Tập 2 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Động phòng hoa chúc

Vì sao… tôi sắp kết hôn mà đám người đó còn hưng phấn hơn tôi? Nhà còn chưa xây xong mà các loại thần tiên yêu quái trên trời dưới đất đã đua nhau đến chúc mừng, đòi tham gia hôn yến. Sự nhiệt tình này khiến tôi vô cùng cảm động, cũng vô cùng phiền não.

Phiền não là vì không biết nên giải thích với mẹ chồng và thân gia lai lịch của đám người này như thế nào… Đại cữu Ngưu Ma Vương, cho dù có biến thành người thì cũng đã cao quá cửa, hơn nữa tướng mạo lại như hung thần ác sát, đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến bọn trẻ con khóc thét. Vợ lớn vợ nhỏ đều được ông gọi tới, La Sát thì lúc nào cũng trợn mắt lườm Kiều Kiều, ăn cơm không cho người ta ngồi, ép phải đứng cạnh, Kiều Kiều thì cứ một tiếng không sao đâu, một tiếng lại xin lỗi, cúi đầu khom lưng, khiến chúng tôi ăn cơm mà thấy khó chịu.

Hai vị quản gia dưới đất, Kiếm Nam thì còn chấp nhận được, Lạc Lạc vô cùng nhát gan, thế mà chả hiểu sao lần này lại có gan tới tham gia hôn yến, gặp ai cũng núp, suýt nữa bị người ta tưởng là tội phạm, định báo quan phủ tới tróc nã quy án.

Hai vị quản gia trên trời, Tiểu Lâm đi một vòng trong nhà, chẳng nói năng gì đã đi ra. Tối hôm đó, hình như hắn với Oa Oa ở ngoài cãi cọ, hôm sau chúng tôi phát hiện cách bố trí gia cụ trong nhà đã thay đổi, nào là chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn được chạm khắc vô cùng tinh tế, nào là đồ đựng thức ăn bằng vàng bạc có nạm đá quý, sang trọng tới mức khiến tôi tưởng rằng mình lạc vào nhà khác ngủ. Oa Oa còn chỉ huy mọi người sơn lại tường, nói là bên ngoài sẽ dùng rèm vàng, rèm bạc để trang trí. Khiến Hướng Thanh sợ hãi, lập tức bảo họ thay ra mang về. Tôi thì lao tới cứu đống gia cụ mà Hướng Thanh đích thân làm, không có họ lại mang ra chẻ củi.

Một đám bạn xấu, Bách Tài tự xung phong nhận tiền lễ cho tôi, Hàn Kính thì đi khắp nơi bói kiếp nạn cho người khác, hai người này coi như thôi. Tiểu Tử với Thiếu Chúng được chiều chuộng quen thói, chê nhà ở đây không thoải mái, giường thì quá cứng, tôi tức quá, ném họ ra vườn rau, hiện nguyên hình mà ngủ. Những vị khách khác không biết an bài thế nào cũng được đối đãi y như thế. Kết quả là chuồng trâu chuồng lợn và vườn rau đều chật cứng cả người, đại tẩu tò mò hỏi:

“Vì sao nhà hai người dạo này có nhiều động vật thế?”

Lời còn chưa dứt thì chuồng lợn gần đó đã có động tĩnh, hóa ra là con hổ Tiểu Hoàng đã tỉnh, không kịp hiện nguyên hình đã dùng tiếng rống của mình để chào hỏi mọi người, khiến đại tẩu sợ hãi hồn bay phách lạc, lập tức chạy trốn. Lại còn báo quan tìm người tới đánh hổ, nhất thời khiến gà bay chó chạy, vô cùng hỗn loạn.

Mạc Lâm cũng kéo theo Cẩm Văn và cô con gái bảo bối nhà họ tới, nha đầu đó khá xinh đẹp, được thừa hưởng tính cách mạnh mẽ đanh đá của Cẩm Văn, ừm… không thể để Tiểu Mao nhà tôi ở gần nó, nó sẽ đánh người.

