Tập 2 (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trăm năm nay rồi.” Nước mắt che mờ tầm mắt tôi, hình ảnh chàng nhòe nhoẹt, tôi nghiêng người, hơi xấu hổ.

Hướng Thanh đưa tay ra ôm lấy tôi, thật chặt, dường như muốn ôm tôi vào tận trong tim:

“Nàng đã nói rồi, câu này ta nghe rồi.”

“Không, thiếp chưa nói, khi đó thiếp không hiểu thế nào là yêu, không biết là mình yêu chàng, nhưng khi thiếp vừa hiểu ra thì chàng đã không còn nữa.” Tôi nghẹn ngào vùi đầu vào ngực chàng.

“Không, nàng nói rồi, ta nghe thấy, và cũng nhìn thấy.” Hướng Thanh vuốt tóc tôi. “Khi ở dưới mặt đất tăm tối chui ra, linh hồn của ta đã nghe thấy tiếng khóc của nàng.”

“Chàng nhớ lại chuyện ngày trước rồi?’ Tôi ngơ ngác trợn tròn mắt.

“Phải, nhớ lại rồi, ta nhớ lại sự li biệt ở Tàng Long Cốc, nghe thấy tiếng khóc của nàng, nhìn thấy nước mắt của nàng, ta biết nàng yêu ta, yêu ta suốt năm trăm năm.” Hướng Thanh mỉm cười gật đầu, khóe mắt chàng lấp lánh một giọt nước. “Ta quay về rồi, thực sự quay về rồi.”

Chàng quay về rồi, nước mắt tôi tuôn lã chã, khóc nức nở, dụi mặt vào áo chàng.

Hướng Thanh luống cuống an ủi, vỗ về tôi:

“Miêu Miêu, đừng khóc.”

Tôi khóc vì vui mà! Đủ rồi, cái gì cũng đủ rồi, thì ra Miêu Miêu chưa để lỡ điều gì hết, chưa đánh mất điều gì hết. Người tôi yêu nhất một lần nữa ôm tôi vào lòng, lần này không có gã Diệu Dương chết tiệt, cũng không có trận chiến đấu chết tiệt, càng không có công việc và những mệnh lệnh chết tiệt của Thiên Giới.

Cuối cùng chàng cũng có thể hoàn toàn thuộc về tôi, chỉ nhìn tôi, ở bên tôi.

“Thời gian tới ta sẽ đưa nàng đi chơi, thực hiện lời thề năm xưa.” Hướng Thanh thấy tôi vẫn khóc thì vội vàng dỗ dành. “Chúng ta đi leo Thái Sơn, đi ngắm mặt trời đỏ rực mọc trên biển, chúng ta đi Thô Lỗ Phiên, uống rượu sữa dê, ăn nho khô, chúng ta đi Lệ Giang, dòng sông đó trong tới mức có thể nhìn thấy đàn cá ở dưới đáy đang tung tăng bơi lội, chúng ta đi Hoa Sơn, leo lên đỉnh núi cao nhất, chúng ta có thể ngồi thuyền ra biển, đi tới các đất nước kỳ lạ khác…”

Tôi say mê lắng nghe, bất giác hỏi:

“Những nơi đó chàng từng đi chưa?”

“Có nơi đi rồi, có nơi là nghe người ta nói. Nhưng ta rất muốn chu du hết thế giới này, ngắm hết những cảnh đẹp.” Hướng Thanh cười khẽ. “Nàng bằng lòng đi cùng ta không?”

“Thiếp bằng lòng, chàng đi đâu thì thiếp theo tới đó.”

“Không, không cần nàng bằng lòng, mà nguyện vọng của nàng là gì…” Hướng Thanh một lần nữa ngắt ngang lời tôi.

“Nguyện vọng của thiếp đã được thực hiện hết rồi.” Tôi ôm lấy chàng hôn mạnh, nói như làm nũng. “Sau này chúng ta cùng đi chơi, chơi khắp nơi, lần này chàng đã hứa rồi nhé, không được kiếm cớ là công việc bận rộn rồi không giữ lời đâu nhé!”

