Chap 566. Hoa Sơn sẽ bị diệt vong mất (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 566. Hoa Sơn sẽ bị diệt vong mất (1)
Huyền Tông mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Chuyến đi Bắc Hải của bọn trẻ đã thu được thành quả tốt đương nhiên là chuyện đáng mừng, nhưng cũng nhờ đó mà công việc ngày càng nhiều lên.
"Vậy lịch trình còn lại là..."
"Không còn nhiều đâu ạ. Tiếp theo là đến cuộc họp mặt giữa Môn chủ Đường Môn và phía Thiên Hữu Minh, sau đó Chưởng môn nhân phải họp một lần với Ân Hạ Thương Đoàn để quyết định chuyện giao thương với Bắc Hải."
Nghe Vân Nham nói, Huyền Tông thở dài một hơi.
"Còn gì nữa?"
"Môn chủ Hoa Ảnh Môn muốn gặp Chưởng môn nhân."
"Môn chủ Hoa Ảnh Môn ư? Sao lại là Môn chủ Hoa Ảnh Môn?"
"Hiện tại Hoa Ảnh Môn ở Tây An đã hoàn toàn ổn định, nên họ muốn thảo luận về chuyện mở chi nhánh mới."
"ô? Thế à?"

"Vâng. Họ bảo là vì thấy việc tăng thêm chi nhánh có hơi muộn nên muốn mở thêm hai chi nhánh một lần ạ."
"Họ cũng thật là. Chỉ cần làm vậy là được rồi, sao phải đến gặp chứ."
"Chuyện đó... Có vẻ không chỉ Hoa Ảnh Môn mà có vài môn phái muốn quay lại làm môn phái tục gia của Hoa Sơn ạ."
"Hả?"
Huyền Tông hơi cau mày.
"Ý con là nói những nơi đã từng thoát ly ư?" "Không phải ạ. Họ cũng là người có liêm sỉ, nên lý nào có chuyện đó ạ? Trong số những đệ tử tục gia đã xuống núi ở Hoa Sơn, họ
gặp Hoa Ảnh Môn và bảo là muốn gây dựng lại môn phái tục gia. Có lẽ họ đã bàn bạc với Môn chủ Hoa Ảnh Môn rồi."
"Hô hô. Thì ra là như thế."
Huyền Tông chậm rãi vuốt râu.
Nếu môn phái tục gia càng nhiều thì càng tốt. Từng nơi từng nơi một sẽ giúp ích rất nhiều về tài chính và sức mạnh cho Hoa Sơn.
"Âu đây cũng là chuyện tốt."
Việc phát sinh những người muốn xây dựng

môn phái tục gia ở đây nghĩa là danh tiếng hiện tại của Hoa Sơn đủ để tiếp nhận các môn phái tục gia bên ngoài.
Mặt dù đều bận tối mắt tối mũi, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi Huyền Tông.
"Cũng nhờ bọn trẻ chịu vất vả, khổ cực mà Hoa Sơn có thể hưởng lợi như vậy."
"Tất cả là nhờ Chưởng môn nhân đã lo lắng đấy ạ."
"Làm sao mà nhờ có ta được. Nếu ta thật sự giỏi giang thì những việc này đã xảy ra lâu rồi chứ."
Huyền Tông mỉm cười nâng ly trà lên.
Danh tiếng của Hoa Sơn ngày càng lớn, nhưng Huyền Tông chưa bao giờ tự mãn. Vì ông ta biết tất cả mọi chuyện không hẳn là nhờ năng lực của mình.
Kẻ coi tài năng của người khác như tài năng của mình nhất định sẽ gây tai họa.
"Được rồi, đây là toàn bộ việc quan trọng phải làm ư?"
"....Còn một chuyện nữa ạ."
"Hả?"
"Tiểu tử Thanh Minh nói là phải đến chất vấn

Phương trượng Thiếu Lâm..."
Vân Nham thấp giọng. Huyền Tông nhắm chặt hai mắt.
"....Chuyện đó để sau hãy xử lý..."
"Nhưng nó cứ khăng khăng..."
"...Nhịn thêm chút nữa đi."
Huyền Tông lại buông một tiếng thở dài. 'Phải chất vấn chứ.'
Tình hình thực tế ở Bắc Hải và lời Phương trượng Thiếu Lâm nói ban đầu quá khác biệt. May là môn đồ Hoa Sơn đã ứng phó rất tốt, nếu sơ sẩy chẳng phải suýt nữa là gây ra họa lớn rồi ư?

Chuyện này dù có cách biệt môn phái cũng không thể bỏ qua được.
"Chưởng môn nhân."
"Hả?"
"Nếu người thấy áp lực thì để con thuyết phục tiểu tử Thanh Minh."
Huyền Tông nghiêng đầu trước câu nói nghiêm túc của Vân Nham.
"Áp lực gì chứ?"
"Không phải người thấy áp lực chuyện chất vấn sai lầm từ phía Thiếu Lâm ư?"

