1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vào hạ, mặt trời hiên ngang rực cháy cả một vùng.

Bóng người khòm khòm quen thuộc đột ngột xuất hiện, che khuất một nửa phần ánh sáng rọi vào khung cửa ra vào của chuồng ngựa, Chenle không buồn liếc mắt đến đối phương, chăm chú vuốt đầu chú ngựa cưng thêm vài cái nữa rồi cởi bao tay, khoan thai tiến về phía người kia.

Vị quản gia già với chòm râu bạc phơ, gọng kính hạ xuống thấp trên chiếc mũi khoằm, cẩn thận thông báo lịch học hôm nay của Chenle: toán học, chính trị và cuối cùng là kiếm thuật. Dù đã chán ngấy chừng đó việc lặp đi lặp lại mỗi ngày, không có tự do, chỉ có thể tuân thủ, nhưng cậu vẫn khiêm nhường gật đầu một cái tỏ ý đã rõ, không để lộ thêm bất cứ biểu tình gì.

Che giấu mọi cảm xúc thừa thãi là điều cơ bản khi sinh ra với tư cách là người thừa kế của một gia tộc lớn, đặc biệt là gia tộc họ Zhong nổi danh nhiều đời cùng quyền lực bậc nhất bên ngoài kinh thành của đế quốc Shaman. Cha mẹ mất sớm, Chenle từ bé đã được nuôi dạy bởi những người họ hàng với tham vọng cực kì lớn, tuy tin tức để lộ ra bên ngoài là nuôi nấng, thực chất chỉ xem cậu như một con búp bê nằm trong lồng kính, lộng quyền điều khiển cậu hệt một con rối.

Chenle biết thừa mọi âm mưu của họ, chừng nào cậu vẫn còn cái danh đại thiếu gia nhà họ Zhong, sẽ không ai tiếp cận cậu mà không trục lợi. Nhưng cậu chẳng có gì để vùng lên phản kháng, và chính cậu cũng không có nhu cầu chống lại họ khi trông thấy những đứa trẻ lang thang vất vưởng bên đường mà cậu vẫn được chăn ấm nệm êm, cơm ăn một ngày ba bữa. Chenle nén nỗi cô độc, tự nhủ rằng sống như cậu đã là một điều may mắn.

Chỉ là, so với việc sống, Chenle thấy mình giống như đang tìm cách để tồn tại hơn.

May sao trong những tháng ngày tẻ nhạt ấy, cậu gặp được Mark, một người hầu cận hơn tuổi và cũng là bạn thân từ nhỏ, dạy cậu cách cưỡi ngựa mỗi khi không có lớp học. Chenle đã từng nghĩ chuyện đó là hiển nhiên không cần học, rằng chỉ cần ngồi lên yên ngựa, nó sẽ chạy theo ý mình. Nhưng không phải chú ngựa nào cũng dễ tính, và không phải người nào cũng đủ bản lĩnh để khuất phục một chú ngựa chưa qua thuần hoá. Chính những điều kiện ấy đã kích thích dòng máu hiếu thắng trong người Chenle. Những ngày đầu trầy trật cùng vài lần rơi khỏi yên ngựa mà gãy tay gãy chân, Chenle vẫn kiên trì thử thách bản thân, gần một tuần sau đó, cậu cũng chinh phục được Rosh - chú ngựa khó tính và nóng nảy nhất chuồng.

Dẫu thế đó vẫn chỉ là những phút giây vui vẻ ít ỏi. Mỗi ngày của Chenle đều gắn liền với việc học, bổ sung tri thức, nâng cao thể lực để trở thành một người thừa kế xứng đáng. Ngay cả việc di chuyển trong thành phố, cậu cũng phải đi xe ngựa cùng các cận vệ, vừa ngột ngạt vừa nóng bức, nhưng đây là chuyện phải làm để bảo vệ một người có địa vị cao trong gia tộc. Chenle cười khẩy, chẳng qua cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ không có thực quyền, hà tất gì phải rườm rà giả tạo như thế.

Một ngày không dài không ngắn trôi qua, Chenle tháo áo giáp bảo vệ, cẩn thận đút kiếm vào vỏ rồi đưa cho người hầu, sau đó nghe quản gia dặn dò đi đến nhà may để lấy số đo cho bộ y phục mới. Hơn một tháng nữa là đến sinh nhật thái tử, mọi quý tộc đều được mời đến, nhiệm vụ của Chenle là không làm xấu mặt dòng họ.