“Ta… ngày trước thường không giữ lời sao?”

“Đương nhiên! Chàng thường nói công việc quá bận… Hơn nữa thường xuyên có việc đột xuất.”

“Sau này ta sẽ không thế nữa.”

“Chàng thề chứ?”

“Ta thề.”

“Sau này thiếp sẽ gọi chàng là sư phụ hay Hướng Thanh?”

“Ta đã biến thành Hướng Thanh cũng là duyên, hãy để Bích Thanh Thần Quân vĩnh viễn biến mất khỏi Thiên Giới đi, sự trừng phạt của Thiên Giới là không được quay đầu, công việc vừa khổ sở vừa vất vả này để cho Hải Dương làm, ta cũng không muốn làm nữa.”

“Tuyệt quá! Đừng có làm việc cho ông Ngọc Hoàng hở một tí là đòi phạt người ấy nữa, chúng ta sống dưới nhân gian, sau này chàng có thể ở bên thiếp mỗi ngày.”

“Được, ngày nào ta cũng ở bên nàng.”

Nói chuyện mãi, khi các sợi thần kinh trên khắp cơ thể tôi đã thả lỏng hoàn toàn, Hướng Thanh nhân lúc tôi không chú ý, đi vào cơ thể tôi.

Tôi hoàn toàn quên mất chuyện phản kháng, mà cũng không muốn phản kháng. Lần này không có cảm giác đau nhói, cũng không có máu chảy mà cả người tôi có cảm giác ngất ngây và một khoái cảm kỳ quái.

Quấn lấy chàng, ôm lấy chàng, làn da cọ vào nhau, tôi thốt lên “Meo meo” càng khiến chàng thêm hưng phấn, cho tới khi cùng nhau lên đỉnh.

Hơn nửa canh giờ sau, sau phút đê mê, tôi liếm môi thèm thuồng, phát hiện con rùa không đáng sợ như trong tưởng tượng, Hướng Thanh vuốt ve mặt tôi, đặt lên trên đó một nụ hôn rất sâu, mãi sau mới luyến tiếc rời ra, chàng ngồi dậy, mặc y phục vào, sau đó nghiêng người, không nhìn tôi mà nhìn cây nến đỏ trên bàn:

“Chắc nàng mệt rồi, nghỉ sớm đi, mai còn phải đi bái kiến mẹ chồng, Ngân Tử lại còn thành thân, mấy hôm nay công việc liên miên, cần phải tĩnh dưỡng tinh thần.”

Tôi xích lại gần, ngọ nguậy trên người chàng:

“Chàng thì sao?”

Hướng Thanh nghiêm túc nhìn cây nến đỏ:

“Ta không thể ngủ, ta phải trông nến.”

“Vì sao?” Tôi không hiểu.

“Họ nói nến Long Phượng trong đêm tân hôn phải cháy hết, như thế phu thê mới có thể hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu.”

Meo… chàng đã nói thế rồi mà thiếp còn ngủ được nữa sao? Trông nến quan trọng hơn.

Chương 54:  Lãng mạng trong tim

Cây nến lắc lư, bắn lên mấy bông hoa lửa khiến tôi thấp thỏm. Hướng Thanh thấy tôi có vẻ căng thẳng quên cả chớp mắt thì vừa giận vừa buồn cười, cố gắng khuyên tôi mấy lần mà tôi không chịu ngủ, thế là chàng bất lực ôm tôi đặt lên đùi, rồi lại dùng cái gối làm chỗ tựa, nghiêng nghiêng tựa vào thành giường ngắm nến hồng đổ lệ rồi dần dần cháy hết.

Khi trời gần sáng, cuối cùng cây nến cũng bình an cháy hết, tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm trên người Hướng Thanh mà chìm vào giấc mộng.