Hải Dương bận công việc nên không tới, chỉ nhờ người mang tới một lễ vật rất nặng và một phong thư tràn đầy tình nghĩa, lễ vật là một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, Hướng Thanh thích lắm. Phong thư kia thì viết nghe quá sến sẩm buồn nôn nên bị tôi đốt rồi.

Còn rất nhiều yêu quái lớn nhỏ, cả quen lẫn không quen đều tới tặng quà, tôi nhận lễ vật đến mềm cả tay, thế là ném hết cho Hướng Thanh xử lý, chàng tính toán lại, khó xử nói:

“Miêu Miêu… có nhiều quá không? Chúng ta có thể ăn đến kiếp sau không hết.”

Như thế chẳng tốt lắm sao?

Ngao Vân cũng tới, nhưng mà rất âm thầm, hắn không định tham gia hôn lễ của tôi. Chỉ cầm bàn tay bị đóng ấn ký của tôi ngắm nghía rất lâu, hỏi sau này làm thế nào?

Có gì mà làm thế nào? Vui vẻ theo tướng công sống hạnh phúc là được rồi.

Thần sắc Ngạo Vân thoáng tối đi, hắn nghe câu trả lời của tôi xong, lắc đầu cười khổ một tiếng, để lại cho tôi một chiếc vòng tay trân châu bảy sắc với mấy con cá quạt vừa béo vừa ngon rồi vội vàng bỏ đi. Trước khi đi, đột nhiên hắn nghiêm túc nói với tôi:

“Ta sẽ tới tìm nàng.”

“Hoan nghênh ngươi tới làm khách.” Tôi vui vẻ tiễn hắn về.

Tiểu Mao cũng quay về, len lén đi đi lại lại ngoài cửa, không dám bước vào. Tôi ngửi thấy mùi của nó, đi ra kéo tai nó lôi vào, sau đó giao vào tay Hướng Thanh, hỏi chàng xử phạt thế nào.

“Mẫu thân…” Tiểu Mao lập tức cụp tai xuống, cố tỏ ra đáng thương.

Tôi đang định tìm cái gì đó đánh con mèo này để cho nó một bài học nhớ đời thì bị Hướng Thanh ngăn lại, chàng nói:

“Đây là chuyện giữa nam nhân bọn ta, để bọn ta tự giải quyết.”

Thế là tôi bị cha con họ bài xích, cướp đoạt quyền phát ngôn. Hai người họ chạy vào khu rừng trên núi, mãi tới buổi tối mới quay về. Lúc về, mặt Tiểu Mao chỗ thâm chỗ tím, trên má Hướng Thanh thì có một vết màu đỏ rất to. Tôi tức điên người, lập tức đi tìm Mạc Lâm xin thuốc bôi, nếu không ngày mai lại tưởng tôi chưa kết hôn đã bạo lực với tướng công và con trai.

Họ thì cười nói hỉ hả, không để bụng chuyện này.

Lúc về phòng, tôi níu Hướng Thanh hỏi:

“Sao chàng lại bị Tiểu Mao đánh trúng? Với thân thủ hiện nay của chàng thì nó muốn đánh trúng chàng chẳng dễ chút nào.”

Hướng Thanh xoa đầu tôi, vui vẻ đáp:

“Cũng phải để trẻ con vui một tí, nếu không cái bậc trong lòng nó sẽ khó mà vượt qua được.”

“Bậc nào?”

“Ngoan, đừng nghĩ nữa, chuyện giữa hai cha con nữ nhân không hiểu đâu.”

Được rồi… Hai người muốn tự giải quyết thì cứ tự giải quyết đi. Có điều tôi thấy Tiểu Mao hình như ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ít nhất thì cũng không lén lút gây chuyện nữa, nói là sẽ đường đường chính chính đánh bại phụ thân nó để cướp tôi về.

Hướng Thanh có vẻ ủng hộ và khích lệ hành vi của nó.

