Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sao thì tôi cũng mang theo của hồi môn về nhà bà nên chẳng thiệt đi đâu.

<em style="border: 0px; margin: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline; background: transparent;">[3] Tiểu cữu: em rễ

Sau đó là nhà gái đáp lễ, thường thì là phải thêu dưới đế giày. Thế là… tôi run rẩy cầm kim, cố gắng cử động cổ tay, bị kim đâm đầy ngón tay. Hướng Thanh xót ruột, nói là sẽ thêu giúp tôi, nhưng bị tôi đuổi ra ngoài, kiên quyết cố gắng suốt một tháng trời, thêu được một con rắn màu lục trên đế giày chàng. Nhưng mọi người đều nói con rắn đó trông như ngọn cỏ hoặc là con giun… Đả kích nghiêm trọng tới lòng tự tin của tôi, Hướng Thanh thì an ủi:

“Dù sao cũng đi dưới đế, mọi người không nhìn thấy đâu, không sao.”

Ngân Tử thì cầm cái đế giày cười rất lâu.

Không lâu sau đó thì hắn không cười được nữa, bởi vì quà đáp lễ của Tiểu Trà được gửi tới, người mang lễ tới là Diệp tiểu thiếu gia, hắn lau mồ hôi trên trán, đưa chiếc đế giày thêu hình con gà mái màu trắng mà vừa nhìn đã biết là không thể đi được cho Ngân Tử, áy náy nói:

“Xá muội không biết vì sao mà giờ tài nghệ thêu thùa thụt lùi ghê gớm, mong huynh thông cảm, nếu thực sự không vừa mắt thì để ta đi tìm một cô nương khác thêu lại lần nữa, đảm bảo là sẽ không nói cho bất kì ai, huynh đừng bỏ muội ấy là được.”

“Thế này là được rồi.” Ngân Tử đành nghiến răng nhận lấy.

Khi tiểu thiếu gia về rồi, tôi mới giễu cợt hắn:

“Tuy rằng cái ta thêu không đẹp, nhưng ít nhất cũng còn đi được! Con gà của ngươi thêu bị lồi lên một cục lớn thế kia thì xỏ vào chắc chắn sẽ không đi được.”

Ngân Tử nhìn tôi, hằn học:

“Đó là vì con giun vừa nhỏ vừa dài! Lại thêu ở bên cạnh nên mới đi đường được. Cả hai đều là đồ ngu ngốc.”

Tôi lập tức lao lên cắn hắn.

Tiến độ xây nhà rất nhanh, nhưng cần ít nhất bốn tháng nữa mới hoàn thành, trong khoảng thời gian này tôi chạy khắp nơi, chỉ hận là không thể nói với toàn thiên hạ rằng tôi sắp được gả cho Hướng Thanh. Tiểu Trà ở nhà mình, ngày nào cũng chờ tới phát bực, lần nào gặp tôi cũng túm lấy hỏi Ngân Tử có khỏe không? Có hối hận không? Khi nào thì tới đón nàng ta về?

Tôi chỉ đành an ủi nàng, nàng ta còn ăn không ngon, ngủ không yên, sau đó Ngân Tử không chịu nổi, nửa đêm phải tới mắng nàng ta:

“Con nha đầu này, nàng mà có hai quầng mắt thâm trước khi kết hôn thì ta sẽ lập tức thoái hôn!”

Thế là Tiểu Trà đành ngoan ngoãn ăn ngủ nghỉ điều độ mỗi ngày, bởi vì Hướng Thanh bận xây nhà, thế nên thi thoảng tôi lại tới chơi với nàng. Kể chuyện hàng ngày Ngân Tử làm gì cho nàng ta vui.

Tiểu Trà vô cùng cảm kích, có điều thường xuyên ngắm nghía phục trang của tôi, nghiên cứu mấy loại phấn hoa, yên chi

[4]

, rồi còn lọ này lọ nọ, nói là tân nương tử thì phải bảo vệ da, đồ trang điểm của thời cổ đại không tốt nên đành phải tự làm. Nàng ta còn đưa tôi đi khắp Diệp gia chơi, lúc này quan hệ giữa nàng với cha mẹ, huynh đệ đã tốt hơn rất nhiều. Có điều tôi vẫn không hiểu vì sao nàng ta thường nói trong tương lai mình còn cha mẹ khác.

<em style="border: 0px; margin: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline; background: transparent;">[4] yên chi: phấn son

Cái gì nghe không hiểu thì coi như chưa nghe thấy.

Diệp gia có một tế đường rất lớn, bình thường đều bị khóa kín, chỉ những ngày tết mới mở ra để vào bái tế, lần đó đi tới trước cửa gặp ngay Diệp lão thái, bởi vì tôi là tiểu cô

[5]

 tương lai của Tiểu Trà nên bà dịu dàng nắm tay tôi hỏi là cô nương nhà nào, tên là gì.

<em style="border: 0px; margin: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline; background: transparent;">[5] Tiểu cô: em chồng

Tôi thành thực trả lời xong, đột nhiên bà bật cười:

“Tên cháu tình cờ thật, giống y tên một ân nhân mà nhà ta cúng bái trong tế đường, đúng là có duyên. Sau này chắc chắn sẽ sống hòa thuận với Tiểu Trà.”

Ân nhân gì? Tôi không hiểu.

Diệp lão thái bắt đầu ngồi kể chuyện cho tôi, bà nói từ ngày xửa ngày xưa, tổ tông Diệp gia tên là Đu Đu, là một cô nhi, được Diệp Thị nhận nuôi thì đổi tên thành Diệp Đu, ban đầu cuộc sống của họ vô cùng khó khăn. Sau đó vì Diệp Thị bệnh nặng, bất đắc dĩ phải ra phố làm cướp, lấy trộm túi tiền của một cô nương tên là Hoa Miêu Miêu, nhưng bị bắt quả tang. Sau đó vị cô nương đó không những không trách tội ông mà còn phái người mang tới rất nhiều tiền cho mẫu thân ông trị bệnh và sinh sống. Sau khi Diệp Thị qua đời, ông nhờ vào số tiền tài này mà làm ăn buôn bán, không ngờ thuận buồm xuôi gió, sau đó cháu con cũng tài giỏi, vào triều làm quan, được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời. Sau đó tuy rằng đã thay triều đổi đại, lúc lên lúc xuống nhưng gia đình vẫn không bị sa sút nhiều. Ngày nay tuy rằng không phong quang như trước, nhưng cũng được coi là khá thuận lợi, Diệp gia không dám quên nguồn cội, bởi vậy lập bài vị của Hoa Miêu Miêu cô nương trong tế đường, hàng năm cúng bái.

Thì ra lại có một người tốt bụng cùng tên cùng họ với tôi cơ à, tôi háo hức lắng nghe câu chuyện này, và cũng thêm có thiện cảm với Diệp gia.

Sau đó Tiểu Trà rảnh rỗi ngồi kể cho Kiếm Nam nghe, hắn kinh ngạc buông một câu:

“Một chuyện nhỏ như con muỗi mà lại tạo thành thiện quả, cố nhân năm xưa nay thành thân gia, đúng là thú vị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net