Huyền Tông hơi nhướng mắt và mỉm cười. "Không phải vậy đâu."
"Đương nhiên Thiếu Lâm là nơi đáng ngại. Cho dù gần đây Hoa Sơn có được khí thế khá tốt nhưng làm sao có thể so sánh với Thiếu Lâm được chứ?"
"Đúng vậy ạ."
"Ta lại không muốn làm quá lớn chuyện này. Đệ tử Hoa Sơn đúng là đã đứng
giữa ranh giới sinh tử vì thông tin sai lệch của Thiếu Lâm. Nhưng nếu không chất vấn việc này thì Hoa Sơn không xứng treo danh bài nữa."
Dù giọng trầm tĩnh nhưng lại chứa đựng ý chí kiên quyết, vững vàng trong đó.
"Thật lòng ta cũng muốn đến tìm Thiếu Lâm làm một trận ra trò."
"Nếu vậy sao người còn đắn đo?"
Nỗi nghi hoặc thoáng hiện lên gương mặt Vân Nham, Huyền Tông im lặng nhắm chặt mắt.
"Chỉ mình ta đi thì vậy, nếu chỉ có mình ta..." "Chắc chắn tên tiểu tử Thanh Minh đó dù có chết cũng sẽ đến lật tung Thiếu Lâm lên, làm

sao mà được..."
"Chuyện đời là thế. Nếu làm sai 10 thì phải phạt 10. Nhưng nếu là Thanh Minh, làm sai với nó 1 thì nhất định nó sẽ trả lại 100." "Đúng, đúng vậy ạ."
"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?"
Vân Nham chỉ tưởng tượng thôi đã xanh mặt mà lắc đầu.
"Không ổn chút nào."
"Đúng vậy."
Tiếng thở dài nặng nề phát ra từ miệng Huyền Tông.
"Sơ sẩy chút thôi ngược lại không biết chừng chúng ta còn phải đi tạ lỗi với họ. Vậy nên hãy chờ đến lúc sự oán hận của Thanh Minh dịu xuống một chút đã."
"Vâng, Chưởng môn nhân."
Thế nhưng dù đã đáp lời nhưng Vân Nham vẫn còn lưỡng lự như có điều gì muốn nói. Huyền Tông nháy mắt ý bảo hắn cứ nói, Vân Nham mới mở miệng.
"Một chuyện. Có một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Tiểu tử Thanh Minh đó sẽ quên mối thù này

sao ạ?"
Huyền Tông không đáp được câu hỏi, chỉ dồn sức vào ly trà đang cầm trên tay.
"Còn chuyện gì nữa không?"
Huyền Tông chuyển chủ đề như không hề nghe thấy câu hỏi đó.
"Ngoài chuyện đó ra không có vấn đề gì lớn ạ."
"Lục Lâm Vương ở trong nội môn, nhưng các môn đồ không bị dao động ư?"
"Tất cả biết đây là chuyện Thanh Minh làm ra liền thôi không còn quan tâm nữa. Bây giờ đừng nói là Lục Lâm Vương, dù có cho hổ vào cũng không ai kinh ngạc cả"
"...May thật."
Mặc dù không biết là may mắn thật hay là bất hạnh, nhưng cứ cho là may trước đi đã. "Được rồi, để bọn trẻ không bị dao động, con hãy để mắt chúng nhé."
"Vâng, thưa Chưởng môn nhân."
Huyền Tông lại vuốt râu và chậm rãi gật đầu. 'Càng lúc càng bận rộn hơn rồi.'

Cơ thể có chút mệt mỏi, chuyện đau đầu cũng nhiều lên. Thế nhưng Huyền Tông không hề

chán ghét cảnh này. Đây chính là bằng chứng cho thấy Hoa Sơn đang ngày càng hùng mạnh hơn.
"Vân Nham à."
"Vâng, Chưởng môn nhân."
"Ta nói chuyện với Huyền Linh rồi, con cũng từ từ thử chủ quản công việc ở Tái Khuynh Các đi."
"Chủ quản công việc ạ..."
"Ta mong con sẽ sớm đưa ra quyết định cuối cùng về công việc ở Tái Khuynh Các." "Chưởng, chưởng môn nhân!"
Vân Nham bày ra vẻ mặt nghiêm trọng và sửng sốt.
"Đó không phải là công việc của Chưởng môn nhân sao ạ. Làm sao mà con..."
Đây không phải là than thở hay đùn đẩy công việc.
Bởi vì việc quyết định tài chính của môn phái là một trong những quyền hạn lớn nhất của Chưởng môn nhân. Hiện giờ Huyền Tông lại giao trọng trách đó cho Vân Nham.
"Giờ con cũng phải từ từ chuẩn bị đi. Ta có thể ngồi ở vị trí này đến bao giờ chứ?"

