Chapter 1523. Nghĩ lại thì ta sai rồi. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“.... Ngươi vừa nói gì?”
Lời nói này không chỉ đơn thuần thể hiện sự ngạc nhiên và hỏi lại.
Điều vừa nghe thấy hoang đường tới mức Pháp Chỉnh hoàn toàn không thể hiểu được nên hỏi lại.
Ngay cả đó là nội dung đơn giản tới mức chỉ vài lời nói cũng đủ nắm bắt được ý nghĩa bên trong nhưng Phương Trượng Thiếu Lâm vẫn hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Thực sự là việc hiếm xảy ra, nhưng thực ra cũng đáng để ông ta phản ứng như vậy. Vì ngay cả người truyền tin tức này cũng phải nghi ngờ lỗ tai của mình nhiều lần.
“Thiếu....... Thiếu Lâm đã can thiệp....... vào nội loạn của Cái Bang....”
“Thiếu Lâm ư?”
Pháp Chỉnh không thể giấu nổi vẻ hoang mang.
“Đó là tin đồn nhảm gì vậy? Chúng ta đang hiên ngang đứng đây, vậy làm sao mà Thiếu Lâm có thể can thiệp vào việc đã xảy ra ở thành Khai Phong được chứ!”
“Chuyện đó....”
Pháp Giới ngập ngừng và lắp bắp như thể khó nói. Cuối cùng, Pháp Chỉnh nóng ruột nổi cơn tam bành.
“Có miệng thì nói đi chứ! Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Phương Trượng....... Chuyện đó, có vẻ như những người ở Tung Sơn đã hành động.”


Trong khoảnh khắc đó, Pháp Chỉnh đã dừng mọi động tác. Giống như một người vừa bất ngờ bị tạt gáo nước đá vào người vậy.
“Tuệ Phỏng?”
“....... Vâng”
“Có nghĩa là đứa trẻ đó có liên quan đến việc của Cái Bang ư?”
“Nhìn tình hình thì có vẻ là đúng như vậy....?
“Bằng cách nào?
“....... Phương Trượng”.
Gương mặt của Pháp Chỉnh méo mó. Ông ta nhanh chóng bùng nổ trong cơn giận dữ. Không chỉ mặt, mà cả đầu ông ta cũng đỏ phừng phừng, hét lên.
“Tên tiểu tử đó chỉ là đệ tử đời thứ nhất! Vậy mà dám dẫn cả những người khác trong sư môn đi can thiệp vào việc của môn phái khác! Dù không có lệnh của ta! Tự ý điều khiển Thiếu Lâm! Tiểu tử đó á?”
Pháp Chỉnh nổi giận với khí thế khủng khiếp, nên Pháp Giới mặt mày tái mét không dám nói lời nào.
“Làm sao! Sao có thể có chuyện như thế này? Giới luật ngàn năm của Thiếu Lâm vẫn còn nguyên! Rốt cuộc là hắn suy nghĩ gì mà lại gây ra chuyện vô lý như vậy!”
Đó là việc chưa từng xảy ra trong lịch sử dài hàng ngàn năm của Thiếu Lâm.
Ngay cả khi Tuệ Phỏng lần đầu tiên chống lại mệnh lệnh và rời khỏi Trường Giang, Pháp Chỉnh cũng đã không trừng phạt hắn ta. Tuy lúc đầu, cơn giận bùng lên, nhưng ông ta đã nghĩ rằng dù sao thì cũng khó xử.
Ngay cả khi những võ tăng khác đi theo Tuệ Phỏng và không nghe theo ý của Pháp Chỉnh, ông ta cũng vẫn hiểu được. Vì họ cho rằng con đường mà bản thân đang đi không phải là con đường của Phật tử.
Nhưng trường hợp này thì khác.
Mọi việc trên đời đều có ranh giới, có luật lệ nhất định phải tuân thủ.
Sự việc lần này chẳng phải là hành động vứt bỏ tất cả các đường ranh giới và luật lệ đó sao?
“....... Là sự thật ư?”
“........................”
“Ta hỏi là có chắc chắn như vậy không?”.
Ngay khi Pháp Chỉnh đập bàn cái rầm, Pháp Giới thở dài một hơn và nói.
“.... Vừa có tin truyền từ Tung Sơn đến ạ”.
“Tin gì?”
Khi Pháp Chỉnh đanh mặt hỏi lại, Pháp Giới đành miễn cưỡng trả lời.
“Tuệ Phỏng đã tự mình vào Sám Hối Động để chịu trách nhiệm cho tất cả những việc này. Khi nào Phương Trượng về, sẽ thỉnh tội....”
Răng rắc!
Tiếng nghiến răng của Pháp Chỉnh vang lên khủng khiếp.
Bình thường, Pháp Giới sẽ cố gắng trấn tĩnh ông ta lại, nhưng lần này thì không dám mở lời.
Ở lập trường của Pháp Chỉnh, việc lần này chẳng khác nào phản nghịch. Pháp Giới hiểu rõ điều này thì sao có thể mở miệng khuyên ông ta bình tĩnh được chứ.
“Phương Trượng....... định làm gì Tuệ Phỏng.......”

“Còn phải hỏi ư?”
Pháp Chỉnh hét lớn, hai mắt nổi đầy tơ máu.
“Phế bỏ đan điền, đoạn gân mạch và trục xuất khỏi Thiếu Lâm!”
“Phương....... Phương Trượng!”
Pháp Giới kinh hoàng, bỗng vô thức cao giọng.
Có lẽ khi ai đó hỏi về vụ việc lần này, họ phải nói dối rằng tất cả những việc này đều là ý của Pháp Chỉnh
Thật sự hoang mang. Rốt cuộc thì phải giải quyết vấn đề này từ đâu và như thế nào!
“Cử người về bổn môn. Hãy chuyển lời rằng từ bây giờ ai dám rời khỏi bổn môn khi chưa được sự cho phép của ta, thì sẽ bị trục xuất.”
“Đệ sẽ làm như vậy.”
Pháp Chỉnh buộc phải bình tĩnh lại bằng cách hít thở thật sâu, rồi chỉnh lại giọng nói và hỏi.
“Cái Bang như thế nào rồi?”
“Có vẻ phía Bang Chủ đã trấn áp được cuộc nổi loạn.”
Đó là kết quả hiển nhiên. Nếu Hoa Sơn, và đến cả các võ tăng Thiếu Lâm cùng tham chiến dưới sự dẫn dắt của Tuệ Phỏng thì kết quả ra sao chẳng phải đã quá rõ ràng ư?
Bây giờ Pháp Chỉnh không hỏi để nghe câu trả lời hiển nhiên như vậy.
“Vậy thì sao?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra từ gương mặt của Pháp Giới.
“Chuyện đó....... Hình như Phong Ảnh Thần Xảo Bang Chủ đang định nhường lại vị trí để chịu trách nhiệm cho việc lần này ạ.”
“Nhường vị trí? Trong tình hình này ư? Sắp chiến tranh với Tà Bá Liên đến nơi rồi mà đổi Bang Chủ á?”
“Vâng, đệ nghe nói vậy.......”
“....... Hơ.”
Pháp Chỉnh cảm thấy hoàn toàn nản lòng.
“Sao? Nặng quá à?”
Nhưng Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm vào Pháp Giới bằng ánh mắt sắc lẹm...
“Hãy trả lời xem. Đệ có nghĩ rằng hình phạt của ta là quá nặng với tội đã phạm giới luật của Thiếu Lâm không?”
“Sao lại quá nặng chứ ạ? Hình phạt duy nhất xứng đáng với tội khi sư diệt tổ chính là phế bỏ đan điền ạ”.
“Vậy thì?”
“Tuy nhiên, Phương....... Phương Trượng....... trong lịch sử Thiếu Lâm, chưa từng có trường hợp nào lôi người đang ở trong Sám Hối Động ra ngoài cả. Hơn nữa....... việc trục xuất và phế bỏ đan điền nhất định phải thực hiện trước sự giám sát của Phương Trượng đương nhiệm.”
Pháp Chỉnh cắn chặt môi.


Điều này có nghĩa là muốn trục xuất Tuệ Phỏng thì Pháp Chỉnh phải về Tung Sơn. Nhưng  bây giờ ông ta không thể rời khỏi Hồ Bắc.
Pháp Giới quan sát ánh mắt Pháp Chỉnh và lại mở miệng.
“Và....... Phương Trượng.”
“Ta biết”
Pháp Chỉnh ngắt lời và cắn môi như thể không có gì để nghe thêm. Nộ khí liên tục phun trào, nhưng lý trí được tôi luyện triệt để đã giúp ông ta chiến thắng cảm xúc, và đối diện với hiện thực.
“Nếu làm như vậy, sẽ chẳng khác nào là cho cả thiên hạ biết rằng trong Thiếu Lâm có kẻ chống lại mệnh lệnh của ta.”
“....... Vâng, thưa Phương Trượng. Đệ xin lỗi, nhưng....... đúng là thế ạ”.
Pháp Chỉnh cố gắng trấn tĩnh tâm trí bằng cách cắn chặt môi.
Tất nhiên thể diện của ông ta không quan trọng. Tuy nhiên, nếu thể diện của ông ta bị tổn hại thì vị thế của Thiếu Lâm cũng sẽ bị lung lay.
Hơn nữa, bây giờ tuyệt đối không được để đánh mất vị thế đó.
“Tên đó nghĩ được đến những điều này..........”
“Đệ không nghĩ vậy. Tuệ Phỏng vốn dĩ không phải là người tính toán nhanh nhạy đến vậy mà.”
“Không!”
“Vâng?”
“Như đệ đã nói, Tuệ Phỏng không phải kẻ có tốc độ tính toán nhanh. Đệ nghĩ một kẻ như vậy có tự hành động đi đến Khai Phong không?”
Pháp Giới khẽ thở dài. Phải đến lúc đó ông ta mới hiểu ý Pháp Chỉnh nói. Pháp Chỉnh nói như khạc ra một cách thô bạo.
“Đúng vậy! Có nghĩa là có người đã xúi giục hắn ta!”
Không nhất thiết phải nói ra người đó là ai.
Sự việc đã trở nên đau đầu. Ở lập trường của Thiếu Lâm, dù đã gặp phải chuyện hoang đường đến thế này, nhưng họ vẫn phải nín thở để che giấu không cho việc đó lộ ra ngoài.
Rốt cuộc thì mọi người nghĩ tình hình hiện tại là như thế nào? Đầu óc ông ta gần như tê liệt.
“Vậy thì....... Bang Chủ kế nhiệm là ai?”
“Trước tiên đang đề cập đến Hồng Đại Quang ạ.”
“.... Nếu là Hồng Đại Quang?”
“Vâng, là một nhân vật trước đây đã từng là Phân Đà Chủ Phân Đà Lạc Dương, người được gọi là Lạc Dương Quái Khất (洛陽怪乞) ạ. Có thời gian hắn ta đã được thế nhân đồn thổi là ứng cử viên Hậu Cái....”
Pháp Chỉnh nghe Pháp Giới báo cáo, gương mặt dần dần trở nên cứng đờ.
Ông ta lẩm bẩm trong bụng mấy lần. Hồng Đại Quang, Hồng Đại Quang. Rõ ràng ông ta đã nghe cái tên đó ở đâu rồi.
“Có khi nào là người đó?”
“Vâng.......”
Đây là lý do tại sao Pháp Giới đổ mồ hôi lạnh. Ông ta ngập ngừng đưa ra câu trả lời một cách khó khăn.
“Hiện tại, với tư cách là Phân Đà Chủ Phân Đà Hoa  m, đó là người thân Hoa Sơn tiêu biểu nhất trong nội bộ Cái Bang.”
Pháp Chỉnh choáng váng trong giây lát, rồi nhắm mắt lại.
“Cuối cùng thì....”
Thật là nực cười.
Khi Tuệ Phỏng gây ra những hành động không thể chấp nhận, nộ khí của ông ta đã vụt lên tận trời xanh, nhưng không ta không giận vì hành động đó đã góp phần vào việc Cái Bang quay về phía Thiên Hữu Minh.
Vì trong lòng ông ta đã dự đoán trước được rồi.
‘Người đó’ không lý nào lại bỏ lỡ cơ hội này.
Không....... không thể nói là khi Hoa Sơn đến Khai Phong, tình cờ gặp chuyện này nên may mắn có cơ hội này được. Mà ngay từ đầu họ đã lên kế hoạch như vậy rồi. Nếu không phải như vậy, thì những người đang bận rộn tới tối tăm mặt mũi vì xây dựng Hoa  m như họ sao lại tự nhiên xuất hiện ở Khai Phong chứ.
Cuối cùng ông ta đã cười nhạt.
“Hơ hơ.”
“Phương Trượng....”
“Hãy cử người đến Cái Bang. Không, đệ trực tiếp đến đó một chuyến đi.”
“Vâng?”
“Chúng ta phải ngăn cản Cái Bang đứng về phía Thiên Hữu Minh. Nếu không có họ, chúng ta sẽ trở thành những kẻ mù lòa.”
“Phương Trượng. Nhưng thực tế thì....”
“Thực tế?”
Pháp Chỉnh trợn ngược mắt. Nộ khí mới lắng dịu được một chút trong phút chốc lại tăng vọt.
“Hoa Sơn can thiệp vào Cái Bang và biến con rối của bọn chúng thành Bang Chủ là việc thực tế sao?”
Nghe lời nói này, Pháp Chỉnh cũng đành phải ngậm chặt miệng như một con sò.
Ai có thể tưởng tượng được điều này sẽ xảy ra chứ? Lại trong tình hình mà Tà Bá Liên đang dí con dao găm vào dưới cằm của Giang Bắc.
“Hãy ngăn chặn bằng mọi giá. Dù là cầu xin, đe dọa hay bằng bất cứ cách nào! Nếu điều đó không được, ít nhất cũng phải nhận được cam kết từ Tân Bang Chủ rằng sẽ không cắt đứt hỗ trợ cho Cửu Phái Nhất Bang!”
Pháp Giới cúi sâu đầu xuống, vẻ mặt tối sầm.
“.... A Di Đà Phật.”
Pháp Chỉnh niệm Phật mấy lần như thể để trấn tĩnh lại, rồi tiếp tục.
“Cái Bang cũng không thể cắt đứt quan hệ với chúng ta ngay lập tức. Người ngồi lên vị trí Tân Bang Chủ còn trẻ nên sẽ thiếu kinh nghiệm, bởi vậy dù hắn có muốn như thế thì các trưởng lão cũng không để yên đâu “.
“Chắc chắn.......”
“Dù đến một lúc nào đó họ sẽ cắt đứt quan hệ với chúng ta, nhưng không phải bây giờ. Dù chúng ta không thể ngăn chặn được những thứ Thiên Hữu Minh sẽ nhận được, thì cũng phải giảm thiểu tối đa những gì chúng ta bị mất. Đệ hiểu ta nói gì không?”.
“....... Đệ sẽ cố gắng hết sức”.
Càng nghĩ càng nản lòng, Pháp Chỉnh bật cười như mất trí.
Ông ta không thể tưởng tượng được việc Cái Bang chứ không phải nơi nào khác bị nhắm vào lúc này. Ông ta tò mò không biết rốt cuộc trong đầu kẻ đó nghĩ gì.
Nếu hỏi rằng ông ta có tiếp nhận chuyện này như là một lời tuyên chiến của Thiên Hữu Minh không, thì câu trả lời là không.
Bây giờ không còn gì để bàn luận về mối quan hệ bế tắc đó nữa. Sự việc lần này chẳng làm thay đổi điều gì. Vốn dĩ từ lâu mối quan hệ giữa Cửu Phái Nhất Bang và Thiên Hữu Minh đã vượt qua một con sông không thể quay trở lại.
Nếu hỏi Pháp Chỉnh có chấp nhận mối quan hệ không tốt đẹp như vậy không, câu trả lời vẫn là không.
Nếu Thiếu Lâm không tham chiến vào việc lần này, thì dù Thiên Hữu Minh có xuất sắc đến đâu, mọi việc cũng không thể diễn ra như vậy. Tại thời điểm đó, làm gì có ai dự đoán được rằng những kẻ còn lại ở Tung Sơn lại hành động khi không có sự cho phép của Phương Trượng chứ.
Cuối cùng là Thiếu Lâm. Đúng vậy, là Thiếu Lâm.
Pháp Chỉnh đã tạo ra những người chống đối trong chính Thiếu Lâm, và ông ta đã không giải quyết triệt để được chuyện đó nên mới dẫn tới sự việc này, như hiệu ứng núi tuyết lở.
“....... Thật nực cười.”
“Phương Trượng.......”
“Bây giờ chắc hắn ta đang được tiếp đón nồng nhiệt như một vị anh hùng tại Hoa  m.”
Pháp Chỉnh nhắm chặt mắt lại. Trong đầu ông ta vẽ ra hình ảnh Thanh Minh đang phá lên cười.
‘Hoa Sơn Kiếm Hiệp.......?’
Trên mu bàn tay đang cầm tràng hạt của của Pháp Chỉnh, nổi lên những đường gân xanh thẫm.
Tuy nhiên, khác với dự đoán của Pháp Chỉnh, Thanh Minh không nhận được sự chào đón và khen ngợi.
“Giơ tay cho đàng hoàng vào!”
Trái lại, hắn còn đang phải đứng chịu phạt với một bên mắt tím bầm.
Đứng trước mặt hắn là ba người đã biến thành Tam Thần Tướng (三神將) của Địa Ngục, đang nghiến răng kèn kẹt.
“Một tên tiểu tử Hoa Sơn lại vận y phục Tông Nam?”
Hai mắt của Huyền Thương ngùn ngụt ngọn lửa địa ngục.
“Giả mạo Tông Nam? Tông Nam ư? Không phải nơi khác mà là Tông Nam?”
Dù có giết người cũng vẫn phải hỏi nguyên cớ, dù có làm sập nhà cũng vẫn xem xét lý lẽ, đó chính là giang hồ.
Tuy nhiên, việc mặc y phục của môn phái khác sống ngay ở ngọn núi bên cạnh là một tội lỗi dù có bị đánh chết cũng không có gì để nói.
Phải làm sao đây? Lý lẽ của giang hồ là vậy đó.
“Cũng có thể mặc y phục của Tông Nam.”
Huyền Tông quả nhiên khác với những người khác.
Ông ta không phải là người quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế này. Tuy ông ta cũng đầy lòng kiêu hãnh về Hoa Sơn, nhưng ông ta coi sự an toàn của đệ tử là trên hết.


“Nhưng các con mặc cái đó và đột nhập vào thành Khai Phong? Đánh nhau với các trưởng lão ư?”
Từ miệng của Huyền Tông như thét ra lửa.
Sau khi Huyền Thương trách mắng, lại thêm cả lời nói của Huyền Tông, các đệ tử Hoa Sơn đứng im không dám nhúc nhích.
Và.... còn cánh cửa ải cuối cùng.
“....... Thổi bay tất cả ngân phiếu?”
Sự phẫn nộ của người đứng sau cùng là kinh khủng nhất.
Huyền Linh rống lên từ dưới địa ngục như thể bị ác quỷ ám vậy.
“Nếu đã lôi kéo được một nơi như Cái Bang, thì không chỉ thông tin, mà phải nhận phí gia nhập trước chứ? Gì cơ? Khi Tổng Đà sụp đổ, hiện vật và ngân phiếu bay sạch nên họ trở thành ăn mày thật sự.”
“........................”
“Không thế thì cũng đang thiếu tiền sắp chết rồi đây, vậy mà còn kéo theo chục vạn tên ăn mày về? Tiền đâu? Tiền thì sao? Các con kiếm được tiền hả?”
“Huyền Linh à, chuyện này có hơi.......”
“Xin Minh Chủ đứng yên! Làm gì có việc gì quan trọng hơn việc này chứ?”
“Ờ.... ờ.... Ừ, đúng vậy. Dù sao thì mấy đứa này!”
“Cái thằng này!”
“Đồ chết tiệt!”
Tiếng la mắng xối xả từ tứ phía, linh hồn Thanh Minh đang dần dần bay ra khỏi miệng.
Những giọng nói nghe được ở thành Khai Phong văng vẳng mơ hồ và ấm áp bên tai.
“Kiếm Tôn đại nhân.”
“Là Kiếm Tôn đại nhân.”
Ôi, lẽ ra bổn tôn không nên về Hoa Sơn, cứ tiếp tục ở lại với đám ăn mày..................
Ôi trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC