Gửi Tứ gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 寂寥总督
Dịch: dancingberriez

-x-

"Hoàng thượng, Niên Đáp ứng mất rồi."

Khi Tô Bồi Thịnh đến báo cáo, Dận Chân đang ngồi trước bàn viết, nghe thấy câu này, tay phải bất giác run lên, để lại một vết mực dày trên mặt giấy.

Dận Chân viết xong câu cuối cùng, đặt bút xuống, trầm mặc nhìn hồi lâu, cuối cùng nói: "Nàng... Trước khi đi nàng có nói gì không?"

Tô Bồi Thịnh do dự một lúc rồi nói, "Niên Đáp ứng đã tự sát bằng cách đập đầu vào tường. Khi nô tài bước vào, chỉ có thể nghe thấy một câu từ bên ngoài ..." Giọng Tô Bồi Thịnh nhỏ dần và ông không dám nói thêm nữa.

"Một câu gì?"

"Hoàng thượng, xin người đừng tức giận." Tô Bồi Thịnh thận trọng ngẩng đầu.

"Nói đi, trẫm không giận."

"Niên Đáp ứng nói: Hoàng thượng, ngài đã hại Thế Lan đến nông nỗi này!" Giọng Tô Bồi Thịnh nhẹ như muỗi kêu, không dám nhìn hoàng đế trước mặt.

Dận Chân nhắm mắt và im lặng một lúc. Mãi sau, hắn hỏi: "Có ai đến thăm nàng không?"

"Hồi Hoàng thượng, khi nô tài phụng chỉ đến tiễn Niên Đáp ứng theo chiếu chỉ của Hoàng hậu, Hoàn Tần tình cờ đến, nói xin phép được tiễn Niên Đáp ứng đoạn đường cuối. Nô tài nghĩ, Hoàn Tần là người được lòng thánh ý nhất, chắc hẳn lần này nàng ấy đến từ ý của Hoàng thượng. Cho nên.. "

Đôi mắt nhìn mặt đất của Dận Chân trở nên hẹp hơn, chỉ tập trung vào một chỗ: "Hoàn Tần... rất tốt." Sau đó, hắn nói: "Lui ra đi, trẫm muốn ở một mình một lúc."

Hắn là người duy nhất còn lại trong điện, hắn lấy ra mười hai cuộn ảnh từ tủ và đặt chúng trên bàn lẫn mặt đất. Có một mỹ nhân được họa trong cả mười hai cuộn tranh, và tất cả chỉ họa một người.

Nàng đứng trầm ngâm, nàng tay cầm nhành hoa cúc, nàng dựa vào trường kỷ xem vẹt, nàng may vá dưới ngọn nến, nàng dựa vào cửa ngắm trúc, nàng nướng lò ngắm tuyết, nàng uống trà dưới bóng râm, mỹ nhân bày sách, áo lông soi gương, xuân hè ngắm bướm.. Hắn xem từng bức từng bức thật lâu, mặt trời đã chìm từ bao giờ.

Mười ngày sau, hắn cả ngày chìm đắm trong đống kỷ vật, không bước một bước vào hậu cung.

Cho đến một tối nọ, hắn đưa Tô Bồi Thịnh cùng ra ngoài thư giãn. Bước chân vô thức đưa hắn đến trước cổng Dực Khôn Cung. Cánh cổng sơn mài đỏ đã bị khuất, không ai sống bên trong. Hắn dừng lại một lúc lâu, rồi đẩy cửa bước vào.

Trong sân có dáng một phụ nữ nhỏ nhắn, đang cầm chổi quét dọn sân. Nghe động tĩnh, nàng ngẩng đầu sửng sốt một chút, sau đó vội vàng chạy đến quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng thượng!"

Nụ cười chua xót hiện trên khóe miệng của Dận Chân: "Tụng Chi, là ngươi." Sau đó, hắn hỏi: "Dực Khôn Cung đã không có ai, ngươi còn ở đây làm gì?"

"Sau khi tiểu chủ rời đi, nô tỳ không còn nơi nào để về, nên xin ở lại canh giữ di vật của tiểu chủ."

Dận Chân nhìn vào cửa, hắn leo lên cầu thang và bước vào trong. Vừa vảo sảnh, một mùi hương thoang thoảng nghênh đón hắn. "Hoan Nghi Hương.. còn chưa dùng hết sao?"

Tụng Chi cúi đầu đi theo sau: "Trước khi tiểu chủ bị giáng vào lãnh cung, đã đốt hết Hoan Nghi Hương rồi ạ, cái này là mùi khét còn lưu lại."

"Các ngươi lui ra, trẫm muốn một mình xem xét." Dận Chân phất tay áo cho hai người kia lùi lại. Hắn bước đến chiếc lư hương vàng tía được đặt giữa cung, nhìn vào trong qua khe rỗng, thấy vẫn còn sót lại một ít tro hương. Hắn bước đến bàn trang điểm của cung chủ và ngồi xuống, tay cầm lấy chiếc lược ngọc, dùng ngón tay xoa xoa, như thể năm ngón tay biến thành răng lược, chải mái tóc dài đen mượt của nàng. Trên bàn có hộp phấn ốc kẽ mày đã rỗng, có vài hộp màu sắc khác nhau, và vài hộp yên chi đều đã khô. Trong hộc bàn là vô số những trang sức tinh xảo, trong đó có một chiếc trâm vàng đặc biệt bắt mắt.

Dận Chân nhặt nó lên, chạm vào những hạt ngọc rũ xuống, ngẫm nhớ đến chủ nhân cây trâm trông như thế nào khi nàng đeo nó. Vật này được hắn tặng cho nàng khi vừa thành thân, nàng rất yêu thích, hắn nhớ lúc phong Quý phi nàng cũng mang cây trâm này.

Đặt cây trâm xuống, hắn lại đi đến bên giường, chiếc giường ngọc bích này đã từng là nơi khiến hắn lưu luyến không rời, nó đã trải qua biết bao xuân hoa tuyết nguyệt.. Hắn từ từ ngã đầu vào chiếc gối ngọc nàng đã đặt, hương thơm từ mái tóc nàng vẫn vương trên gối. Nằm được một lúc, hắn ngồi dậy nhặt gối lên, tưởng tượng như thể chủ nhẫn cũ của nó đang ôm trong vòng tay mình. Nhưng hắn lại phát hiện thấy một phong bì dưới gối - là thư nàng viết cho hắn sao?

Dận Chân nhặt phong bì lên, vẫn còn nguyên vẹn, hắn run rẩy mở ra và nhìn vào nó. Khi xem tấu chương hắn toàn xem mười dòng một lúc, nhưng hắn lại đọc lá thư trước mặt từng chữ một, kẻo bỏ sót. Thời gian trước vì phục sủng, nàng gửi đến những lá thư hắn đều đọc từng chữ.

Gửi đến Tứ gia:

Từ lúc quen biết Tứ gia, đến nay đã mười hai năm.

Lần đầu nhìn thấy ngài ở bãi cỏ Mộc Lan ngày ấy, em đã yêu vẻ ngoài dịu dàng, tinh anh và trưởng thành của ngài. Sau này, mỗi lần ngài đến nhà tìm cha mẹ và ca ca, em đều nấp sau màn nhìn trộm ngài. Lúc ngài cùng ca ca trò chuyện, cười đùa và chỉ điểm giang sơn, sợ rằng không biết cô nương nhỏ này đã phải lòng ngài!

"Ca ca, muội rất thích Ung Thân Vương, huynh mai mối cho muội được không?" Ngài hơn em vài tuổi, sợ cha mẹ không đồng ý nên đã cầu xin huynh trưởng. Ca ca hỏi em, Ung Thân Vương đã có đích phúc tấn rồi, muội có gả cũng chỉ có thể là thân phận tì thiếp thôi, hỏi em liệu chăng muốn như vậy? Em nói rằng chỉ cần được gả cho ngài, chính thất hay không không thành vấn đề.

Không ngờ rằng, ca ca chưa kịp mai mối, thánh chỉ đã đến, tiểu nữ của Niên gia gả cho Ung Thân Vương làm trắc phúc tấn. Em nghe nói là do ngài đi cầu tiên đế, lúc ấy em vui mừng khôn xiết, xem chừng ngài cũng có ý với em.

Ngày đại hôn đến, cờ đỏ từ xa, kiệu lớn tám người, em mang khăn trùm đầu màu đỏ xuống kiệu, tay em đột nhiên được một bàn tay lớn nắm lấy. Lòng bàn tay ngài thật ấm, thật to! Khiến em cảm thấy cả cuộc đời về sau đều sẽ dựa vào đôi tay này.

Khi vào động phòng, Tụng Chi reo lên: "Là tiêu phòng! Là ân sủng tiêu phòng đó phúc tấn, Vương gia đối với người thật tốt!"

Tường trát đầy bùn tiêu, giường trải một tấm chăn bông to màu đỏ, bên dưới rắc rất nhiều nhãn, chà là đỏ và đậu phộng. Từ lâu, em đã nghe nói rằng đây là một vinh dự chỉ có khi thành hôn cùng chính thất.

Từ khi nhập vương phủ, ngài vô cùng yêu thương em, mọi thứ của em đều là tốt nhất, đến cả đích phúc tấn cũng không so lại. Em muốn gì ngài cũng đều đáp ứng, ngày tháng ngài đến với em cũng nhiều hơn so với những tì thiếp còn lại, em có thể thấy đó là ưu ái ngài dành cho em mà không một ai có được. Ai ai trong phủ đều bảo người mà ngài yêu nhất là thê tử đã mất của ngài, em tưởng rồi sẽ đau buồn nhưng lúc ngài bên em, ngài chưa lần nào nhắc đến nàng ấy. Nên có lẽ nào em lại đi hơn thua với một người đã khuất? Ngài thường đưa em đi cưỡi ngựa, đi săn, nói bên tai rằng người ngài thích nhất chỉ có em.

Em cũng thật vô cùng thích ngài! Chỉ thích mỗi mình ngài, giờ đây nghĩ lại, ngài đối với em có lẽ chỉ là thích, nhưng em thì đã yêu ngài. Đời người có thể thích rất nhiều người, nhưng yêu thì chỉ có một. Nữ nhân trong vương phủ thật nhiều! Nhiều đến nỗi khiến em tức giận. Hôm nay ngài ở chỗ tì thiếp này, hôm sau lại ở chỗ phúc tấn nọ, em cứ vậy mà đợi ngài, đợi đến khi hừng đông ngài vẫn không đến bên em.

Tư vị chờ đợi từ lúc trời tối đến khi trời sáng thật không dễ chịu, quầng mắt cũng đen, em không muốn để ngài thấy nên dùng rất nhiều phấn phủ lên, nhưng vẫn là không giấu được đôi mắt đã đỏ. Ngày hôm sau ngài đến thăm em, nét thương xót trên mặt ngài xem như không giả dối, lúc ấy em thật ngốc, ngài dỗ ngọt vài câu em đã lại cười. Nhưng có lúc em cũng nghĩ, nếu ngài chỉ là của một mình em thì thật tốt biết bao..

Rồi ngày sau, em bị đau đầu, ho suốt không dứt, ngài truyền thái y đến bắt mạch cho em. Thái y bảo rằng em đã có mang. Lúc ấy em kích động đến nỗi cơ hồ đã khóc, trên mặt ngài cũng không giấu được sự vui mừng.

Bụng em ngày càng to, em cảm nhận được hài tử mỗi ngày đều đạp trong bụng. Thuốc bổ hảo hạng cứ như nước mang đến chỗ em mãi không dứt, nhưng em nào để ý những thứ ấy, em chỉ mong ngài dành thời gian bên mình. Biết rằng không thể thị tẩm sau khi mang thai, ngài vẫn đến thăm em, tuy không được nhiều như trước, nhưng đã có hài tử nên em cũng ít thấy cô quạnh hơn.

Em hỏi ngài thích con trai hay con gái, ngài nói con gái, hoạt bát xinh đẹp như em vậy. Em lại hy vọng đó là một bé trai, văn võ song toàn như ngài vậy. Em bắt đầu may áo cho con, những chiếc áo nhỏ, giày nhỏ, ngài nhìn những thứ em may rồi cười rằng xem chúng chả ra cái gì. Ngài nào biết đâu, vì may những thứ không ra gì ấy, ngón tay em đầy vết kim đâm.

Về sau, em cũng đã được sáu, bảy tháng, nét cười trên mặt ngài ngày càng ít đi, em tưởng ngài bận lòng việc triều chính. Giờ đây nghĩ lại, có lẽ vì lúc ấy ca ca đã thăng chức lên làm Tổng đốc Tứ Xuyên. Có lần ngài vào cung rồi mấy ngày sau đều từ chối đến chỗ em.

Lúc gặp lại ngài, em nằm trên giường, đã không còn cảm nhận được những cái đạp của hài tử nữa. Hôm đó, người vốn kết giao tốt với em là Nguyệt Tần tỷ tỷ mang đến cho em chén thuốc an thai. Cả vương phủ này mỗi tỷ ấy tình tính điềm đạm, không tranh giành gì, nên em không nghi ngờ gì mà uống cạn chén thuốc. Sau đó bụng đau không dứt, ngất đi.

Tỉnh dậy, hài tử đã không còn, thái y nói, đó là một bé trai đã thành hình. Ngài ôm lấy em, nói rằng chúng ta rồi sẽ lại có con. Nhưng trong em chỉ có hận! Tại sao? Tại sao Nguyệt Tần tỷ tỷ muốn hại con của em? Tại sao một người bình thường hiền lành thục đức lại làm ra chuyện tàn ác như vậy?

Nhưng Tứ gia vì sao ngài không trừng phạt nàng ta? Tỷ ấy giết hại hài tử của chúng ta! Em nhịn không được, mang theo một chén Hồng hoa – thứ thuốc uống rồi sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. Em không biết vì sao mình trở nên nhẫn tâm như vậy, nhưng ở nơi vương phủ nuốt người không nhả xương này, không nhẫn tâm sẽ bị kẻ khác tính kế.

Về sau, ngài càng sủng ái em hơn, còn ban Hoan Nghi Hương, nói rằng tên của hương đại biểu cho tình cảm giữa hai chúng ta, hoan duyệt tương nghi. Em rất thích mùi của hương, mỗi ngày đều thắp.

Sau cùng ngài cũng đoạt được ngôi vương, ca ca cũng được phong làm Đại tướng quân, ngài phong em là Hoa phi, trao thiếp quyền cai quản lục cung, ban cho em Dực Khôn Cung hoa lệ nhất. Em của lúc ấy, độc sủng lục cung, đến Hoàng hậu cũng phải nhường ba phân.

Em cứ nghĩ ngày tháng cứ thế mà tốt đẹp trôi qua, em cái gì cũng không thiếu, chỉ là vẫn không có con với ngài. Em cứ muốn có hài tử của chúng ta, bất luận nam nữ, ngài dạy con đọc sách viết chữ, em dạy con cưỡi ngựa bắn cung, hài tử của chúng ta nhất định phải là văn võ song toàn.

Cho đến khi Chân Hoàn nhập cung, em chưa bao giờ trông thấy ngài sủng ái một nữ nhân như vậy, vượt cấp bổ phong, ban thưởng không dứt, ban bồn tắm trong cung điện, ban cả ân sủng phòng tiêu! Cái đó vốn chỉ thuộc về em mà! Ngày đại hôn ngài nói gì với em ngài quên rồi sao? Có nàng ta, ngài không để ý đến em nữa. Em thật không muốn đợi ngài từ tối đến sáng nữa. Nhưng sau nhiều năm qua, cũng đã quen rồi, sao nói không chờ liền không chờ được nữa.

Cho nên, em tính kế Chân Hoàn, Thẩm My Trang ở mọi nơi – phải cho bọn họ biết, trong cung có thể có thêm nhiều người hầu hạ ngài, nhưng không cho phép bất cứ ai tranh sủng với em! 

Vài hành động của em cơ hồ ngài đều có biết, nhưng ngài không trách phạt, cũng như lúc trước ở vương phủ, em chọc giận ngài rồi, ngài cũng không nỡ bỏ mặc em lâu. Em cả tưởng ngài vẫn như trước sủng ái em, giờ nghĩ lại, ngài không trách phạt- chẳng qua do ca ca thôi!

Về sau, ca ca thắng trận quay về, ngài đã trọng thưởng cho cha, ca ca và Niên Phú, còn ban tước hiệu. Phong mẫu thân em là chính nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân, còn nói sẽ củng cố địa vị của em. Sang hôm sau, phủ Nội vụ dâng đến trang phục của Hoàng quý phi, ngài biết em vui sướng nhường nào không? Em không để ý danh phận địa vị, chỉ là em tưởng ở trong lòng ngài, em có thể giống như Đổng Ngạc Hoàng quý phi của Thuận Trị đế, là bảo bối trong lòng Tứ gia.

Nhưng sau đó thánh chỉ ban đến, ngài chỉ phong em là Quý phi. Bị hạ bậc như vậy, có ai mà không buồn? Không sao, Quý phi thì Quý phi, may thay em vẫn là Quý phi duy nhất của ngài.

Ngài mang Hoàng hậu xuất cung cầu mưa, để em lại trong cung, đó là thời khắc huy hoàng nhất đời em. Hừ! Chân Hoàn là cái thá gì! Em phải để ả ta biết, người đứng bên cạnh ngài là em chứ không ai khác!

Chân Hoàn ăn miếng trả miếng với em khắp nơi, bây giờ ả ta đến muộn vô cớ, chính là khinh thường em! Em yêu cầu Chân Hoàn quỳ xuống để chịu phạt, em nào tưởng tượng được rằng ả ngất đi chỉ sau quỳ gối nửa giờ, ả được mang đi, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu. Máu ... Khi em sảy thai, cũng có một vũng máu trên mặt đất.

Ngài gấp rút hồi cung xem Chân Hoàn, Chân Hoàn bị sảy thai, thiếp theo lời Tào Cầm Mặc, quỳ trước Túy Ngọc Hiên, không chải tóc cài trâm để chịu tội. Ngài phái người gọi em vào, mắng em "tiện phụ", nói em tàn ác, lòng lang dạ sói. Những từ ngữ ấy, giờ nghĩ đến lòng em vẫn nhẫn nhẫn đau. Ngài chưa bao giờ phẫn nộ như vậy với em, em thật sự không có ý ám hại hài tử của nàng ta! Em cũng là nữ nhân đã mất đi hài tử, sao thiếp có thể xuống tay chứ? Lúc ấy, em thật sự vô phương. Ngài đã hạ phẩm Phi của em, ngài phạt em quỳ gối trước cửa cung em cũng đã quỳ, chỉ mong ngài bớt giận.

Mỗi ngày em đều mong chờ ngài ghé chỗ em, lúc đầu em vẫn còn mang đầy hy vọng, về sau ngày tháng dần trôi em chỉ có thể thắp Hoan Nghi Hương qua ngày đoạn tháng, nhớ về niềm hạnh phúc đã qua. Em trông ngóng ngài từ hạ sang đông, em gửi rất nhiều thư đến ngài, em vốn không hay chữ, mỗi lá thư đều phải suy nghĩ rất lâu. Giả như ai khác, chỉ cầm bút là có thể viết được ngay!

Rốt cuộc, vào một ngày đông, em đã chờ được ngài đến, ngài bảo rằng lúc trước ngài đều phải nhịn không đến gặp em, nói rằng hôm sau là ngày em gả vào vương phủ. Hóa ra Tứ gia vẫn còn nhớ, trong lòng ngài vẫn có em, đúng không?

Nhưng sau khi phục sủng, em vẫn thấy có chỗ không đúng, ngài đối đãi em không giống như trước. Là do ca ca sao? Trước nay em chưa từng nghĩ bản thân đắc sủng là nhờ ca ca, nhưng sau thời gian thất sủng, em đã lo lắng không ít.

Về sau, ngài ở trước mặt em tán thưởng Tụng Chi, lúc ấy em đã rất giận, không ngờ nha hoàn theo em bấy lâu cũng trở thành hồ ly tinh! Nhưng lúc ấy ca ca phạm sai lầm, em không thể làm buồn lòng ngài, đành dâng Tụng Chi lên long sàng để nghe ngóng về thái độ của ngài với ca ca. Đêm ấy, em chẳng thể chợp mắt.

Rốt cuộc, ngài vẫn trừng phạt ca ca. Về phía hậu cung, Tào Cầm Mặc khai hết mọi chuyện em đã làm trước đây. Thật đáng cười, rõ ràng mọi sự đều do ả lập mưu, giờ giáng mọi thứ lên đầu em, ả ta cư nhiên trong sạch!

Ngài hạ phẩm em thành Đáp ứng, em không hận ngài, cũng không hối hận những chuyện đã làm. Em chỉ mong ngài có thể bỏ qua cho ca ca, đó là người đã luôn yêu thương em từ nhỏ đến lớn.

Ngày ấy, em quý gối trước Dưỡng Tâm Điện, dập đầu tóe máu, ngài vẫn không ra nhìn em đến một cái, còn hạ chỉ ban chết cho ca ca cùng Niên Phú. Vì sao? Ngài chỉ nghe bọn họ tấu ca ca kiêu ngạo cùng độc đoán, ngài có nghĩ đến lúc ca ca xả thân ngoài chiến trường bảo vệ giang sơn Đại Thanh của ngài?!

Ca ca mất rồi, em cũng nghĩ thông, cũng biết giữa hai chúng ta vô phương quay lại như xưa. Kiếp này, em chỉ có chờ chết trong cung mà thôi.

Ban đêm ở Dực Khôn Cung thật lạnh lẽo. Lúc còn tại vị Quý phi, còn có than mà sưởi ấm. Hiện giờ, không còn nữa. Hoan Nghi Hương cũng sắp hết, cũng không ai ban thưởng thêm, em chỉ còn bám vúi vào chút tro tàn này, tiết kiệm mà dùng.

Khi em viết những dòng này, lòng cũng đã nguội lạnh theo hương, có lẽ khi ngài đọc được thư, em đã bị ngài ban chết, hoặc bị Chân Hoàn bức chết.

Xin vĩnh biệt, Tứ gia, em không còn, ngài có thể trăm năm hạnh phúc cùng Hoàn Hoàn của ngài rồi. Ngài có từng bao giờ yêu em? Nếu em không phải là muội muội của Niên Cảnh Nghiêu, ngài căn bản sẽ không cưới em? Hoặc là tình cảm của ngài sẽ đơn thuần hơn? Cũng không quan trọng, kiếp sau em không muốn được sinh ra trong nhà tướng nữa.

Còn một chuyện, nha đầu Tụng Chi, theo em bao năm không rời xa, em đối đãi với nàng không tốt, nàng cũng chưa bao giờ oán hận một câu. Chỉ là giờ đây, em không còn có thể chăm sóc Tụng Chi nữa. Hy vọng ngài nể chút tình cảm ngày trước, giúp nàng tìm được chốn tử tế.

----- Thần thiếp Niên thị bái biệt.

Thư rất dài, đến mười mấy trang, Dận Chân nghĩ, từng này trang không biết đã tốn bao nhiêu mực, tốn bao nhiêu công sức của nàng. Đọc xong, hắn cất thư vào phong bì, giữ trước ngực. Thở dài, đến bên cửa sổ, màn đêm đã buông, không có trăng, chỉ có một ngôi sao sáng xa xa.

"Hoàng thượng?" Tô Bồi Thịnh cùng Tụng Chi cùng kêu.

"Trẫm vô sự. Tụng Chi, nàng ấy trước khi mất có nhờ trẫm lo hôn sự cho ngươi, nói xem ngươi có ý trung nhân không?"

Tụng Chi sửng sốt, rồi nức nở: "Nô tỳ tình nguyện xuất gia, trông coi bài vị của chủ tử."

Dận Chân trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng: "Được."

Hắn bước ra khỏi Dực Khôn Cung, nhìn lên tấm bảng trên cao, nói: "Từ đây về sau Dực Khôn Cung sẽ không ai ở, niêm phong nó đi!"

Mùng hai tháng hai là ngày Hoàn Tần - Chân Hoàn phong Phi, nàng mặc trên người cổ phục quỳ gối chờ chỉ. Dận Chân đi vào, qua màn trướng nhìn thấy một thân y phục như vậy, nhịn không đực kêu lên: "Uyển Uyển!" Đến khi màn được vén, thấy người trước mắt, sắc mặt hắn thay đổi: "Vô lễ!"

Vài tháng sau, Chân Hoàn sinh hạ công chúa, ba ngày sau liền đến Cam Lộ Tự tu hành, người ngoài đều nói do nàng ta đã diện cổ phục của Thuần Nguyên Hoàng hậu, phạm vào cấm kỵ của Hoàng thượng. Lý do sâu xa, chỉ có bản thân Dận Chân biết.

Một ngày nào đó vài năm sau.

"Hoàng thượng, đến lúc lật thẻ bài rồi."

"Đến Dực Khôn Cung."

"Hoàng thượng, Hoa phi nương nương sớm đã.."

Hốc mắt Dận Chân hóa đỏ.

-x-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC