Chapter 1543. Đó không phải là điều tốt sao? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trường Giang.
“Trưởng lão!
“Chuyện này....”
Từ Ô Cái Năng Tam đứng bên bờ sông, đôi mắt ông ta run rẩy.
Ông ta nhìn thấy hàng chục chiếc thuyền nổi trên sông Trường Giang. Cùng lắm chỉ chục chiếc thì có thể nói rằng chẳng phải chuyện gì to tát. Thậm chí chúng còn huy động đến cả các loại thuyền tạp nham bao gồm cả thuyền độc mộc, thuyền nhỏ.
Tuy nhiên, lý do khiến Năng Tam bàng hoàng rất đơn giản. Bởi vì con số hàng chục đó chỉ là kết quả ước chừng bằng mắt thường.
Trường Giang rộng lớn. Và dài. Trường Giang chính là nơi chia đôi Trung Nguyên.




Nếu chuyện này đang xảy ra trên toàn bộ khu vực Trường Giang, thì bây giờ số lượng thuyền đang nổi trên sông là bao nhiêu?
Hàng trăm? Hay hàng ngàn? Hay là.......?
Lưng của Từ Ô Cái ướt đẫm vì mồ hôi lạnh.
“Ngươi đã báo cáo về Tổng Đà chưa?”
“Tại hạ đã báo cáo ngay lập tức bằng phương thức nhanh nhất rồi ạ.”
Năng Tam cắn chặt môi.
Đã báo cáo rồi thì có gì khác chứ?
Không có cách nào đối phó. Làm sao có thể ngăn chặn những kẻ vượt sông rồi chia thành nhóm bốn hoặc năm người và xâm nhập rải rác khắp toàn bộ Trung Nguyên? Cũng không thể bảo vệ toàn bộ Trường Giang dài và rộng này.
“Rốt cuộc là chúng nghĩ gì vậy?”
Dù ông ta có suy nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu được.
Binh lực phải được tập trung lại thì mới có ý nghĩa. Thiếu Lâm thực sự là một môn phái vĩ đại, nhưng nếu rải rác họ khắp Trung Nguyên thì họ không thể nào phát huy được dù chỉ mười phần sức mạnh của mình.
Tà Bá Liên rõ ràng cũng hiểu điều đó, nhưng chúng lại đang phân tán lực lượng của mình để đẩy vào Giang Bắc. Sao vậy nhỉ?
“Trưởng lão!”
Năng Tam lại một lần nữa nghe thấy tiếng gọi gấp gáp vọng lại từ phía sau lưng, ông ta cắn môi.
“Trước tiên, hãy yêu cầu sự hỗ trợ từ Cửu Phái. Tấn công ngay khi bọn chúng đặt chân lên bờ.”
“Nhưng mà....”
“Ta biết!”
Dù có xử lý đám người mà bây giờ họ nhìn thấy được trước mắt thì tình hình cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhưng mà....
“Nhưng chúng ta cũng không thể từ bỏ khi chưa làm gì! Dù là gì thì cũng phải làm thử chứ! Mau đi đi!”
“Vâng, thưa trưởng lão! Tại hạ hiểu rồi ạ.”
Năng Tam nắm chặt nắm đấm.
‘Không ngờ lại bất lực đến vậy....’
Từ lúc nhìn thấy những con thuyền san sát bắt đầu kéo đến ở tít mờ xa, ông ta đã có trực giác.
Rằng với hiểu biết thông thường về chiến tranh mà bản thân có, ông ta sẽ không thể nào phán đoán được về những chuyện đang xảy ra hiện tại và tương lai.
●●●
Lạch cạch, Lạch cạch.
Tiếng chiếc thìa chuyển động. Hỗ Gia Danh im lặng nhìn Trường Nhất Tiếu đang thong thả ăn cháo.
‘Có nhất định....?’
Thứ trong cái bát kia là cháo cao lương.
Tuy nơi này không phải là Tổng Bộ, nhưng dù sao vẫn được cung cấp đầy đủ, vậy mà Minh Chủ của Tà Bá Liên lại đang ngồi ăn cháo cao lương.
“....... Có ngon không ạ?”

“Hừm.”
Trường Nhất Tiếu đặt chiếc thìa xuống với vẻ mặt hài lòng và mỉm cười. Nụ cười sảng khoái dần biến mất, thay vào đó là cảm xúc chân thật tuôn ra từ miệng hắn.
“Thì ra là chẳng có vị gì.”
“Vậy tại sao....”
Trường Nhất Tiếu nghiêng bình rượu và từ từ rót vào chén. Hắn nốc một ngụm và xúc trong miệng như thể muốn dùng tửu hương để rửa sạch khoang miệng vậy.
“Ừm....... Thỉnh thoảng cũng có lúc bổn quân muốn đổi khẩu vị mà.”
Hắn ta mỉm cười và nhẹ nhàng đẩy cái bát cháo đang đặt trước mặt ra. Đôi mắt dường như long lanh trong chốc lát, nhưng có vẻ đã hết hứng thú với cái bát rỗng, hắn quay sang nhìn Hỗ Gia Danh.
“Thế nào rồi?”
“Thuộc hạ đã làm theo chỉ thị.”
“Làm tốt lắm.”
Phản ứng hời hợt như thể không không quan trọng. Hỗ Gia Danh lắc đầu.
Có lẽ bây giờ Giang Bắc đang náo loạn. Dù là Cửu Phái hay Thiên Hữu Minh. Vậy mà nhân vật chính gây ra sự hỗn loạn đó hoàn toàn không tỏ ra vui vẻ hay phấn khích gì.
Họ có tưởng tượng ra được không nhỉ? Người mà họ chỉ cần nghĩ đến thôi cũng nghiến răng kèn kẹt, bây giờ đang ngồi thong thả ăn cháo trong doanh trại?
“Chưa thấy rõ phản ứng của bọn chúng. Mặc dù vẫn còn sớm nhưng mà....”
Giọng nói điềm đạm của Hỗ Gia Danh đầy vẻ chắc chắn.
“Cho dù có cho thêm thời gian thì chúng cũng không thể dễ dàng ứng phó được.”
Trường Nhất Tiếu cười khẩy.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Hỗ Gia Danh không hề lung lay. Vì nếu Hỗ Gia Danh ở lập trường của họ thì hắn cũng không thể hành động một cách vội vàng được.
Cách tốt nhất là họ cũng phải phân tán lực lượng ra khắp Giang Bắc, nhưng nếu làm như vậy thì chủ lực ở nơi này như con dao găm đang chĩa vào cằm họ, sẽ đâm thẳng vào trái tim.
“Con người là như vậy.”



“................”
“Có lòng trắc ẩn và muốn giúp đỡ người khác”.
Trước lời nói của Trường Nhất Tiếu, Hỗ Gia Danh đã nở một nụ cười kỳ lạ.
“Tại sao ngươi lại cười như vậy?”
“Thuộc hạ không chắc.”
Trường Nhất Tiếu cau mày trước nụ cười mơ hồ đó.
“Ngươi đó. Hình như ngươi hiểu sai nghiêm trọng về bổn quân rồi. Thật ra bổn quân là người tình cảm.”
Trường Nhất Tiếu cười khúc khích như thể những lời hắn vừa thốt ra thật nực cười, rồi nói.
“Được rồi. Cứ cho là bổn quân như vậy đi. Vậy bình thường khi người ta muốn giúp đỡ người khác, chẳng phải hay có một điều kiện sao? Ngươi có biết điều kiện đó là gì không?”
Hỗ Gia Danh đã trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.
“Bản thân không bị thiệt hại gì?”
“Đúng vậy.”
Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười hài lòng.
“Ngay cả là người có thể liều mạng vì người khác, thì cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc nhà mình đang bị cháy mà đi giúp đỡ người khác đâu.”
“Đúng là vậy ạ.”
“Chắc là chúng sẽ sợ lắm. Vì trong thời gian vắng mặt....... chúng ta có thể sẽ đốt cháy ngôi nhà đó. Không chỉ ngôi nhà, mà tất cả mọi thứ trong đó đều có thể sẽ trở thành đống tro tàn. Chúng cũng đã được tận mắt chứng kiến chuyện đó rồi.”
Hỗ Gia Danh gật đầu.
Nga Mi, Điểm Thương, và Đường Môn.
Việc chiếm được Tứ Xuyên rõ ràng mang ý nghĩa rất lớn. Nhưng ý nghĩa đó hoàn toàn khác nhau tùy theo góc nhìn của từng người.
Nếu là người bình thường thì hẳn sẽ vui mừng vì đã giành được mảnh đất rộng lớn Tứ Xuyên, và nếu là người khôn ngoan thì chắc sẽ thích thú vì chiếm được Tứ Xuyên là có thể nhắm con dao vào cằm kẻ thù.
Nhưng ý đồ của Trường Nhất Tiếu không phải như vậy.
Điều lớn nhất mà hắn ta nhận được khi nắm trong tay Tứ Xuyên chính là nỗi sợ hãi mà đối phương sẽ cảm nhận được.
Vào khoảnh khắc thành trì tưởng như không bao giờ sụp đổ của Cửu Phái Nhất Bang sụp đổ, thì không chỉ Cửu Phái mà cả Thiên Hữu Minh cũng nhận thức được.
Chỉ cần họ sơ suất một lần thì sẽ trở thành bộ dạng giống như vậy.
Cuối cùng, nền tảng của tất cả các thủ đoạn mà Trường Nhất Tiếu thực hiện cho tới bây giờ, chính là nỗi sợ hãi vô thức trong lòng của đối phương.
“Chắc là chúng sốt ruột lắm. Cũng sẽ đau lòng lắm. Nhưng đối với việc vừa phải làm vừa phải lo lắng về việc nhà của mình bị đốt cháy, thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn và nghi ngờ”.
“Nhưng, tình trạng này sẽ không kéo dài. Cửu Phái thì không biết, nhưng Thiên Hữu Minh chắc chắn............”
“Đúng vậy. Thực ra nếu nghĩ một chút, nếu thấy nhà hàng xóm cháy mà cứ để mặc, thì đám cháy sẽ lan sang nhà  mình. Nhưng....... chẳng phải như vậy là đủ rồi sao?”
Lời nói này chí phải.
Chỉ cần như vậy là được. Những kẻ đã được cử đi sẽ trải rộng ra toàn bộ Giang Bắc, chỉ cần khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Chỉ cần họ do dự trong khoảng thời gian đó.
Vì đó chính là mục tiêu ban đầu mà Tà Bá Liên nhắm tới.
“Bổn quân thật muốn nói lời cảm tạ quá.”
Trường Nhất Tiếu cười tươi rói và lại rót rượu vào chén.
“Bọn chúng đã vất vả thế nào. Bây giờ đúng là chúng ta đã trở nên khá thân thiết, nhưng không cần phải giúp đỡ bổn quân đến mức này chứ. Đúng là đám Chính Phái tốt tính quá mà.”
Nếu những người đứng đầu Cửu Phái và Thiên Hữu Minh nghe được điều này thì họ sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Chắc là sẽ xé nát Trường Nhất Tiếu thành hàng ngàn, hàng vạn mảnh.
Nhưng xét một cách nghiêm túc thì lời hắn nói không phải là sai. Vì nếu ban đầu họ không di chuyển, thì Tà Bá Liên đã không thể hành động như thế này.
Nếu Thiên Hữu Minh và Cửu Phái không cạnh tranh sức mạnh và tập hợp các trung tiểu môn phái.
Nếu Cái Bang kia không triệu tập tất cả các trưởng lão đang rải rác khắp thiên hạ về.
“Nhưng, Minh Chủ nói nhầm rồi ạ.”
“Hửm?”
“Chẳng phải Minh Chủ là người đã gây ra chuyện này sao? Không có thợ săn nào bày tỏ lòng biết ơn đối với con thú đã rơi vào bẫy cả”.
“Chậc chậc. Tiểu tử xấu xa này. Ngươi vô tình quá. Và ngươi có chút hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm....”
“Việc diễn ra ở Cái Bang thực sự ngoài dự đoán của bổn quân. Lẽ nào bổn quân lại có thể điều khiển tình hình tới mức đó.”
Trường Nhất Tiếu cười rạng rỡ tựa hồ dù nhớ lại cũng đủ khiến hắn rất vui.
Ngay cả khi Cái Bang không hành động như vậy, kế hoạch này vẫn có thể thực hiện được với thiệt hại không đáng kể.
Tuy nhiên, nhờ có sự di chuyển ngoài dự kiến của Cái Bang, thiệt hại đã giảm gần một nửa....... à không, giảm nhiều hơn thế.
Chúng thiêu rụi toàn bộ một thành đô mà quân số vẫn được bảo toàn nguyên vẹn.
“Bây giờ chỉ cần chờ là được rồi.”
“Đúng vậy.”
Trường Nhất Tiếu dựa người vào gối vàng, bày ra vẻ mặt uể oải.
Chỉ là hắn đang diễn kịch. Hỗ Gia Danh nhận ra. Trong ánh mắt uể oải kia, lóe lên tia sáng hệt như một con thú đói khát.
“Bọn chúng phải lựa chọn chứ. Hoặc là chia nhỏ lực lượng và để lộ ra cái cổ trắng ngần. Hoặc là co ro ở nguyên vị trí như con rùa và nhìn thế gian bốc cháy?”
“...............”
“Những kẻ gọi mình là Chính Phái chẳng phải thường mong muốn có được hai thứ sao. Một là chiến thắng. Hai là thể diện. Nhưng khi chiến thắng và thể diện đó xung đột với nhau, liệu rằng chúng sẽ lựa chọn như thế nào.......”
Mắt của Trường Nhất Tiếu sáng lên một cách kỳ quái.
“Ngươi không tò mò ư?”
“......................”
“Hahahaha! Thật thú vị. Thú vị quá!”
Nhìn Trường Nhất Tiếu vừa gõ gõ tay lên ghế vừa cười, Hỗ Gia Danh đã cố kìm nén trái tim sôi sục của mình.
Bây giờ không được hưng phấn quá mức. Giờ mới chỉ là bắt đầu.
“Thuộc hạ không biết có thể nói điều này với Minh Chủ không.”
“Chậc chậc. Bổn quân nói bao nhiêu lần là không cần vòng vo dài dòng rồi mà ngươi không chịu nghe lời gì cả.”
Trường Nhất Tiếu nhìn hắn bằng ánh mắt ấm áp. Trái lại, Hỗ Gia Danh xốc lại tinh thần khi nhìn thấy ánh mắt đó. Vì ngày mà hắn cảm thấy an lòng trước ánh mắt đó và không tự nghi ngờ hay cảnh giác chính là ngày hắn ta hết giá trị sử dụng.
“Họ vẫn rất lớn mạnh.”
“Bổn quân biết.”
Trường Nhất Tiếu nhún vai, đôi mắt tỏ ra uể oải.
“Ý ngươi là đừng chỉ đánh vào tâm lý, đúng không?”
“Xin Minh Chủ thứ lỗi, nhưng đúng là vậy ạ.”
“Chậc chậc. Không cần phải nói xin lỗi.”
Trường Nhất Tiếu chậc lưỡi tựa hồ đã hiểu ý.
“Gia Danh à, Gia Danh.”
“Vâng, Minh Chủ”
“Ngươi nói đúng. Nhưng mạnh mẽ cũng có nhiều loại mà.”
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu hướng về phía Bắc. Vùng đất rộng lớn nhuộm đỏ phản chiếu trong mắt hắn.
“Đó không phải là mạnh mẽ, mà là cố gồng lên mạnh mẽ .”
“Cố gồng mạnh mẽ ư.......”
“Chẳng phải chúng phải bảo vệ tất cả sao. Cả đại môn phái, tiểu môn phái, và cả những kẻ đần độn không biết vung kiếm. À, còn nữa. Đám dã nhân Dã Thú Cung và đám Hoa Sơn có trái tim ấm áp kia sẽ cố gắng bảo vệ cả những tên chó má trong thị trấn.”
“..................”
“Đối với bọn chúng, đó là nơi phải bảo vệ mọi thứ mà mắt chúng nhìn thấy.Và đối với chúng ta......................”
Đôi môi mỏng của Trường Nhất Tiếu cong lên, để lộ ra hàm răng trắng.
“Đó là nơi chúng ta có thể giẫm đạp và cắn xé tất cả.”
Hỗ Gia Danh gật đầu một cách chậm rãi. Vốn dĩ đối với Tà Bá Liên, ..........à không, Vạn Nhân Phòng, chẳng có gì đáng bảo vệ cả.
Tất cả lũ cặn bã Tà Phái đã bị lùa vào Giang Bắc rồi cũng sẽ chết. Vốn dĩ những kẻ không tài cán đó được chia thành nhóm nhỏ như vậy, sẽ chết dần khi đối mặt với kẻ thù.
Nhưng có hề hấn gì?
Tác dụng của bọn chúng chỉ là gây náo loạn ở Giang Bắc cho đến khi chúng chết. Chỉ có vậy thôi. Chỉ một lời hứa sẽ công nhận tất cả tài sản chúng lấy được mang về là của chúng cũng đủ chúng nhảy cẫng lên như bầy sói đói khát rồi.
Chỉ như vậy cũng đủ khiến Giang Bắc trở thành bãi lầy lội. Nếu đám người kia đắn đo mà phản ứng chậm trễ thì những mồi lửa nhỏ đó sẽ trở thành ngọn lửa kinh hoàng thiêu cháy toàn bộ khu vực Giang Bắc.




“Hừm, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ chứ. Có liên lạc về chưa?”
“Vâng, thuộc hạ nhận được báo cáo rằng đang chờ đợi sẵn sàng có thể hành động bất cứ lúc nào.”
“Chậc chậc, tên xảo trá đó cái miệng oang oang mới trơn tru làm sao.”
Trường Nhất Tiếu cười khẩy.
“Nhưng bổn quân thích những kẻ như vậy. Vì dễ nắm bắt.”
Trường Nhất Tiếu thong thả đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Khi hắn ta bước ra khỏi lều trại, đám thuộc hạ căng thẳng và đông cứng. Trường Nhất Tiếu vô thức nhìn về phía Giang Bắc, mỉm cười.
“Bổn quân thật tò mò quá. Hắn sẽ làm gì?”
Nhìn nụ cười hơi rùng rợn đó, Hỗ Gia Danh nói với giọng xen lẫn tiếng thở dài.
“Nói thật, thuộc hạ không biết. Dù đã thử đứng trên lập trường của hắn.”
“Vậy à? Hình như bổn qunâ biết đấy.”
“.... Vâng?”
“Không, không có gì. Không có ý nghĩa gì cả. Biết cách mà không thể thực hiện được thì cũng chẳng khác gì không có cách nào.”
Môi của Trường Nhất Tiếu hôm nay đặc biệt đỏ như máu. Hắn nói một lời thì thầm, nhỏ tới mức đến cả Hỗ Gia Danh cũng khó để nghe được.
“Nếu muốn cắt đứt sợi dây xích buộc thòng lòng vào cơ thể đó, có thể cắt cổ bổn quân. Nhưng mà....”
Liệu ngươi có thể cắt đứt sợi dây xích đó không?
“Chuyện này cũng thú vị đấy. Đúng vậy, chắc sẽ rất thú vị.”
Đôi mắt nhạt màu của hắn bùng lên nhiệt khí dữ dội. Nhiệt khí đó còn nóng và kinh khủng hơn cả ngọn lửa bắt đầu bao trùm khắp Giang Bắc.
Giống như đến cả bản thân Trường Nhất Tiếu cũng sẽ bốc cháy hoàn toàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC