Chapter 1538. Sẽ không sao đâu. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên sỏi nhỏ vô tội bay vụt lên không trung và rơi xuống dòng suối đang róc rách chảy.
Tõm.
Hòn sỏi rơi xuống giữa dòng nước và chìm ngay xuống đáy. Vì nó cũng chẳng khác gì những hòn sỏi ở dưới đó nên không thể tìm lại được nữa.
“Khốn nạn......”
Chiêu Kiệt khẽ chửi thề rồi lại nhặt viên khác ném xuống nước. Hòn đá tự do bay vọt lên cao rồi lại rơi xuống nước và chìm sâu.
“Sư thúc nói gì?”
“Tự liệu mà làm.”
“Sư thúc á?”
“Đúng vậy.”
Đường Tiểu Tiểu nhìn Chiêu Kiệt hoài nghi. Chính miệng Bạch Thiên nói ra lời ‘tự liệu mà làm’ ư?
‘Bạch Thiên sư thúc ư?’


Thật khó tin. Một người nổi tiếng luôn hay cằn nhằn lại ngoảnh mặt làm ngơ trong tình huống này sao? Nếu là Bạch Thiên mà nàng ta biết thì dù có phải túm cổ áo của hai người kia hay đánh cho vài trận thì cũng sẽ bắt họ hòa giải bằng mọi giá.......
Đường Tiểu Tiểu liếc nhìn Chiêu Kiệt.
Đây là điều không thể tin, nhưng cũng không thể không tin. Vì nếu hỏi Chiêu Kiệt có phải là người đáng tin cậy không thì nàng sẽ trả lời ngay rằng tuyệt đối không phải, nhưng dù câu hỏi là hắn có phải người nói dối không, câu trả lời vẫn là ‘không phải’.
Lý do Đường Tiểu Tiểu liếc nhìn Chiêu Kiệt không phải vì nghi ngờ lời nói của Bạch Thiên mà hắn vừa thuật lại. Mà do biểu cảm của Chiêu Kiệt khi thuật lại lời nói ấy.
“Có chuyện gì vậy, sư huynh?”
“.... Chuyện gì là sao?”
“Biểu cảm của sư huynh không vui?”
“Tình hình này thì sao vui cho được?”
“Hình như không phải chỉ vì chuyện này?”
Lời nói chọc đúng chỗ khiến Chiêu Kiệt ngậm chặt miệng.
“Nếu không có ta thì con định tính sao?”
Hắn đã không thể trả lời bất cứ điều gì.
Thật sự hắn không thể hé môi được. Tất cả những gì hắn có thể làm là ngậm chặt miệng và nhìn chằm chằm Bạch Thiên rồi quay người đi sau khi nghe được lời đuổi khách lạnh lùng.
‘Chết tiệt.’
Tính gì mà tính chứ. Hỏi về chuyện mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến thì làm sao hắn có đáp án được?
Vốn dĩ việc đó đâu phải vai trò của Chiêu Kiệt. Việc khổ tâm suy nghĩ và đối phó với những việc sắp diễn ra, và tìm ra con đường đi mới chẳng phải là vai trò của Thanh Minh, Bạch Thiên và Nhuận Tông sao?
Chiêu Kiệt chỉ cần chăm chỉ chiến đấu theo phán đoán của họ thôi mà? Vậy mà giờ tự nhiên lại nói với hắn như vậy.
“Sư huynh.”
Nghe thấy tiếng gọi, Chiêu Kiệt quay lại nhìn Đường Tiểu Tiểu. Nàng đang im lặng chăm chú nhìn hắn với vẻ mặt đanh lại lạnh băng.
Trong khoảnh khắc, Chiêu Kiệt bỗng cảm thấy thôi thúc muốn thổ lộ hết tất cả những lo lắng đang dồn nén trong lòng với Đường Tiểu Tiểu.
Nhưng....
“Làm gì có chuyện gì.”
Chiêu Kiệt lại ném viên sỏi trong tay lên cao như thể đang bực bội.
Tùm.
Đá sỏi nhanh chóng ngâm mình dưới mặt nước.
“Chỉ là chiến tranh đang đến gần nên ai cũng trở nên nhạy cảm.”
“Sư huynh nói vớ vẩn gì thế?”
“Sao? Họ cũng là con người. Làm gì có ai đứng trước một cuộc chiến không biết sống chết ra sao mà trong lòng thoải mái được chứ?”
“.... Chuyện đó thì đúng.”

Đường Tiểu Tiểu lẩm bẩm tựa hồ vẫn chưa hài lòng với lời giải thích này. Chiêu Kiệt liền chuyển chủ đề.
“Muội còn thời gian để đứng đây thế này à?”
“Vâng?”
Ánh mắt của hai người chạm nhau.
“Công việc mà muội đang đảm nhận chẳng phải không nhàn rỗi tới mức có thể tìm những kẻ vô công rỗi nghề như ta để nói chuyện phiếm hay sao? Ta nghe nói là muội bận không mở mắt ra được mà?”
“.........................”
“Đừng bận tâm đến những chuyện khác, cứ làm tốt việc của muội đi. Không phải.............”
Cảm thấy như lời nói của mình hơi không đúng, Chiêu Kiệt giải thích thêm.
“Việc đó chẳng khác nào là ước mơ của muội mà.”
Chiêu Kiệt biết.
Việc này thoạt trông có vẻ như được bắt đầu bởi sự bốc đồng của Đường Tiểu Tiểu, nhưng hắn biết nàng ta đã phải suy nghĩ, cân nhắc rất lâu để phát triển Đường Môn và Tấn Y Đoàn.
Tất cả những gì Đường Tiểu Tiểu tự mình va chạm, tận mắt thấy, tai nghe, cảm nhận và trải nghiệm đều được thể hiện nguyên vẹn trong việc mà nàng đang làm.
Đôi khi điều quan trọng nhất trong cuộc đời của một người lại xảy ra vào những năm tháng tuổi trẻ.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, giấc mơ của Đường Tiểu Tiểu sẽ không bao giờ thành hiện thực. Nếu chiến thắng mà không cần đến các y sư thì mọi người sẽ đánh giá thấp sự cần thiết của họ, còn nếu thất bại thì nàng sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Đường Tiểu Tiểu hẳn nhiên hiểu quá rõ điều này. Nàng ta thở dài.
Cho dù nàng ta có lo lắng, sợ hãi và rên rỉ thì dòng nước vẫn chảy vô tình. Giống như lúc này cuộc chiến đang đến gần.
Ước gì có thể dừng lại một chút. Dù chỉ là một chút thôi.
“Nếu muội có thời gian lo lắng không đâu thế này, thì hãy tập trung hơn vào Tấn Y Đoàn.”
“Sư huynh!”
Chiêu Kiệt lại nhặt viên sỏi và ném nó đi.
“Muội cũng biết mà. Bây giờ chúng ta có cố cũng chẳng thay đổi được gì. Họ là ba người cố chấp, bẩn tính nhất Hoa Sơn còn gì. Ta không biết vì chuyện gì mà họ để bụng như vậy, nhưng trước tiên chúng ta cứ mặc kệ họ. Thời gian trôi qua, đến lúc nào đó sẽ giải tỏa được thôi. Không, chắc là sẽ tốt hơn bây giờ.”
Đường Tiểu Tiểu im lặng. Nhưng Chiêu Kiệt có thể biết được những điều ẩn giấu trong lòng nàng.
Họ có thời gian để mặc ba người đó không?
Không chắc. Ai có thể biết được chứ.
“Vậy nên hãy lo việc của mình đi. Đừng vì chuyện này mà làm hỏng cả những việc đang làm.”
Đường Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm xuống bờ suối mà Chiêu Kiệt đang liên tục ném đá xuống.
Lời nói của Chiêu Kiệt quả không sai. Cứ cố chấp vơ lấy vấn đề không thể giải quyết thì chẳng thay đổi được gì. Thà rằng thời gian đó để làm những việc có thể làm còn tốt hơn.
“Trước tiên, muội biết rồi.”


Nàng ta gật đầu không có chút sức lực. Và nàng ta quay người đi như thể sẽ làm theo như lời của Chiêu Kiệt.
“Nhưng mà, sư huynh.”
“Ửm?”
Đường Tiểu Tiểu không quay người lại, nói.
“Muội đã nói rằng việc muội đang làm chính là ước mơ của muội đúng không?”
“.........................”
“Đúng là vậy. Nhưng....... lý do muội mơ ước như thế, là vì phải làm điều này thì những đệ tử Hoa Sơn mới không phải chết.”
Đầu ngón tay của Chiêu Kiệt hơi run run khi nghe thấy lời nói đó.
“.... Muội nói linh tinh rồi. Sư huynh quên đi”
Đường Tiểu Tiểu cất bước và đi xa.
Chiêu Kiệt định mở miệng như định nói gì đó, nhưng hắn ta lại ngậm miệng vào. Và ánh mắt của hắn lại thẫn thờ nhìn xuống dòng nước chảy.
Hắn vẫn còn tiếc nuối.
Đã gạn hỏi bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Với sức của Đường Môn hay Đường Tiểu Tiểu, đều không có cách nào chữa trị được cho Bạch Thiên. Có lẽ Đường Tiểu Tiểu đã khổ tâm suy nghĩ gấp cả trăm lần Chiêu Kiệt để tìm cách chữa trị cho Bạch Thiên.
Không nên khơi lại vết thương của nàng ta. Bởi vì Đường Tiểu Tiểu sẽ coi tất cả những việc này đều là lỗi do sự bất tài của bản thân.
“Ha...............”
Chiêu Kiệt nhìn dòng suối lấp lánh đầy ánh nắng mặt trời rồi nằm ngửa ngay tại chỗ. Bầu trời xanh không một gợn mây trải dài trong mắt hắn.
“Xanh gớm.”
Hắn lập tức nhắm mắt lại như không muốn nhìn thấy.
●●●
Ngày hôm đó, đêm khuya.
Roẹt!
Thanh kiếm của Thanh Minh đâm thẳng vào tảng đá trước mặt.
Rắc!
Hắn vặn nhẹ thanh kiếm đang cắm vào tảng đá khiến tảng đá to lớn khẽ rung chuyển.
“Khực!”
Rầm!
Tảng đá bị thanh kiếm xuyên qua vỡ tung cùng với tiếng nổ ầm. Bên trong tảng đá bị vỡ, in hằn dày đặc các lỗ hình cánh hoa mai.
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào phía bên trong tảng đá bằng đôi mắt sắc lẹm, và mở miệng.
‘....... Chết tiệt’
Giọng nói của hắn giống như gầm gừ.
Vẫn chưa đạt.
Nếu là kiếm kích đủ mạnh và tinh tế, tảng đá sẽ không vỡ tung.
Vì kiếm khí có hiệu quả mà không lãng phí chính là kiếm khí có thể chỉ tàn phá bên trong mà bên ngoài tảng đá vẫn còn y nguyên.
Nhưng cuối cùng tảng đá này đã vỡ.
Trong hàng trăm những vết cánh hoa mai in dấu bên trong tảng đá, có vài cánh có hình dạng méo mó. Thanh Minh nhìn một lượt, mặt hắn đen sạm lại và hắn thô bạo lau mồ hôi đang chảy xuống.
“Phù....”
Hắn thở một hơi dài để làm dịu bớt tâm trạng bức bối, nhưng sự hỗn loạn trong lòng vẫn không dễ dàng lắng xuống. Ngược lại, cảm giác thấp thỏm lo lắng mà hắn không muốn thừa nhận đang len lỏi trào lên.
“Còn xa vậy sao?”
Dường như hắn có thể nhìn thấy bóng lưng của Mai Hoa Kiếm Tôn ở phía xa kia.
Mạnh mẽ, kiêu ngạo, gai góc.
Đó là quá khứ của Thanh Minh, là cảnh giới hắn đã từng bước chân qua. Dường như có thể sẽ nắm được trong lòng bàn tay, nhưng lại hoàn toàn không thể.
Tất nhiên lý trí hắn biết.
Việc leo lại lên ngọn núi đã từng chinh phục không phải là quá trình dễ dàng. Hơn nữa, con đường mà trước đây hắn đã mất hàng chục năm để leo lên, giờ mới chỉ vài năm thì dù thế nào chăng nữa cũng là chuyện không thể.
Nhưng dù biết điều đó..........
Phập.
Thanh kiếm của Thanh Minh lại một lần nữa đâm vào tảng đá gần đó. Kiếm khí đỏ rực tuôn ra từ đầu kiếm, cuồn cuộn quanh thân kiếm, bao phủ tới cả cổ tay.
Rầm!
Nhưng lần này kết quả cũng không khác mấy.
Trái lại, tảng đá còn vỡ tung tóe hơn trước đó. Thanh Minh cắn chặt môi dưới. Hắn bất an.
Tất nhiên, hắn không nhất thiết phải mạnh hơn quá khứ để giải quyết những việc rải rác đang xảy ra xung quanh bây giờ.
Vì hiện tại hắn nắm trong tay nhiều thứ hơn quá khứ, và cũng thuần thục hơn so với quá khứ.
Việc bị ám ảnh bởi những thứ nhỏ nhặt như tu vi của bản thân chỉ là đang tự coi thường tất cả những gì hắn đã làm được từ sau khi tỉnh dậy ở nơi này.
Tuy nhiên, dù biết rõ điều đó nhưng hắn không thể dừng lại được.
Đúng lúc hắn định một lần nữa dồn lực vào bàn tay cầm kiếm.
“Kiếm quá nặng.”
Đột nhiên có một giọng nói từ đâu vang đến, hắn liếc mắt sang bên phát ra giọng nói đó.
Một bóng người quen thuộc xuyên qua bóng tối và tiến lại gần hắn. Thanh Minh thả lỏng kiếm khí đang bao quanh thanh kiếm và thở dài. Hắn lạnh lùng hỏi.
“Sao?”
Nếu là bình thường thì có lẽ hắn đã bông đùa hỏi là ‘từ khi nào nơi này trở thành khách điếm mà hết người này người kia lui tới vậy’, nhưng lần này hắn chỉ nói với giọng lạnh lùng.
Đó là một phản ứng khiến bất cứ ai cũng phải giật mình. Tuy nhiên, người đang đến gần không mảy may quan tâm đến phản ứng của Thanh Minh.
Không, không thể biết chính xác là người đó có quan tâm hay không.
Vì biểu cảm của Lưu Lê Tuyết lúc nào cũng vậy.
Nàng ta bước những bước chân đều đều không nhanh cũng chẳng chậm, rồi dừng lại ngay trước mặt Thanh Minh.
Hai người đối diện trong im lặng một lúc.
Và người không thể chịu nổi sự im lặng, phải giương cờ trắng đầu hàng là Thanh Minh.
“Có việc gì mà đến tận đây thế Lưu sư thúc. Thường thì chỗ này.............”
Tuy nhiên, Thanh Minh không thể nói tiếp. Bởi vì ánh mắt của Lưu Lê Tuyết phớt lờ lời nói của hắn và đang hướng xuống dưới.
Ánh mắt ấy dừng lại ở cổ chân của Thanh Minh. Võ phục trắng quấn quanh mắt cá chân từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ thẫm. Có lẽ mảnh vỡ của tảng đá đã sượt qua cổ chân hắn.


Nếu là bình thường, Thanh Minh sẽ không bao giờ để bị thương. Nhưng hôm nay hắn không những để mình bị thương mà còn không nhận ra là bản thân đã bị thương nữa. Điều đó chứng tỏ trong lòng hắn đang vô cùng hỗn loạn. Thanh Minh cười cay đắng....
Bụp!
“Á!”
Thanh Minh mở to mắt ôm lấy đầu hắn và giật mình lùi lại phía sau.
Không biết từ lúc nào Lưu Lê Tuyết đã giơ vỏ kiếm lên.
“Sao tự dưng lại đánh ta?”
Bịp
Tuy nhiên, thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết vẫn liên tiếp giáng vào đầu Thanh Minh.
Bụp! Bụp! Bụp!
Thanh Minh ôm đầu tránh cuộc tấn công xối xả đó.
“Ơ, Lưu sư thúc này tự nhiên điên rồi à? Sao lại làm vậy hả?”
Khi Thanh Minh hét lên, Lưu Lê Tuyết mở miệng với vẻ mặt không cảm xúc.
“Ngu ngốc”
“.... Hả?”
“Đần độn.”
“Ơ, sao tự nhiên lại tìm đến gây chuyện....”
“Đưa chân đây.”
“Hả?”
Thanh Minh liếc nhìn xuống chân của hắn. Máu đã chảy khá nhiều, nhưng cỡ này thì cũng chỉ như một vết bầm tím.
“.... Gì chứ, thế này đáng gì. Thôi khỏi.”
“Đưa.”
“Khỏi.......”
Roẹttttt
Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết phát ra âm thanh rợn rợn và từ từ được rút ra khỏi vỏ.
Thanh Minh len lén đưa cái chân bị thương ra với vẻ mặt ngượng ngùng.
“Đây.”
·....... Thành thật mà nói, hắn cũng sợ Lưu Lê Tuyết.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC