Chapter 529. Đừng có cúi đầu xuống. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 529. Đừng có cúi đầu xuống. (4)
"Hơ!"
Hàn Lý Minh kinh ngạc vô thức nuốt khan.
Vốn dĩ trong chiến tranh luôn có một trình tự ngầm.
Nếu như phát hiện kẻ địch, thì những người chỉ huy phải xây dựng chiến lược và chuẩn bị chiến thuật. Rồi diễn thuyết để tăng nhuệ khí của đội quân.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả điều này sẽ bắt đầu tấn công kẻ địch.
Hai bên sẽ lấy mạng nhau trong trận chiến.
Tuy rằng bọn họ là các võ giả, nhưng mỗi khi đứng trước một trận chiến sinh tử, họ đều cần thời gian để ổn định tâm lý.
Ấy vậy mà Thanh Minh lại hoàn toàn bỏ qua quá trình cơ bản đó.
Hắn chẳng đưa ra tín hiệu, cũng như bất kỳ chỉ thị nào mà đã lao thẳng vào lũ giáo đồ Ma Giáo. Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh ấy, Hàn Lý Minh đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
'Ch, chuyện gì thế này!'
Cũng chính vì vậy mà ông ta cứ loay hoay không biết phải đưa ra quyết định như thế nào.
Ðúng lúc ấy. "Tất cả!"
Tuyết Duy Bạch ở bên cạnh Hàn Lý Minh quan sát mọi chuyện bỗng nói bằng một giọng uy nghiêm.
"Tấn công! Không được cho kẻ thù cơ hội ổn định thế trận!"
Hàn Lý Minh đang bối rối bỗng bừng tỉnh trước câu nói ấy.
'Thế trận?'
Ðầu ông ta nhanh chóng hoạt động trở lại.
Ðịch ùa ra từ hang động. Hay nói cách khác chúng đang bị dồn ép ở một nơi chật hẹp.
Nếu như toàn bộ kẻ thù đều ra khỏi hang động và chiếm được không gian rộng lớn, vậy thì lợi thế về quân số đông sẽ trở nên vô tác dụng. Chẳng phải họ đã trải qua chuyện đó một lần rồi sao?
'Ta thật ngu ngốc!'
Hàn Lý Minh bặm môi, rồi hét lớn.
"Tấn công! Ngay lập tức! Tấn cônggggggg!"
Các môn đồ Hoa Sơn đuổi theo Thanh Minh với một tốc độ khủng khiếp.
Thanh Minh lao vút đến, xông thẳng vào giữa lũ giáo đồ Ma Giáo chưa kịp tập hợp lại với nhau, đánh bay chúng.
"Tấn công! Chết tiệt, ta bảo tấn công! Chúng ta phải tiếp tục phát huy khí thế đó!"
Hàn Lý Minh không giấu nổi sự bực bội cùng phẫn nộ. 'Chết tiệt.'
Hàn Lý Minh quay lại phía sau nhìn. Các cung đồ Băng Cung vẫn chưa nắm bắt được mấu chốt chính trong mệnh lệnh tấn công đột ngột đó, chỉ đứng xì xào bàn tán.
Ngay cả những viên chỉ huy, những người phải kiểm soát đội quân và hiểu rõ mệnh lệnh nhất cũng đang cảm thấy khó khăn trong việc kiểm soát các cung đồ đang hoảng loạn.
Tại sao Băng Cung lại không thể theo kịp tốc độ đó chứ?
Bình thường, Thanh Minh chỉ là một người luôn nói những lời nhảm nhí giống như một người mất trí. Thế nhưng, một khi đã bước vào chiến trường, bọn họ chẳng thể kịp theo đuôi hắn.
'Rốt cuộc là tại sao chứ?'
Ðúng lúc ấy.
Xoẹttt!
Tuyết Duy Bạch rút thanh kiếm ở bên hông ra với một nét mặt cương quyết.
'Hả?!'
"Toàn quân xuất kíchhhhh!"