Thời gian Ngân Tử ngồi ngẩn ngơ càng ngày càng nhiều, hơn nữa hình như càng ngày càng có vẻ bất an. Mạc Lâm rất có kinh nghiệm trong chuyện này, nói rằng hắn bị mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân, thế là tôi tốt bụng tới an ủi hắn.

“Ta đang nghĩ… Tiểu Trà liệu có phải là nàng ta không.” Ngân Tử nói khẽ.

“Rốt cuộc là nàng nào?” Trí tò mò của tôi vẫn chưa được thỏa mãn.

“Nếu là nàng thì không thể có tính cách đó được.” Ngân Tử chẳng buồn đếm xỉa gì tới tôi, nói tiếp: “Nhưng khi chơi đàn thực sự là rất giống, chẳng nhẽ đúng là nàng?”

Được rồi, ngươi thích lẩm bẩm một mình thì cứ nói cho chán đi, tôi quay người định bỏ đi.

Ngân Tử kéo tôi lại:

“Cô cảm thấy… Tiểu Trà có giống Băng Hoàn Tiên Tử không?”

“Không giống.” Tôi đáp chắc như đinh đóng cột. “Nữ nhân ăn nói đanh đá, hà khắc ấy giống Tiểu Trà dễ thương ở điểm nào? Hơn nữa nàng ta thích mặc y phục đen, còn Tiểu Trà thì thường mặc y phục trắng hoặc sáng màu, chưa bao giờ đối xử lạnh lùng với ai cả, vừa chân thành vừa thành thật.”

“Nói cũng đúng, nhưng tiếng đàn và ánh mắt ấy khiến ta khó thoát ra được.” Ngân Tử vò đầu, trông có vẻ rất bực bội, “Nếu đúng là nàng ta thì làm thế nào?”

“Thế thì cũng bó tay.”

Ngân Tử có vẻ khó xử:

“Chẳng nhẽ ta thực sự cưới Băng Hoàn sao?”

Tôi kiên quyết đáp:

“Cưới thì cưới, ngươi đồng ý rồi còn gì.”

“Nữ nhân từng từ chối giờ làm sao còn dám cưới?”

Tôi cười cười, thăm dò:

“Ngươi chột dạ à?”

“Không phải!” Ngân Tử lập tức quay đầu đi, “Ta thực sự ghét nữ nhân đó!”

Tôi đáp chắc chắn:

“Đúng là ngươi chột dạ! Bởi vì năm xưa nàng ta vì ngươi mà chết, sau đó ngươi buồn bã rất lâu, chắc chắn trong lòng vẫn còn nhớ tới người ta.”

Ngân Tử cốc đầu tôi:

“Từ lúc nào cô trở nên thông minh như vậy hả? Cái cần học không học, cái không cần học thì lại học.”

“Là Bích Thanh Thần Quân nói với ta.” Tôi xoa cục u trên đầu, giận dỗi đáp. “Khi đó chàng còn bảo ta đừng làm phiền ngươi, để ngươi yên tĩnh.”

“Mẹ kiếp, ai cần gã nam nhân nhà cô lắm chuyện!” Ngân Tử lại thẹn quá hóa giận, giang cánh ra bay mất, giờ phòng ngủ của hắn đã bị khách nhân chiếm cứ, chỗ ngủ của hắn hiện nay là tổ chim trong rừng cây.

Tôi với Ngân Tử không cưới cùng một ngày, mà là tôi cưới hôm trước, hắn cưới hôm sau.

Mẹ chồng với Hướng Thanh tranh luận với nhau rất lâu về việc dùng những lễ nghi nào để đón tôi. Mẹ chồng nói tôi đã sinh con rồi, chi bằng cưới tôi như một quả phụ, để tránh người ta đồn đại rằng Hướng Thanh làm bậy trước khi cưới.

Hướng Thanh thì cực lực phản đối, tức giận suýt thì vỗ bàn đập ghế, chàng nói Tiểu Mao là con trai mình, chẳng nhẽ lại giấu được người khác sao? Cho dù thế nào thì cũng phải dùng nghi lễ long trọng nhất để đón tôi qua cửa.

Tôi thì cảm thấy thế nào cũng được, tốt nhất là đừng có phiền phức, càng đơn giản càng tốt.

Sau hai canh giờ cãi cọ, cuối cùng mẹ chồng cũng chịu khuất phục, thế là tôi đành phải… một lần nữa trải qua cuộc hôn lễ của nhân gian còn phức tạp hơn cả hôn lễ trên Thiên Giới.

Đồ cưới làm theo phong tục, hôm qua đã được đưa đến, hôn lễ được cử hành vào tối hôm sau, địa điểm là căn nhà cũ, Hướng Thanh sẽ đón tôi từ nhà mới sang. Từ buổi chiều tôi đã ngồi trước bàn trang điểm, một vị lão nhân phúc đức nhà mẹ chồng dùng lược chầm chậm chải lại mái tóc cho tôi, búi lên thành kiểu của tân nương, miệng còn hát: “Một lược chải tới cuối, hai lược tới bạc đầu, ba lược con cháu đầy nhà, bốn lược hạnh phúc trọn vẹn gối chăn.” Sau đó bà lại tiến hành “khai liễn”, nghe nói phải nhổ hết lông tơ trên mặt, tôi sợ gần chết vì lúc nào cũng sợ mình không còn lông, thế là vội vàng chạy trốn, sau đó tôi bị Oa Oa với Cẩm Văn ép xuống, nhắm mắt hoàn thành.

Yên chi thủy phấn và rất nhiều thứ khác đều được bôi lên, cho tới khi màn đêm buông xuống mới coi như đã giải quyết xong. Lúc này Hướng Thanh đưa đội ngũ nghênh thân tới, thế là Oa Oa, Bách Tài, Hàn Kính, Tiểu Trà và các thị nữ chưa kết hôn khác từ Thiên Cung xuống vội vàng chạy ra cửa chặn họ lại, đòi hồng bao.

Sau đó là hạ tế, người của tân nương sẽ dùng gậy đánh tân lang, để chàng phải ghi nhớ kỹ ngày này. Người ra tay của nhà tôi là Ngân Tử với Ngưu Ma Vương, hai người vốn xấu bụng, ra tay rất nặng, Hướng Thanh không dám đánh trả, thế là bị ăn mấy gậy mới đi được đến cửa.

La Sát với Kiều Kiều cũng muốn đánh, tiếc là họ tới uổng công, không biết phong tục của nhân gian, “tẩu tẩu” nghe gần giống “sao chổi” nên không được tham gia hôn lễ, bị Ngưu Ma Vương đưa đến chỗ khác, vô cùng bực bội, thế nên cả hai đều đi về, để lại quà cho tôi, trông giống như “Xuân Cung Đồ” loại mới nhất…

Hướng Thanh đưa hồng bao xong, chịu đánh xong thì đột phá vòng vây, đi tới trước cửa, đọc một bài thơ Thôi Nhữ Thi, bởi vì thường ngày chàng trọng võ khinh văn, không có thi tài, thế nên Mạc Lâm viết cho chàng một bài để học thuộc.

Lúc này, cửa phòng tôi cuối cùng cũng mở ra. Theo như quy củ thì một thân thích đã kết hôn của họ nhà gái phải đưa tôi lên kiệu hoa, nhưng nhà tôi chẳng có ai, hơn nữa những người tôi quen biết đều là Yêu tộc, thân thích của Yêu tộc thì rất ít, hơn nữa lại thiện chiến, quá nửa gia đình đều có người chết hay bị thương, không thể coi là người có phúc. Chọn đi chọn lại, cuối cùng miễn cưỡng để Tiểu Tử đảm nhận vai trò này, tuy rằng Hoa Yêu không cha không mẹ, không huynh đệ tỷ muội, nhưng ít nhiều nàng cũng được gả chồng một cách tử tế, có con trai, trượng phu chưa chết, cũng coi như là hợp lí.

