Mùa hè nóng nực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng sáu,nắng gay gắt chiếu qua cửa sổ lớp học khiến cho chiếc áo sơ-mi của tôi dính chặt vào tấm lưng gầy gò.Cảm giác khó chịu không thể tả được.
Ngáp ngắn ngáp dài,tôi uể oải nằm dài lên bàn.
Hôm nay là buổi học cuối cùng,vậy mà không khí vẫn thật tẻ nhạt,buồn chán.Thì đúng là như vậy mà,mới học hết cấp Tiểu học,mơ mộng cái gì chứ!Nếu bây giờ mà còn ôm nhau khóc lóc thì mới nực cười làm sao.Nhưng như vậy thì vẫn còn đỡ hơn sự vô vị như thế này;ngẩng đầu lên,nhìn bên phải,sang bên trái,nhìn đằng trước,đằng sau cũng chỉ thấy một biển áo đồng phục.Đứa nào đứa nấy cũng mang điện thoại thông minh,nhắn nhắn lướt lướt.Trông chẳng ra thể thống gì sất!
Tôi thở dài.
Năm sau chuyển đi rồi,sao chẳng có ai đến hỏi thăm vậy.
Đang than thở thì thấy đằng sau có bóng người,tôi tò mò quay phắt lại rồi cười tươi như hoa:" Dư Mặc,chào cậu!"
"Chào cậu"-Dư Mặc dựa người vào lan can cửa sổ,dù đứng ngược nắng,cậu ấy vẫn trông thật rạng rỡ-"chiều nay được nghỉ rồi,chúng mình đi bơi nhé."
Tôi đỏ mặt.Ý cậu ta là gì vậy???
Cậu ta vội xua tay:" Ấy ấy,tớ không có ý gì đâu"-rồi lại gãi gãi đầu"tớ sẽ rủ thêm bọn bạn của cậu và sẽ có vài thằng bạn tớ đi nữa"
"Ờ...ờ...Đi bơi hả?Để lần sau nhé,tớ không tham gia đâu."

Dư Mặc hơi thất vọng nhưng cậu ấy lấy lại vẻ bảnh bao như trước ngay nói:"Được,cậu không đi,tớ cũng không đi nữa."rồi đút hai tay vào túi quần,ra chỗ nhóm bạn đang tụ tập đánh bài,hò hét cổ vũ.
Tôi đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi con người cậu ấy,lúc nóng,lúc lạnh.Con trai cũng thật khó hiểu quá.
Quen nhau từ hồi còn học lớp lá đến tận bây giờ,tôi càng ngày càng thấy cậu ta thật dị biệt.Tôi còn càng nghi ngờ cậu ta bị đa nhân cách.
Năm 4 tuổi,cậu ấy bám dính lấy tôi,một mực gọi tôi là chị vì cho rằng,ai cao hơn là người đó lớm tuổi hơn.
Năm 5 tuổi,tôi chuyển cơ sở học.Không còn liên lạc với nhau nữa.
Năm 6 tuổi,tôi vui mừng khi thấy Dư Mặc và tôi học cùng trường,lớp cậu ấy sát lớp tôi.
Năm 7 tuổi,cậu ấy được vào lớp giỏi,tôi chỉ vào lớp khá.Vì cậu ấy mà tôi học ngày học đêm để được vào lớp của cậu.
Năm 8 tuổi,tôi được ngồi cạnh cậu ấy,ngày ngày trông thấy cậu ấy,cùng trò chuyện với cậu ấy.Tôi đã rất hạnh phúc.Cùng vào năm đó,Dư Mặc đã đưa cho tôi bức thư tình đầu tiên.
Năm 9 tuổi,cậu ấy đặc biệt quan tâm tới Trần Giang-đứa mà được mọi người cho là đáng yêu nhất.
Gần hết năm học năm 10 tuổi,cậu ấy lại đột nhiên tỏ tình với tôi,nói với tôi là cậu ấy thích tôi rất nhiều.Bây giờ tìm mọi cách đến gần tôi đã thành thói quen của cậu ấy.Nhưng cũng không thể phủ nhận,tôi cũng rất thích cậu ấy.Cái sự "thích" đó kéo dài những 6 năm trời.Nhưng tôi vẫn chưa ngu muội đến nỗi tự đâm đầu vào chỗ chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net