Hôm sau, khi mặt trời đã soi tới mông rồi tôi mới tỉnh dậy, phát hiện ra Hướng Thanh không có bên cạnh, tôi giật mình, vội vàng ngồi phắt dậy mặc y phục rồi đi tìm chàng. Vừa chạy ra tới cửa thì cánh cửa mở ra, Hướng Thanh bê một bát canh cá bước vào, thấy tôi đã dậy bèn cười nói:

“Đừng lo, ta không biến mất đâu. Nàng đi rửa mặt đi, ta hầm canh cá cho nàng làm bữa trưa rồi đây.”

Tôi ngượng ngùng gật đầu, lao nhanh ra chỗ chậu nước sạch mà chàng đã chuẩn bị sẵn, tự mình rửa mặt, rửa xong còn liếm móng vuốt, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười, quay đầu lại thấy Hướng Thanh đang che miệng:

“Thói quen mèo của nàng xem ra cả đời này cũng không sửa được.”

“Chàng muốn thiếp sửa sao?” Tôi vội vàng hỏi.

“Không muốn, nàng cứ giữ như cũ, thích làm gì thì làm đó là tốt nhất.” Hướng Thanh đứng lên, đi tới bên cạnh tôi, cầm cái khăn lên lau mặt cho tôi. Sau đó chàng kéo tôi tới bên bàn, dùng cái thìa sứ múc một thìa canh cá, thổi cho nguội, đặt lên môi mình thử độ ấm rồi chu đáo đưa vào miệng tôi.

“Ngon quá.” Tôi liếm môi, hai mắt đảo tròn nhìn bát canh cá to tướng trên bàn.

Hướng Thanh lắc đầu nói:

“Không được húp hết, giờ vẫn còn nóng lắm, làm bỏng miệng nàng đấy.”

“Không húp đâu, thiếp tự lấy thìa múc.” Lời nói vừa dứt thì tôi cướp chiếc thìa trong tay Hướng Thanh, múc canh cá lên thổi phù phù, nhưng không ăn mà đưa tới bên môi chàng, chờ đợi, “Tương công, uống đi.”

Hướng Thanh khựng lại, lúc lâu sau mới há miệng ra, uống thìa canh cá, rồi cảm thán nói với tôi:

“Miêu Miêu, so với ngày trước thì nàng lớn hơn rất nhiều rồi.”

“Họ nói phải cho đi thì mới có thu hoạch, muốn có thu hoạch thì phải cho đi.” Tôi lặp lại câu nói ấy hai lần như hô khẩu hiệu, họ đều nói, “Phu thê phải tương kính tương ái, thương yêu nhau thì mới sống hạnh phúc.”

Hướng Thanh hình như đang nhớ lại điều gì đó, không nói gì.

Tôi lại thổi một thìa canh rồi đưa cho chàng, nói tiếp:

“Vì chàng, Miêu Miêu phải trưởng thành.”

“Sau khi trưởng thành, nàng càng quyến rũ, càng đáng yêu hơn trước kia.” Hướng Thanh đưa tay ra đón lấy chiếc thìa trong tay tôi. “Nhưng hôm nay là ngày đầu tân hôn, ngày tháng còn dài, để ta đút cho tân nương tử của ta.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm trang ngồi uống canh.

“Xin lỗi, ta đã quên mất nàng.” Uống hết canh cá, đột nhiên Hướng Thanh xin lỗi tôi. “Lần đầu tiên gặp nhau ở Lạc Anh Sơn, ta còn nói với nàng những lời đó.”

Tôi lắc đầu, cười nói:

“Chàng đâu có quên thiếp, chưa bao giờ mà, chỉ quên mấy chuyện quá khứ cỏn con thôi.”

“Vì sao lại nói thế?” Hướng Thanh hỏi.

“Vì chàng vẫn yêu thiếp. Ngân Tử nói, một người bình thường đồng ý cưới một yêu quái làm vợ là một việc rất khó khăn, nhưng chàng bằng lòng cưới thiếp, cho dù Tiểu Mao lừa chàng là cưới yêu quái sẽ chết, chàng vẫn bằng lòng cưới thiếp, không cần cả mạng sống của mình.” Tôi cảm thấy hình như mình trở nên thông minh hơn, “Hơn nữa khi ở Mao Sơn chàng từng nói, chàng từng nằm mơ thấy thiếp, thế nên chàng chưa hề quên thiếp.”

“Nhưng…”

“Cho dù chàng quên thiếp thật thì cũng không sao.” Tôi tràn đầy tự tin. “Thiếp vẫn yêu chàng, chàng vẫn yêu thiếp, như thế thì quên hay không quên cũng đâu có ý nghĩa gì. Chàng chính là chàng, cho dù hơi thay đổi một chút, nhưng vĩnh viễn không biến thành người khác. Trong mắt của thiếp, hình dáng của chàng lúc nào cũng vẫn là Bích Thanh Thần Quân của năm trăm năm trước, khi bế thiếp rời khỏi Lạc Anh Sơn.”

“Bây giờ ta là con người, rồi sẽ có một ngày ta già đi.” Mắt Hướng Thanh tràn đầy sự ấm áp.

“Không sao, hình dáng của chàng cho dù có xấu như Tiếu Thiên thì thiếp cũng yêu chàng.” Tôi cố gắng an ủi chàng.

Cuối cùng Hướng Thanh cũng bật cười, trong nụ cười có gì đó như thanh thản, thoải mái hơn nhiều, như thể chàng đã tháo bỏ được mọi gánh nặng.

Tôi thấy chàng cười ngặt nghẽo thì rụt rè hỏi:

“Nếu Miêu Miêu cũng xấu đi thì chàng còn thích không?”

“Xấu thế nào?” Hướng Thanh ôm lấy tôi, cười hỏi.

“Ừm… xấu như con chó ý?” Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi đưa ra một ví dụ đáng sợ nhất.

“Ta thích.”

“Thế xấu như con chuột thì sao?”

“Ta cũng thích.”

Cuối cùng tôi cũng an tâm, thở phào nói:

“Thế thì chúng ta giống nhau mà.”

Trong tiếng nói cười hạnh phúc, mặt trời lại dịch chuyển một chút, ánh nắng rực rỡ soi khắp sân vườn, Hướng Thanh nhìn thời gian, đặt tôi xuống rồi dặn dò:

“Ngày trước ở trên trời, ta tu luyện mấy ngàn năm nhưng không có cha mẹ, cũng không biết thiên luân chi tình là gì. Nay đã chuyển thể thành người, công ơn dưỡng dục vất vả của mẫu thân từ nhỏ ta không thể nào quên, cho dù đã khôi phục lại ký ức trước kia, ta vẫn là con trai của người, thế nên chúng ta phải đi thỉnh an lão nhân gia thôi.

“Ừm.” Tôi vội vàng đồng ý, rồi lại hỏi khẽ, “Chàng thích mẹ?”

“Phải.” Hướng Thanh vùi mặt vào vai tôi, thành thực đáp. “Kiếp trước khi còn nhỏ, chẳng có ai ở bên ta vừa đưa nôi vừa hát khi ta ốm, cũng chẳng có ai thà ăn cơm không cũng phải dành đồ ăn ngon cho ta ăn, càng không có ai dạy bảo ta một cách nghiêm khắc, rơi lệ vì những sai lầm của ta, thân tình chốn nhân gian khiến ta vừa cảm động vừa cảm kích.”

Tôi như hiểu như không, gật đầu:

“Tướng công mà thích thì thiếp cũng thích.”

“Mấy năm gặp nàng ở trên Thiên Giới, và trong hai mươi năm làm Hướng Thanh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ta.” Hướng Thanh nắm chặt tay tôi, “Bởi vì ta không còn cô đơn.”

“Sau này cũng sẽ hạnh phúc.” Tôi hứa hẹn.

Tay nắm tay, chúng tôi đi ra phòng ngoài, ánh nắng hơi chói mắt, Hướng Thanh lặp lại lời thề của tôi:

“Chúng ta sẽ hạnh phúc.”

“Nếu mẹ không thích thiếp thì sao?” Đi gần tới cửa phòng của mẹ chồng thì tôi dừng chân lại, do dự hỏi.

Hướng Thanh vỗ vai tôi, dường như đang truyền cho tôi dũng khí, chàng nói:

“Không lo, cho dù bà không thích nàng thì ta cũng không để bà có cơ hội gây khó dễ cho nàng đâu, dù sao mình ta cũng có thể hiếu thuận với bà, nàng chỉ cần ngoan ngoãn, đừng gây rối là được, vài năm nữa chúng ta sẽ đi chu du thiên hạ, cơ hội quay về chắc cũng khó.”

 “Con dâu nhà người khác đều rất hiền thục, thiếp thì chẳng biết gì…” Tôi nói khẽ.

“Ngoan, ta thích nàng dâu chẳng biết làm gì, những người hiền thục ta lại không thèm để mắt đến.” Hướng Thanh dỗ dành tôi.

“Không được, không được.” Tôi lập tức từ chối ý tốt của chàng, “Thiếp không thể để mọi người nói nàng dâu mà chàng cưới là người ngu ngốc nhất thôn này được!”

“Họ ghen tị với vẻ đẹp của nàng nên mới nói thế đấy.” Hướng Thanh lại khuyên nhủ. “Hơn nữa ta cũng không quan tâm tới mấy lời đồn đại này.”

“Chàng thích mẫu thân thì làm sao thiếp có thể để bà ghét thiếp được.” Tôi không nghe lời khuyên của chàng, thu hết dũng khí bước vào trong phòng, tìm mẹ chồng.

“Chờ chút!” Hướng Thanh vội vàng đuổi theo. Mẹ chồng đang ngồi ở chính đường, chờ chúng tôi bái kiến theo đúng quy củ.

Thái độ của bà vẫn không lạnh không nhạt, không nhận ra là bà ghét hay thích, chỉ dạy dỗ tôi với Hướng Thanh một hồi, đại ý là sau này phải chăm lo cho gia đình chu đáo, nỗ lực làm việc, đừng làm mất thể diện của Hướng gia, nhất là tôi, đừng có lười biếng quá, nữ nhân đã lấy chồng thì việc gì cũng phải học làm.

Hình như hàng ngàn năm nay, nữ nhân trên nhân gian đều phải sống như thế.

Tôi nhớ lời của mẹ chồng như nhớ thánh chỉ, vừa hứa sẽ cố gắng làm theo, cho dù Hướng Thanh ra sức đánh mắt ra hiệu, rồi đưa tay lên bảo tôi im miệng.

Chỉ có đại tẩu là mím miệng cười, nàng nói:

“Tiểu thúc quan tâm tới nương tử thật đấy.”

Đại bá cũng cười:

“Những cái khác không nói, nhưng đệ đệ phải sinh thêm nhiều con cho Hướng gia mới phải.”’

Hướng Thanh ngượng ngùng khách sáo nói vài câu rồi kéo tôi đang định tiếp tục thỉnh giáo mẹ chồng làm thế nào để trở thành một người vợ hiền thục vội vàng bỏ đi.

Mẹ chồng lắc đầu, thở dài:

“Thôi kệ chúng nó, con đường do mình lựa chọn, cuộc sống do mình chọn, đừng hối hận là được.”

Ra tới ngoài cửa, Hướng Thanh đưa tôi về nhà, vừa sắp xếp tiền lễ cho Ngân Tử lấy vợ, vừa nói tôi:

“Trong đầu nàng đang nghĩ cái gì thế hả, dù sao nàng cũng đã cho họ ăn dược tài của Thiên Giới, sức khỏe cả đời này của họ chắc chắn là không sao rồi. Vài năm nữa sau khi sắp xếp chỗ này thỏa đáng, chúng ta sẽ đi du sơn ngoạn thủy, nàng có hiền thục đến mấy thì cũng không dùng đến đâu.”

“Thiếp có phải đứa trẻ con không hiểu chuyện ngày trước đâu.” Bị coi thường, tôi bực bội đứng im, trong lòng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ chàng nói gì, cho dù thế nào tôi cũng phải học làm một người phụ nữ hiếu thuận, hiền thục nhất cái thôn này trước khi ra đi.

“Ngoan nào, nàng đã hiền thục lắm rồi, ta làm chồng mà không biết đủ sẽ bị sét đánh chết mất.” Hướng Thanh vỗ đầu tôi, cầm túi quà kéo ra ngoài cửa. “Không đi là không kịp hôn lễ của Ngân Tử đâu.”

Ngân Tử bây giờ sống chung trong nhà mới với chúng tôi, nhà mới được chia thành hai viện, một bên là hắn với Tiểu Trà ở, một bên là tôi với Hướng Thanh ở, ở giữa có chính đường, hoa viên và bếp ở đằng sau thì dùng chung, Ngân Tử đang mặc tân lang bào màu đỏ, đi đi lại lại, có vẻ bất an.

Tâm trạng Hướng Thanh rất tốt, chàng giao túi quà cho Lạc Lạc rồi nói với Ngân Tử:

“Chuẩn bị thế nào rồi?”

“Xong hay chưa thì cũng phải lên đường rồi, chẳng còn đường rút nữa.” Ngân Tử nuốt nước bọt, hít sâu một hơi.

Tôi tò mò hỏi hắn vì sao lại căng thẳng như thế, Ngân Tử lập tức cốc đầu tôi:

“Lần đầu tiên ta lấy vợ! Không căng thẳng mà được à?”

Được rồi, tôi ngồi kiệu hoa hai lần, còn con quạ kia mới lấy vợ lần đầu, nên tôi chẳng giễu cợt hắn nữa, chỉ ngồi một bên vừa ăn trộm bánh vừa ngắm Hướng Thanh giúp đỡ Ngân Tử.

Sau khi trang trí xong mọi thứ, Ngân Tử chắp tay đa tạ, Hướng Thanh đặt tay lên vai hắn, nghiêm túc nói đầy chân thành:

“Ngân Tử, đa tạ huynh.”

“Huynh bị ngốc à?” Ngân Tử không hiểu.

Hướng Thanh ngắc ngứ, sau đó nói tiếp:

“Đa tạ huynh đã ở cạnh cô nàng mèo ngốc này suốt năm trăm năm, đa tạ huynh đã giải quyết giúp ta chuyện Tiểu Trà.”

Ngân Tử kinh ngạc, lúc lâu sau, hình như hắn hiểu ra điều gì đó, bình thản nói:

“Ở cùng với con mèo này là vì ta cần một chỗ dựa, cưới Tiểu Trà là vì ta không ghét nàng ta, chẳng có gì phải cảm ơn cả.”

Tôi không biết họ đang nói gì, Hướng Thanh nhanh nhẹn đi tới cạnh tôi, kéo tôi đứng lên xuất phát cùng đội ngũ nghênh thân, lúc đi, chàng nói nhỏ với tôi:

“Bằng hữu của nàng đều rất tốt.”

Đương nhiên rồi, tôi đắc ý ngẩng cao đầu. Xét về trực giác nhìn người thì chắc chắn tôi chẳng thua kém ai, nhưng sợ Hướng Thanh buồn, tôi lập tức nịnh chàng:

“Bằng hữu của chàng trông có vẻ xấu nhưng thực ra cũng rất tốt, Mạc Lâm với Hải Dương tuy rằng hơi khốn một chút nhưng là người tốt. Nếu biết là chàng đã khôi phục ký ức rồi thì chắc chắn là họ vui lắm. Sau này chúng ta sẽ lên Thiên Giới thăm họ.”

Hướng Thanh nghĩ ngợi giây lát:

“Ta vẫn không nên đặt chân lên Thiên Giới thì hơn, năm xưa phán quyết dành cho ta là mãn kiếp không thành người, nếu để Luân Hồi biết ta đã khôi phục ký ức thì e rằng sẽ bị rửa sạch đi mất.”

“Vì sao? Sao Thiên Giới lại vô lý thế?”

“Nếu tất cả mọi người đều lưu giữ ký ức về kiếp trước thì thiên hạ sẽ loạn mất.” Hướng Thanh có vẻ bất lực. “Thế nên việc này tốt nhất là không nên nói ra. Chúng ta cứ sống an lành là được, dù sao bọn họ có thời gian cũng sẽ hạ phàm thăm ta, không cần phải lên tận Thiên Giới cho phiền phức.”

“Được, hai chúng ta sống với nhau, sau này thêm vài Tiểu Mao nữa.” Tôi vui vẻ nói.

“Một Tiểu Mao đủ cho ta đau đầu rồi.” Hướng Thanh lắc đầu.

“Chàng không thích sao?”

“Không, ta thích, nàng quả nhiên là làm theo đúng lời dặn của ta, nuôi dưỡng nó rất tốt.

“Nó hay nghịch dại.” Tôi lo lắng nói.

“Không sao, sau này ta sẽ dạy dỗ nó.” Hướng Thanh nói, “Nghiêm phu là một phần không thể thiếu của con người.”

Tôi nhìn nụ cười có phần tà ác của Hướng Thanh, nghi ngờ rằng sự dạy dỗ mà chàng nói có phải là đánh đòn hay không, thế là tôi thầm thấy lo thay cho Tiểu Mao, nhưng điều này không khiến tôi ngăn cản tôi ngăn tướng công dạy dỗ nhi tử. Cùng lắm thì tôi sẽ bôi thuốc cho nó, còn lại thì chỉ cầu cho nó gặp may thôi. Dù sao nó cũng là con trai của chàng, chàng không thể đánh chết nó được. Chẳng có gì phải lo lắng, ừm, không lo lắng.

Tiểu Mao đi ở đằng trước làm thị đồng quay lại bắt gặp nụ cười của chúng tôi khi nhìn nó, bất giác rùng mình.

Đường sang huyện bên xa xôi diệu vợi, tôi với Hướng Thanh không cưỡi ngựa hay ngồi kiệu, cũng may nhờ sức khỏe tốt nên hai người vẫn đi được. Lúc này đã vào mùa hạ, cỏ xanh mướt như phỉ thúy, chúng tôi vừa đi vừa chơi, nhân tiện tâm sự với nhau. Tôi nói với Hướng Thanh năm xưa khi sinh Tiểu Mao, đau nửa ngày trời mà chưa sinh ra được, suýt nữa đã khiến bọn Ngân Tử ngất đi vì lo, sau đó tôi đau đến phát điên, thế là cầm dao rạch bụng, bảo người lôi nó ra ngoài, khiến Mạc Lâm sợ quá suýt thì đập đầu vào tường, vội vàng lấy kim chỉ may bụng lại cho tôi. Rồi lại đổ thuốc đắng vào miệng tôi như đổ nước, thực ra là vì hắn lo lắng quá độ, tôi khỏe rất nhanh, chưa đầy nửa tháng đã xuống giường chạy chơi được rồi. Khiến Ngân Tử tức quá đuổi theo bắt tôi phải về giường nằm cử.

Hướng Thanh nghe tôi nói mà toát mồ hôi hột:

“Chả trách trên bụng nàng có một vết sẹo màu đỏ, ta còn tưởng là nàng đánh nhau bị thương, đang nghĩ là con yêu quái nào mà to gan lớn mật đến thế.”

“Tiểu Mao thú vị lắm, mới bảy, tám tuổi đã đọc được rất nhiều sách, nhưng mà vẫn tè dầm, lại sợ thiếp phát hiện nên sáng nào cũng lén mang chăn của mình đi giặt, sau đó bị thiếp ngửi thấy mùi phát hiện ra, thế là nó cứ đổ rằng tại nước trà đổ lên trên.” Tôi cười cười nói tiếp. “Kiếm Nam bảo thiếp đừng vạch mặt nó, trẻ con cũng cần thể diện, thế là thiếp giả bộ như không biết chuyện này.”

“Sau này hay là đừng sinh con nữa, một đứa là đủ.” Thần trí của Hướng Thanh dường như vẫn còn dừng lại trên chủ đề sinh con. “Phiền phức lắm.”

“Nhưng nhà người ta đều có mấy đứa.” Tôi vò vò áo, lo lắng hỏi. “Có phải chàng không nuôi nổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net