Cho dù như vậy thì mẹ chồng vẫn cảm thấy bất mãn vì tôi dùng một cô nương còn trẻ (ngoài mặt) tống giá.

Những người khiêng kiệu hoa đều rất nổi bật, bốn người đằng trước là Thiếu Chúng, Kiếm Nam, Tiếu Thiên và Tiểu Hoàng, bốn người phía sau là thị đồng của Hướng Thanh Cung, thực ra không cần họ khiêng cũng được, nhưng họ đều cảm thấy náo nhiệt thú vị nên tranh nhau việc này, Mạc Lâm thì nói mình đã già, không cử động được, Tiểu Lâm thì phải đi theo Hướng Thanh, đỡ rượu cho chàng nên cũng không khiêng kiệu.

Dọc đường được thắp đầy nến và đuốc, khiến con đường cả thôn được chiếu sáng như ban ngày, bởi vì khoảng cách giữa hai nhà quá gần nên kiệu hoa đi vòng hai vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà mẹ chồng. Lúc này ngoài cửa đã được trang trí bởi tấm màn xanh, ở giữa bày án kỉ và bàn thiên địa, trên đó có một con đại nhạn. Người của nhà mẹ chồng đều tới đón tôi xuống kiệu hoa, dìu tôi đi qua chậu lửa, bước vào thanh lô, lúc này mẹ chồng từ cửa ngách đi vào, ngồi lên chiếc ghế cạnh án kỉ, cao đường của nhà gái không có ai.

Từ sáng sớm tới giờ, tôi chưa hề được chợp mắt nên bắt đầu thấy buồn ngủ. Mơ màng theo Hướng Thanh đi vào thanh lô, sau đó bái thiên địa, bái cao đường, rồi phu thê giao bái, Hướng Thanh quỳ thụp xuống, tôi cũng vội vã quỳ theo, nhưng lại bị Cẩm Văn kéo lại, nàng thì thầm bên tai tôi:

“Mèo ngốc, chẳng phải đã dặn lúc này nam bái nữ không bái sao?”

Lúc này tôi mới nhớ ra, thế là khom lưng nhận đại lễ quỳ bái của Hướng Thanh. Mẹ chồng hài lòng gật đầu, lấy ra một chiếc vòng vàng đặt vào tay tôi, tôi lập tức đeo vào tay.

Sau đó mọi người lại mang tới một sợi dây lụa màu đỏ, Hướng Thanh nắm sợi dây lụa, dẫn tôi vào động phòng, đặt tôi ngồi bên trái, còn mình ngồi xuống bên phải chiếc giường đã được trải chiếu cẩn thận. Dùng một cây gậy vén mảnh vải trùm đầu tôi ra, trên bàn đặt hai ly rượu, là rượu hợp cẩn, tôi với chàng bắt chéo tay nhau uống hết, Hướng Thanh cầm ly rượu rất lâu vẫn không bỏ xuống. Đại bá ở cạnh liên tục nhắc nhở:

“Úp ly xuống! Úp xuống!”

Hướng Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi vẫn để thẳng, khiến đại bá bực mình, nói rằng như thế là không may mắn, sau đó chắc chắn chàng sẽ bị thê tử bắt nạt.

Nói vớ vẩn, làm sao tôi nỡ bắt nạt chàng.

Lúc này, một đám nữ nhân cầm tiền đồng với thái quả ném vào người tôi, nói là đắc quả đa, đắc tử đa

[1]

, thế là tôi cố gắng dùng váy để hứng lấy, hứng được rất nhiều.

<em style="border: 0px; margin: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline; background: transparent;">[1] Được nhiều quả, được nhiều con

Xong các thủ tục, mọi người tản đi hết, trong phòng chỉ còn lại mỗi tôi với Hướng Thanh. Long phượng hồng trúc đang cháy rất mạnh, soi bóng của chúng tôi lên khung cửa sổ dán giấy. Cuối cùng tôi không nhịn được, ngáp dài:

“Không còn gì nữa, đúng không?”