Rồi hắn không ngần ngại lao đi. Thấy cung chủ lao lên trước, các cung đồ Băng Cung khác cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy theo.
"Ô ô ô ô ô ô ô!"
"Bám theo cung chủ!"
"Xóa sổ lũ Ma Giáo!"
Hàn Lý Minh đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tuyết Duy Bạch cùng các cung đồ vừa chạy đi.
Ðến cả chiến lược cũng không có. Ðây chỉ là một cuộc đột kích tự phát. Thế nhưng, khí thế ấy lại khác hẳn với trước đây.

'Từ bao giờ mà đứa trẻ ấy.......?'
Hàn Lý Minh dán chặt mắt vào lưng của đứa trẻ đó. Ðó là nhi tử của tiền nhiệm cung chủ.
Thế nhưng, ông ta đã tự tay nuôi dưỡng hắn, coi hắn như coi ruột của mình. Hình ảnh hắn ngước mắt lên nhìn rồi gọi 'phụ thân' vẫn như đang hiện ra trước mắt ông ta.
Cũng chính vì thế, hình ảnh Tuyết Duy Bạch lúc này lại càng trở nên xa lạ. Rốt cuộc đứa trẻ nhỏ xíu ấy trưởng thành từ bao giờ mà đã có thể đứng lên dẫn tắt toàn bộ Băng Cung?
Chỉ trong một thời gian ngắn.
Hàn Lý Minh bặm môi dốc hết sức lực chạy về phía trước.
'Ta cũng không thể thua được!'
Ông ta nắm chặt thanh kiếm khi nhìn thấy Tuyết Duy Bạch chạy thẳng về phía Thanh Minh đang đồ sát lũ Ma Giáo.
Xẹtttttttt!
Kiếm của Thanh Minh chém giữa không trung như thiểm điện.
Vútttttttt!
Chỉ trong nháy mắt, tên giáo đồ Ma Giáo đã bị chém đứt một tay. Gương mặt hắn nhăn lại như ác quỷ, hắn cố sức vung kiếm bằng cánh tay còn lại.
Thế nhưng. Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Thế nhưng, cổ tay, cánh tay, và cả eo của hắn đã bị chém sâu một đường trước khi hắn kịp chạm tới cơ thể Thanh Minh. Phần thịt đỏ ửng bên trong lòi ra ngoài.
"Hự........"
Dòng chảy nội lực hoàn toàn bị cắt đứt, tên giáo đồ Ma Giáo hét lên một cách tuyệt vọng, cố gắng đâm cả cơ thể mình về phía Thanh Minh. Thế nhưng, kiếm của Thanh Minh đã nhanh hơn hắn gấp bội.
Phập! Phập!
Mười nhát đâm liên tiếp.
Ðòn tấn công của Thanh Minh nhanh đến mức tưởng như hắn đang cầm cả mười cây kiếm cùng lúc đâm vào cơ thể tên giáo đồ đó vậy. Trên cơ thể của tên giáo đồ mặc hắc y nhanh chóng xuất hiện mười cái lỗ, máu bắt đầu phun ra xối xả.
Phậpppppp!
Nhát kiếm cuối cùng đâm xuyên qua tim tên giáo đồ. "Hự......"
Dù đã cảm nhận được cảm giác kinh hoàng khi bị kiếm đâm xuyên qua tim, nhưng tên giáo đồ Ma Giáo vẫn không dừng lại.
Hắn cố gắng vươn tay túm lấy cổ Thanh Minh. Thanh Minh chầm chậm nói.
".......Chắc chắn......."
Xoẹt.
Thanh kiếm đang đâm vào tim hắn không ngừng xoắn lại.
"Hộc!"
Máu từ miệng tên giáo đồ phun ra như mưa.
"Chắc chắn trong đó phải có gì quan trọng lắm nhỉ. Nhìn ngươi quyết tử thế này cơ mà."
"......Th, Thiên Ma tái......." Xẹttttttttttt!
Thanh Minh vung thanh kiếm đang cắm vào tim của gã giáo đồ kia chém đứt người hắn, rồi tiến lên với gương mặt vô cảm.
Máu phun lên không trung xối xả như mưa, thấm đẫm người Thanh Minh. Nếu có ai nhìn thấy cảnh này, thì có khi họ sẽ hiểu lầm hắn mới chính là giáo đồ Ma Giáo mất.
Hắn đã tạo ra một cảnh tượng hết sức tàn nhẫn và thâm độc.
Thế nhưng, cảnh tượng tàn nhẫn đó đủ để làm giảm nhuệ khí của kẻ thù, và tăng sĩ khí của những người đi theo sau hắn.
"Xông lên!"
Bạch Thiên hét lên uy hiếp lũ giáo đồ Ma Giáo. Mai Hoa Kiếm Khí tỏa ra trên kiếm của hắn còn mang sát khí dày đặc hơn hẳn ngày thường, lao thẳng về phía kẻ địch.
"A di đà Phật!"
Tuệ Nhiên cũng tung những cú đấm với khí thể chẳng kém cạnh ai.
Phật quang phát ra từ nắm đấm của hắn hướng thẳng đến lũ giáo đồ đang dồn hết tâm trí ngăn chặn Mai Hoa kiếm khí.
Rầmmmmm!
Một âm thanh lớn nổ ra, lũ giáo đồ hộc máu bay thẳng về phía sau. Ðó là một đòn tấn công có thể khiến cơ thể của chúng nát như tương.
Tuệ Nhiên mở trừng trừng hai mắt nhìn về phía trước, cắn chặt môi.
'Nếu ta không xuống địa ngục thì ai xuống đây?'
Một người theo đạo Phật như hắn không thể phạm phải tội sát sinh. Vì vậy hắn luôn điều chỉnh sức mạnh để không có bất kỳ ai phải chết trong mọi hoàn cảnh.
Thế nhưng suy nghĩ đó hoàn toàn không phù hợp trong tình huống này.
"Xin hãy lùi lại!" Vù ù ù ù ù!
Toàn thân Tuệ Nhiên tỏa ra một luồng khí ánh hoàng kim.
Hắn nghiến răng vận Vô Thượng Ðại Năng Lực (無上大 能力) trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ, rồi trút hết chưởng lực về phía lũ Ma Giáo.
Cả một vùng đất trắng tinh bị nhuộm vàng bởi Phật quang.
'Ta không phải người cần bảo vệ.'
Nếu hắn cứ né tránh việc giết người, thì một người khác sẽ phải thay hắn giết lũ thủ ác này.
Nếu hắn vẫn có thể nói ra những lời đạo lý ấy dù đã nhìn thấy toàn thân Thanh Minh đang nhuốm đầy máu phía trước, thì thật chẳng khác nào hắn đang đẩy tội lỗi của bản thân mình sang cho người khác.
"A-di-đà-Phật!"
Tuệ Nhiên niệm Phật đến rung chuyển cả núi trời, dứt khoát đẩy hai tay về phía trước. Chưởng lực của Vô Thượng Ðại Năng Lực không ngừng trút về phía lũ giáo đồ Ma Giáo, hệt nhưng một luồng sáng đang đi xuyên qua màn đêm u tối.
Uỳnhhhhh!
Âm thanh khủng khiếp vang lên. Những kẻ trúng phải chưởng lực của Vô Thượng Ðại Năng Lực phun máu lên không rồi lần lượt ngã xuống.
Cả thung lũng rung chuyển như vừa trải qua một cơn địa chấn trước sức mạnh khủng khiếp ấy.
"Woah! Ðúng là! Ðáng lý ta phải bái nhập Thiếu Lâm mới đúng!"
"Ðệ câm miệng và tập trung đi, Chiêu Kiệt."
"Ơ kìa, sư huynh. Huynh có nhìn thấy cảnh đó không? Nó vô lý đến mức...... Ấy! Á, Sao huynh có thể vung kiếm vào sư đệ của mình chứ, không thể nào!"
"Có thể! Ta xin đệ đấy, đệ làm ơn ngậm miệng lại đi!"
Chiêu Kiệt vừa né kiếm của Nhuận Tông vừa cười khúc khích. Rồi hắn ngay lập tức quắc mắt, nhảy lên phía trên đầu lũ Ma Giáo.
Phậpppppp!
Và rồi, hàng chục kiếm ảnh được tạo ra từ kiếm của hắn đã trút thẳng xuống đầu chúng.
"Á á á!"
"Tên khốn!"
Kẻ tránh được, người thì không. Cuối cùng.
"Chết điiiiiiiiiiiii!"
Một bàn tay đen sì đáng sợ vung về phía hạ thể Chiêu Kiệt.
Thế nhưng, nó đã bị một thanh kiếm chặn lại trước khi kịp chạm đến cơ thể Chiêu Kiệt.
Keng!
Nhuận Tông vừa vung kiếm bảo vệ Chiêu Kiệt vừa lạnh lùng hét lên.
"Ta đã bảo đệ đừng có đột nhiên nhảy lên rồi mà!"
"Ðệ phải làm vậy thì mới đối đầu được với chúng chứ."
"Kẻ địch là Ma Giáo đấy."
"Ðệ biết rồi!"
Sau một hồi trầm tư, Nhuận Tông khẽ cười, nói.
"Ðược rồi. Ðể xem ai mới là người phải chết nào!"
Rồi hắn nghiến răng, bắt đầu đánh một cách dũng mãnh cùng với sự hỗ trợ của Chiêu Kiệt.
Thanh Minh vừa vung kiếm vừa lén quan sát bọn họ, thầm nghĩ.
'Ðúng là trẻ con, mỗi ngày mỗi khác.'
Các môn đồ Hoa Sơn của hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với ngày đầu tiên tới Bắc Hải. Kiếm của họ đã trở nên sắc bén hơn, tâm trí cũng vững vàng hơn sau khi liên tiếp trải qua những trận chiến nguy hiểm tới tính mạng.
Bây giờ, cụm từ hậu khởi chi tú cũng không còn phù hợp với họ nữa rồi.
Lưu Lê Tuyết và Ðường Tiểu Tiểu tạo thành một cặp bài trùng càn quét kẻ địch với một tốc độ đáng sợ. Lưu Lê Tuyết dẫn dắt Ðường Tiểu Tiểu, còn Ðường Tiểu Tiểu lại hỗ trợ phía sau nàng ấy.
"Lũ gian ác này!"
Toàn bộ ánh mắt của lũ Ma Giáo đổ dồn về phía các môn đồ Hoa Sơn và Tuệ Nhiên.
Thế nhưng. "Không được." Xẹtttttttttt!
Kiếm của Thanh Minh đã chém bay đầu một tên giáo đồ Ma Giáo đứng trước mặt hắn. Máu phun ra khắp nơi, ánh mắt của lũ Ma Giáo lại đồng loạt quay về phía Thanh Minh.
Thanh Minh nhếch mép cười quái dị.
"Chắc các ngươi đang cảm thấy tẻ nhạt lắm hả?"
Hắn vung kiếm, lao lên như một con sói khát máu. Ðồng thời, các võ giả Băng Cung cũng đã vượt qua Tuyết Duy Bạch, lao đến như một con sóng bạc, đụng độ với lũ Ma Giáo.
"Xóa sổ chúng!"
"Quân số chúng ta vẫn còn rất đông! Ðừng lùi bước!"
"Nếu như chúng ta không hạ gục được chúng, Bắc Hải cũng sẽ kết thúc! Tuyệt đối không được để cho tên nào sống sót!"
Dường như các võ giả của Băng Cung đã được tiếp thêm sức mạnh bởi sự tích cực của các môn đồ Hoa Sơn, họ lao đến vung kiếm với một khí thế khủng khiếp.
Họ đã từng một lần chiến thắng.
Tất nhiên, họ đã phải chịu thiệt hại quá lớn và hầu như bản thân họ chẳng làm được gì trong trận chiến ấy, nhưng chiến thắng là chiến thắng.
Hơn nữa, lũ giáo đồ Ma Giáo mà bọn họ đang phải đối mặt cũng không đông như trước.
Vậy nên họ chẳng có lý do gì mà không đánh bại chúng. Hơn nữa, Thanh Minh đang nghiền nát kẻ thù ở phía trước vẫn còn lành lặn đó thôi?
"Hãy cho chúng thấy sức mạnh của Băng Cung!" "Hâyyyyyyyyyyyyy!
Quân số tạo nên sức mạnh.
Trong chớp mắt, các võ giả Băng Cung đã bao vây lũ Ma Giáo đang co lại bày binh bố trận phía trước hang động. Số lượng lũ giáo đồ Ma Giáo đã ít, nay chúng lại phải co cụm lại khiến chúng không thể phát huy được thực lực của mình.
Ánh mắt Thanh Minh tràn ngập sát khí khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
'Vụng về.'
Càng đánh hắn càng biết rõ.
Chúng không mất đi sự độc ác và tàn nhẫn trong quá khứ, nhưng chúng cũng không còn mạnh như xưa. Cả võ công và chiến thuật của chúng đều vụng về đến mức không thể so sánh với quá khứ được.
'Thiên Ma.'
Sự tồn tại của hắn chính là vấn đề cuối cùng.
Ma Giáo không có Thiên Ma cũng chỉ là nhóm cuồng tín. Tuy sự cuồng tín của chúng khiến người khác phải sởn da gà, nhưng nói thẳng ra thì trên thế gian này vẫn còn các nhóm dị giáo khác.
Thế nhưng, từ ngày Thiên Ma có mặt trong nhóm dị giáo đó, thì Ma Giáo đã trở thành nhóm sát nhân mạnh nhất, tàn bạo nhất, khuấy đảo giang hồ.
Bởi vì đối với những kẻ đang thờ một vị thần sống, thì bọn chúng chẳng có gì để sợ, cũng chẳng có gì để mất.
Tuy những kẻ trước mắt hắn bây giờ vẫn còn có thể coi là con người, nhưng ngay khoảnh khắc Thiên Ma hồi sinh, chúng sẽ không còn là người nữa.
'Vì vậy nên......!' Xoẹttttttttttttt!
Thanh Minh vung kiếm chém toàn bộ lũ giáo đồ Ma Giáo đang chặn phía trước.
"Tránh ra."
Ở bên trong đó.
Hành động của chúng chứng tỏ, chắc chắn ở bên trong kia phải có thứ gì đó.
"Chết đi!"
Một tên giáo đồ trợn mắt xông lên. Thanh Minh nhe răng, đâm thẳng kiếm vào tay hắn.
Xoẹtttttttt!
Thanh Minh kéo Ám Mai Kiếm đang cắm trên tay hắn lên tạo thành một vết chém dài, xẻ đứt đôi tay hắn.
"Á á á á á á á!"
Hắn hét lên một tiếng thảm thiết trước cơn đau khủng khiếp ấy.
Xoẹtttt!
Thanh Minh rủ lòng từ bi đập thẳng vào cổ hắn để hắn không phải chịu đựng cơn đau ấy nữa, rồi tiến nhanh về phía hang động.
"Tránh ra."
Máu của lũ giáo đồ Ma Giáo chảy ròng ròng trên mặt hắn.
Chỉ có hai con mắt đang tỏa ra sát khí trên gương mặt bê bết máu.
"Nếu không, tất cả các ngươi sẽ chết ngay tại chỗ." Vụt.
Thanh Minh nhanh chóng xoay kiếm rồi vung về phía trước.
Ngay lập tức, Ám Mai Kiếm găm thẳng vào tim của một tên Ma Giáo. Sau đó, hắn đẩy thân hình to lớn ấy lên làm lá chắn tiến về phía hang động.
"Hâyyyyyyyyyyy!"
Thấy Thanh Minh không ngần ngại tiến lên phía trước, hai mắt lũ giáo đồ Ma Giáo hằn gân máu, chúng hô ầm lên rồi xông tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net