Chapter 531. Cho dù ta có phải chết ở đây đi chăng nữa! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 531. Cho dù ta có phải chết ở đây đi chăng nữa! (1)
"Ðẩy lùi bọn chúng!!!"
Hàn Lý Minh thu hồi thanh kiếm rồi hét lớn.
Khuôn mặt của ông ta càng ngày càng trở nên méo mó.
'Mạnh quá'
Mặc dù liên tục dồn ép bằng quân số áp đảo nhưng rõ ràng bọn họ vẫn không thể chiếm được ưu thế. Thậm chí còn có vẻ bị lép vế hơn một chút.
'Chênh lệch thực lực giữa các cung đồ Băng Cung và giáo đồ Ma Giáo là lớn đến vậy ư?'
Trong trận chiến lần trước, bọn họ hoàn toàn bị áp đảo bởi khí thế. Nhưng lần này, nhờ vào tinh thần hăng hái của các võ giả Trung Nguyên ngay từ khi bắt đầu nên bọn họ vẫn có thể duy trì được khí thế ở một mức độ nào đó mà đi vào cuộc chiến. Nhưng cho dù là như vậy thì bọn họ cũng không thể đẩy lui được các giáo đồ Ma Giáo.
Ðiều đó cho thấy một sự thật phũ phàng rằng bọn họ không những thua kém về khí thế mà còn thua xa Ma Giáo về thực lực.
"Aaaaa!"
Một tiếng hét thảm khốc của ai đó lại vang lên một lần nữa.
Cứ mỗi lần máu phun ra và có tiếng hét của một ai đó vang lên, những người còn lại lại ngập ngừng do dự bước chân.
Hàn Lý Minh cắn chặt môi.
Mặc dù đã xa cách bấy lâu nhưng lòng trung thành của ông ta với Băng Cung vẫn không hề thay đổi. Trái tim ông ta vô cùng đau đớn khi phải chứng kiến những người đang khỏe mạnh bỗng chết một cách bất đắc kỳ tử như thế này.
Vậy nhưng...
"Bằng mọi giá phải kéo bọn chúng ra! Không được để chúng chui vào lại trong hang"
Hắn thúc dục các cung đồ Băng Cung. Ngoài việc đó hắn cũng không biết phải làm gì khác nữa.
'Phải chịu đựng'
Sự hy sinh là vô cùng đau đớn. Nhưng nếu như không ngăn cản nghi thức hồi sinh Thiên Ma, Băng Cung và cả Bắc Hải sẽ còn thê thảm hơn như thế này gấp nhiều lần.
'Sai lầm của của Băng Cung chỉ có một mà thôi'
Ðó là bọn họ đã không đứng lên chiến đấu khi phải chiến đấu.
Không ai muốn đổ máu cả. Nhưng Hàn Lý Minh bây giờ đã hiểu ra. Nếu như không đổ máu khi cần phải như vậy thì kết cục sẽ phải đổ nhiều máu hơn nữa.
Ðây là việc mà bọn họ phải làm. Băng Cung phải xoá sổ Ma Giáo hoàn toàn ra khỏi vùng đất Bắc Hải này.
Và ngay lúc này đây, không có gì quan trọng hơn việc ngăn chặn cái nghi thức hồi sinh Thiên Ma đang diễn ra.
"Hãy liều mạng tử thủ! Nơi này là Bắc Hải! Ðừng để lũ khốn đó đạt được những gì bọn chúng muốn!"
Hàn Lý Minh la hét động viên các cung đồ Băng Cung đến mức gần như rách cả cổ họng.
Vậy nhưng mặc đệ ý chí và những hành động liều mạng của các cung đồ Băng Cung, tình hình lại càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
'Phải nhanh hơn nữa mới được!'
Ông ta cắn chặt môi rồi liếc nhìn về phía hang động.
Ngay lúc đó, giọng nói của Tuyết Duy Bạch thoáng qua tai ông ta.
"Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là được" "..."
"Chỉ cần chúng ta cầm cự, các môn đồ Hoa Sơn chắc chắn có thể ngăn cản bọn chúng. Trước tiên hãy cứ cố gắng cầm cự hết sức có thể đi!"
