Hồi 4: Giờ lành (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 4: Gi lành

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***

Thu Khương nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Xe ngựa tiến vào cổng thành, thẳng về hướng Bắc.

Lần đầu tiên đến Nghi quốc nhưng nàng nhận ra rằng mình không hề thích Nghi.

Không kể đến việc thời tiết quỷ quái ở đây khiến nàng khó thở, mà việc nhà nhà thờ phụng vu thần cũng khiến nàng cảm thấy khó chịu. Trong nhận thức của nàng, thuật vu cổ từng có độ muốn xâm nhập vào Bích nhưng bị Bích vương khi đó là Hành Xu hạ lệnh diệt trừ, thêm cả dân trí cao, theo như lời của Ngôn Duệ thì là "Người không có văn hoá mới tin vu". Đương nhiên, Ngôn Duệ cũng chẳng tin Phật giáo, ông ấy là người không tin quỷ thần.

Thu Khương nhớ lại ân sư, cảm giác vừa ấm lòng vừa bi thương. Nàng mong nhanh chóng bắt được Di Thù để về Bích một chuyến.

"Tượng vu thần ngậm trong miệng kia là hoa gì?"

Chu Long đáp: "Nghe nói là Thiết tuyến mẫu đơn, ban đầu Phục Di phát hiện loài hoa này có thể giải độc rắn và côn trùng, cứu được rất nhiều người."

"Thú vị đấy..." Trong lúc nói chuyện xe ngựa đã dừng trước cửa một tiệm thuốc có tên Hoà Thiện Đường.

Thu Khương đội mũ có rèm che mặt lên rồi xuống xe.

Một người làm trong tiệm ra nghênh đón, Chu Long nói: "Chúng ta đến từ Trình quốc, phu nhân nhà ta mắc bệnh lạ, tìm danh y khắp nơi cũng không trị khỏi. Nghe nói ở đây có Đát Bà bốc thuốc rất linh nghiệm nên đặc biệt đến cầu phương thuốc ba lượng ba tiền ba văn."

Người làm vội vàng mời hai người vào trong, dẫn lên tầng hai nói: "Xin phu nhân đợi giây lát, tiểu nhân cho mời Đát Bà đến ngay."

Thu Khương để ý trên bệ cửa sổ cũng trồng Thiết tuyến mẫu đơn. Phía bên tường Đông treo một mảnh bùa đan từ tơ, to chừng bàn tay, cũng là hình dạng Thiết tuyến mẫu đơn, ở giữa thêu một cái miệng, môi trên đỏ môi dưới đen.

Chu Long giải thích: "Đây là biểu tượng của Phục Di, treo ở đây cho thấy nhà này thờ phụng vu thần."

"Vậy tai thì sao?" Thu Khương chỉ vách tường Tây hỏi. Trên đó cũng có một mảnh bùa hình dạng Thiết tuyến mẫu đơn nhưng chính giữa thêu một cái tai, trên vành tai còn có hoa văn đỏ.

"Đây là biểu tượng của Phục Châu, treo ở đây cho thấy nàng ta từng ban phúc cho nhà này."

Thu Khương ngạc nhiên, nhướn nhướn mày.

"Đát Bà là vu nữ mà Như Ý Môn cài vào điện Vu Thần, nhờ tay nghề nấu nướng hơn người, được phá lệ đề bạt làm trù nương cho đại tư vu tiền nhiệm Phục Cực, đến khi Phục Cực phi thăng mới rời khỏi thần điện, đến tiệm thuốc này xem bệnh cho người dân trong vùng..."

"Phi thăng?"

"Vu tộc cho rằng đại tư vu không chết mà chỉ kết thúc nhiệm vụ của họ ở nhân gian, được vu thần triệu hồi đi."

Ngoài cửa có loạt tiếng bước chân vang lên, đến trước cửa thì dừng lại, đối phương hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

Chu Long ra mở cửa, một vu nữ tuổi độ bốn mươi, thân hình mũm mĩm xuất hiện trước cửa, chắc vì chạy quá nhanh nên cổ áo ướt hết một mảng lớn.

