Hồi 6: Cộng sinh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***

Tiếng ồn ào trong tiệm thuốc dưới lầu truyền đến

Lý Đát nói: "Thuộc hạ xuống dưới xem sao."

"Nếu là vu tộc, không phải ngăn cản, cứ để bọn họ lên." Lý Đát lưỡng lự một lúc rồi đáp một tiếng, rời đi.

Chu Long nhìn theo bóng lưng bà nói: "Người nghi ngờ bà ta?"

"Ta luôn nghi ngờ tất cả mọi người, bao gồm cả ngươi."

Chu Long nghiêm túc nói: "Thuộc hạ là người của công tử, vĩnh viễn trung thành với công tử."

"Tuy A Anh là đệ đệ ta nhưng có nhiều chuyện, lập trường của đệ ấy và ta không giống nhau. Ngươi muốn tuân theo di nguyện của đệ ấy thì có khả năng sẽ phản bội ta."

Chu Long nghẹn lời.

Thu Khương mỉm cười với hắn, nói: "Không sao. Chuyện ta làm cũng không hoàn toàn là đúng, nếu có đối lập với ngươi, ngươi có thể ngăn cản."

Chu Long bất giác sờ con rồng trên bội kiếm, hỏi: "Người nghĩ rằng... thế nào mới là thái bình thịnh thế?"

"Ta cảm thấy... bây giờ chính là thái bình thịnh thế." Đôi mắt Thu Khương sáng như sao trời, nàng nói, "Càng ngày càng có nhiều người chống lại vận mệnh, thoát khỏi trói buộc, tìm lại chính mình. Quân vương đang cải cách, sĩ tộc đang tự kiểm điểm, người dân đang phấn đấu, kỳ tài dị nhân nhiều vô số kể, ngọn lửa đã bùng cháy, đang bắt đầu lan ra cánh đồng."

Chu Long nhìn vào mắt nàng, nghĩ: Nàng và công tử giống nhau như thế nhưng cũng khác biệt đến thế. Thiên địa rộng lớn, công tử một bước thẳng tiến, nhìn thấy gà chó, còn nàng tiến hơn một bước, nhìn thấy củi lửa khói bếp, hơi thở nhân gian.

Cùng lúc đó, một tiếng vỗ tay vang lên: "Nói hay lắm."

Chu Long lập tức nắm lấy chuôi kiếm, người đó mở cửa đi vào, người khoác ào choàng đen, bao bọc kín kẽ từ đầu đến chân. Hắn bật cười ha ha, cởi áo choàng ra ném xuống đất, lộ ra áo đỏ, tóc đen và một đôi mắt phong lưu.

Chu Long ngỡ ngàng.

Bởi vì người này không phải ai khác mà chính là Nghi vương Hách Dịch.

.

Ánh mắt Cơ Thiện lấp lánh, thấp giọng nói: "Ngươi trồng đi."

Thời Lộc Lộc cười vui vẻ hơn: "Ta biết ngay là nàng sẽ đồng ý mà, bởi vì nàng cảm thấy mình chắc chắn có thể chiến thắng tình cổ, đúng không?"

"Thần Nông khai sinh nghề nông, y đạo từ đó mà ra, hậu nhân như ta nên học hỏi Viêm đế, hy sinh vì đạo."

"Không hối hận?"

"Không hối hận."

Ánh mắt Thời Lộc Lộc hơi u ám, chàng đưa ngón tay trỏ vào miệng cắn rách, máu lập tức ứa ra.

"Máu quỷ thành ngọc, gọi là mã não. Nuôi dưỡng hồn ngươi, toại nguyện lòng ta. Trăng gió hợp thời, nối liền sinh mệnh. Phú quý không rời, sinh tử bên nhau."

Chàng ấn giọt máu lên giữa trán nàng. Cơ Thiện chỉ cảm thấy như bị kim châm, sau đó có thứ gì đó chui tọt vào trong.

Đây là trải nghiệm vô cùng quái dị và đáng sợ, khiến nàng nhất thời không rõ là có vật sống nào đó chui vào người mình thật hay là nàng bị vu thuật mê hoặc, sinh ra ảo giác.

Cơ Thiện nhắm mắt lại, không ngừng nói với bản thân: Là giả, là giả, giả thần giả quỷ, tất cả là giả hết...

.

Thu Khương rót đầy rượu ra ly, đưa đến trước mặt Hách Dịch.

Trong lúc nàng rót rượu, Hách Dịch hứng thú đánh giá nàng. Nếu đổi lại là nam tử khác thì đúng là vô lễ, nhưng hắn tỏ ra ung dung như thi nhân ngắm trăng, hoạ sư bình tranh, kiếm khách quan chiến, không hề có chút tà niệm.

Hách Dịch cầm ly rượu lên uống cạn một hơi rồi nhướn mày khen: "Rượu ngon. Có ly rượu này, chuyến này trẫm đến xem như không uổng phí."

"Ta cũng rất ngạc nhiên, không ngờ ở Nghi quốc cũng có loại rượu này." Ánh đèn chiếu lên vò rượu, soi sáng ba chữ "Quy Lai Hề" phía trên, cũng làm bừng sáng ký hiệu lá vàng bên cạnh.

Rượu này là của cha mẹ "Thu Khương" ủ nên, sau này hai vợ chồng rơi vào tay Phong Tiểu Nhã, từ đó không còn gặp lại. Nhưng rượu tên Quy Khứ Hề này thỉnh thoảng vẫn xuất hiện.

"Sông chảy về một biển, biển rộng nhờ bao dung tất cả. Bậc hiền tài đến Nghi, ắt sẽ được trân trọng."

Nói vậy là hai vợ chồng họ hiện đang ở Nghi, vẫn đang tiếp tục ủ rượu, kiếm tiền cho tên hoàng đế gian thương này. Thu Khương phì cười, nói: "Vậy Di Thù thì sao? Nàng ta có tài gì?"

"Nàng ta á?" Hách Dịch ngoái đầu nhìn Di Thù hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, "Dù là mỹ nhân nhưng chẳng có tài cán gì. Trẫm cũng không biết tại sao thần dụ lại bảo nàng ta đến Nghi quốc."

"Ồ? Là ý của thần không phải ý của bệ hạ à?"

"Ba nước các ngươi đánh nhau vui như thế, Nghi đứng một bên xem kịch hay, bây giờ mỹ nhân này đến làm trẫm rất đau đầu."

Thu Khương không tin chữ nào nhưng cũng không vạch trần. Nàng từ tốn nói: "Thế bệ hạ trả Di Thù cho ta, há chẳng phải làm trái thần dụ?"

"Hả? Trẫm?" Hách Dịch nháy nháy mắt, cười khì khì nói, "Không phải là Yên vương cướp mất Di Thù, sau đó giao nàng ta cho ngươi để ngươi đưa về nước phục mệnh sao?"

Thu Khương ngẫm nghĩ rồi xem như chấp nhận lời nói này: "Yên vương quả là người tốt."

"Kính Yên vương bệ hạ phóng khoáng nhân từ." Hách Dịch giơ ly lên rồi tự cạn một hớp.

"Nghi vương và ngài ấy ngang hàng nhau, tất nhiên ngài cũng không muốn thua kém người khác."

"Có lý. Ngươi muốn trẫm làm gì?"

"Vu đang lùng sục chúng ta khắp thành, mong bệ hạ tạo điều kiện để bọn ta bình an rời đi."

"Trẫm, đến vì điều này." Hách Dịch đưa một thứ ra trước mặt nàng.

.

Cơ Thiện mở bừng mắt, sau đó hơi mơ hồ: Ta nhắm mắt ư? Nhắm từ khi nào? Không thể nào, rõ ràng ta vẫn luôn giữ tỉnh táo cơ mà...

Sau đó, nàng phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn: Nàng không phải đứng mà là nằm, nằm trên chiếc giường lông khổng tước mềm mại như mây.

Nàng nằm xuống lúc nào? Lúc nãy còn đứng sát vách tường mà...

Cơ Thiện lập tức ngồi dậy, xuống giường xông đến trước gương đồng, đánh giá mình. Trên ấn đường nàng xuất hiện một hình chiếc tai đỏ, y như biểu tượng của vu nữ Thính Thần Đài.

Đây là vu chú, nếu có hành động phản bội sẽ chịu sự nguyền rủa của thần mà mất mạng...

Cơ Thiện thử lau đi, quả nhiên không tẩy được. Nàng loạng choạng lùi lại một bước, sau đó nhìn thấy Thời Lộc Lộc trong gương.

Thời Lộc Lộc đang ngồi dưới cửa sổ khoá chặt, tấm bình phong che khuất ánh đèn, bóng tối muôn trùng bao phủ lấy người chàng.

Giờ khắc này chàng không giống thiếu niên được cứu ra từ bụng cá, cũng không giống đại tư vu tôn quý yêu dị, mà giống một linh hồn mỏi mệt, phải né tránh ánh sáng.

Thời Lộc Lộc ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của Cơ Thiện trong gương.

Trái tim Cơ Thiện nảy lên một nhịp.

Ánh mắt chàng có một khoảnh khắc rất xa lạ, lạnh lùng, tối tăm, vô cảm, nhưng rất nhanh chàng nhận ra nàng, giọng dịu dàng nói: "Qua đây."

Cơ Thiện không tự chủ mà bước về phía chàng.

Thời Lộc Lộc kéo tay nàng, để nàng ngồi xuống thảm. Cơ Thiện nhìn hoa văn trên thảm, thêu hình thiết tuyến mẫu đơn quấn trên nhánh cây.

"Có chỗ nào không khoẻ không?"

Cơ Thiện lắc lắc đầu, sau đó hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"

"Nghe."

"Nghe cái gì?"

Thời Lộc Lộc chỉ cửa sổ. Cơ Thiện áp tai lên cửa nhưng chẳng nghe thấy gì cả. Nếu có Hát Hát ở đây thì hay biết mấy, thính lực cùa nàng ấy chắc cũng không thua kém tên điên này.

"Ta không nghe được gì hết."

"Ừ. Ta cũng không nghe được." Thời Lộc Lộc mỉm cười.

Cơ Thiện lườm chàng, chàng bèn nắm tay nàng vuốt ve dịu dàng, nhẫn nại giải thích: "Chỉ có Phục Châu nghe được thần dụ. Thế nên ta đang đợi nàng ta nghe."

Cơ Thiện hiểu ra ngay. Sở dĩ phải khoá chặt cửa sổ là vì Phục Châu đang ở bên cạnh! Căn phòng kế bên không có cửa, chỉ có một cánh cửa sổ thông đến căn phòng bên này.

Tối tăm, tĩnh mịch.

Phục Châu nhốt Thời Lộc Lộc mười lăm năm như thế.

Nay, đến lượt Thời Lộc Lộc nhốt Phục Châu, và cả... nàng.

"Ta muốn xuống núi!"

"Được."

"Thật không?"

"Đợi thời cơ đến ta sẽ dẫn nàng cùng xuống núi."

Cơ Thiện nhíu mày, Thời Lộc Lộc giơ tay xoa xoa hàng mày của nàng, nhẹ nhàng nói: "Từ đây về sau, ta ở đâu nàng ở đó. Chúng ta như hình với bóng."

"Nếu như chia tách thì sao?"

Thời Lộc Lộc đáp: "Nàng có thể thử."

Cơ Thiện nghĩ: Ta nhất định phải thử!

Ngay lúc ấy, nét mặt Thời Lộc Lộc chợt thay đổi, chàng nhìn chằm chằm cửa sổ, lắng tai như nghe gì đó, sau đó, ánh mắt âm trầm, thâm sâu khó lường.

"Phục Châu nói rồi?"

"Ừ."

"Nàng ấy nói gì?"

"Nàng ta nói..." Thời Lộc Lộc nở một nụ cười xinh đẹp, "Hách Dịch phản bội thần."

.

Lá vàng nằm trên trường kỷ, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Bên trong lá vàng là một con Kỳ Dư ba đầu sáu đuôi, giống với biểu tượng trên xe ngựa, nhưng lần này là hàng thật, một lá vàng thật thụ.

Thu Khương cầm lá vàng lên.

"Treo nó trên xe ngựa, ngươi có thể tự do đi lại ở Nghi quốc, không ai dám tra xét."

"Vu cũng không dám?"

"Trừ phi nhận được thần dụ."

Thu Khương nhìn Hách Dịch mãi một lúc, nét mặt hơi sầu não.

Hách Dịch cười nói: "Nếu ngươi không tin, bây giờ có thể đi thử một vòng."

"Đương nhiên ta tin tác dụng của nó, nhưng cũng biết thứ tốt thế này, cái giá phải trả không rẻ. Ngài muốn gì?"

Hách Dịch vuốt ve vành ly rượu, nói: "Lần đầu tiên gặp cô nương mà như đã quen từ lâu..."

"Có gì nói thẳng đi Duyệt đế bệ hạ."

Hách Dịch thôi cười, bỏ ly rượu xuống, ngồi thẳng người dậy.

.

Cơ Thiện tò mò hỏi: "Tại sao?"

Nghi vương và vu có thể xem là một, vu công nhận sự thống trị của hắn, hắn mượn thế lực của vu giữ vững giang sơn, quan hệ cộng sinh rõ ràng, sao lại phản bội?

"Bởi vì ta." Thời Lộc Lộc nở nụ cười đáng yêu. Khi chàng cười như thế trông rất không hài hoà với trang phục đại tư vu trên người.

.

"Trong tứ quốc, Yên Bích Nghi Trình tứ đế, mỗi người mỗi phiền não riêng. Chương Hoa chịu sự khống chế của sĩ tộc, Di Thù bị Như Ý Môn thao túng, Chiêu Doãn có xuất thân thấp hèn, còn tiểu vương ta... chán chết vu tộc."

"Nhưng vu chọn ngài làm vua."

"Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn ta."

"Huynh trưởng Trạch Sinh của ngài..."

"Chết dưới tay Phục Châu."

Thu Khương nhíu mày nói: "Không phải ngài và nàng ta thương lượng với nhau sao?"

"Ngươi có tin trên đời này có người không hề muốn làm hoàng đế không." Hách Dịch cười gượng, chỉ mình nói, "Trước mặt ngươi đây chính là một người như thế."

Thu Khương đánh giá hắn. Hách Dịch là người như thế nào? Hỏi người qua đường câu này, câu trả lời nhận được sẽ là: Hách Dịch, quân vương đời thứ mười chín của Nghi quốc, thuở niên thiếu ham chơi, thích uống rượu, uống liền mười chén không say. Giỏi buôn bán, lười chính sự, tính cách rõ ràng, rộng lượng, có thể qua lại giao lưu với các tiểu thương. Được xưng là Duyệt đế.

Hắn là một hoàng đế rất không nghiêm túc.

Hắn không màng triều chính, thường xuyên chơi trò mất tích. Ba thừa tướng phục trách xử lý triều chính, chuyện ba người không quyết định được thì đi hỏi đại tư vu. Mười mấy năm qua, Nghi quốc vẫn duy trì sự phồn thịnh một cách khó ngờ như thế.

Nhưng là Thất Nhi của Như Ý Môn, Thu Khương biết nhiều hơn người khác.

Hách Dịch mười lăm tuổi đăng cơ, mượn tay Phục Châu lật đổ tất cả lão thần tiền triều, nuôi dưỡng thế lực mới của mình, thao túng ba người Trương Đốc, Tiển Thành Phong và Mục Thông kiểm soát triều cục, còn mình đứng sau chỉ huy. Một tay duy trì thế cân bằng đúng thực điêu luyện.

Phải biết rằng hắn không giống Chương Hoa từ nhỏ đã được nuôi dạy như thái tử, cũng không có danh thần như Phong Nhạc Thiên phò trợ, dùng bản lĩnh của bản thân trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã trụ vững giang sơn, còn có thời gian ăn chơi, đúng là hiếm thấy.

Hắn không mê bướm, cũng không thích nữ sắc, bây giờ đến cả vu thần cũng không tin. Phân tích một người phải bắt đầu từ nhược điểm của đối phương. Thu Khương đánh giá Hách Dịch gần ngay trước mắt, nhưng nàng phát hiện hắn không có nhược điểm.

Còn việc thích uống rượu, mặc dù hắn biểu hiện là mình rất thích rượu nhưng nếu không say thì không phải chân ái.

Người thật lòng thích rượu, thích vì một chữ "say".

Người chỉ uống mà không say thì chỉ là nguỵ trang.

Thu Khương hỏi thẳng: "Ngài không muốn làm hoàng đế thì muốn làm gì?"

"Đào Chu quy ngũ hồ (*), ước nguyện của ta."

(*) Quẻ số 50 trong Xăm Quan  m. Đào Chu là Đào Chu Công Phạm Lãi, ông hành nghề buôn bán rất thành công, sản nghiệp trải khắp năm châu bốn bể. Ngụ ý của quẻ này là nên đi ra ngoài phát triển s nghiệp.

"Đào Chu có tiền, bệ hạ cũng có. Vậy hẳn là còn thiếu một mỹ nhân."

Hách Dịch mỉm cười. Tuy hắn vẫn cười thoải mái như trước nhưng lần này Thu Khương biết mình nói đến điểm mấu chốt rồi.

.

"Thế ngươi làm gì?"

"Hách Dịch chần chừ không chịu đại hôn, trên dưới Nghi quốc từ đại thần đến dân chúng đều nóng ruột thay hắn, thế là hắn giả vờ giả vịt lên Thính Thần Đài để Phục Châu hỏi vu thần nhân duyên của hắn ở đâu."

"Phục Châu hỏi rồi à?"

"Hỏi rồi."

"Có câu trả lời thật?"

"Thần đáp một chữ, bích."

Hàng mi của Cơ Thiện run run.

"Thế là các đại thần thi nhau tìm xem tiểu thư nhà nào trong tên có chữ Bích, hoặc là nhà nào có bảo ngọc tổ truyền... Bận bịu lâu thật lâu, sau này mới biết bích là chỉ Bích quốc. Nhân duyên của Hách Dịch ở Bích quốc."

Thân là đại tiểu thư của Cơ gia, quý tần của Bích quốc, tỷ tỷ thân tín của Bích vương và một số lý do khác, Cơ Thiện biết được rất nhiều bí mật. Trong đó bao gồm Khương hoàng hậu năm xưa thích Cơ Anh như thế nào, bị ép vào cung ra sao, sau này tự đề cử mình trước mặt Chiêu Doãn, được ban thân phận dược nữ đi sứ Trình quốc, trên đường đi cứu một người lên thuyền, người đó chính là Hách Dịch.

Vu thuật ngu muội, đến Thời Lộc Lộc cũng nói là thứ giả thần giả quỷ, nhưng suốt chặng đường qua, những gì được nghe được thấy, tự thân trải nghiệm lại quỷ dị như thật.

"Hách Dịch thích Khương Trầm Ngư thật à?"

"Là giả."

"Sao cơ?"

"Thần dụ là giả." Thời Lộc Lộc thong thả nói, "Một chữ bích là để dụ hắn đi Bích quốc, sau đó tung tin ra cho Chiêu Doãn, để Chiêu Doãn thừa cơ ám sát hắn."

Cơ Thiện híp híp mắt nói: "Là ngươi làm sao?"

"Phải."

"Không phải ngươi bị nhốt sao? Làm bằng cách nào?"

Thời Lộc Lộc nhìn nàng, Cơ Thiện không nhượng bộ, nàng bước lên một bước, nhìn chàng nói: "Ngươi không tin ta lẽ nào cũng không tin tình cổ mình tự trồng ư? Trả lời ta, ngươi làm bằng cách nào?"

Thời Lộc Lộc giơ tay xoa nhẹ tóc nàng nói: "Mẹ ta A Nguyệt vốn dĩ được chọn là đại tư vu đời sau. Mười mất năm đủ để bà ấy chuẩn bị thay thế Phục Cực, bồi dưỡng được một tốp thuộc hạ một lòng một dạ."

"Sau khi bà ấy chết, đám người đó... theo ngươi?"

Thời Lộc Lộc gật đầu.

"Có những ai?"

Thời Lộc Lộc mỉm cười đáp: "Nàng chỉ mới gặp một người, Thiến Sắc."

.

"Vị mỹ nhân bệ hạ nhìn trúng đó e là không dễ có được." Lúc nói lời này, Thu Khương cảm thấy hơi kiêu ngạo: biết bao người điên đảo vì cô nương đó, nhưng nàng ấy chỉ thích một mình đệ. Nàng ấy chỉ thích đệ thôi A Anh à...

Hách Dịch mỉm cười nói: "Bởi vì rất khó nên trái lại rất thích."

Đúng thật. Thân là đế vương, muốn gì có nấy, dễ dàng có được trái lại nhàm chán. Hắn muốn một người thân phận cao quý, trái tim còn thuộc về người khác như Khương Trầm Ngư, thế mới quý giá.

"Thế là bệ hạ muốn dùng Di Thù đổi lấy Khương Trầm Ngư? E là ta lực bất tòng tâm."

"Tại sao không thể?" Hách Dịch chớp chớp mắt nói: "Nàng ấy là hoàng hậu, ngươi là quý tần. Nàng ấy có Khương thị, ngươi có Cơ gia. Nàng ấy có Tiết Thái, ngươi có ta, Di Phi và Phong Tiểu Nhã... Nghĩ thế nào cũng thấy phần thắng của ngươi lớn hơn."

Thu Khương ra chiều động lòng.

"Bích quốc thuộc về ngươi, mỹ nhân về ta. Ai nấy đều vui, thiên hạ thái bình. Rất tốt mà phải không?"

Thu Khương ngẩng đầu, chân thành nhìn Hách Dịch nói: "Chỉ có một điểm không tốt."

"Điểm nào?"

"Duyệt đế không vui, thật khiến người ta... thất vọng." Nói rồi, Thu Khương cầm cả vò rượu lên tạt lên mặt Hách Dịch.

Trường bào đỏ dính bẩn chất rượu.

.

Cơ Thiện nghĩ, câu trả lời này thật ngoài dự liệu.

Nhưng mà, như vậy có thể giải thích vì sao Thiến Sắc có vu độc, còn biết chỉ còn lại lọ thuốc giải cuối cùng. Nàng ta có nội ứng ở Thính Thần Đài, mà nội ứng đó chính là Thời Lộc Lộc.

Có điều, Thiến Sắc rõ ràng là đệ tử Như Ý Môn sao lại thành thuộc hạ của A Nguyệt rồi?

"A Thiện, có phải nàng muốn hỏi vì sao ta giả dạng Phục Châu đi phá hoại hôn sự của nàng ta và Phong Tiểu Nhã không?" Thời Lộc Lộc nghịch ngợm tóc nàng, tươi cười nhìn nàng, "Bởi vì... nàng đấy."

"Ta?"

"Nàng thích Phong Tiểu Nhã, không muốn hắn thành thân với người khác có phải không?"

Cơ Thiện ngẩn người.

Thời Lộc Lộc lộ ra biểu cảm nịnh nọt quen thuộc, "Thế nên ta giúp nàng phá hoại nó, để hắn cưới không thành."

"Hình như ngươi nhầm lẫn cái gì rồi, ta không thích Phong Tiểu Nhã."

"Nàng thích hắn, ta không hề để bụng."

"Nhưng mà ta thật sự không có thích hắn..." Vừa nói đến đây, trái tim Cơ Thiện nhói lên một cái như bị chuỷ thủ đâm một nhát vào tim.

Thời Lộc Lộc cầm lọn tóc nàng quẹt quẹt mũi nàng, nói: "Trúng tình cổ không thể nói dối người yêu đâu, đồ lừa đảo."

Mặt Cơ Thiện tái mét.

Thời Lộc Lộc xoa mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta nói rồi, ta không quan tâm nàng thích ai, dẫu sao từ giờ về sau, nàng chỉ có thể thích ta thôi."

Cơ Thiện ôm ngực, ngoài cảm giác đau đớn thì nhiều hơn hết là khó tin. Nàng không dám tin trên đời thật sự có thứ cổ thuật đáng sợ thế này, càng không dám tin vu thuật đó nói với nàng rằng nàng thích Phong Tiểu Nhã!

Thứ này không phải nên dùng cho Cơ Hốt mới đúng sao?

.

"Ngươi điên rồi hả?" Hách Dịch ngồi dưới đất, khó tin trừng mắt nhìn Thu Khương, càng không dám tin Thu Khương không những tạt rượu lên người hắn còn hạ độc trong rượu. Bây giờ cả người hắn không có tí sức lực.

"Kẻ điên là ngài đấy bệ hạ. Không những vọng tưởng muốn có được hoàng hậu Bích quốc mà còn dám đơn độc đến gặp ta." Thu Khương khom người xuống, "Ta là Như Ý phu nhân đấy."

Ánh mắt Hách Dịch lấp lánh, không đáp.

Thu Khương búng tay một cái, Chu Long bước vào. "Dẫn theo ngài ấy và Di Thù."

"Vâng!"

Chu Long vác Hách Dịch lên vai rồi kẹp Di Thù dưới tay.

Hách Dịch bị vác lên như cọng bún, thở dài nói: "Giờ là đi đâu đây?"

"Tiễn bệ hạ về cung."

"Các ngươi không xuất thành à?"

"Ta suy nghĩ một hồi, đường về xa xôi sợ có biến cố, vẫn nên là ở trong cung của bệ hạ mấy hôm, đợi Tiết Thái bọn họ đến rồi tính sau."

Hách Dịch mừng rỡ nói: "Tiết Thái đến hả? Thế Trầm Ngư có đến không?"

"Lắm lời quá." Thu Khương nói. Chu Long lập tức hiểu ý, đập một phát lên cổ Hách Dịch, đánh ngất hắn.

.

Cơ Thiện nắm lấy tay Thời Lộc Lộc run run hỏi: "Còn phải đau bao lâu nữa?"

Thời Lộc Lộc cười cười, đếm: "Ba, hai, một." Đếm đến một, cơn đau biến mất.

Cơ Thiện ngỡ ngàng nhìn Thời Lộc Lộc, hỏi: "Là ngươi thao túng ta đấy à?!"

"Lần đầu phát tác chỉ đau ba hơi, lần sau chín hơi, lần sau nữa tám mươi mốt hơi... Cứ thế nhân lên. Thế nên, A Thiện à đừng nói dối nữa."

"Nếu ngươi nói dối thì sao?"

"Cũng vậy. Rất công bằng đúng không?"

Công bằng con khỉ! Ngươi vốn dĩ không nói dối kia mà! Còn ta... Cơ Thiện tuyệt vọng.

Thời Lộc Lộc cười vui vẻ hơn.

"Từ đây về sau, đau khổ vui sướng của nàng đều có liên quan đến ta." Chàng thâm tình nói, "A Thiện, chúng ta quả là một đôi trời sinh."

Cơ Thiện thất thần một lúc rồi phụ hoạ: "Phải. Chúng ta là một đôi trời sinh."

Thời Lộc Lộc giơ tay kéo nàng vào lòng, thế là bóng tối nặng nề nuốt chửng lấy người nàng.

.

Hát Hát bừng tỉnh khỏi cơn mơ, bỗng hét lên một tiếng.

Ba người còn lại cũng giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy đến: "Sao thế? Hát Hát đừng sợ, đừng sợ, có bọn tỷ đây..."

"Thiện tỷ..." Mắt Hát Hát ươn ướt, nhìn chằm chằm xuống đất, "Thiện tỷ bị ăn mất rồi. Con quái vật miệng to nuốt chửng tỷ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net