Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Oánh Hạo luôn cảm thấy mình là một người may mắn, chỉ cần là chuyện dựa vào vận may, cậu chưa bao giờ thua, đây còn được gọi là "trời sinh may mắn" trong truyền thuyết. Từ những việc nhỏ như chia sẻ bài viết trúng thưởng, hay tham gia hoạt động khuyến mại của trung tâm mua sắm đến những việc lớn như chọn đề thi đại học, hay được phân vào học viện vũ đạo hạng nhất, còn gặp được bảy người bạn tốt xung quanh mình.

Khi Thượng Đế tạo ra Tôn Oánh Hạo, nhất định đã thêm một chút nhan sắc, thêm một chút tài năng, tay run lại bỏ thêm nhiều chút may mắn. Tôn Oánh Hạo biết vận may trời ban này đáng quý như thế nào, cực kỳ trân trọng "siêu năng lực may mắn" của mình, cũng rất hào phóng mang lại lợi ích cho những người bên cạnh, mới không phải vì kiếm khoản thu nhập thêm một cách dễ dàng đâu.

Đường Cửu Châu và Đoàn Tinh Tinh là những người đầu tiên chú ý tời sự may mắn bẩm sinh của cậu, dường như mãi mãi không bao giờ dùng hết, được giáo viên dạy nhảy có con mắt tinh tường đánh giá cao, đi học chưa bao giờ bị điểm danh đến, ngay cả ký túc xá cũng được phân vào phòng đơn......

Hóa ra cá koi* ở ngay bên cạnh mình!

*Cá koi: được cho là loại cá mang lại may mắn, tượng trưng cho tài lộc, sự thịnh vượng và tinh thần vượt khó.

Hễ cứ gặp chuyện liên quan đến vận may, bất kể lớn nhỏ, bọn họ đều kéo theo Tôn Oánh Hạo, cậu cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, chưa từng thất bại. Cho dù là vé xem concert hay giày thể thao phiên bản giới hạn, Tôn Oánh Hạo đều giành được từng cái một. Đương nhiên, cũng không thể thiếu được mỗi lần xong việc, về sau nghe cậu tuỳ ý sai bảo. Vì vậy, những người còn lại đều sử dụng nguyên tắc tối đa hóa lợi ích, dựa vào vận may của Tôn Oánh Hạo để biến nguyện vọng của mình thành sự thật, thay phiên nhận thầu các bữa ăn của Tôn Oánh Hạo.

Liên Hoài Vĩ và Tôn Oánh Hạo đánh cầu lông đôi giành chức quán quân hai lần. Đặng Hiếu Từ vì để tranh được sản phẩm mới nhất của nhãn hàng nổi tiếng lôi kéo Tôn Oánh Hạo cùng nhau thức đêm. Mỗi lần tham gia thi đấu vũ đạo, Lưu Tuyển đều bảo Tôn Oánh Hạo ở bên cạnh mình trong hậu trường. Vì để nhuộm tóc không thất bại, Tôn Diệc Hàng đưa Tôn Oánh Hạo đi dạo quanh khắp các con phố. Khi La Nhất Châu thi bằng lái xe, có Tôn Oánh Hạo bên cạnh liền không căng thẳng nữa.

Thế nhưng gần đây, vận may mà cậu không bao giờ nghi ngờ đã lần đầu tiên thất bại, ở một phương diện khác.

Vốn dĩ nổi tiếng ở trường trung học nhờ ngoại hình và khả năng vũ đạo, sau khi vào đại học, đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi Tôn Oánh Hạo. Thiếu niên ngây thơ trong thời kỳ thanh xuân mới biết yêu, trong mắt mang theo một bộ lọc tình yêu đẹp đẽ, mơ mơ màng màng trải qua vài mối tình, nhưng cho dù nhớ lại mối tình nào đi chăng nữa, cậu cũng chỉ có thể tóm gọn trong hai từ: "Tra nam!"

Rõ ràng cho rằng lần sau nhất định chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu bản chất của "tra nam", nhưng "lần sau" nào sơ suất, ai bảo cậu không chống lại được sự công kích liên tục bởi vẻ ngoài đẹp trai cùng những lời nói ngon ngọt. Vì vậy bây giờ, cậu nhìn những sinh vật nam đang xếp hàng dài để tỏ tình với mình, từng người từng người một, trong lòng không có tí xao động nào, hất tóc nói câu "xin lỗi" rồi nghênh ngang rời đi.

Tôn Oánh Hạo suy nghĩ, ý trung nhân của mình không cần phải viết những bức thư tình vòng vo phức tạp, không cần có năng khiếu nói lời ngon tiếng ngọt. Người đó hẳn là sẽ có ngoại hình vừa liếc mắt đã khiến trái tim cậu rung động, bên trong vừa dịu dàng lại vừa kiên cường, có thể thích đọc sách, đọc thơ, cũng rất thích cười, đặc biệt là cười với cậu. Sau này, mỗi ngày đều cùng cậu đi học, tan học, bao dung tất cả những tuỳ hứng và bướng bỉnh của cậu, điều quan trọng nhất là hiện tại, tương lai, trong lòng chỉ có Tôn Oánh Hạo.

Trong lúc buồn bực, Tôn Oánh Hạo chạy lên sân thượng, hét lên nỗi phiền muộn trong lòng:

"Vận may của tôi đi đâu rồi? Mau ban cho tôi may mắn để gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình đi! Xông lên!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net