Hồi 5: Chọn đường (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 5: Chọn đường

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Gương mặt có phần giống nhau, quay đầu dưới ánh dương, cười lên đôi mắt cong cong, căn phòng tựa như bừng sáng.

"Đây là đồ con ếch kia nghiên cứu ra đấy à? Đáng tiếc chỉ có thể nhìn một mắt, nếu nhìn được cả hai thì hay biết mấy." Thu Khương nghịch Ái Đãi, nói.

Cơ Thiện cau mày: "Thả họ ra."

Thu Khương à lên, bước qua rút mảnh vải nhét trong miệng Tẩu Tẩu và Khan Khan ra nói: "Xin lỗi nhé, ta muốn yên tĩnh nghe lén, khiến hai vị chịu ấm ức rồi."

Khan Khan ra vẻ khinh bỉ. Tẩu Tẩu bị doạ sợ không nhẹ, mắt phiếm đỏ nhìn Thu Khương.

Thu Khương mỉm cười với nàng ấy: "Tam nha đầu của nhà Đại Lưu, đúng không?"

"Cơ, Cơ đại tiểu thư..." Tẩu Tẩu lúng túng cúi đầu.

Thu Khương ra hiệu với Chu Long, hắn bèn giơ tay vỗ một cái lên vai hai người. Khan Khan lập tức nhảy xuống, quay người rút chiếc roi trên eo, Ngật Ngật thấy vậy cũng cầm dải lụa vàng của mình lên.

Thấy hai người muốn động thủ, Thu Khương nghiêng nghiêng đầu nói: "Người ta hay nói ăn của người miệng mềm, lấy của người tay ngắn(*). Ăn cơm ở nhà ta nhiều năm như thế, cầm tiền của nhà ta nhiều năm như thế, hai người các ngươi không biết ơn sao?"

(*) Ý là có được lợi ích từ người khác thì cũng nên nể mặt họ.

Mặt Khan Khan và Ngật Ngật thoáng biến sắc.

Khan Khan khinh bỉ nói: "Người nuôi bọn ta là Thiện tỷ, không phải Cơ gia!"

"Đúng đúng đúng! Muốn biết ơn cũng phải biết ơn Thiện tỷ kia kìa! Không liên quan gì tới Cơ gia!"

"Nếu không phải tại Cơ gia thì bọn ta đã được tự do lâu rồi!"

"Phải phải, chúng ta không tính toán với ngươi đã là hay lắm rồi, còn biết ơn? Sao ngươi mặt dày thế..."

Cơ Thiện ngắt lời hai người: "Các muội ra ngoài trước đi. Ta muốn nói chuyện riêng với Cơ đại tiểu thư."

Tẩu Tẩu vội đẩy xe lăn đi ra, Khan Khan hơi không tình nguyện, bị Hát Hát kéo một cái mới chịu đi. Ngật Ngật thấy mọi người đi hết rồi cũng hớt hải chạy theo, tiện đó gọi cả Chu Long: "Long gia, họ muốn nói chuyện riêng, đi thôi!"

Chu Long đi ra, khép cửa lại.

Thu Khương lẳng lặng nhìn Cơ Thiện.

Cơ Thiện cũng không nhún nhường, bình tĩnh đáp lại ánh mắt của nàng.

Đồ Bích mười sáu năm trước, tuyết rơi đầy trời.

Hạc Thành mười sáu năm sau, ánh nắng chan hoà.

Nước chảy mây trôi, nàng và nàng gặp lại, giống như đang nhìn một tấm gương bị rỉ sét phản chiếu bóng dáng mơ hồ. Giống nhau như thế, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Khan Khan áp tai lên cửa nghe động tĩnh bên trong, đồng thời lườm Chu Long: "Sao hả, chỉ có các người được nghe lén à?"

Ngật Ngật nói: "Chu gia, mặc dù hai người bọn họ một người lâm trọng bệnh, một người không biết võ công, nhưng nếu đánh thật thì vẫn là vị ấy của nhà ngài hơi chịu thiệt đó! Bọn ta nghe xem có chuyện gì còn kịp thời vào ngăn cản, đúng không?"

Chu Long khoanh tay trước ngực, tựa lên lan can, không hề có ý định ngăn cản, nghe thế chỉ nhướn nhướn mày, không đáp.

Thế là Ngật Ngật cũng áp tai lên cửa, hai người nghe lén một cách quang minh chính đại.

"Sao không nghe thấy gì vậy? Lẽ nào mắt hỏng rồi giờ tai cũng hỏng theo?"

"Ta cũng không nghe gì hết! Hát Hát muội qua đây xem! Tai muội nhạy nhất mà."

Hát Hát bị kéo sang, nàng ấy nghe một lúc rồi nói: "Đang viết chữ."

"Hả?"

"Dùng ngón tay, chấm nước, viết chữ lên bàn."

Ngật Ngật và Khan Khan rất thất vọng: "Không ngờ Thiện tỷ đề phòng cả chúng ta..."

"Chắc chắn là Cơ Hốt viết trước, quả nhiên gian xảo y như lời đồn."

"Nàng ta còn tâm trạng ở đây nói chuyện với Thiện tỷ à? Chồng cũ sắp chạy mất rồi kìa!"

"Không, sao muội nghĩ nàng ta yêu Phong Tiểu Nhã thật lòng chứ? Loại người như nàng ta chắc chẳng yêu ai đâu nhỉ?"

"Không thể nào! Trên đời không ai không yêu Hạc Công!"

Khan Khan lườm nguýt nàng ấy.

Bấy giờ, dưới đường có tiếng ồn ào. Ngật Ngật chạy đến cửa sổ nhìn ra, phát hiện kiệu của Phục Châu tiến vào cổng Hồ phủ! Bởi thế đám người lại ồn ào sôi sục.

Ngật Ngật chạy về, gõ cửa nói: "Thiện tỷ Thiện tỷ, đại tư vu vào Hồ phủ rồi!"

Cửa phòng mở ra, nhưng người mở cửa là Thu Khương: "À."

"Ồ? Ngươi không ngạc nhiên? Không tò mò? Không nóng lòng?"

Thu Khương mỉm cười: "Có người đi thay ta rồi."

"Ai?" Khan Khan hỏi xong mới phát hiện trong phòng không còn bóng dáng Cơ Thiện, "Thiện tỷ đâu?"

Thu Khương chỉ lỗ thủng trên tường.

Khan Khan ngỡ ngàng, bước nhanh đến trước bàn, vệt nước trên bàn còn chưa khô, lờ mờ nhìn thấy một câu: "Tiếc rằng đêm khuya thăm viếng, không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần."

Nét chữ đồng nhất, hẳn là từ tay một người mà ra.

Vậy là...

m thanh lúc nãy Hát Hát nghe thấy không phải hai người đang viết chữ, mà ngay từ lúc đó Cơ Thiện đã thông qua lỗ thủng trên tường sang phòng bên cạnh rồi lặng lẽ rời đi, để lại một mình Thu Khương ở lại viết chữ tự tiêu khiển.

"Bí mật của Thiện tỷ còn nhiều hơn rận trên người khỉ nữa..." Khan Khan cảm thán từ tận đáy lòng. Còn Ngật Ngật nhảy cửa sổ ra ngoài, chạy về hướng Hồ phủ.

Chiếc kiệu tiến vào cổng Hồ phủ, tiếng ồn ào và dòng người cũng theo nhau ùa vào tiền viện.

Đến giờ mọi người mới nhớ ra ở đây còn một đôi tân lang tân nương đang chờ bái đường, mà giờ lành đã qua mất rồi.

Mọi người ngượng ngùng vô cùng, nhưng cảm thấy cũng là chuyện dĩ nhiên. Tham gia hôn lễ và bái kiến đại tư vu thì tất nhiên là cái sau quan trọng hơn.

Trên đài, Phong Tiểu Nhã và Thiến Sắc nhìn nhau, mỉm cười.

Phong Tiểu Nhã chắp tay với mọi người nói: "Không kịp chờ chư vị, hai ta đã tự bái đường rồi, thuyền đợi ở Hoè Tự đã lâu, chúng ta phải lên đường thôi."

Vu nữ khiêng kiệu lên tiếng nói: "Chậm đã."

Mọi người hứng khởi, mong chờ nhìn về phía kiệu, không biết đại tư vu tôn quý vô song sẽ mang lại lời chúc phúc thế nào cho đôi tân lang tân nương số mệnh lận đận này đây.

Vu nữ lạnh lùng nhìn Thiến Sắc nói: "Ngươi được thần bảo vệ, không được rời Nghi."

Mọi người rộ lên. Một người to gan lên tiếng hỏi: "Tại sao? Trước nay đâu có tiền lệ này." Sản nghiệp của Nghi trải dài tứ quốc, chưa bao giờ có chuyện không cho phép người tin vu rời Nghi quốc .

Vu nữ nói: "Bởi vì nàng ta không phải người Nghi."

Bấy giờ mọi người mới sực nhớ vu thần chỉ bảo vệ người dân Nghi quốc, con dân nước khác muốn nhận được sự chúc phúc của thần phải lập lời thề: hoặc là đổi quốc tịch, hoặc là không được rời đi.

Mà trước đây Thiến Sắc là tì nữ của Hồ gia, bây giờ đã chứng thực nàng ta là người Yên quốc. Một người Yên thì dựa vào đâu mà được vu thần chúc phúc? Ánh mắt mọi người nhìn Thiến Sắc tức khắc không còn mấy thiện cảm.

Hồ Thiến Nương thấy thế thì bước lên nói: "Ta sẽ đổi tịch cho nàng ấy! Hôm nay là xong!"

Mọi người nghĩ thầm không hổ là Hồ gia giàu có hào sảng, đổi tịch mà nói dễ như ăn cơm uống nước.

Vu nữ nói: "Không được."

Hồ Thiến Nương sốt ruột: "Tại sao?"

Vu nữ rút một dải lụa đưa cho Hồ Thiến Nương. Dải lụa dài bằng cánh tay, thêu hình chiếc tai, người Nghi quốc đều nhận ra vật này. Đó là dải ước nguyện, tín đồ sẽ viết tâm nguyện của mình lên dải lụa, buộc lên cây thông đón khách trước điện Vu Thần, thông qua Phục Châu gửi gắm ước nguyện đến vu thần. Phục Châu sẽ chọn một người có duyên trong số đó để chúc phúc.

Trên dải lụa này viết: "Nguyện ước mãi mãi kề cận bên tiểu thư."

Hồ Thiến Nương nhận ra đây là lời ước năm xưa của Thiến Sắc khi đến hầu hạ mình.

Khi đó, họ đều mười ba tuổi.

Hồ Cửu Tiên cho Thiến Sắc đến hầu hạ nàng ta, mùng một năm mới, họ cùng lên núi Thận Lâu, cầu nguyện dưới cây thông đón khách. Nàng ta ước điều gì đến chính mình cũng không còn nhớ nữa, Phục Châu cũng không hồi đáp, nhưng nàng ta nhìn thấy điều ước của Thiến Sắc rồi, rất cảm động, từ sau đó càng đối xử tốt với nàng ấy hơn.

"Khi đó Thiến Sắc không nhớ thân thế của mình nên mới ước như thế, không phải có ý lừa gạt thần..." Hồ Thiến Nương muốn giải thích nhưng lời nói một nửa tự cảm thấy đuối lý. Nàng ta nhìn Thiến Sắc sắc mặt trắng bệch rồi nhìn Phong Tiểu Nhã, nghiến răng nói, "Được rồi! Ta quyết định rồi! Ta theo họ đến Yên!"

"Cái gì?" Đám đông ngỡ ngàng.

"Ước nguyện của nàng ấy là kề cận bên ta, vậy nếu ta cũng đến Yên thì không tính là trái lời thề nữa chứ gì!" 

Một bà lão của Hồ phủ vội ngăn cản: "Thế sao được! Đại tiểu thư, người..."

"Tại sao không được? Dù sao ta cũng không muốn ở lại cái chốn quỷ quái này nữa, đến Yên ở mấy năm cũng tốt." Phụ thân mất tích, Hồ gia loạn cào cào, ai cũng tìm đến nàng ta khóc lóc, tranh cãi, phiền phức muốn chết. Thế thì dứt khoát bỏ đi, đến nơi mắt không thấy tâm không phiền.

Hồ Thiến Nương càng nghĩ càng thấy cách này quá hay, vừa thành toàn cho đôi uyên ương mệnh khổ họ vừa có thể giúp mình thoát khỏi vũng bùn này.

Song, vu nữ vẫn lắc đầu nói: "Không được."

Hồ Thiến Nương hơi tức giận nói: "Cái này không được, cái kia cũng không được, các người muốn thế nào? Phải ép chết tân nương mới chịu sao?"

Bà lão sợ hãi kéo tay nàng ta nói: "Đại tiểu thư xin thận trọng!"

Hồ Thiến Nương hất tay bà ta ra, bước đến trước kiệu. Nàng ta là người không chịu được ấm ức, bấy giờ đối mặt với đại tư vu cũng không hề sợ sệt: "Vu thần nhân từ, sao lại huỷ nhân duyên của người khác? Xin đại tư vu hãy cho chúng ta một câu trả lời."

Trong kiệu, giọng Phục Châu nhẹ nhàng mà trong trẻo vang lên: "Ngươi muốn bảo vệ nàng ta?"

"Phải."

"Nàng ta giết cha ngươi, ngươi cũng muốn bảo vệ nàng ta?"

Như có tia chớp rạch ngang bầu trời, đập vào tai mỗi người.

Hồ Thiến Nương lui lại ba bước. Nàng ta mở to mắt không dám tin nói: "Ngài, ngài nói gì?"

"Thần dụ, Hồ Cửu Tiên chết trong tay người này." Ngọc trượng chí cao vô thượng vươn ra, theo tiếng chuông leng keng, đầu trượng chỉ thẳng vào Thiến Sắc.

.

"Trời ạ! Tin động trời đây..." Ngật Ngật phi như bay vào, kể lại chuyện vừa xảy ra ở Hồ phủ, "Căng thẳng quá, ta phải đi xem tiếp đây!"

Tẩu Tẩu nói: "Vậy đại tiểu thư đâu? Có nhìn thấy không?"

Nhưng Ngật Ngật chẳng nghe thấy câu hỏi của nàng ấy, lại chạy biến đi như một cơn gió.

Thu Khương đứng bên cửa sổ, bỏ Ái Đãi xuống, "Thú vị."

"Lẽ nào ngươi không nóng ruột." Khan Khan mỉa mai, "Có phải ngươi đã sớm biết có người sẽ đến phá hoại hôn sự thay ngươi?"

"Nha đầu nhà ngươi sao lại có địch ý với ta như thế?" Thu Khương tò mò hỏi.

Khan Khan ngẩn ra rồi quay mặt đi không nói nữa.

Tẩu Tẩu do dự chốc lát rồi nói: "Cơ, Cơ đại tiểu thư... Hồ lão gia chết thật rồi sao? Thiến Sắc giết ư?"

"Ta không biết. Nếu là thật thì nha đầu này quả thật tài giỏi. Nếu là giả thì nha đầu này còn tài giỏi hơn nữa."

"Xin Cơ đại tiểu thư chỉ giáo."

"Có thể trở thành người giàu nhất thiên hạ, cả đời không biết đã trải qua bao nhiêu phong ba nguy hiểm, vậy mà vẫn sống yên ổn. Người có thể giết ông ta há chẳng phải rất tài giỏi sao?"

Khan Khan phản bác nói: "Vậy thì chưa chắc, người đi qua sóng gió, cuối cùng lật thuyền trong mương không ít đâu."

Thu Khương chỉ cười không đáp.

Tẩu Tẩu nói: "Vậy tại sao người nói nếu là giả thì còn tài giỏi hơn?"

"Thần dụ của đại tư vu không thể tuỳ tiện nói ra, một khi không chuẩn sẽ làm giảm uy tín trong lòng dân chúng. Nếu là giả thì một người có thể khiến đại tư vu không màng danh vọng vu oan giá hoạ cho nàng ta, chứng tỏ nàng ta rất quan trọng."

Thu Khương cầm Ái Đãi lên, híp mắt nhìn về hướng trung tâm giữa đám đông, nói: "Chỉ dựa vào thế của một người là không đủ, Thiến Sắc, người đứng sau lưng ngươi là ai, để ta xem xem nào..."

.

Trong sân viện im ắng như tờ.

Thần dụ giáng xuống, ai nấy đều câm lặng.

Vài phút sau, người phản ứng đầu tiên là Hồ Thiến Nương.

Nàng ta nhìn Thiến Sắc, hơi run run nói: "Là, thật, sao?"

Ánh mắt Thiến Sắc thờ ơ như mặc nhận.

Câu thứ hai của Hồ Thiến Nương bắt đầu run rẩy: "Không thể nào! Cha ta không thể chết được, sao cha ta có thể chết chứ? Không đời nào..."

Nàng ta nhìn tứ phía, hy vọng tìm được người hưởng ứng đáp lại, song trên mặt tất cả mọi người đều viết đầy vẻ kinh sợ.

Thần dụ, không bao giờ sai...

Hồ Thiến Nương lảo đảo đi về phía Thiến Sắc, hỏi: "Vì sao ngươi giết cha ta? Vì sao?"

Cánh môi Thiến Sắc mấp máy định trả lời thì Phong Tiểu Nhã bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay nàng ta. Thiến Sắc ngây người, Hồ Thiến Nương cũng ngây ra. Mắt nàng ta đỏ lên, hỏi: "Ngươi muốn bảo vệ ả?"

Nàng ta lập tức rút kiếm.

Đương nhiên Hồ Thiến Nương biết võ công, vả lại còn là nhân vật xuất chúng trong đám tiểu thư quý tộc. Nhưng nàng ta còn chưa kịp rút ra, Phong Tiểu Nhã búng nhẹ ngón tay, thân kiếm gãy lìa.

Nàng ta rút ra một thanh kiếm gãy.

Hành động này như thêm dầu vào lửa, chọc giận mọi người. Người hầu của Hồ phủ lập tức rút vũ khí xông lên, bao vây hai người vào giữa.

Hồ Thiến Nương nhìn Thiến Sắc, gào lên: "Trả lời ta! Tại sao?"

Phong Tiểu Nhã chắn trước mặt Thiến Sắc nói: "Có thể không đáp."

Thiến Sắc nắm lại tay y, bước lên phía trước, nhìn thẳng vào Hồ Thiến Nương nói: "Bởi vì ông ta đáng chết."

Hồ Thiến Nương thét lên một tiếng, vung kiếm chém về phía nàng ta.

Phong Tiểu Nhã tung chưởng, đánh bay nàng ta ra xa mấy trượng, rơi xuống bãi cỏ.

Hồ Thiến Nương mặc kệ đau đớn, bò dậy hét lớn: "Giết bọn họ!"

Hỷ đường giăng đèn kết hoa bỗng chốc biến thành địa ngục tu la. Vô số người, vô số vũ khí, toàn bộ nhắm về phía hai người. Từ cửa sổ khách điếm nhìn ra giống như một xoáy nước khổng lồ sắp sửa nuốt chửng mọi thứ.

Ánh mắt Thu Khương lấp lánh, thấp giọng nói: "A Thiện, đến lượt ngươi ra tay rồi."

Nhưng Cơ Thiện không hề xuất hiện.

Một mình Phong Tiểu Nhã đối chọi với dòng người phẫn nộ, như người giữ ải Kiếm Môn, vạn người phải rút lui(*).

(*) Lấy ý t bài Thục Đạo Nan của Lý Bạch. Hình dung ca ải Kiếm Môn thế núi va cao va nguy hiểm, một người gi ải, ngàn vạn có đánh cũng không đánh lên được.

Hồ Thiến Nương nhìn từng tên người hầu bị đánh bay, mắt trừng như sắp long ra: "Giết bọn họ, đồ vật trong phủ, chọn tuỳ thích!"

Những người vây xem nghe thế, có hơn chục người rục rịch tham chiến.

Hồ Thiến Nương hét lên: "Võ công hắn cao cường nhưng không kiên trì được lâu! Giữ chân hắn cho ta!"

Mặt Phong Tiểu Nhã thoáng biến sắc.

Thiến Sắc sau lưng y nói: "Ngài đi đi. Bọn họ chỉ muốn giết ta, một mình ngài đi, bọn họ không dám ngăn cản."

"Không."

"Ta không đáng để ngài phải làm vậy!"

Phong Tiểu Nhã quay đầu nhìn Thiến Sắc, ánh mắt như ánh sáng xuyên qua lớp lụa mỏng, sương sớm đọng thành giọt nước, sáng sớm tinh mơ mặt trời ló dạng, gió nhẹ lướt qua, như mọi sự tốt đẹp trên thế gian đều thu gọn vào khoảnh khắc này, khiến lòng nàng ta ngỡ ngàng, rung động rồi bi thương.

"Bám chặt ta." Y vươn tay ôm nàng ta vào lòng, sau đó, một chiếc ô bay từ trên không đến, lọt thỏm vào tay y.

Ô mở ra, Phong Tiểu Nhã ôm Thiến Sắc bay lên.

Một tì nữ từng trông thấy cuộc chiến của Phong Tiểu Nhã và Mã Phúc trên tàu Cửu Tiên vội lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư, bọn họ muốn chạy trốn!"

"Ngăn lại!" Hồ Thiến Nương quăng thanh kiếm gãy lên, song, khi thanh kiếm cách ô chừng một trượng thì như bị thứ gì cản trở, bật lại rơi xuống đất.

"Ngăn bọn họ lại cho ta!" Hồ Thiến Nương nghiến răng nói.

Thấy mọi người sắp không ngăn được nữa, các vu nữ khoanh tay đứng nhìn nãy giờ bỗng ra tay.

Bọn họ cắm trượng xuống đất, bắt đầu ngâm nga.

Ai nấy biến sắc, người biết võ công thì hốt hoảng bỏ chạy, không dám nghe, người không biết võ công thì quỳ xuống, hưởng ứng theo. Hồ Thiến Nương không dám đi, cố chấp bước lên, ai dè cơ thể run lên như thể có ngàn vạn mũi kim đâm vào người.

Phong Tiểu Nhã trên không trung cũng không dễ chịu hơn là bao. Tuy võ công của y cao hơn vu nữ nhưng bảy luồng chân khí trong cơ thể vốn đã không hoà hợp, nay gặp phải Cứ Bỉ Thi Khúc, như bảy người cùng săn bắt, đụng chạm, không ai nhường ai, khí huyết cuộn trào, một ngụm máu trào lên cổ họng.

Thiến Sắc bất giác túm chặt lấy y, Phong Tiểu Nhã khẽ kháng nói: "Đừng sợ." Sau đó dùng sức tiếp tục bay về phía trước.

Tiếng nhạc như rắn, đuổi sát theo y, chờ đợi thời cơ cắn xé.

Phong Tiểu Nhã bỗng nghĩ: Ta cần một cây đàn, hoặc một cây sáo, hay bất kỳ một cái gì khác cũng được...

Trong lúc ấy, một tiếng gõ kỳ lạ mà rõ ràng vang lên, "bốp" một tiếng khiến tim người lỡ nhịp.

Mặt các vu nữ chợt biến sắc.

"Bốp!"

Lại thêm một tiếng nữa vang lên.

Các vu nữ xoay tròn trượng trúc, tiếng ngâm càng nhanh càng gấp gáp.

Phong Tiểu Nhã bay lên mái nhà, nhìn xuống đám đông nhưng chẳng thấy gì cả.

Bấy giờ, một tiếng chuông vang ra từ trong kiệu, tiếng chuông yếu thế nhưng vô cùng rõ ràng. Phong Tiểu Nhã trượt chân, suýt ngã xuống thì Thiến Sắc nhanh tay chộp lấy y, nhờ thế mới đứng vững.

Tiếng chuông trong kiệu vẫn không ngừng, leng keng leng keng vang lên ba lần.

Máu của Phong Tiểu Nhã bắn ra, thêm màu đỏ rực trên bộ hỷ phục của y.

Thiến Sắc nói: "Ngài đi đi, đừng lo cho ta!"

"Không." Phong Tiểu Nhã nuốt ít máu còn sót lại xuống, ngón tay gõ nhẹ lên khung và mặt ô, phát ra một chuỗi tiếng nhạc. Tiếng nhạc lập tức che lấp tiếng chuông.

Tiếng nhạc xuyên qua mây gió bay đến trước cửa sổ của Thu Khương.

Ấn đường nàng giật giật mấy cái.

Đây là... Ngọc Câu Lan.

Khúc nhạc Chương Hoa viết vào năm mười bốn tuổi tặng cho bạn thân Phong Tiểu Nhã, tiết tấu vui nhanh, giai điệu tươi đẹp.

Thái tử mười bốn tuổi ngông cuồng tự cao tự đại.

Thiếu niên mười bốn tuổi không sợ cái chết.

"Cứ Bỉ Thi Khúc sắp thua rồi..." Thu Khương nói.

Phong Tiểu Nhã tấu đàn nhanh như bay, một chiếc ô mà đàn ra âm thanh của cầm sắc trống kèn, người nghe cảm thấy thoải mái thích thú vô cùng.

Nào còn nghe tiếng vu chú đeo bám, âm thanh của cái chết?

Cơ thể của các vu nữ run lên, cố gắng chống chọi. Nhưng tiếng hát của bọn họ càng ngày càng nhỏ, hơi thở càng ngày càng yếu ớt. Khi tất cả mọi người đều cảm thấy thắng bại chỉ còn là chuyện thời gian...

Một tia sáng loé lên.

Ngắn ngủi, lấp lánh, tựa như sao băng vút qua bầu trời đêm.

Bay từ trong tay áo Thiến Sắc ra, đâm vào sau lưng Phong Tiểu Nhã.

Tiếng nhạc, im bặt.

Chiếc ô màu lam nhạt bị thủng một lỗ.

Sau lưng Phong Tiểu Nhã cũng có thêm một lỗ.

Những người có mặt ngỡ ngàng hô hào.

Phong Tiểu Nhã cúi đầu, nhìn mặt ô bị hỏng, trong mắt không biết là tiếc nuối nhiều hơn hay bi ai nhiều hơn, sau đó, y từ từ quay đầu...

Gương mặt của Thiến Sắc trong phút chốc chồng lên gương mặt của Thu Khương.

Nhiều năm trước, Thu Khương vén rèm bước ra, ném đầu của phụ thân xuống, biểu cảm của nàng cũng như vậy: mỉm cười, nhẹ nhõm, vui vẻ và... quỷ dị.

"Bị người mình yêu phản bội lần nữa, cảm giác thế nào?"

Ái Đãi trong tay Thu khương rơi ra ngoài cửa sổ.

Khan Khan hét lên: "Bảo bối của ta! Đó là của ta cơ mà!" Nàng ấy nhảy ra cửa định cứu vớt nhưng không còn kịp nữa, thuỷ tinh rơi xuống đất, vỡ vụn ngay tức thì.

Mảnh vụn rơi đầy trên đất.

Khan Khan đau lòng tột đỉnh, ngẩng đầu định mắng, nhưng vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên đó, nàng nhìn thấy gương mặt của Thu Khương, một gương mặt chân thật và bi thương.

Khan Khan im bặt.

Bị người mình yêu phản bội lần nữa là cảm giác như thế nào?

Tận mắt chứng kiến cảnh này, ai nấy đều kinh hoàng đến không thốt nên lời.

Phong Tiểu Nhã nhìn Thiến Sắc, cười gượng nói: "Ta cứ tưởng, ta sống có ích hơn là chết."

"Ngươi sống, chỉ có thể cứu mình ta. Nhưng ngươi chết có thể kéo theo hàng trăm vạn người chôn cùng."

"Ra là thế." Phong Tiểu Nhã lẩm bẩm, tia sáng cuối cùng trong mắt nhạt nhoà đi.

Thiến Sắc cười lạnh, đang định rút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net