Bóng xế tà đổ trên mặt đất, Chenle bỗng thấy chút nôn nao kì lạ, bèn quay qua hỏi người bên cạnh, "Mark đã về chưa?"

Vị quản gia chậm rãi đáp lời, "Hai ngày nữa thưa ngài."

Thỉnh thoảng Mark sẽ đi đâu đó làm việc cho gia tộc, chỉ là lần này có vẻ lâu hơn bình thường. Chenle đã quen với việc có Mark bên cạnh, bây giờ ra ngoài một mình như mất đi một cánh tay phải, vừa trống vắng vừa canh cánh không yên.

Xe ngựa đi khoảng một giờ đã đến nơi. Chenle để thợ may tuỳ tiện đo đạc, ánh nhìn lơ đễnh lạc ra ngoài khung cửa sổ.

Kì lạ. Hoàng hôn kéo dài thật dài, sắc đỏ cam thêm sẫm dù mặt trời đã lặn gần hết. Tiếng quạ kêu ầm ĩ cả một vùng trời.

Dường như chuyện không tốt sắp kéo đến.

"Ngài Zhong, tôi đã làm xong rồi."

Chenle giật mình tỉnh lại, khẽ gật đầu.

Người hầu tiến lại thông báo, "Trời cũng tối rồi, ngài muốn dừng chân ở nhà nghỉ gần đây hay về dinh thự luôn ạ?"

Nơi đây rừng cây rậm rạp, hàng quán đều đóng cửa sớm, không tấp nập ồn ã như trung tâm thủ đô mà Chenle đang sống. Dù cậu cũng không thích náo nhiệt, nhưng chắc chắn sẽ không muốn lưu lại ở cái chốn tiêu điều, buồn bã thế này.

Chính Chenle cũng không tài nào ngờ được, quyết định này đã dẫn đến một kết cục bi thảm mà nếu cho cậu chọn lại, ngàn lần cậu sẽ nuốt khó chịu vào trong mà chờ đến sớm ngày mai khởi hành.

Chẳng biết là đã đi đến được đoạn nào, Chenle vừa chợp mắt một lúc, chợt nghe có tiếng lao xao bên ngoài xe ngựa, theo phản xạ mà vén rèm cửa sổ nhìn ra. Dưới ánh trăng mờ mờ, hứ đầu tiên lọt vào mắt Chenle là cái gì đó vừa phụt lên tung toé, chầm chậm lia mắt qua, lưỡi kiếm bạc sắc bén của ai đó vung lên trời, đầu kiếm nhỏ giọt chút chất lỏng màu đỏ sẫm. Chenle chết sững, hai mắt mở to, phải dùng tay bịt miệng lại, đến thở cũng không dám, càng nói gì đến việc đi ra ngoài kia chiến đấu.

Chenle thừa biết bản thân vốn dĩ chỉ là một kẻ hèn nhát dưới vỏ bọc vị chủ nhân tương lai uy quyền mà người ta tự tạo dựng cho cậu. Chút võ công của Chenle, nếu có Mark bên cạnh thì hẵng còn chút tác dụng, nhưng so với cái lũ ngoài kia mà cậu thầm đoán qua tiếng bước chân với khoảng 10 người, thà rằng đừng phí công ngay từ đầu.

Hơn cả việc truy xét xem đối phương là thế lực nào, Chenle run rẩy cầu nguyện, cha mẹ ở nơi thiên đàng nếu có nghe thấy thì hãy bảo toàn mạng sống cho cậu. Cậu chẳng thiết tha gì cuộc đời này, nhưng nếu cậu đi rồi, Mark sẽ khó sống ở gia tộc họ Zhong lắm.

Tiếng bước chân ngày càng gần, giọng đàn ông vang lên ồm ồm, "Người trên xe bắt sống!"

Chenle nhếch mép cay đắng. Người họ Zhong biết tin cậu bị bắt cóc, ráo riết đưa người khác thay thế vị trí kế thừa còn sợ không kịp. Cậu nhìn sang cửa bên trái, thấy không có người đứng bên này, bèn đạp tung cửa ra trốn thoát. Nào ngờ bọn kia nhanh chóng bắt kịp, chém cậu một vết sau lưng xót đến phát khóc, cả cơ thể cũng vì thế mà đổ rạp xuống đất.

Ngay lúc cảm thấy mùi hơi đất sắp trở thành mùi quen thuộc, có tiếng kiếm vung qua vung lại vun vút, kèm theo tiếng gào thét đau đớn. Chenle cố gắng rướn dậy, quay đầu xem thử là ai.

Toán người hung dữ vừa nãy đã nằm la liệt trên đất, nhưng chẳng thấy người vừa ra tay, không biết là thần thánh phương nào. Chưa đầy một tích tắc, một bóng đen đã xuất hiện ngay bên làm cậu thảng thốt. 

"Cậu có sao không?"

Chenle nhìn chàng trai xa lạ kia, khuôn mặt bị che đi một nửa, chỉ lộ ra hàng mày sắc như kiếm, đôi mắt tinh anh sáng ngời. Nghe giọng vẫn còn khá trẻ, nhưng phong thái có vẻ chững chạc, điềm tĩnh hơn so với tuổi.

"Anh là ai?"

Đối phương không để tâm trả lời, ngó nghiêng xung quanh một lượt rồi đỡ cậu, đưa cậu lên ngựa của hắn rồi thận trọng nói, "Phải trốn thoát khỏi đây trước đã."

Chenle lại quay về thị trấn nơi có nhà may kia, đúng như cậu tưởng tượng, nơi này về đêm âm u, hiu quạnh đến khó tả, dường như chỉ có cái nhà may cao cấp kia là lạc quẻ. Nếu không phải vì cha mẹ đã mất có mối ân tình với chủ tiệm may, Chenle sẽ không đi một đoạn xa như vậy.

Để rồi phải nhìn những người hầu của mình, những người vô tội cả đời chỉ sống bằng việc chăm lo cho mình, ra đi tức tưởi trước mắt.

Chàng thanh niên kia đã xuống ngựa được một lúc, thấy Chenle vẫn mãi ngẩn ngơ liền bảo, "Này, cậu bị doạ đến mất hồn rồi à?"

Chenle tỉnh lại, nhận ra ngựa đã dừng trước một căn nhà nhỏ ở bên bờ sông. Cậu từ từ leo xuống, theo thói quen lại vuốt thân ngựa rồi ngắm nhìn một lúc.

"Ngựa của anh là ngựa mua từ nước ngoài sao?"

Người kia nghe vậy liền thấy thú vị, "Cậu có vẻ rành về ngựa?"

Chenle chợt nhận ra mình vừa mắc lỗi. Thú vui cưỡi ngựa chỉ có từ tầng lớp trung lưu trở lên, đạt được đến một mức độ hiểu rõ như cậu thì cũng không tầm thường. Để lộ thân phận chắc chắn không phải là chuyện tốt, có biết bao nhiêu người muốn lấy mạng cậu chứ, đám người vừa nãy là một ví dụ điển hình.

"À không hẳn, tôi chỉ theo hầu một người biết rõ thôi..."

Đối phương bật cười, "Cậu nhóc, người hầu nào mà lại ăn mặc như cậu?"

Nhìn lại y phục, Chenle thở dài tự trách mình ngu ngốc. Ngay từ khoảnh khắc người kia cứu cậu ra khỏi xe ngựa, chắc chắn anh ta cũng biết cậu thuộc dòng dõi cao quý nào rồi.

"Tôi không phải cậu nhóc. Tôi tên là Chenle. Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Vết thương sau lưng cứ rỉ máu làm Chenle không thể đứng vững. Người kia nhận ra điều kì lạ, ngay lập tức kéo cậu vào nhà trị thương. 

"Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải hạng người tốt đẹp gì."

Chenle cắn răng chịu đau, lén lút đánh giá rồi đưa ra nhận định, "Anh là lính đánh thuê à?"

Băng quấn vừa cắt, đối phương cũng gật đầu xác nhận, "Gọi tôi là Jen."

Chenle từ từ quay người, nhìn chằm chằm Jen đang thay y phục.

"Có gì muốn nói à?"

Đúng như Chenle nghĩ, Jen là một thanh niên tuấn tú. Khuôn mặt bị che nửa đã mang khí chất hơn người, nay được tháo bịt mặt xuống lại khiến người ta không ngừng cảm thán. Chenle có chút ngờ ngợ, trông hắn giống quý tộc hơn là lính đánh thuê.

"Anh dạy tôi võ đi. Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net