Một cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng Hàn Lý Minh. Cung chủ hoàn toàn tin tưởng bọn họ'
Thậm chí ông ta còn có cảm giác cung chủ tin tưởng vào các môn đồ Hoa Sơn hơn cả các cung đồ Bắc Hải mà tự thân ngài ấy dẫn dắt.
Vậy nhưng, Hàn Lý Minh không thể nói gì về điều này. Chỉ cần nhìn cách bọn họ tiến vào hang động thôi cũng đã khiến người khác không thể không tin tưởng rồi.
Bất kỳ ai chứng kiến dáng vẻ luôn đi đầu và vung kiếm lên đầy sức mạnh của các môn đồ Hoa Sơn thì cũng sẽ cùng suy nghĩ với Tuyết Duy Bạch.
"Chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi!!! Nhữngngười đã đi vào bên trong sẽ quay lại và chi viện chochúng ta. Không được lùi bước! Hãy cho toàn bộ thiênhạ này thấy được lòng tự tôn của một võ giả BăngCung là như thế nào!"
Dường như câu nói những người ở bên trong sẽ xuất hiện đã tiếp thêm cho bọn họ sức mạnh, những người đang bị đẩy lui lại cắn răng chịu đựng xông vào cuộc chiến với những giáo đồ Ma Giáo.
'Ðược rồi'
Một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong đôi mắt của Hàn Lý Minh.
Nếu như có thể làm được như thế này, Bắc Hải Băng Cung sẽ sớm tìm lại được vinh quang...
Ngay lúc đó.

Uỳnhhhh!
"Cái, cái gì vậy?"
"Là động đất ư?"
Toàn bộ thung lũng bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Không! Nói một cách chính xác thì dãy núi phía trước vùng đất mà bọn họ đang đứng - ngọn núi bị các môn đồ Hoa Sơn xuyên thủng và tiến vào bên trong đang rung chuyển kịch liệt.
Cuộc chiến khốc liệt đã dừng lại trước kỳ sự đó. 'Chuyện, chuyện này rốt cuộc là....?'
Hàn Lý Minh mở to mắt nhìn về phía trước. Thật khó để đứng vững ngay cả khi có võ công cao cường trong cái tình trạng mặt đất rung chuyển dữ dội như thế này.
Nhưng điều khiến ông ta thực sự ngạc nhiên không phải chỉ là sự rung chuyển.
Sự rùng mình không thể hiểu được đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể ông ta.
Là vùng thiên địa này đang rung chuyển hay là chính cơ thể ông ta đang run rẩy đây? Khi ngọn núi rung chuyển cũng là lúc những tiếng la hét vang lên khắp nơi, lông tay lông chân thi nhau dựng đứng hết cả lên.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng hỗn loạn. Và ngay lúc đó.
Rầmmmmmmmmmmmmmm
Cùng với tiếng nổ tựa như toàn bộ thế gian này đã sụp đổ, lối vào hang động nổ tung. Tiếng la hét vang lên khắp mọi nơi.
"Áaaaa!"
"Aaaaa!"
Các mảnh vỡ của những tảng đá bay ra xuyên qua các cung đồ Băng Cung. Những kẻ còn có thể la hét được thì vẫn tốt chán, hầu hết những kẻ bị những mảnh vỡ xuyên thủng đều tuyệt mạng ngay tại chỗ khi chưa kịp kêu lên một tiếng nào.
Một lát sau, gần chục nhân ảnh xuất hiện như một đám mây giữa đám bụi mù mịt.
Bịch!
"Hự ư ư..."
Hàn Lý Minh chớp chớp mắt xác nhận kẻ bị ném xuống dưới đất rồi hoảng hốt hét lên.
"Bạch, Bạch Thiên đạo trưởng!"
Bạch Thiên lăn lộn dưới mặt đất khẽ rên rỉ.
"Chết tiệt..."
Bạch Thiên cố gắng đứng dậy. Mặc kệ ánh mắt của Hàn Lý Minh, hắn tiếp tục quay trở lại hang động.
Một lát sau, bụi đất dày đặc bị gió thổi ra. Ngay sau đó, hình ảnh một ai đó từ từ bước ra từ phía lối vào hang động.
"A...."
Cơ thể Hàn Lý Minh bắt đầu run rẩy không ngừng. 'Kia là...'
Bịch.
Bịch
Một lão già từ từ bước ra, Hàn Lý Minh và cả những người khác vẫn còn đang thở hổn hển nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đó.
'Kia rốt cuộc là....' Trường bào đỏ như máu.
Mái tóc trắng được buộc lên một nửa một cách qua loa.
Xung quanh cơ thể lão ta tỏa ra luồng nguyên khí đen tuyền rất khác biệt. Cảm giác giống như lão ta vừa bước ra từ địa ngục vậy.
"Hắn là ác ma ư?"
Các đầu ngón tay của Hàn Lý Minh đột nhiên trở nên trắng bệch.
Không hiểu vì sao, nhưng kể từ phút giây nhìn thấy lão gì đó, hắn không thể nào thở được. Mỗi lần hắn cố gắng thở thì luồng nguyên khí đen kịt đó lại như bao trùm lấy toàn thân ông ta mà xâu xé và thiêu đốt.
Bịch.
Mỗi khi lão già đó bước một bước, áp lực khủng khiếp lại đè nặng lên mọi người xung quanh.
Một cái tên không nên được nói ra từ chính miệng Hàn Lý Minh khi hắn đã mất đi một nửa lý trí.
"Là Thiên Ma ư?" Và.
Ngay khi lời nói đó được tuôn ra, ánh mắt của kẻ đang được bao quanh bởi ma khí lập tức nhìn chằm chằm vào Hàn Lý Minh.
Giật nảy.
Chỉ là một ánh mắt, nhưng nó sắc bén tựa như một lưỡi kiếm chém ngang tâm hồn.
Hàn Lý Minh đã mất đi toàn bộ ý chí phản kháng khuỵu đầu gối xuống. Sự áp đảo của đối phương khiến ông ta chỉ muốn quỳ gối và dập đầu xuống ngay tức khắc.
Bước chân của lão ta vốn đang chậm rãi bỗng dưng dừng lại.
Ánh mắt của lão chậm rãi lướt qua chiến trường. Các cung đồ Băng Cung hoàn toàn run rẩy vì sợ hãi, còn các giáo đồ Ma Giáo thì lập tức phủ phục ngay tại chỗ.
"Giáo chủ giá đáo!"
"Thiên Ma tái lâm! Vạn ma ngưỡng phục!"
Giáo chủ ư?
Ðôi môi của Hàn Lý Minh càng ngày càng nhợt nhạt
Lão già kia chính là giáo chủ ư? Không phải là Thiên Ma hay sao?
Một kẻ tưởng chừng như chỉ với một cái búng tay đã có thể khiến cho một ngọn núi sụp đổ, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ thiêu rụi cả cánh rừng kia lại không phải là Thiên Ma mà chỉ là giáo chủ của Ma Giáo thôi ư?
Vậy thì?
Vậy thì Thiên Ma rốt cuộc là một tồn tại như thế nào vậy?
Phải đến lúc đó, Hàn Lý Minh cùng toàn bộ cung đồ mới nhận ra bản thân đang phải chiến đấu với một thế lực như thế nào.
Bọn chúng không chỉ là những kẻ xâm lược Bắc Hải. Bọn chúng là những kẻ sẽ phá hủy thiên hạ này.
Ðôi mắt giáo chủ lướt qua chiến trường dần thể hiện sự không hài lòng.
"Lũ vô dụng..."
"Xin giáo chủ hãy giết chúng thuộc hạ đi!"
Toàn bộ giáo đồ Ma Giáo đập đầu xuống đất một cách thê thảm.
"Các ngươi lại để những kẻ bất tín bẩn thỉu đặt chân đến vùng đất thiêng nơi đấng Thiên Ma vĩ đại sẽ hồi sinh ư? Các ngươi có biết đó là một tội lỗi lớn đến nhường nào không hả?"
Trước những lời chỉ trích liên tiếp, lũ giáo đồ Ma Giáo càng dập đầu mạnh mẽ hơn nhằm cầu xin sự tha thứ.
Giáo chủ nhìn các giáo đồ của mình với ánh mắt không hài lòng rồi chuyển ánh nhìn đó qua các cung đồ Băng Cung.
"...."
Nhưng hắn ngay lập tức thu lại ánh nhìn đó vì dường như những tồn tại trước mắt hắn hoàn toàn vô giá trị.
Nơi cuối cùng ánh mắt của hắn chạm đến chính là Hàn Lý Minh. Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Hàn Lý Minh, giáo chủ vô thức lẩm bẩm.
"Lũ sâu bọ tầm thường...."
Trước mắt Hàn Lý Minh dần trở nên tăm tối, thế gian này dần trở nên xa xăm.
Giáo chủ là một tồn tại mà Hàn Lý Minh không thể cáng đáng được.
'Quá sức. Ðiên thật rồi'
Vung kiếm vào một kẻ như thế kia ư? Không thể nào.
"Máu của các ngươi thậm chí không thể trở thành vật hiến tế có ích cho sự hồi sinh của đấng Thiên Ma vĩ đại. Ta sẽ khiến các ngươi mục rữa mà chết"
Bịch!
Giáo chủ bước lên một bước đầy mạnh mẽ và bắt đầu tỏa ra từng đợt từng đợt ma khí đen kịt. Ma khí quấn quanh cơ thể lão ta như một cơn hắc cuồng phong đáng sợ.
Nhìn thấy khí thế áp đảo đó, Hàn Lý Minh vô thức lùi về phía sau.
"A....a ....a....."
Dường như những ác linh đang xoay quanh cơ thể của giáo chủ và gào thét. Ðó là một cảnh tượng dù nhìn bằng mắt cũng khó lòng tin được.
Sự giáng lâm của "Ma" "Hấpppp"
Ở một bên tay của giáo chủ, luồng nguyên khí hắc sắc bắt đầu cuộn lại rồi được tung ra hướng về phía các cung đồ Băng Cung.
Cùng với những âm thanh ma quỷ như muốn xé toang màng nhĩ, một hắc chưởng bắt đầu nuốt chửng lấy toàn bộ cung đồ Băng Cung.
"Áaaaaaaaaaa!" "Aaaaaaa! Aaaaaaaa!"
Những tiếng la hét thảm thiết vang lên. Cơ thể của các cung đồ Băng Cung chìm trong chưởng lực lập tức nổ tung. Xương của bọn họ vỡ vụn, thịt thì bị xé ra từng mảnh nhỏ rải rác khắp nơi.
"...."
Trong những thứ còn lại ở đó, không còn cái gì còn nguyên vẹn để có thể gọi là con người được nữa.
Máu nhuộm đổ nền đất và những miếng thịt vương vãi chỉ là để chứng minh cho việc con người đã từng tồn tại tại nơi này.
"A a...."
Kết cục, Hàn Lý Minh ngồi sụp xuống ngay tại chỗ. Tất cả lý trí còn lại đều tan theo gió mây trước cảnh tượng đáng sợ mà hắn được nhìn thấy lần đầu trong đời.
Ðó không phải là sức mạnh của con người nữa.
Rốt cuộc thì nội lực của hắn phải mạnh đến nhường nào mà những kẻ bị dính chưởng lực lại bị phá hủy hoàn toàn như vậy?
Hắn mới chỉ là giáo chủ của Ma Giáo mà thôi! Mới chỉ là tay chân của Thiên Ma mà thôi!
"Hãy xuống đáy địa ngục mà hối hận vì dám đặt bàn chân bẩn thỉu đó vào vùng đất thiêng liêng này"
Hàn Lý Minh và các cung đồ còn lại lúc này chỉ còn lại sự sợ hãi.
Có những kẻ đứng tại chỗ tè cả ra quần, có những kẻ cố gắng bò trườn nhích từng chút một để tránh xa kẻ mang tên giáo chủ đó.
"Chết đi!!!!"
Giáo chủ bắt đầu vặn vẹo tưởng chừng hắn lại chuẩn bị tung ra hắc ma chưởng ngay tức khắc. Hàn Lý Minh không thể chịu đựng được nữa. Ngay khi ông ta định hét lên thì.
"Ây ku! Cái lưng của ta! Lão già chết tiệt sao mà mạnh thế không biết"
Một giọng nói xen lẫn sự bực dọc phát ra phía sau lưng của ông ta.
"..."
Hàn Lý Minh ngơ ngác nhìn về phía sau. Ðó là một việc hết sức kỳ lạ.
Một câu nói không hề động viên ý chí, cũng không mang áp lực giống như tên giáo chủ kia, cũng chẳng mang ý chí có thể đối phó được cái sức mạnh khủng khiếp đó.
Ðó là một câu nói hết sức bình thường.
Nhưng thật kỳ lạ, ngay khi ông ta nghe thấy giọng nói đó, nỗi sợ hãi mà tên giáo chủ kia gây ra lại đột nhiên biến mất vô thanh vô tức.
Nhìn cảnh tượng Thanh Minh nhăn nhó lảo đảo bước vào, Hàn Lý Minh vô thức thở hổn hển như chưa bao giờ được thở.
Ngay lúc đó.
Soạt.
"Bạch, Bạch Thiên đạo trưởng?"
Bạch Thiên cắm thanh kiếm xuống sàn cố gắng vực cơ thể dậy. Máu chảy từ đôi môi đang cắn chặt nhưng ánh mắt của hắn lại ngập tràn ý chí như thể chưa hề bị thương.
Bạch Thiên cầm thanh kiếm, lập tức theo sau Thanh Minh đang tiến về phía trước.
"A di đà Phật"
Bao gồm cả Tuệ Nhiên đang tạo thế bán chưởng, các môn đồ Hoa Sơn khác cũng không hề do dự tiến về phía trước.
Ðôi mắt nhăn nheo của giáo chủ co giật. "Lũ ngu si..."
Ngay sau đó, giáo chủ nở một nụ cười kỳ lạ. Nếu như ác quỷ có tồn tại trên đời và hắn có cười chắc chắn cũng sẽ giống như thế này.
"Lũ bất tín ngu ngốc, có vẻ như các người vẫn chưa nhận ra bản thân không phải là đối thủ của ta thì phải?"
"Không phải là đối thủ ư?"
Thanh Minh cười nhe ra hàm răng trắng như thể hắn vừa nghe thấy một câu nói đùa.
"Ðến tận bây giờ ta không nhớ đã gặp biết bao nhiêu tên đã nói như vậy. Nhưng nhà ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với những tên khốn đó không?"
"..."
"Thôi. Thôi. Không biết cũng được"
Thanh Minh cầm thanh kiếm chĩa thẳng vào giáo chủ.
"Ngay bây giờ ngươi cũng sẽ được biết thôi. Bằng chính cái cơ thể đó"
"Hahahahaha"
Giáo chủ cười phá lên.
"Phải. Phải vậy chứ. Các ngươi phải như vậy mới được!"
Ðôi mắt cuồng loạn của hắn bắt đầu chảy ra những giọt huyết lệ.
"Lũ Hoa Sơn bị nguyền rủa các ngươi, các ngươi nhất định phải như vậy! Phải vậy thì ta mới có thể thoả mãn khi xé xác các ngươi được! Ta sẽ xẻ cái thân xác đó thành từng mảnh nhỏ, ta sẽ uống máu các người để giải tỏa mối hận thù hàng trăm năm qua!"
"Nhãi con, ta là người phải nói câu đó mới phải!"
Thanh Minh một lần nữa vung kiếm lên không trung với khuôn mặt tựa như ma thần.
"Ta sẽ cắt cái đầu chết tiệt của nhà ngươi xuống!"
Thanh Minh phát ra âm thanh kỳ lạ rồi lao về phái giáo chủ như một tia hắc quanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net