"Lưu Ly Môn Thập cửu Lý Đát, bái kiến phu nhân." Vu nữ hành lễ theo nghi thức của Như Ý Môn.

Thu Khương hỏi: "Chỉ có một mình ngươi sao?"

"Sau khi nhận được truyền tin của phu nhân, thuộc hạ đã triệu tập tất cả đồng môn ở Nghi quốc, ngoài ba người ra thì những người khác đều đã đến, chỉ đợi phu nhân hạ lệnh."

"Ba người nào?"

"Một người là Tiểu Thập của Mã Não Môn... Chúng thuộc hạ không biết hắn là ai..."

Thu Khương thoáng nhíu mày. Tiểu Thập này tuy là môn hạ của nàng nhưng trước nay đều do Như Ý phu nhân trực tiếp điều động, đến nàng cũng chưa bao giờ gặp qua, chỉ biết trước khi nàng gia nhập Như Ý Môn thì người này đã đến Nghi quốc. Tứ Quốc Phổ ghi rằng người này là nữ, chỉ có nàng ta chủ động liên lạc với Như Ý Môn, Như Ý Môn không được tìm nàng ta để tránh đánh rắn động cỏ.

"Một người nữa là Tiểu Lục của Xà Cừ Môn, hiện là Thiến Sắc ở Hồ gia..."

Thu Khương cụp mắt. Giang Giang không nghe lời triệu tập của Như Ý Môn cũng là chuyện nằm trong dự tính. Nàng ấy biết được tên mình, biết được thân thế của mình, còn gặp lại Phong Tiểu Nhã, không cần phải lao vào vũng nước bùn này nữa.

"Còn một người là Lão Thập của Pha Lê Môn tên Đa Mạch, chết từ ba hôm trước rồi."

"Chết rồi?"

"Vâng. Nàng ta là đệ tử duy nhất thành công trà trộn lên Thính Thần Đài, trở thành một trong mười hai vu nữ thân cận của Phục Châu."

Chu Long nghe vậy, bổ sung nói: "Tin Di Thù rơi vào tay vu tộc là do nàng ta xác thực."

Thu Khương nhìn mảnh bùa hình chiếc tai, hỏi: "Bùa này cũng là nàng ta đưa cho ngươi?"

Lý Đát đáp: "Vâng. Uy danh của đại tư vu rất lớn, có cái này dễ hành sự hơn."

"Chết thế nào?"

"Mười ngày trước, nàng ta nói có một phạm nhân của vu tộc chạy trốn, nàng ta phụng mệnh truy bắt. Suốt chặng đường liên tục có tin tức truyền về nhưng đến gần Đông Dương Quan thì mất liên lạc. Sau này nghe ngóng được từ chỗ các vu nữ là chết rồi, bị tù phạm kia giết chết."

"Tù phạm là ai? Di Thù?"

"Không, là một người tên Lộc gì đó. Những cái khác không rõ."

"Vậy Phục Châu phản ứng ra sao?"

"Phục Châu quyết định xuống núi."

Thu Khương ngạc nhiên: "Chẳng phải nàng ta chưa bao giờ rời khỏi Thính Thần Đài sao?"

"Vâng ạ, thế nên mọi người đều rất kinh ngạc. Nhưng thời gian xuống núi cụ thể thế nào thì vẫn chưa biết."

"Phục Châu biết võ công không?"

"Chưa ai từng thấy nàng ta ra tay, chỉ biết các vu nữ thân cận của nàng ta rất lợi hại."

"Vậy nàng ta xuống núi chắc chắn sẽ dẫn theo đám vu nữ đó... Điện Vu Thần là nơi như thế nào?"

"Điện Vu Thần là tổng bộ của vu tộc tại Hạc Thành, nằm trên núi Thận Lâu thành Tây. Mười dặm quanh đó giới nghiêm chặt chẽ, ngoài vu tộc, bất kỳ ai tự tiện xông vào đều phải chịu thần phạt.

"Vương thất cũng không được vào?"

"Trừ phi có thủ lệnh của đại tư vu hoặc thánh chỉ của bệ hạ."

Thu Khương trầm ngâm nói: "Trước mắt có ba điểm đã biết. Thứ nhất, chúng ta giả sử Di Thù thật sự nằm trong tay Phục Châu. Thứ hai, tù phạm chạy trốn, Phục Châu quyết định xuống núi. Thứ ba, Cơ Thiện cũng đang ở Hạc Thành, nắm rất rõ hành tung của ta, còn tuyên bố Giang Giang muốn giết Phong Tiểu Nhã trong ngày đại hôn, dụ dỗ ta đến đây... Ngươi thấy thế nào?"

Chu Long suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Ngày mai chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra. Người nhập cuộc không chỉ có người mà còn cả Phục Châu."

"Đúng vậy. Có người muốn mượn hôn yến của Phong Tiểu Nhã giữ chân chúng ta, dùng tù phạm dụ Phục Châu và vu nữ của nàng ta xuống núi, thừa cơ lúc điện Vu Thần yếu thế, cướp Di Thù đi."

"Là ai đây?"

"Đợi ở thần điện là biết thôi."

Lý Đát nói: "Ngày mai thuộc hạ sẽ lên núi chờ. Dù gì thuộc hạ cũng từng là trù nương của đại tư vu, bọn họ chắc sẽ không ngăn cản."

"Được. Chuyến này nguy hiểm, mọi sự phải cẩn thận."

Mắt Lý Đát đỏ hoe nói: "Phu nhân trả lại tên và tự do cho chúng thuộc hạ. Thuộc hạ thề phải giúp người bắt được Di Thù, trả lại thái bình cho thiên hạ! Những việc bây giờ thuộc hạ làm đều là tự nguyện!"

Thu Khương cụp mắt xuống. Dường như chưa từng thay đổi, đệ tử Như Ý Môn được trả về cái tên của mình, đa số vẫn tiếp tục làm công việc trước đó, thế sự phức tạp, có rất nhiều thứ khiến người ta thân bất do kỷ. Nhưng cũng có những thay đổi rất rõ rệt, ví dụ như sự tôn kính và đôi mắt sáng rực khi quyết định hành động của Lý Đát.

Đó là ngọn lửa của hy vọng, bắt đầu rực cháy trong nửa đời còn lại của họ.

.

"Đại tiểu thư? Đại tiểu thư..." Gọi ai thế nhỉ?

"Thiện tỷ? Thiện tỷ..." Ồn quá...

"Tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy đi! Cơ Hốt đến rồi!"

Cơ Hốt? Hai chữ như sấm rền làm Cơ Thiện giật mình mở bừng mắt.

Bốn cô nương đang vây quanh giường, lo lắng nhìn nàng.

"Cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Đại tiểu thư..." Tẩu Tẩu kích động muốn khóc.

Cơ Thiện tỉnh táo lại, ngồi bật dậy ngoái đầu nhìn, bên giường kia trống không chẳng còn bóng dáng Thời Lộc Lộc đâu. "Tên kia đâu?"

"Muội không biết, lúc muội quay lại thì chỉ còn mình tỷ nằm ở đây thôi..." Ngật Ngật ấp úng nói, "Muội còn tưởng tỷ đánh chết hắn rồi đem chôn rồi..."

Cơ Thiện gõ trán nàng ấy một cái nói: "Ta mà là người như vậy à?"

"Đúng mà!" Ba người đồng thanh nói, chỉ có Hát Hát mở to mắt, vẻ mặt hoang mang.

Cơ Thiện nhảy xuống giường, tìm kiếm xung quanh.

"Đừng tìm nữa, không thiếu thứ gì, lá vàng cũng không mất." Khan Khan nói, "Coi như hắn còn có chút lương tâm đó."

"Không phải tìm tiền."

"Vậy tìm cái gì?"

"Kim châm, kim của ta biến mất rồi." Bộ kim châm của nàng không giống những bộ bình thường khác, đó làm từ thép tinh luyện, không những có thể thử độc còn không dễ hư hỏng. Bình thường nàng hay giấu trong người, bởi vậy lúc xe ngựa bị đốt không bị làm mất.

"Tên này dám trộm chén cơm của người ta! Đáng ghét, Thiện tỷ, lần sau gặp lại muội tẩn cho hắn một trận giúp tỷ!" Ngật Ngật mắng nhiếc.

"Gặp lại? Loại người tai hại như hắn tốt nhất đừng nên gặp lại, đúng không Thiện tỷ?"

"Thôi bỏ đi." Cơ Thiện chuyển chủ đề, "Bây giờ Cơ Hốt đang ở đâu?"

Khan Khan đáp: "À, hai canh giờ trước xe ngựa của Cơ Hốt vào Hạc Thành, đến thẳng một tiệm thuốc tên Hoà Thiện Đường, gặp một vu nữ tên Đát Bà rồi thuê một khách điếm gần đó, sau đó không thấy đi ra nữa."

"Đát Bà..." Cơ Thiện suy đoán, "Hẳn là gian tế Như Ý Môn cài vào vu tộc."

"Như Ý Môn còn chưa giải tán á?" Tẩu Tẩu ngạc nhiên, "Hình như muội nghe nói Như Ý phu nhân gì đó chết rồi, Như Ý Môn cũng giải tán rồi mà."

"Như Ý Môn còn, Cơ Hốt là phu nhân của bọn họ. Như Ý Môn sụp đổ, Cơ Hốt là ân nhân của bọn họ. Bất kể là kiểu nào đều có thể sai khiến bọn họ." Khan Khan bĩu bĩu môi nói, "Đúng là tính toán hay thật."

Ngật Ngật nói: "Nếu nói vậy, Thiện tỷ là chủ nhân của chúng ta, bây giờ huỷ bỏ nô tịch trở thành tỷ tỷ của chúng ta, cũng có thể sai khiến chúng ta. Thế Thiện tỷ cũng tính toán hay thật à?"

Khan Khan nói: "Sao mà giống được? Thiện tỷ liều chết cứu chúng ta đấy!"

"Cơ Hốt cũng liều chết cứu bọn họ mà!"

Khan Khan tức tái cả mặt, nói: "Muội bị cái gì vậy? Sao đi gặp Cơ Hốt một chuyến về là bắt đầu nói giúp nàng ta là sao?"

Biểu cảm Ngật Ngật thoáng thay đổi, nói: "Bởi vì Cơ đại tiểu thư muội gặp trông rất đáng thương."

Khan Khan phì cười.

"Sắc mặt nàng ấy rất tệ, nói một câu là thở dốc, trông như có thể chết bất cứ lúc nào vậy. Người như vậy đáng lẽ nên nằm ở nhà, uống thuốc tịnh dưỡng, nhưng nàng ấy vừa ngồi thuyền ngồi xe bôn ba khắp nơi. Nàng ấy vốn dĩ không cần phải làm những chuyện này mà đúng không? Như Ý phu nhân chết rồi, Cơ phu nhân cũng chết rồi, nàng ấy có thể về nhà tiếp tục làm Cơ đại tiểu thư của mình mà."

Mọi người im thin thít.

"Bây giờ là giờ nào rồi?" Cơ Thiện nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời mưa tí tách từ lúc nào không hay, bầu trời tối đen như đã vào đêm.

"Giờ Hợi."

Cách hôn yến ngày mai chỉ còn sáu canh giờ.

Chỉ còn lại sáu canh giờ thôi.

"Thiện tỷ, tỷ nói xem liệu Cơ Hốt có đến gặp Thiến Sắc trước không?" Ngật Ngật tò mò nói.

Cơ Thiện đáp: "Không."

.

Thiệp cưới nằm trên tay Thu Khương như tơ nhện bám lấy chú bướm đang cố gắng giãy dụa.

Trái tim nàng cũng đang vùng vẫy.

Chu Long mang cơm nước vào, bày chén đũa ra rồi hỏi: "Có muốn... uống rượu không?"

"Ngươi khuyên người bệnh uống rượu?"

"Thuộc hạ cảm thấy, có rượu không chừng người có thể đưa ra được quyết định cuối cùng."

Thu Khương lắc lắc đầu nói: "Không, ta muốn mau chóng khỏi bệnh, ta không uống rượu."

Nàng lúc nào cũng vậy. Hồi còn ở Liễm Diễm thành, mưa gió bão táp, hắn, Di Phi và Giang Vãn Y ngồi bên bếp lò uống rượu, nàng ngồi bên cửa sổ, rõ ràng thèm rượu lắm nhưng vẫn cố nhịn.

Nàng luôn biết kiềm chế tất cả dục vọng, giống như kiềm chế nụ cười của mình.

Chu Long thầm bội phục, đương lúc định cầm rượu đi thì Thu Khương nói: "Để rượu lại đi."

Chu Long thấy khó hiểu.

Thu Khương nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, úp thiệp cưới lên bàn, nói: "Đêm nay chắc sẽ có khách đến."

.

"Nàng ta không đi, nhưng, Giang Giang sẽ chủ động đến tìm nàng ta." Cơ Thiện nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì Cơ Hốt là đại tiểu thư của Cơ gia."

"Cái này thì có liên quan gì đến thân phận của nàng ấy?"

Cơ Thiện nhếch môi cười, như chế giễu như cảm thán: "Quý nữ của một đại gia tộc, quy tắc ràng buộc từ nhỏ quá nhiều, làm chuyện gì cũng phải suy đi nghĩ lại. Nàng ta và Cơ Anh giống nhau, bày cuộc, mưu sự, chia lợi, tính xa. Thế nên, bọn họ rất ít khi chủ động tấn công, rất giỏi phòng ngự."

Ngật Ngật gật đầu nói: "Muội hiểu rồi! Cơ Hốt sẽ đợi, đợi Thiến Sắc tìm đến nàng ấy, xem xem Thiến Sắc là người như thế nào rồi mới quyết định đối phó nàng ta ra sao!"

Tẩu Tẩu nói: "Nhưng tại sao Thiến Sắc phải chủ động tới tìm nàng ấy?"

Khan Khan nói: "Ta cảm thấy là Như Ý phu nhân đại giá quang lâm, đệ tử tất nhiên phải đến cung nghênh, cho dù nàng ta không đi thì cũng có người khác bắt nàng ta đi. Thay vì bị bắt đi chi bằng bản thân chủ động đến."

"Thiến Sắc, à không, Giang Giang không chừng hận Như Ý Môn thấu xương, muốn thoát khỏi đó một cách triệt để, với lại có cả Hồ gia và Hạc Công chống lưng, nàng ta xem Như Ý phu nhân thất thế chẳng ra gì nữa thì sao?"

Ba người thảo luận đến đây thì đồng loạt quay đầu nhìn Cơ Thiện.

Vẻ mặt của Cơ Thiện rất kỳ lạ, nàng cười cười nói: "Vậy thì càng đáng mong chờ rồi. Hy vọng nàng ta có thể khiến ta... bất ngờ hơn một chút."

.

Tiếng trống canh vang lên mười hai tiếng, đá bỏ quanh bình rượu đã tan thành nước.

Chu Long hỏi: "Đổi đá mới không?"

Thu Khương nhìn cơn mưa ngoài kia. Mưa ở Nghi giống như giọt lệ của người con gái ưu sầu, yếu ớt mà đẹp đẽ. Mưa rơi nửa buổi trời mới thấm ướt mặt đường. Nàng hơi thất vọng nói: "Không cần đâu, khách không đến rồi."

"Hay là thuộc hạ đi bắt nàng ta đến?"

Thu Khương bật cười nói: "Để nàng ấy nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ngày mai làm một tân nương xinh đẹp." Nói rồi nàng thổi tắt nến, ôm chăn nằm xuống nói, "Ngủ thôi."

Chu Long lui ra ngoài, nhưng không rời đi, hắn ngồi trên bậc thang cạnh bên, ôm kiếm.

Trên thân kiếm khắc hình một con rồng. Đây vốn là bội kiếm của công tử Cơ Anh, sau này công tử tặng nó cho hắn, chàng nói: "Ngươi thích thanh kiếm này à? Cầm đi."

Hắn muốn cầm nhưng thấy hơi ngại. Hắn là người hay ngại ngùng, ngoại hình cao to lực lưỡng nhưng có trái tim như thiếu nữ, bình thường che đậy mình rất tốt, đến khi rượu vào là lộ nguyên hình.

Hôm đó hắn không uống rượu nhưng vẫn rất lúng túng.

"Thanh kiếm này... rất quý giá, tiểu nhân... không xứng với nó."

"Không xứng chỗ nào?"

"Trên kiếm là rồng, mà tiểu nhân... tên A Cẩu... đến giao long và cá chép cũng không bằng." Trong truyền thuyết xưa, giao long và cá chép đều có cơ hội phi thăng thành rồng, còn chó là loài động vật hạ tiện nhất.

"Ngươi có biết thế nào là thái bình thịnh thế không?"

"Bạch trạch phụng thư!(*)"

(*) Phụng thư: Tay cầm văn thư của đế vương.

Công tử cười nói: "Bạch trạch phụng thư cho thấy rằng có minh quân, nhưng minh quân chưa chắc có thể có được thái bình thịnh thế."

"Vậy, vậy thế nào mới được?"

"Gà gáy chó sủa ngoài đồng, cuộc sống thanh bình. An và thịnh thực chất nằm ở thiên "hạ" chứ không phải thiên "thượng"(*)."

(*) Ý là bình yên nằm ngay chính nhân gian ch không phải do ý tri.

Chu Long nhìn con rồng trên kiếm, chuyện xưa ùa về, rõ mồn một. Nhưng người tặng kiếm ấy vĩnh viễn không còn nữa.

Chu Long nhớ lại rất nhiều chuyện, sau đó ngủ thiếp đi. Hắn mơ thấy con rồng trên kiếm bay lên, đạp mây cưỡi gió, vui sướng biết mấy. Sau đó, lá mọc hoa nở, gà gáy ngoài đồng, chó sủa âm vang...

Trên mặt hắn hiện ra nụ cười vui vẻ, hạnh phúc mà lúc tỉnh tuyệt đối không bao giờ có.

Đồng thời, một mảnh vải đỏ lướt qua chân hắn.

Người đó cầm một ngọn đèn lồng bước vào phòng.

Ánh đèn leo lét, chỉ chiếu được một góc váy đỏ. Sau rèm, hơi thở của Thu Khương rất nhẹ rất khẽ, yếu đến mức không nghe thấy.

Người đó bước đến bên bàn, lật xem quyển sổ trên đó, xem đến phần ghi chép về Cơ Thiện thì thoáng dừng lại, tiếp đó mất hứng gập lại. Người đó đi đến tủ, mở hộp thuốc ra, bên trong chất đầy chai lọ, lấy một lọ ra ngửi ngửi, ngẫm nghĩ một lát rồi bỏ vào tay áo. Cuối cùng, người đó lấy một cái đệm đặt trước giường rồi ngồi xuống.

Đèn lồng đặt dưới chân, ánh nến chập chờn như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Ngồi một lúc người đó mở miệng nói: "Ta biết ngươi còn thức." Sau rèm yên tĩnh không có tiếng đáp lại.

"Ta cũng biết ngươi không nhúc nhích được." Người đó vuốt nếp nhăn trên váy đỏ, nói, "Nhưng ngươi có thể nói chuyện, có gì muốn hỏi ta không?"

Sau rèm im lặng giây lát, sau đó giọng của Thu Khương vang lên: "Ngươi là Giang Giang?"

"Phải."

"Ngươi biết thân phận thật sự của mình từ khi nào?"

"Chưa bao giờ quên."

"Nhiều năm như vậy tại sao không trốn đi?"

"Không được tự do."

"Bây giờ ngươi được tự do rồi."

"Vẫn chưa."

"Tại sao?"

Người đó thở dài nói: "Bởi vì ta còn một số chuyện chưa làm."

"Ngươi muốn giết Phong Tiểu Nhã?"

Người đó khựng lại giây lát rồi đáp một chữ: "Không."

Thu Khương im lặng.

Người đó nói: "Ngươi hỏi ta nhiều thế, bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi rồi. Ngươi đến Nghi làm gì?"

"Bắt Di Thù."

"Bắt được rồi thì sao?"

"Về Bích xem xem."

"Chỉ xem thôi sao? Không ở lại?"

"Không."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta cũng còn một số chuyện chưa làm."

"Ngươi còn yêu Phong Tiểu Nhã không?" Người đó nhìn chằm chằm tấm rèm. Không có gió nhưng rèm lắc lư vài cái, đó là vì Thu Khương nằm trên giường bấu chặt lấy tấm đệm, đệm làm lay động rèm giường.

Cuối cùng Thu Khương đáp một chữ: "Không."

Người đó cười nói: "Nói dối."

Tấm rèm bất động.

"Không phải không, mà là không thể. Mà ta, biết tại sao ngươi không thể."

Người đó rút lọ thuốc lấy từ trong tủ ra, từ từ đổ xuống sàn.

Màu ánh trăng, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt sàn giống như cơn mưa ngoài cửa sổ.

"Đây là loại thuốc độc môn của Giang Vãn Y tên Bôn Nguyệt, ngụ ý là Hằng Nga trộm được thuốc bất tử, uống vào có thể kéo dài sinh mệnh, nhưng mà toàn thân sẽ nóng như lửa đốt, phải ở nơi lạnh lẽo như cung trăng."

Giọt Bôn Nguyệt cuối cùng rơi xuống đất, người đó cầm chiếc lọ không, nhìn chằm chằm tấm rèm nói: "Ngươi, sống không lâu nữa."

Thu Khương bỗng cười khẩy nói: "Y thuật của ngươi không tệ nhưng ngươi quá không hiểu ta rồi. Nếu ta yêu hắn, mà mình còn sống không lâu nữa thì ta sẽ buông bỏ tất cả, chạy theo tình yêu, tuyệt đối không bao giờ trả hắn lại cho ngươi!"

"Tại sao ngươi không hỏi, ta có muốn hắn không?"

Thu Khương giật mình.

"Ngươi tự làm tự cảm động, cho rằng mình thành toàn cho một mối tiền duyên, nhưng có lẽ chỉ thêm một đôi phu thê không hợp mà thôi."

Thu Khương hít sâu một hơi nói: "Vậy tại sao ngươi đồng ý hôn sự?"

"Đó cũng là... điều ta muốn biết." Nói rồi, người đó đứng dậy, từ từ vén rèm lên.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh nến mịt mờ.

Chu Long ngoài cửa chợt bừng tỉnh, rút kiếm xông vào: "Ai đó?"

Gió thổi qua rèm giường, chỉ có Thu Khương ôm chăn ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ngọn đèn lồng dưới đất.

Lòng hắn thắt lại, nói: "Giang Giang đến rồi ư?"

Thu Khương gật đầu.

Chu Long định đuổi theo thì Thu Khương gọi giật hắn lại: "Đi lâu rồi."

Hả? Thế mà hắn chẳng phát giác gì cả. Chu Long kinh sợ.

"Nàng ta có nói gì không?"

Nét mặt Thu Khương rất quái lạ, nếu Tẩu Tẩu, Khan Khan các nàng ấy có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, nét mặt của nàng giống y như đúc Cơ Thiện, nàng nói: "Hôn yến ngày mai, Phong Tiểu Nhã thật sự sẽ gặp nguy hiểm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net