chap 7 :luyến tiếc ???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt lan tràn vào khắp phòng, chiếu sáng mọi vật, bao gồm cả bộ nội y màu đen kia. Đã qua rất nhiều ngày, không có nữ chủ nhân dọn dẹp, nó vẫn nằm ở nơi đó, dường như đang cười nhạo điều gì.

Taehyung mở hai mắt có chút mê mang, xoa nhẹ thái dương, cảm thấy hơi đau đầu. Chiếc giường anh đã ngủ hơn hai năm này trở nên cứng rắn từ khi nào vậy.

-T/b, mấy giờ rồi? Sao không gọi anh?

Anh ngồi dậy, giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, nhưng là đợi một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời.

-T/B

Anh lại gọi một tiếng, trên mặt hiện lên một chút không vui. Đến tận lúc đứng lên, tờ giấy bị vo tròn trên bàn dừng ở đáy mắt anh, thân thể anh mới run một chút.

Bạn đã ký lúc nào, sao lại ký nhanh như vậy, không phải bạn nên ầm ỹ, nên khóc nên nháo sao? Tại sao có thể buông tha anh dễ dàng như vậy, anh còn nghĩ rằng bạn sẽ không đồng ý, sẽ điên lên chất vấn anh, có lẽ còn khóc lóc van xin anh... Nhưng tất cả đều không có, dù chỉ một việc cũng không, thậm chí anh còn không nhìn thấy bạn.

Ly hôn, không phải là chuyện anh muốn sao, vì sao khi nhìn đến chữ ký kia lại thấy chói mắt như vậy, trong lòng cũng có một loại mất mát không thể giải thích, nheo lại hai mắt, anh lấy ra một điếu thuốc lá, một điếu lại một điếu, làn khói thuốc phun ra làm mơ hồ khuôn mặt anh, thậm chí cả lòng anh.

Anh dùng sức đập tay lên bàn, cảm thấy ngón tay bị đâm có chút đau, nâng tay lên, đồng tử anh co rụt một chút, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đặt trên bàn. Hơi nhếch môi, anh cầm lấy nó, nhẫn của anh từ lâu đã không đeo, bởi vì anh không muốn Cung Như Tuyết buồn, luôn cố ý quên đi chuyện mình đã kết hôn. Nhưng vì sao khi nhìn thấy chiếc nhẫn này anh lại nghĩ tới tất cả những việc trước kia.
trong ngôi nhà này chỉ còn một mình anh. Cúi đầu, anh thấy được giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, mặt giấy đã có đủ hai chữ ký, cho nên bây giờ bọn họ đã không còn là vợ chồng. Chẳng phải anh đã sai người làm nhục cô ấy, cho cô ấy sống không bằng chết sao ?? :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nở