Chapter 523. Từ giờ, hãy nhắc cho chúng nhớ. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 523. Từ giờ, hãy nhắc cho chúng nhớ. (3)
Toàn thân chấp pháp sứ giả run rẩy.
Hình ảnh các giáo đồ Ma Giáo bị tàn sát một cách thảm khốc hiện lên rõ mồn một trong đôi mắt của hắn ta.
Lý do hắn cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này là gì ư? Là bởi vì cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng khi các cung đồ Băng Cung bị Ma Giáo sát phạt. Khí thế trong chiến tranh.
Kẻ mang khí thế sẽ có thể phát huy được sức mạnh hơn cả thực lực vốn có. Ngược lại, bên đánh mất đi khí thế thậm chí sẽ không thể thể hiện được một nửa thực lực.
Lý do mà các giáo đồ Ma Giáo có thể áp đảo cung đồ Băng Cung chỉ với số lượng bằng một phần mười quân địch chính là dựa vào cái khí thế này.
Nếu như cung đồ Băng Cung không đánh mất khí thế mà có thể bình tĩnh phản kháng thì việc Ma Giáo đánh bại toàn quân Băng Cung chỉ với số lượng như thế này là một việc không thể. Giáo đồ Ma Giáo cũng đã quá quen thuộc với việc kích thích nỗi sợ bên trong của đối phương. Vì vậy mà bọn chúng có thể đảo ngược tình thế một cách đơn giản bất chấp chênh lệch về số lượng.
Nhưng mà....
Hự ư ư ư ư
Mỗi lần tên đứng đầu vung kiếm lên, một âm thanh rùng rợn lại vang lên chọc thẳng vào tai của chấp pháp sứ giả.
'Rốt cuộc cái tên tiểu tử đó là cái giống gì vậy?'
Các giáo đồ Ma Giáo đang sợ hãi.
Những kẻ đến đây để giáo huấn những kẻ bất tin lại đang chùn bước. Vậy nhưng chấp pháp sứ giả không còn cách nào khác ngoài thừa nhận điều đó.
Ngay cả đến hắn ta cũng phải khẽ rên rỉ trước hình ảnh một kẻ tựa như Ma Thần đang vung kiếm lên với ánh mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Kẻ mặc võ phục đó đang chiến đấu bằng chính cái cách mà các giáo đồ Ma Giáo đã làm....Không! So với các giáo đồ thì hắn còn áp đảo đối phương bằng cách khơi gợi nỗi sợ hãi và cách thức ra tay của hắn còn tàn ác hơn gấp nhiều lần.
Chấp pháp sứ giả đưa mắt quét qua một lượt.
Các cung đồ Băng Cung bằng cách nào đó đã chạy trốn thành công đang giật mình thon thót. Nhìn vào sự tích cực của kẻ dẫn đầu kia, cơ thể của bọn họ bỗng nhiên tiến về phía trước một chút.
'Không được'
Chấp pháp sứ giả nghiến răng.
Những kẻ ở phía sau tên tiểu tử đó cũng đã được tiếp thêm sức mạnh và không còn cảm thấy sợ hãi trước các giáo đồ Ma Giáo nữa. Nếu như các cung đồ Băng Cung cũng bị cuốn vào cái khí thế đó thì tất cả những gì còn lại sẽ chỉ là sự thất bại mà thôi. "Chết tiệttttttt"
Uỳnhhh
Cuối cùng, chấp pháp sứ giả thi triển chấn cước.
Mặt đất nứt ra như mạng nhện rồi lõm xuống. Âm thanh mà nó tạo ra giữa chiến trường khủng khiếp đến mức tất cả các ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía hắn ta.
"Lũ vô dụng! Lùi lại cho ta!"
Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, các giáo đồ Ma Giáo lập tức bay người về sau hắn ta. Xoẹt!
Vậy nhưng, ngay cả khi đang cố bay người đi, một giáo đồ của Ma Giáo vẫn hộc máu rồi lặn lộn trên mặt đất. Thanh kiếm của Thanh Minh đã đâm xuyên qua lưng của kẻ đang xoay người lại bỏ trốn một cách vô cảm.
"Chết tiệt..."

Toàn thân chấp pháp sứ giả run lên bần bật vì tức giận.
Vậy nhưng, khuôn mặt Thanh Minh vẫn thản nhiên như không, hắn vung kiếm giãy máu xuống nền đất.
"Tên nhãi con chết tiệt!!!"
Đôi mắt tràn ngập nộ khí của chấp pháp sứ giả và đôi mắt vô cảm của Thanh Minh chạm nhau giữa không trung.
Cuộc chiến từ lúc nào đã dừng lại trong giây lát.
Những tên giáo đồ Ma Giáo lùi về xếp hàng phía sau chấp pháp sứ giả, các môn đồ Hoa Sơn cũng xếp hàng phía sau Thanh Minh.
Một cuộc chạm trán kỳ lạ.
Hai thế lực không phải là những võ giả Bắc Hải cũng chẳng sinh sống ở Bắc Hải lại đang đối đầu với nhau ngay trên đất Bắc Hải bất chấp sự có mặt của chủ nhân nơi này. Tống Viễn - Đội trưởng đội cảnh vệ Băng Cung nghiến răng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
'Rốt cuộc Băng Cung là gì đây?'
Bù nhìn ư?
Nơi này là Băng Cung. Và tất cả bọn họ đều là những võ giả của Băng Cung kia mà? Vậy nhưng những kẻ không có quan hệ gì với Băng Cung lại đang muốn phân cao thấp ngay tại đây? Còn những cung đồ Băng Cung lại chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa?
Đối với hắn ta, đây là nỗi nhục không gì có thể diễn tả.
Hắn đưa ánh mắt quan sát hai nhóm người ở phía trước rồi lại nhìn về phía sau.
Nhữ Tư Côn và Hàn Lý Minh cũng đang nhìn chằm chằm vào lũ Ma Giáo và các môn đồ Hoa Sơn bằng ánh mắt không khác gì mấy so với các cung đồ Băng Cung khác.

Tống Viễn giận dữ cắn chặt môi.
'Những võ giả Trung Nguyên đang không màng đến mạng sống của bản thân mà chiến đấu còn Băng Cung lại đang làm cái quái gì thế này?'
Hắn đã luôn sống với niềm tự hào rằng Băng Cung đã luôn làm tốt trên mảnh cằn cỗi Bắc Hải này. Và hắn vẫn luôn tin rằng, những kẻ Trung Nguyên sống trên vùng đất màu mỡ kia thì sẽ không bao giờ có được độc tâm giống như bọn họ.
Nhưng những môn đồ Hoa Sơn bằng thanh kiếm của bản thân đã chứng minh cho các cung đồ Băng Cung thấy rằng, niềm tin của bọn họ hoàn toàn là sai lầm.
Một cảnh tượng nào đó thoáng hiện qua trong mắt Tống Viễn khi hắn đang mang một tâm trạng nhục nhã muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui vào.
"Hửm?"
Hắn ngẩng đầu hướng lên phía trên.
Là tường thành của Băng Cung.
Một đứa trẻ đang nhìn xuống dưới này thông qua một lỗ thủng.
Tuyết Duy Bạch.
Cung chủ Băng Cung đang đứng sừng sững trên bức tường thành đầy gió và nhìn xuống dưới này.
Đôi môi mím chặt và đôi mắt cương quyết đó đã khắc sâu vào đôi mắt
Tống Viễn hoàn toàn đắm chìm vào khung cảnh đó. Cuối cùng hắn cũng
tập trung ánh mắt lên các môn đồ Hoa Sơn.
'Vẫn chưa...'
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Tống Viễn nắm chặt nắm đấm rồi nhìn thẳng vào các võ giả trẻ tuổi.
Vẫn chưa có cuộc hội thoại nào được cất lên.
Hai nhóm người đó chỉ đứng nhìn chằm chằm vào đối phương. Nhưng giữa bọn họ lại tồn tại một luồng không khí còn lạnh lẽo hơn những cơn gió thổi qua Bắc Hải này.
"Lũ bất tin bẩn thỉu các ngươi dám..."
của Tống Viễn.
quay đầu lại rồi

Chấp pháp sứ giả là người mở lời trước bằng một giọng nói đáng sợ.
"Có vẻ như các ngươi vẫn chưa biết việc cản trở đại sự của bổn giáo sẽ phải trả cái giá như thế nào. Mạng sống..."
"Tên thần kinh nhà ngươi đang nói cái quái gì vậy? Rõ ràng có không cản trở thì các ngươi cũng giết kia mà"
"..."
Chấp pháp sứ giả hơi hoảng loạn một chút rồi ngậm miệng lại.
Lời ăn tiếng nói của Thanh Minh quá thô thiển đến mức khó lòng tin rằng hắn ta vừa toát ra khí thế tựa như một danh kiếm từ nãy đến giờ.
"Dù sao thì cái đầu của lũ Ma Giáo cũng không tệ đâu nhỉ? Thiên địa ơi! Ta cũng không biết bản thân đang nói gì nữa. Tóm lại tất cả các ngươi toàn là lũ thần kinh bệnh hoạn hết, tất cả các ngươi!"
"..."
Khuôn mặt chấp pháp sứ giả dần trở méo mó.
Cho đến bây giờ, những kẻ từng đối đầu với
giận khi bị hắn ta giở võ mồm.
Vậy nhưng, chấp pháp sứ giả chỉ nhìn Thanh
gắng thiếu đốt sự phẫn nộ trong lòng.
"Ta muốn đưa ra một đề xuất"
"Hửm?"
"Kẻ nào đang giữ Băng Tinh?"
"Là ta?"
Thanh Minh thản nhiên chỉ tay vào bản thân.
Nhìn khuôn mặt trơ tráo đó, chấp pháp sứ giả trợn ngược mắt lên.

"Giao Băng Tinh ra bọn ta sẽ rút quân khỏi đây. Ta không thể hứa về việc sẽ tha mạng cho các ngươi, nhưng với năng lực của các ngươi thì việc rời khỏi Bắc Hải và trở về Trung Nguyên trước khi bị các giáo đồ của bổn giáo truy bắt là hoàn toàn có thể!" "Ô, nhà ngươi đang khen bọn ta đấy à?"
Thanh Minh vừa cười vừa hỏi. Chấp pháp sứ giả nghiến răng một lần nữa rồi lại hỏi một cách lạnh lùng.
"Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Để lại Băng Tinh rồi
của các ngươi sẽ được đảm bảo. Nếu như các ngươi dám
Rắccccccc
Âm thanh các khớp xương va chạm vào nhau khi hắn nắm
"Ta sẽ cho các ngươi cảm nhận bằng chính cơ thể mình
nhường nào"
Đứng trước khí thế đó, Thanh Minh vẫn chỉ cười khẩy.
"Có vẻ như lũ Ma Giáo các ngươi không có cái đầu nào
Cái gì?
Đáng sợ ư?
Này, bổn tôn còn biết điều đó rõ hơn mấy tên nhãi ranh các ngươi đấy.
Ôi trời ơi. Không thể nói nói ra điều này thật khó chịu quá mà!
Thanh Minh thở dài một hơi rồi bắt đầu mở lời hướng về phía chấp pháp
"Đó là một lời đề nghị không tồi. Ta cũng chẳng thích đánh đấm vô ích
Nhóm người đứng phía sau Thanh Minh lập tức nghiêng nghiêng đầu thắc mắc khi nghe được câu trả lời đó. Biểu cảm của bọn họ giống như vừa được nghe một câu chuyện không thể hoang đường hơn vậy.
Bây giờ tên tiểu tử đó đang nói cái gì vậy?
"Tất cả đều tốt. Nhưng có một vấn đề"
"Vấn đề gì?"
Thanh Minh đều sẽ nhảy cẫng lên vì tức
Minh bằng đôi mắt đáng sợ như đang cố
biến đi. Phải vậy thì mạng sống
từ chối lời đề nghị này...."
chặt nắm đấm trong tay.
rằng Ma Giáo là nơi đáng sợ đến
bình thường cả"
sứ giả.
làm gì"

"Theo như nhà ngươi nói thì nếu ta giao Băng Tinh ra thì các ngươi sẽ rút lui ngay lập tức đúng chứ?"
"Đúng vậy. Ta xin hứa bằng danh tự của người vĩ đại nhất"
Khi một giáo đồ Ma Giáo lấy cái tên của Thiên Ma ra hứa thì đó giống như một thỏa thuận phải được thực hiện bằng mọi giá cho dù nhục thân và cả linh hồn có bị hủy hoại đi chăng nữa.
Thanh Minh hiểu rất rõ điều đó. Vì vậy mà hắn có thể biết được rằng lời đề nghị này
không phải chỉ để né tránh tình huống trước mắt.
Nhưng.
"Đó chính là vấn đề đấy"
"Là sao?"
"Ai nói là ta sẽ để các ngươi đi chứ?"
Khóe miệng Thanh Minh dần cong lên, cùng với đó là một ánh mắt sắc lạnh bất ngờ. "Có vẻ như các ngươi vẫn chưa nắm được tình trạng của bản thân lúc này thì phải?" Đôi mắt Thanh Minh tuôn ra từng luồng sát khí đáng sợ.
"Những kẻ khiến ta ngứa mắt thì chỉ có một kết cục mà thôi. Hoa Sơn không bao giờ tha mạng cho lũ Ma Giáo chó chết các ngươi!"
Chấp pháp sứ giả ngay lập tức mở to mắt hỏi lại.

"Ngươi vừa nói gì vậy?"
"Ngươi bị điếc đấy à? Ta sẽ không tha mạng cho các ngươi đâu!"
"Hoa Sơn?"
Ngay khoảnh khắc đó, luồng ma khí khủng khiếp bắt đầu được toả ra từ cơ thể của chấp pháp sứ giả. Luồng ma khí tựa như một cơn cuồng phong bao quanh lấy toàn thân hắn ta.
Yaaaaa!
Đó là một sức mạnh và nguồn nguyên khí khổng lồ.
Khuôn mặt của các cung đồ Băng Cung chứng kiến cảnh tượng đó dần trở nên xanh xao. Lũ giáo đồ Ma Giáo rõ ràng là vô cùng đáng sợ. Cảnh giới võ công của bọn ở trên các cung đồ Băng Cung nhiều bậc và bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của lũ người man rợ đó.
"Hoa Sơn? Nhà ngươi nói là Hoa Sơn ư?"
"..."
Vậy nhưng, Thanh Minh đứng trước mặt hắn ta không những không sợ hãi mà còn nghiêng nghiêng đầu thắc mắc.
Cái tên này tự nhiên bị làm sao thế nhỉ?
"Đúng...đúng rồi. Kiếm pháp có thể khiến hoa nở. Nhìn thấy kiếm pháp đó mà ta lại không biết các ngươi chui từ đâu ra...ta đúng là lú lẫn mất rồi!"
Sau một hồi lẩm bẩm một mình. Cuối cùng hắn đột ngột hét lên như vừa nhận ra một điều gì đó.
"Hoa Sơn! Hoa Sơnnnnnnnnnnnn! Thì ra là mấy tên Hoa Sơn lại dám xuất hiện trước mặt ta cơ đấy! Ta đã thay đổi suy nghĩ rồi. Các ngươi đừng hòng sống sót ra khỏi nơi này. Ta sẽ hút máu và nuốt sống các ngươi cho đến giọt máu và miếng thịt cuối cùng" Đến tận lúc đó, Thanh Minh mới hiểu ra đại khái mọi chuyện rồi mỉm cười khúc khích. "Á à. Vậy là các ngươi cũng biết chuyện đó nhỉ? Ai? Ai là người đã chém bay đầu Thiên Ma nào?"
"Khốn kiếppppppp"
Khuôn mặt của chấp pháp sứ giả lúc này phun ra huyết quang tựa như A tu la.
"Nếu như Giáo chủ nhìn thấy các ngươi cũng sẽ đưa ra mệnh lệnh tương tự mà thôi! Dám xuất hiện trước mặt bọn ta ư? Ta sẽ khiến các ngươi dù có chết cũng phải hối hận về điều đó!"

"Khốn kiếp! Ta mới là người phải nói câu đó mới đúng"
Thanh kiếm của Thanh Minh chĩa thẳng vào chấp pháp sứ giả.
"Đến đây xem nào! Ta sẽ cắt cổ nhà ngươi giống như Thiên Ma vậy"
"Gừ gừ gừ"
Chấp pháp sứ giả gầm gừ như một con thú hoang rồi bắt đầu dang hai tay ra. Ngay lập tức đôi bàn tay của hắn phun ra luồng ma khí mạnh mẽ.
"Ồ hô?"
Thanh Minh nhìn thấy dáng vẻ đó mỉm cười khúc khích.
'Cũng không tệ lắm nhỉ?'
Giống như việc Băng Cung đã yếu đi, lũ Ma Giáo quả nhiên cũng không còn được như trước kia nữa. Đương nhiên, sự độc ác tàn bạo của bọn chúng vẫn giống hệt như trong quá khứ kb fb ad le thanh chu, nhưng thực lực thì không như vậy.
"Lũ Hoa Sơn đáng ghét!!! Kiếp hỏa của Ma Giáo sẽ thiêu rụi linh hồn của các ngươi. Ta sẽ chúc phúc cho sư hồi sinh của ngài ấy bằng cách rải máu của các người trên vùng đất thiêng liêng này!"
Chấp pháp sứ giả bắt đầu bước chầm chậm tiến về phía Thanh Minh.
Mỗi bước di chuyển của hắn đều lún sâu vào lòng đất.
Ma khí toả ra từ cơ thể của hắn xoay tròn một cách mãnh liệt như một cơn lốc xoáy. "A...a a....."
Các cung đồ Băng Cung bắt đầu ngồi xuống để có thể thả lỏng chân hơn. Thậm chí các môn đồ Hoa Sơn và Tuệ Nhiên ở phía sau Thanh Minh cũng lùi lại trong vô thức.
Vậy nhưng.
"Nhưng mà, cái tên này từ nãy đến giờ..."
Thanh Minh nắm chặt thanh kiếm rồi bước nhanh về phía trước.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc khazlowti nhìn thấy hắn thản nhiên tiến về phía cơn hắc bão khủng khiếp.
Rốt cuộc thì hắn định làm gì chứ...
Ngay lúc ấy.
Yaaaaa!
Cùng với âm thanh sắc bén vang lên, luồng kiếm khí mà Thanh Minh tạo ra hướng về phía chấp pháp sứ giả với tốc độ kinh hoàng.
Chấp pháp sứ giả cúi đầu né tránh luồng kiếm khí đang lao tới trong gang tấc. Sượt.
Vậy nhưng, phần cuối của kiếm khí đã cắt một đường trên má của hắn.
Một vết máu đỏ thẫm xuất hiện trên má của chấp pháp sứ giả rồi từ từ chảy xuống. "Phải thế này mới giống bộ dạng của Ma Giáo chứ"
Đôi môi Thanh Minh vểnh lên, hắn nói như thể đang nhai trong miệng thứ gì đó.
"Ta sẽ giết ngươi ngay đây. Sang thế giới bên kia rồi hãy hỏi bề trên của ngươi" Rằng rốt cuộc bổn tôn là ai?!
Hình ảnh Thanh Minh nở nụ cười lệch sang một bên đột ngột biến mất. Và ngay sau đó, hắn biến thành một vệt đen lao thẳng về phía chấp pháp sứ giả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net