chap26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên bạn hiểu Kookie nghĩ gì.

Thật ra hiện tại Kookie cũng giống như một miếng bọt biển, đang cố gắng hấp thu mọi thứ xung quanh mà thôi. Huống chi năng lực học tập của anh nhanh như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm được.

Chẳng qua thật sự là anh cũng sắp hù chết bạn! Về sau rất không nên lại có những hành động quá khích như thế này, nếu không thật sự trái tim của bạn sẽ không chịu nổi, có khi còn dọa ra bệnh tật cũng nên.

Nhẹ nhàng cười, bạn lắc đầu, nhìn tập tài liệu đã được xếp gọn gàng ở bên kia. Thật dày, đây là phần công tác cho hai ngày của bạn, vậy là ngày mai bạn có thể đổi được rất nhiều tiền.

Một tia sáng mỏng manh say lòng người xuyên thấu qua cửa sổ, thì ra trời đã tối.

Bạn xoa xoa bả vai đi vào phòng bếp, lát nữa tỉnh lại anh nhất định sẽ đói bụng, bạn phải chuẩn bị sẵn vài món mới được. Kookie đã làm xong toàn bộ công việc của bạn, cho nên hôm nay bạn cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút.

Đến tận khuya Kookie mới tỉnh lại, thực giống như bạn nghĩ, vừa tỉnh dậy anh đã than đói bụng, thực đơn thuần, cũng thực dễ dàng hiểu được những gì anh đang nghĩ, mà bây giờ bạn lại không thể nói chuyện, cho nên cuộc sống hiện tại của bọn họ thật sự có thể nói là nương tựa lẫn nhau.

Lại đã qua một ngày, bạn buông chiếc bút trong tay, nhìn hàng chữ vừa viết xong. Nhẹ nhõm thở một hơi dài, người nam nhân kia, không, hẳn là đứa trẻ to xác kia mới đúng, vẫn còn đang ngủ, mấy ngày nay đã để anh phải vất vả.

Tối nào anh cũng muốn giành máy tính với bạn, đương nhiên là vì muốn giúp bạn dịch tài liệu, cho nên cuối cùng luôn là anh một nửa, bạn một nửa. Tài liệu bạn được nhận ngày càng nhiều, đương nhiên tiền đổi được cũng ngày càng tăng.

Bạn xoay người ôm tập tài liệu dày hơn bình thường rất nhiều ra ngoài, đi đến trước cửa một công ty nhỏ, đây là nơi bạn nhận công tác hàng ngày.

Ngẩng đầu, bạn thấy buổi sáng còn rất ít người, trừ mấy người phải trực banra thì có lẽ đa số là giống Kookie, chắc là đang ngủ mơ đi? Ở xa xa phía đường chân trời lộ ra vầng sáng nhàn nhạt, bây giờ mặt trời vẫn còn chưa mọc.

Đi vào trong công ty, một cô gái nhìn thấy cô thì cười rất tươi, hiển nhiên là có quen biết.

-T/B, gần đây em làm việc nhanh thật, hơn nữa dịch mấy từ ngữ chuyên ngành cũng rất sâu sắc, ngay cả sếp của bọn chị cũng rất vừa lòng đấy.

Cô gái cảm thấy cao hứng cực kì, gần đây nhờ mấy tập tài liệu này mà ngay cả bạn cũng được khen ngợi nhiều hơn. Công ty của bọn họ vốn là kinh doanh trên lĩnh vực dịch thuật, bạn tuy không phải là một phiên dịch viên chuyên nghiệp nhưng lại rất có năng lực, hơn nữa tính cách lại tốt, bọn họ cũng đã vài lần đề nghị để bann làm việc ở đây nhưng bạn lại luôn từ chối.

Bạn gật nhẹ đầu, đi qua giao tài liệu cho cô gái. Nhìn tập tài liệu thật dày kia, trên mặt bạn có ôn hòa tươi cười, rất đẹp, cũng rất nhẹ nhàng, thực khiến cho người ta cảm thấy được thoải mái.

- Đây là của em, em cầm đi

Cô gái giao cho bạn một phong thư, đây là những gì bạn xứng đáng được nhận.

Bạn nhận lấy phong thư, cúi người thật thấp hướng cô gái, bởi vì không thể nói chuyện, cho nên muốn cảm ơn bạn chỉ có thể dùng cách như vậy. Nếu không có phần công tác này, không biết hiện tại bạn đã chết như thế nào, huống chi bây giờ cô còn phải chăm sóc cả Kookie nữa.

Cho nên, bạn cần này công việc này, cực kì cần.

-Không cần phải nói cảm ơn.

Cô gái thản nhiên phẩy phẩy tay, rõ ràng thực hiểu biết hành động này của bạn.

-T/B.

Đột nhiên giọng nói của cô trở nên cực kì nghiêm túc, ngữ điệu dường như có vài phần trầm trọng.

-T/B, nghe chị nói này.

Cô gái tự xưng là “Morri” vỗ nhẹ lên thân thể đã gầy yếu đi rất nhiều so với trước kia của bạn, cái cô gái này, cho tới bây giờ cũng không chịu nói ra chuyện của mình, nhưng cô là có thể nhìn ra được nhất định đã có chuyện gì đó thực nghiêm trọng xảy ra với bạn.

Cô vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, ánh mắt vô thần của  bạn ảm đạm không ánh sáng, dường như vừa bị mất đi toàn bộ thế giới vậy. Hiện tại tuy đã tốt hơn một chút, nhưng đau xót giấu ở trong mắt bạn vẫn còn tồn tại, như có như không, mỗi khi nhìn sẽ khiến cho người ta thực đau lòng.

Thật đúng bạn là một cô gái kiên cường, nhưng là, lại để người khác không thể bỏ mặc được.

-T/B, nếu có việc gì nhất định phải nói cho chị biết, chị sẽ cố gắng giúp em.

Chị Morri nói rất chân thành.

Bạn gật đầu một cái, ánh mắt như bị bao phủ một tầng sương mù, thỉnh thoảng chớp nhẹ giống như cánh bướm đang lay động, có chút cảm động từ tận đáy lòng.

-T/B, đi bệnh viện khám cổ họng của em đi.

Cô lại nói thêm một câu, đột nhiên thấy bạn mở to hai mắt.

-T/B, chị không biết đã có chuyện gì xảy ra với em, nhưng là nếu không nói được, sau này em sẽ sống tiếp thế nào đây?

Cô nói xong lời nói thấm thía.

Một cô gái độc thân, sau này có lẽ còn phải chăm sóc một gia đình, đã không có giọng nói sẽ trở nên thực bất tiện. Bạn còn trẻ như vậy lại cả đời không thể nói chuyện, thật quá tàn nhẫn.

bạn hơi hơi cắn môi dưới, giọng nói của bạn còn có thể trở về sao?

Nhẹ nhàng cười với chị Morri, trong nụ cười kia đã bao hàm cả lời cảm ơn của bạn. Giọng nói, tất nhiên bạn rất muốn có trở lại, chỉ là bạn đã thử rất nhiều lần mà vẫn không thể phát ra được tiếng âm.

Có khả năng sao, có sao?

Bạn xoay người đi ra ngoài, trên tay ôm tập tài liệu mới. Lòng của bạn bắt đầu cảm thấy hỗn loạn, giọng nói, giọng nói của bạn.

Trước cửa bệnh viện, bạn đã đứng rất lâu, rất lâu mà vẫn không xác định được mình có muốn vào hay không. Bạn do dự bởi vì bạn sợ hãi, sợ hãi cái kết quả kia, bạn thực sự không muốn phải nghe nó.

Thật ra bạn cũng đâu hề  kiên cường, bạn chỉ chịu đựng giỏi hơn người khác một chút mà thôi.

Ôm chặt tập tài liệu trong tay, bạn hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào. Bạn vẫn muốn tìm về giọng nói, cho dù không phải vì chính mình, cũng muốn vì Kookie.

Bạn sẽ cho Kookie một cuộc sống tốt hơn mà không phải chịu khổ cùng bạn như bây giờ.

Bác sĩ ngồi trước mặt bạn, thỉnh thoảng kiểm tra cổ họng của bạn, cuối cùng chỉ yên lặng ngồi, ánh mắt lộ ra một chút khó hiểu.

Bạn mở to hai mắt nhìn ông.

-Jung tiểu thư.

Bác sĩ trầm giọng một chút, tiếp tục nói:

-Tôi đã kiểm tra qua, dây thanh âm của cô không có vấn đề gì, hơn nữa lại không phải là câm bẩm sinh, cho nên vấn đề ở đây không phải là do cơ thể, mà là…

Ông nhìn bạn, gằn từng tiếng một:

-Do – tâm – lý – của – cô.

-Jung tiểu thư, cô đã từng phải chịu một cú sốc rất lớn đúng không?

Lật xem bệnh án, bác sĩ hỏi bệnh tình của bạn. Ca bệnh kiểu này không phải là ông chưa từng gặp qua, nếu nguyên nhân bệnh không phải do cơ thể, như vậy chắc chắn là do vấn đề về tâm lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nở