy sao giờ lại vậy???

________________________________________
Xin chào độc giả, Linh xin chuyển tên nhân vật Thảo My thành Khởi My và Cô Xuân thành Má Năm nghen. Xin lỗi đã chậm trễ ạ
________________________________________

*Tại Thái Bình*

- Mai....

Mẹ Tú Mai đang ôm thân thể vủa cô khóc, mọi người không ai biết rằng là linh hồn cô đã bay ra khỏi xác, còn 1 linh hồn khác đang lưu tại thân xác cô.

Anh Tuấn và ba Tú Mai đang ngồi ở ghế, chờ đợi cô tỉnh.

" Cạch " Cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, chiếc xe lăn đi vào chậm rãi. Người con trai đằng sau đẩy xe vào.

- Cô Tư!- Bố Tú Mai thốt lên.

Cô Tư tự đẩy xe tới giường bệnh, tay vỗ nhẹ vai mẹ Tú Mai.

- Tôi xin lỗi, nếu tôi không gọi con bé ra thì đã không xảy ra chuyện như vậy...

- Cô Tư, cô không có lỗi. Chẳng qua con bé không may gặp rủi do thui.

- Cảm ơn Vân đã thông cảm...

Con trai cô Tư quay ra phía 2bố con, nhẹ nhàng đặt giỏ hoa quả xuống. Cú người lễ phép:

- Cháu xin lỗi và mong em sớm khỏe lại!

- Cảm ơn anh!- Anh Tuấn
________________________________________

Dần dần mỗi ngày lại trôi qua, tôi vẫn chưa sẵn sàng lên một sân khấu. Má Năm bên tôi mỗi ngày an ủi, tôi cũng biết, giọng tôi cũng không còn trong trẻo như trước Khởi My hát. Chị Diệp đã đồng ý để tôi ở nhà cố gắng luyện tập giọng. Và cùng đó, anh Huy Nam đã oqr bên vào làm giáo viên âm nhạc cho tôi.

- Là la lá la là ......

- My, sai rồi. Em phải chỉnh âm "là" cuối nhẹ 1 chút... Nào, lại...

- Là la lá la là..... haiz, em không chỉnh được.

Tôi chán nản ngồi xuống ghế, tay áp má nhăn nhó. Thật khó khăn khi hát. Huy Nam bước ra khỏi ghế cây đàn piano. Từ từ đến bên tôi.

- Có lẽ em căng thẳng thôi!

- ...

- Ta đi dạo cho bớt căng thẳng nhé!

.....

Tôi và Nam đi bộ trên con đường quen thuộc...vì chúng tôi đã đi đến con đường này nhiều lần rồi... và tôi cũng muốn đi, đi đúng giờ đúng phút để như vô tình gặp Kelvin...

Tôi và Kelvin gặp nhau, liếc nhau rồi như thể là vô tình rồi vô hình. Có thể nói, Kelvin và tôi biết là mình đang cố tình, chứ không như vô tình rồi gặp nhau.

- My...

- ...

- Sao em hay muốn đi dạo nơi này?

Câu hỏi Huy Nam làm tôi giật mình. Tôi nhìn anh không biết nên trả lời như nào.

- Em không biết...

- Em khát không??? Anh qua kia mua nước nhé...

- Vâng.

Huy Nam bước đi, còn tôi ở lại nhìn bóng dáng anh. Tôi nhớ mẹ, ba, em của tôi. Không biết Khởi My tỉnh chưa...

- Kelvin... sao anh cứ thích ra nơi này đi dạo vậy? Chán ngắt!

- Anh đi chỗ nào thì em có quyền tra hỏi anh sao???

Tôi giật mình quay lại, chạm mặt ngay Kelvin Khánh. Đúng lúc cậu ta cũng quay ra phía tôi. Mắt nhìn mắt. Giống như muốn níu kéo vậy.

Kelvin quay ra nắm tay cô gái kia, nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô gái. Cảm giác tôi hụt hẫng vô cùng.

- Anh xin lỗi, tại nơi đây đẹp. Anh muốn chúng là của riêng ta. Vì chúng ta là "1cặp đẹp nhất"....

Kelvin nhìn tôi và ấn mạnh câu nói " 1 cặp đẹp nhất " rồi quay lưng dắt cô gái theo. Phải, họ đẹp đôi. Nhưng tôi thấy Khởi My với Kelvin đẹp hơn nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net