“Còn.” Hướng Thanh tháo mũ đội đầu cho tôi, cười nói.

“Thật không? Lạc Lạc nói với thiếp là kết thúc cả rồi mà…” Tôi cảm thấy việc này còn mệt hơn cả đi đánh nhau, hai mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau rồi.

“Phải động phòng.” Hướng Thanh nói.

Thì ra là phải đối diện với con rùa rồi, tôi âm thầm cấu mình một cái để tinh thần tỉnh táo lại, sau đó nghiêm túc hỏi Hướng Thanh:

“Chàng chuẩn bị xong chưa? Đã luyện tập rất lâu rồi đấy.”

Hướng Thanh ngượng ngùng nói:

“Ta sẽ cố gắng.”

“Thiếp cũng sẽ cố gắng để không chống cự.” Tôi vội vàng bảo đảm.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười, bàn tay Hướng Thanh đang cởi y phục tôi khựng lại, chàng thở dài đứng lên, nói với ra ngoài cửa sổ:

“Hôm nay mọi người đừng quậy nữa được không?”

“Không được không được! Phải nghe!” Là… tiếng của Thiếu Chúng. Cái gã này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Hướng Thanh ngượng ngùng, cầu khẩn:

“Hôm nay đã mệt lắm rồi, mọi người đi uống rượu rồi nghỉ ngơi đi.

“Không mệt không mệt, ta đang chờ nghe tiếng mèo kêu.” Cái giọng đểu giả này là của Mạc Lâm.

“Thôi được rồi.” Hướng Thanh cúi đầu, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nếu các người kiên quyết như thế thì mai tôi sẽ đi tìm các người chiết chiêu võ công.”

“Không sợ huynh, chúng tôi sống trên trời.” Tiểu Tử đáp tranh.

Tôi thấy Hướng Thanh có vẻ khó xử thì nghĩ ngợi giây lát, lại gần rồi to giọng quát:

“Nếu các người còn tiếp tục ở đây thì ngày mai ta sẽ cưỡi Yêu Khuyển Địa Ngục đưa Hướng Thanh lên Thiên Giới, tìm các người đánh một trận chiến phu thê.”

Giây lát sau, ngoài kia tịch không một tiếng động, chúng nhân đã biến hết.

Hướng Thanh cười cười bế tôi về giường, khẽ khàng hỏi:

“Bắt đầu được chưa?”

“Được! Bắt đầu đi!” Tôi dũng cảm gật đầu.

Hướng Thanh cởi chiếc áo đỏ tôi mặc ngoài cùng, rồi lại cởi chiếc áo tân lang của mình ra, sau đó buông rèm, đẩy mạnh tôi lên giường, bắt đầu hôn tôi từ trên trán.

“Á! Đừng!” Tôi hét lên nho nhỏ.

“Hôm nay ta không cho nàng cơ hội dừng lại đâu.” Hướng Thanh vô cùng kiên quyết.

Tôi ai oán nói:

“Chàng chưa gỡ câm cài tóc cho thiếp… Trên đó có nhiều kim lắm, đâm cả vào đầu.”

Hướng Thanh hơi ngượng, vội vàng ngồi dậy, tháo hết mấy thứ linh tinh đính trên đầu tôi, rồi lại xoa đầu, xoa tai, kiểm tra xem có bị thương không, sau khi xác định tôi không sao rồi mới một lần nữa đẩy tôi xuống rồi hôn.

Từng lớp áo bị gỡ ra, nụ hôn của Hướng Thanh khác với nụ hôn lạnh lẽo của kiếp trước, nó ấm nóng, dường như đang kích thích dục vọng nguyên thủy nhất trong tim tôi, cả người tôi ngứa ngáy, khó chịu, một sự ham muốn kỳ lạ trào ra ngoài, khiến tôi muốn ôm lấy chàng mà cắn thật mạnh, hôn thật mạnh, không bao giờ xa nhau.

Không được cắn người… không được cào người, tôi cố gắng cảnh cáo bản thân. Hai tay tôi kéo chặt cột ở đầu giường, không dám buông ra. Đôi mắt tôi đau đớn nhắm lại, kìm chế bản năng của mình.

Hướng Thanh càng ngày càng mãnh liệt, làn da tôi dần dần được tiếp xúc với không khí, khắp người tôi là vết hôn đỏ lựng, cuối cùng chàng ngậm lấy “quả anh đào”, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên đó mấy vòng.

Chỗ đó không phải Tiểu Mao chưa từng động tới… nhưng vì sao không có cảm giác như ngày hôm nay? Cứ như bị điện giật, khiến tôi suýt nữa làm gãy cả cột giường.

“Miêu Miêu, thả lỏng đi.” Hướng Thanh thấy tôi có vẻ căng thẳng thì an ủi.

Đúng, phải thả lỏng. Tôi cố gắng đè nén bản năng phản kháng của mình xuống, nhưng cả người cứ cứng đơ, không biết bên làm thế nào. Trong đầu tôi đang cố nhớ lại xem lần đầu tiên mình đã làm thế nào.

Nhưng lần đó thực sự rất thất bại… Tôi liên tục chống cự, Bích Thanh Thần Quân liên tục tấn công, chàng ấn mạnh tôi xuống giường, từ đằng sau… dùng con rùa đáng sợ của chàng tấn công tôi, tôi bị thương, còn chảy máu, đau tới mức rên la thảm thiết, miệng chàng thì an ủi tôi rằng sẽ khỏi nhanh thôi, nhưng hành động vẫn không chịu dừng lại, suốt hơn nửa canh giờ mới kết thúc, khiến tôi vô cùng khó chịu.

Lần này liệu có thảm hại như thế không? Tôi hơi bị ám ảnh, hai chân co chặt lại, răng nghiến chặt run rẩy, nhưng không kháng cự và bỏ chạy.

Nhưng ở vùng bụng tôi dâng lên một ngọn lửa kỳ lạ, ham muốn được tiếp xúc da thịt với Hướng Thanh, muốn được chàng chạm vào nhiều, như thể chỉ có thế mới có thể dập tắt được ngọn lửa đó.

Mọi thớ thịt đều được phủ lên, không khí xung quanh nóng dần lên, khiến trán tôi lấm tấm mồ hôi, hình như Hướng Thanh cũng rất nóng, chàng còn chảy nhiều mồ hôi hơn tôi, y phục toàn thân ướt sủng. Hành động của chàng chậm lại, thậm chí còn hơi cứng nhắc.

“Hướng Thanh… thiếp không sợ.” Cảm thấy hình như chàng hơi căng thẳng nên tôi lên tiếng an ủi.

Hướng Thanh gật đầu, lau mồ hôi trên trán, khàn giọng:

“Ta yêu nàng.”

Nghe thấy câu nói này, không biết vì sao mà tôi lại muốn khóc, Hướng Thanh thấy tôi buồn thì hơi lo lắng, tưởng là mình nói sai điều gì đó, ra sức an ủi.

Cuối cùng một giọt nước mắt cũng rơi lên gối. Hai tay tôi buông khỏi cái cột, vòng lấy vai Hướng Thanh, ôm chặt chàng vào lòng, đôi môi tôi đặt lên vành tai chàng, liên tục lặp lại bên tai chàng câu nói mà tôi đã đè nén trong lòng rất lâu nhưng vẫn chưa kịp nói với chàng:

“Thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng…”

Một câu thiếp yêu chàng như một câu mấu chốt khơi dậy cả một ký ức sâu đậm, có những lúc sự bất ngờ đến đơn giản như vậy thôi.

Thần trí của Hướng Thanh bỗng trở nên hốt hoảng, mãi sau, đột nhiên chàng giơ ngón tay trỏ ra, đặt lên môi tôi. Chàng nói:

“Phải, ta yêu nàng.”

“Thiếp muốn nói câu này… suốt năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net