"Người nói gì vậy ạ! Đương nhiên người phải giữ vị trí này thêm mấy chục năm nữa rôi. "Vậy thì tham lam quá rồi."
Thế nhưng Huyền Tông chỉ cười rồi nhìn Vân Nham.
"Nhờ linh đan mà Thanh Minh cho nên ta mới có được sinh khí thế này, nhưng đã là con người càng già thì sẽ mất đi sự sáng suốt của trước kia thôi. Một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành một kẻ nào đó lưu lại Hoa Sơn thôi, nên phải chuẩn bị từ từ chứ." "Chưởng môn nhân..."
Vân Nham nhìn Chưởng môn nhân một lúc rồi nói.
"Con không thể làm chuyện đó."
"Hả?"
"Nếu Chưởng môn nhân bảo con quản việc của Tái Khuynh Các thì con sẽ làm như vậy. Vì hiện tại người phải chăm lo quá nhiều công việc. Thế nhưng nếu người bảo con làm thế là vì muốn truyền lại vị trí Chưởng môn thì con xin phép từ chối."
"Sao vậy?"
Sự ngỡ ngàng hiện lên gương mặt của Huyền

Tông, ông ta đã đoán là chuyện này sẽ không thuận lợi ngay, nhưng không ngờ Vân Nham lại ra vẻ nghiêm trọng như vậy.
Vân Nham trả lời bằng một giọng vô cùng cương quyết.
"Chưởng môn nhân. Tư chất của con không đủ để trở thành Chưởng môn Hoa Sơn đâu ạ. Việc mà con có thể làm chỉ là một bù nhìn. Nếu một kẻ như con mà lại được ngồi vào ghế Chưởng môn thì Hoa Sơn không thể tiến xa hơn được nữa."
"Tên tiểu tử này..."
Một chút nộ khí hiện lên trên gương mặt Huyền Tông.
"Ý đó là gì hả. Con thiếu tư chất ư!" "Chưởng môn nhân."
Vân Nham thở dài và nói một cách cứng rắn. "Nếu là Hoa Sơn của quá khứ, con sẵn sàng trở thành Chưởng môn của Hoa Sơn và chôn xương ở đây. Những chuyện như coi sóc đệ tử, chỉnh đốn Hoa Sơn hay cả việc nhẫn nại, không một đệ tử nào theo kịp con đâu." "Đúng vậy!"
"Nhưng Hoa Sơn của hiện tại không cần nhẫn

nại nữa."
Huyền Tông nhắm chặt mắt.
"Sao con lại không có tham vọng được chứ? Thế nhưng con không thể phá hỏng Hoa Sơn vì tham vọng đó được."
"Nếu vậy truyền lại vị trí này cho Vân Kiếm thì sao?"
"Không được ạ. Đệ ấy không đủ tư cách trở thành Chưởng môn nhân. Võ công tuy quan trọng nhưng chỉ có võ công thì không thề trở thành Chưởng môn nhân được."
"...Nếu vậy thì?"
Vân Nham nói với một giọng kiên quyết. "Hãy bỏ qua Vân Tử bối và để vị trí đó cho Bạch Thiên đi ạ."
"Chuyện này!"
Cuối cùng Huyền Tông hét lên với gương mặt giận dữ.
"Con đang nói gì vậy chứ?! Dù đám trẻ đó đúng là đang dẫn dắt Hoa Sơn nhưng, những người đã giữ gìn Hoa Sơn từ hàng chục năm trước chính là Vân Tử bối các con. Làm sao có thể bỏ qua bọn con mà giao Hoa Sơn cho Bạch Tử bối chứ! Làm gì có chuyện như

thế!"
"Nếu con nói mình thiếu sót thì con chỉ cần lấp đầy nó là được! Con có thể làm được mà." "Chưởng môn nhân."
Thế nhưng Vân Nham không hề chùn bước mà cười.
"Chưởng môn nhân đã dành cả đời cho Hoa Sơn này."

"Đúng thật là con cũng muốn như thế. Nếu ở hoàn cảnh giống như con, thì Chưởng môn nhân sẽ làm thế nào ạ?"
"....Tên tiểu tử này."
Huyền Tông nhìn Vân Nam bằng ánh mắt tiếc nuối.
Có lẽ hiện tại chỉ có Huyền Tông mới hiểu được tâm tình của Vân Nham.
"Xin người hãy cân nhắc lại. Tất cả là vì sư môn thôi ạ "
"Bạch Tử bối còn quá trẻ."
"Nếu Chưởng môn nhân vẫn giữ vị trí đó thêm 20 năm thì không có vấn đề gì rồi
ạ."
"Nếu vậy, trong 20 năm đó con vẫn hài lòng với địa vị hiện tại của mình ư? Sau đó con

chịu lui về hậu phòng ư?"
"Hậu phòng gì chứ ạ."
Vân Nham nở nụ cười.
"Con nghĩ mình sẽ thành người hay cằn nhằn nhất trên Hoa Sơn này. Bạch Thiên đôi lúc có hay manh động, nhưng nếu được mài dũa thêm sẽ không còn tính tùy tiện hấp tấp nữa." "...Hưm."
"Bạch Thiên giỏi nhất là đôn đốc xúc tiến, Nhuận Tông thì giỏi nhất là ổn định bình hòa. Nếu như Bạch Thiên phát triển Hoa Sơn, sau đó Nhuận Tông chỉnh đốn Hoa Sơn đó thì Hoa Sơn nhất định sẽ trở thành nơi mà Chưởng môn nhân đã mơ ước."
Vân Nham đã suy nghĩ đến cả chuyện đó rồi. Huyền Tông bất giác thở dài.
"Trước tiên cứ bỏ qua chuyện này đi. Còn quá xa vời. Bây giờ nói về nó quả thật còn quá xa."
"Vâng ạ."
Vân Nham cũng không thúc ép Huyền Tông thêm nữa. Câu chuyện dường như đã quay lại lúc khởi đầu.
Ánh mắt Huyền Tông nhìn Vân Nham đầy vẻ

thương xót.
Vì là Vân Nham nên không có tham vọng ư? Đây không phải là Hoa Sơn của quá khứ, Hoa Sơn của hiện tại đã được các môn phái trong thiên hạ công nhận, và còn có khả năng hùng mạnh hơn bất kỳ môn phái nào trong thiên hạ. Vị trí Chưởng môn nhân của một môn phái thế này là sự cám dỗ mà bất kỳ ai cũng khó lòng cưỡng lại được.
Thế nhưng Vân Nham lại từ chối vị trí này vì sự phát triển của Hoa Sơn.
Huyền Tông vừa thấy tự hào, vừa thấy trong lòng xót xa.
"Nhưng mà..."
"Vâng."
"Con nói là..."
"Vâng, Chưởng môn nhân."
"... Bạch Thiên là người đốc thúc tiến bộ, còn Nhuận Tông là người ổn định bình hòa ư?" "Vâng. Vậy nên vào thời điểm thích hợp chúng ta sẽ để Bạch Thiên truyền lại vị trí Chưởng môn nhân cho Nhuận Tông.
"Không phải. Đó không phải là vấn đề." "Vâng?"

Vân Nham không hiểu ý câu nói đó bất giác nghiêng đầu. Huyền Tông ngập ngừng như thể khó mở lời.
"Vậy... vậy thì...Nếu Thanh Minh lên chức Chưởng môn nhân thì..."
"Phải ngăn chặn điều đó lại."
Trước khi lời của Huyền Tông kết thúc, Vân Nham đã lên tiếng ngay lập tức.
Giọng nói sắc lạnh chưa từng thấy trước đây. Kiên quyết như người đang đứng trước cuộc chiến.
"Cho dù đến mức chúng ta phải huy động toàn lực của Hoa Sơn cũng phải ngăn chặn điều đó xảy ra."
"Nếu Bạch Thiên là người đốc thúc tiến bộ, Nhuận Tông là người làm cho ổn định bình hòa, thì Thanh Minh chính là đứa sẽ làm tiêu tan mọi thứ! Hoa Sơn sẽ bị diệt vong mất!" "Đến, đến tận bây giờ nó vẫn làm tốt mà?" "ĐÓ là vì hiện tại có Chưởng môn nhân, có con, cả các sư thúc và sư huynh đệ. Ngựa con ngoan ngoãn khi chúng bị thắt dây cương. Phải đến lúc tháo dây cương đó thì mới biết bản chốt thật của chúng là gì

"Con.. Con tuyệt đối không muốn nhìn thấy bộ mặt thật của tên tiểu tử đó!"
"Ta, ta hiểu rồi."
Huyền Tông bình thường rất tin vào con mắt nhìn người của Vân Nham. Nhưng hắn nói đến như thế thì...
'Thấy chưa, lẽ ra con phải sống đúng như một con người chứ. Tiểu tử Thanh Minh này...' Huyền Tông nghĩ đến Thanh Minh liền tặc lưỡi lắc đầu. .
Khi đó.
"Hửm?"
Ánh mắt của Huyền Tông và Vân Nham hướng về phía cửa.
Bên ngoài truyền vào âm thanh gì đó vô cùng ồn ào
"Có chuyện gì thế"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net