Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dạng gã sắp tiểu ngay trong quần, Cố Phi chỉ có thể một tay đỡ gã, một tay kia xấu hổ lấy thứ kia của Hoa Miêu ra.

Hoa Miêu thuận thế ngả lưng nằm trên vai Cố Phi, được lời mà lim dim quan sát, ào ào xả ra. Vì không muốn Hoa Miêu tiểu ra trong quần, Cố Phi không thể không lấy tay đỡ thứ kia của gã, Hoa Miêu cúi đầu nhìn thấy xx trần trụi kia của mình đung đưa trên tay Cố Phi, bị ngón tay có khớp xương rõ ràng của Cố Phi cầm lấy, Cố Phi vẫn để lộ cổ tay áo cảnh phục, hình ảnh kia d*m đ*ng không nói nên lời, làm Hoa Miêu bị kích thích thị giác gấp bội.

“Ưm …” Hoa Miêu phát ra một tiếng xx khoan khoái, tiểu xong nên run run, Cố Phi lập tức rút tay về, rút giấy lau tay. Hoa Miêu quay người lại, Cố Phi đội mũ kê-pi, cúi đầu nên cũng không nhìn rõ vẻ mặt cậu, phía dưới của Hoa Miêu thông thoáng rất mất tự nhiên, thứ kia thì lộ liễu như vậy, rung rung theo động tác của gã.

“Cảnh sát Cố, phiền ngài làm việc tốt thì làm cho trót đi!” Cằm Hoa Miêu hướng về phía dưới một chút, ý nói Cố Phi nhét trở lại.

Ánh mắt Cố Phi bắn tới khiến Hoa Miêu nhìn như thấy mồi ngon, Cố Phi nhìn chằm chằm gã một chút, vo giấy vứt vào sọt rác, mặt không biểu cảm bước lại gần, cúi đầu mà hơi thô lỗ nhét thứ kia của Hoa Miêu vào trong.

“Ái … làm nhẹ thôi, cậu làm đau tôi.” Hoa Miêu hình như cường điệu, cố tình ậm ừ trong họng.

Cố Phi không phản ứng gì, động tác vô cùng vội vã, kéo khóa quần bò gã lên.

Hoa Miêu đột nhiên cử động. Gã đột ngột xô người qua, lực khá mạnh, nhưng Cố Phi phản ứng rất nhanh, quyết đoán nghiêng mình giữ chặt cánh tay Hoa Miêu quăng gã xuống đất, một chân ghì chặt xuống ngăn gã chạy trốn, động tác thể hiện đã được huấn luyện, chớp mắt đã chế ngự được Hoa Miêu.

“Không được nhúc nhích!” Cố Phi ghì chặt Hoa Miêu đang nằm trên mặt đất, đề phòng Hoa Miêu lại giở trò trêu chọc.

Hoa Miêu căn bản lại không chống cự, gã không định chạy trốn, gã chỉ muốn tìm chút chuyện vui. Hiện giờ nhìn thấy Cố Phi đang đè lên người mà trừng gã, gã nở nụ cười mà nghĩ nghĩ.

Rạng sáng trong nhà vệ sinh chỉ có hai ngươi bọn họ, trên mặt đất chỗ ánh sáng không rọi tới quần áo Hoa Miêu không chỉnh tề, quần chưa kéo khóa còn đang tơ hơ, mà vì hành động vừa rồi nên cảnh phục của Cố Phi cũng xộc xệch, để đề phòng Hoa Miêu chạy trốn mà đầu gối đặt giữa hai chân Hoa Miêu.

Hoa Miêu cợt nhả nhìn cậu, Cố Phi duy trì tư thế này định lôi Hoa Miêu dậy, tay vừa mới túm áo Hoa Miêu, Hoa Miêu bỗng nhiên nhoài về phía trước, hôn lên môi Cố Phi.

Gã hôn thật mạnh lên môi, rồi bị đẩy mạnh ra.

Thấy khuôn mặt giật mình ngơ ngác của Cố Phi, Hoa Miêu cười ha hả.

“Ha ha ha ha!” Hoa Miêu giống như một học sinh tiểu học đạt được trò đùa dai mà cười không ngừng được.

Mặt Cố Phi từ kinh ngạc chuyển sang căng thẳng, tóm Hoa Miêu từ mặt đất lên, sức lực truyền đến Hoa Miêu làm gã vẫn thấy đau dù đang đeo còng tay.

“Cái này để cảm ơn cậu đã phục vụ tôi, cảnh sát Cố ạ.” Giọng nói Hoa Miêu khàn khàn, nếu muốn đùa giỡn gã có kỹ xảo hàng đầu. Ngay vừa rồi gã nhìn thấy mặt Cố Phi bắt đầu đờ ra, trong lúc đỏ lên còn có chút nổi cáu phức tạp.

“Này, đừng nói đây là lần đầu của cậu chứ? Ha ha ha ha!” Hoa Miêu lại hớn hở vô cùng, gã thích xem phản ứng của cảnh sát trẻ ngây thơ này.

Sau lưng vẫn bị siết chặt, vì sức lực phía sau lưng mà gã cảm nhận được Cố Phi không tầm thường.

“Đừng dùng thói lăng nhăng bên ngoài trên người tôi!” Giọng nói của Cố Phi vô cùng thỗ lỗ khiến Hoa Miêu sửng sốt.

Ghi chép, hỏi bà chủ quán và quần chúng, sau khi điều ta rõ về nguyên nhân hậu quả của vụ đánh nhau, Hoa Miêu được thả ra.

Đối phương tuy bị đánh thê thảm, nhưng vào đồn thì biết người đánh bọn chúng là Hoa Miêu. Hoa Miêu ở Giang Bắc giờ đã là số 1, lúc các đại ca thuộc thế hệ trước chuyển hình hay thoái ẩn Hoa Miêu cũng là kẻ có số má trong đám lưu manh, liền sau đó còn lại gã tung hoành giang hồ vùng này. Tuy nói gã hơn 20 tuổi, chưa đến 30, nhưng vì vai vế cao nên hoàn toàn đươc coi là lão đại ca trên giang hồ. Đến các tiểu đệ của Phòng Vũ năm đó hiện giờ đều có thể được coi là nhân vật tiền bối, thì đừng nói Hoa Miêu, trợ thủ đắc lực của Phòng Vũ, có trọng lượng thế nào.

Cho nên mấy kẻ này nghe xong liền kinh hãi, bọn chúng làm sao dám chọc Hoa Miêu chứ? Nếu ở đồn công an nói sai một câu, ra ngoài cửa không chừng bị chém ngay tại chỗ, tàn phế thế nào cùng không biết nữa. Vì thế mấy kẻ này sợ hãi mà vơ chuyện này về mình, đều là bọn chúng gây rối sau khi say khướt, Hoa Miêu thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, anh hùng cứu mỹ nhân, tuy rằng sự việc cũng không khác xa thế lắm, bọn chúng mày một câu tao một câu sắp biến Hoa Miêu thành Lôi Phong sống, ngay cả vết thương trên đầu cũng là bọn chúng tự gây ra. Mấy cảnh sát trực ban trong đồn công an nghe được mà dở khóc dở cười.

Vì thế, phê bình phê bình, giáo dục giáo dục, sau đó Hoa Miêu được thả ra.

Hoa Miêu rời khỏi đồn công an, trời còn chưa sáng, một màu đen dày đặc. Ra ngoài một cái, gã tùy tiện đi, chính là không biết đi đâu, cũng chẳng muốn đi đâu.

Vừa nãy ở bên trong trêu đùa cảnh sát trẻ một trận nên không buồn ngủ, giờ rượu bắt đầu ngấm. Có người uống nhiều buồn ngủ, Hoa Miêu lại không buồn ngủ, mà là tìm người nói chuyện, gã sẽ nói chuyện không ngừng, nói gì thì ngày hôm sau tỉnh liền quên sạch, ngay cả nói với ai cũng không nhớ nổi.

Nhưng hiện giờ Hoa Miêu không có ai để nói, gã cũng lười tìm người để nói. Cứ thế gã lắc lư đi dọc theo con đường bên ngoài đồn công an, bên cạnh chính là bờ sông, sắc trời hơi mờ ảo, Hoa Miêu đột nhiên muốn nhìn mặt trời mọc một chút, gã đặt mông ngồi xuống bờ sông.

Cứ thế gã hướng về phía đông, ngồi chờ.

Trong lòng gã lưu manh Hoa Miêu này vẫn còn một chút Trần Chí Cường. Trần Chí Cường kia từng là một thiếu niên tinh tế, lãng mạn, thích tưởng tượng. Thích ngửi mùi hoa quế trong vườn trường, thích ôm đài nghe bình thơ văn, xem sách ở hàng vỉa hè ngoài nhà, say mê đọc chuyện tình yêu xưa trong đó …

Trần Chí Cường này có nhiều suy nghĩ rất lãng mạn, muốn cùng người mình thích đến nơi mình muốn, ngắm núi ngắm nước ngắm phong cảnh, gió thổi trong ánh mặt trời, trêu đùa nhau, nắm tay nhau đi giữa đám đông, sẽ lặng lẽ cào cào rờ rờ lòng bàn tay người kia.

Hiện giờ Hoa Miêu hướng về bầu trời phía đông, chờ xem mặt trời mọc, làm một việc ngây ngô mà một kẻ lưu manh lâu năm sẽ không làm.

Mặt trời dần xuất hiện, bị mây che phủ ở phía chân trời hơi vàng nhạt, Hoa Miêu say sưa nhìn ngắm, nhớ đến Trần Chí Cường nhỏ bé, nghĩ đến đây gã bắt đầu bật cười.

Gã từng muốn xem mặt trời mọc với một người, gã nghe Đinh Văn nói cùng ngắm ánh sáng đầu ngày với người yêu là chuyện lãng mạn nhất, là điều kì diệu nhất trong tình yêu.

Năm sau gã thành ba mươi. Ngồi ở nơi đây xem mặt trời mọc, hay là chính gã.

Lệ khí trên mặt Hoa Miêu tan biến cùng với bộ dạng ẻo lả cường điệu kia, chỉ còn vẻ mặt phong trần cùng mùi thuốc lá mệt mỏi.

Hoa Miêu cũng không rõ sau đó gã làm gì nữa. Gã lại mua mấy chai bia rồi uống sạch, giống một gã bụi đời nằm sõng xoài bên đường cái, cuộn thành một cục trong cái rét trước bình minh. Có một chiếc xe chạy qua đường thì dừng lại, quay trở lại, đỗ bên cạnh gã. Một người xuống xe, nâng gã dậy.

“Trần Chí Cường.”

Hoa Miêu bị người đó vỗ vỗ mặt, mở mắt ra, nhìn thấy một người mặc trang phục cảnh sát.

“Tỉnh đi, này!” …

Cố Phi mới xong ca trực đêm, lúc trời tờ mờ sáng ra khỏi đồn cảnh sát để về nhà nghỉ ngơi, đi chưa được xa thì thấy một người ngã ở ven đường. Cậu dừng xe quay lại xem đó là ai thì nhìn thấy gương mặt say khướt của Hoa Miêu.

Hoa Miêu gỡ tay Cố Phi định kéo gã lên, kiên quyết ngồi lại bên cạnh bờ sông, Cố Phi có kéo thế nào gã cũng không chịu đứng lên.

Chuyện sau đó, gã chẳng nhớ được gì.

Gã chỉ nhớ mình hét “Tôi muốn xem mặt trời mọc!”. Sau đó sức mạnh của rượu không ngừng tuôn trào, gã bắt đầu nói chuyện, nói đến mức không dừng được, gã nói rất nhiều rất nhiều, như thể rút cục cũng tóm được người nghe, nói liên tục không dứt, đem những chuyện gã đè nén trong đầu trút ra như nước lũ khi mở đập.

Gã kể chuyện mấy năm nay, nói huynh đệ có nhà có người thân, gã kể về Phòng Vũ, về tình yêu say đắm  nhưng vô vọng với Phòng Vũ, nói đến Tiểu Ngũ Tiểu Lục, khi cửa đóng lại cảm giác giống như cô hồn dã quỷ, sau đó Hoa Miêu khóc khóc cười cười, la hét một chốc rồi khóc lóc một hồi. Mặt trời trồi lên, gã nhìn được mặt trời mọc mà nổi điên với ngàn vạn tia sáng: “Tại sao? Tại sao không ai yêu tôi?”

Hoa Miêu gào khóc, khóc hu hu …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yaoi
Ẩn QC