Chapter 540. Ta biết thể nào cũng vậy mà. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 540. Ta biết thể nào cũng vậy mà. (5)
"Ây ku! Sao cái này mãi không chịu trồi lên thế này, chết tiệt!"
Bạch Thiên nghiến răng, nắm lấy cánh tay của Thanh Minh rồi kéo lên thêm nữa.
"Cái tên này không lý nào.......Chết tiệt, Tiểu Kiệt! Con thử kéo mạnh thêm chút nữa xem!"
"Thêm chút nữa là gãy tay thật đó, sư thúc?"
"Cái tên tiểu tử này có tỉnh táo không chứ? Tiểu tử nhà ngươi có được bình thường không hả?"
Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Bạch Thiên đảo lia lịa, Chiêu Kiệt ngước nhìn bầu trời xa xăm.
'Thoáng chốc cứ nghĩ sư thúc là Thanh Minh mất.'
Sư thúc. Xin người đừng đi quá xa. Một người thôi đã đủ đáng sợ rồi.
"Hây ya!" Bộppp!
Cuối cùng cơ thể của Thanh Minh cũng được kéo lên khỏi mặt đất.
Ðùng!
Bạch Thiên không thể thắng được lực phản chấn mà ngã lăn lộn ra đất rồi rên rỉ.
"Không, rốt cuộc mà làm thế quái nào nó lại bị mắc kẹt......cái, cái này lại là gì nữa hả, tiểu tử chết tiệt này?"
Bạch Thiên nhìn thấy bọc đồ được kéo lên cùng Thanh Minh thì vô thức hét lên.
Còn không quá rõ ràng sao, vì Thanh Minh túm chặt thứ đó nên mới khó kéo lên như vậy!
"Còn gì nữa chứ."
Thanh Minh làm lơ Bạch Thiên, người đang lấy đà túm gáy hắn, rồi bật cười khì khì. Và mở bọc đồ đó ra.
"Ðám rác rưởi đó có nhiều đồ tốt như vậy còn gì? Nếu cứ để chúng bị chôn vùi cùng ngọn núi rồi biến mất, chẹp chẹp... như vậy không phải sẽ phí lắm sao. Vậy nên ta mới mang nó theo để sử dụng vào mục đích tốt hơn. Hừm...ai mà ngôn ngoan thế không biết."
Bạch Thiên ngẩn người quan sát Thanh Minh.
Không, vậy ý nó là trong khi hang động sụp đổ nó đã chạy lung tung mà thu gom đống này sao?
'Rốt cuộc thì trong đầu tên tiểu tử này chứa cái thứ quái quỷ gì vậy chứ?'
Thực tế mà nói thì cái bọc đó được gói trong một chiếc áo cũ kĩ và bê bết máu. Bên trong chứa đầy bảo vật.
"Ðể ta xem bên trong rốt cuộc là...gì...hửm?"
Bạch Thiên xác nhận đồ vật bên trong rồi sợ hãi mà hét lên.
'THIÊN ÐỊA ƠI, BĂNG TINH SAO? CHỖ NÀY CÓ BAO NHIÊU BĂNG TINH CHỨ?"
"Khì khì khì khì khì."
Thanh Minh bật cười gian xảo rồi chìa chìa cái bụng của mình ra. Mỗi khi hắn cử động lại vang lên tiếng xương răng rắc nhưng...
"Ta đã mất rất nhiều thời gian để thu gom đống đó đấy, dù sao thì hiện tại trong một thời gian, băng tinh cũng sẽ không xuất hiện ở Bắc Hải nên ta đã phải thu thập tất cả đấy."
"Rồi còn cả bình rượu này là sao hả?"
"Sư thúc thử ngửi xem, không phải mùi khá giống Không Thanh Thạch Nhũ sao?"
"Kh, Không Thanh......Không Thanh Thạch Nhũ sao?"
Bạch Thiên há hốc miệng.
'Thật sự thứ đó có tồn tại trên thế gian này sao?'
Hắn đã từng nghe nói đến. Không Thanh Thạch Nhũ. (空淸石乳)
Những loại linh dược chưa được phát hiện bởi bàn tay con người giống như Tuyết Sâm (雪蔘) hay Nhân Hình Hà Thủ Ô (人形何首烏) đến một ngày nào đó đương nhiên cũng sẽ chết đi.
Tuy nhiên linh dược vốn có nguyên khí mạnh mẽ nên không bị mục rữa hay tan chảy.
Nếu nó sinh trưởng trong khu rừng tràn đầy thổ nhưỡng, linh dịch sẽ được hấp thụ vào đất rồi quay trở về với tự nhiên, nhưng nếu linh dược sinh trưởng ở nơi giống như vách đá thì sẽ được cô đọng tích tụ ở địa hình đặc thù.
Cứ như thế linh dịch tạo nên từ linh dược sẽ hấp thụ nguyên khí của tự nhiên nhiều hơn nữa, trải qua hàng trăm năm được cô đọng, thứ linh dịch đó chính là Không Thanh Thạch Nhũ.
Là một trong những loại linh dược mà dù chỉ hấp thụ một giọt thôi cũng có tác dụng khủng khiếp.
"Con nói tất cả chỗ này là Không Thanh Thạch Nhũ sao? Tất cả chỗ này á?"
Không...Lũ Ma giáo bị điên hết rồi sao?
Ðó chính là Không Thanh Thạch Nhũ, đệ nhất linh dược mà chỉ cần một giọt thôi cũng đủ khiến giang hồ nổi gió tanh mưa máu đấy. Giá trị của nó không phải là những thứ như vàng bạc hay bảo thạch có thể định đoạt được.
Bọn chúng cứ như thế rót đầy thứ linh dược đó vào bình rượu rồi chôn vùi xuống đất ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà không đào lên uống sao?
"Chắc là tính gom lại đợi tên Thiên Ma chết tiệt đó hồi sinh rồi dâng lên. Nhưng mà vốn dĩ mấy tên khốn như Thiên Ma thì cần gì thứ linh dược đó chứ, bọn chúng đần đến mức không biết cả điều đó sao?"
Không, phải nói là làm sao tiểu tử nó lại biết được điều đó chứ?
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với ánh mắt khó tin. Ðầu óc rối bời như thể sắp nổ tung.
Nhưng dù sao thì cũng không có thời gian để nghĩ thêm chuyện đó, vì những thứ tưởng chừng như cả đời không thể nhìn thấy được đều đang ở trong chiếc bọc trước mặt hắn. Tên giáo chủ đã thu tầm đống này, nhưng cuối cùng lại bị Thanh Minh hưởng hết đống đồ tốt đó...cái này...đúng là thuận tay quá mà.

"Thiên địa ơi......"
Thực ra nếu suy nghĩ kĩ thì chuyện này cũng không có gì lạ lùng lắm.
Dù xây dựng chỗ đứng ở Bắc Hải chưa được bao lâu, nhưng theo lời tên giáo chủ đó nói thì từ sau khi Thiên Ma chết, bọn chúng đã có âm mưu hồi sinh Thiên Ma rồi. Nếu trong suốt thời gian đó bọn chúng đánh cướp những danh môn thế gia rồi thu gom bảo vật thì chỗ này cũng không phải là quá nhiều.
"Cứ nghĩ là chỉ vất vả như chó chứ không được chút lợi lộc nào,...nhưng ai ngờ cuối cùng lại moi ra được vài thứ cũng đáng giá phết nhỉ...."
Thanh Minh vui sướng, buộc bọc vải lại rồi vác lên vai. Ngay lúc đó.
"Thanh Minh đạo trưởng! Ðạo Trưởng!"
Tuyết Duy Bạch leo lên ngọn núi được tạo thành từ tàn tích của hang động rồi vội vã chạy đến chỗ Thanh Minh.
"Ồ? Tiểu tử ngươi vẫn còn sống tốt đấ......."
Và Tuyết Duy Bạch đột nhiên lao đến rồi ôm chặt eo Thanh Minh.
"A A A A A A A ! Cái thằng này! Chỗ đó là vết thương! Vết thương! A A A A A!"
Thanh Minh nói xong không chút do dự mà đá văng Tuyết Duy Bạch ra.
"Ư A A!"
Cứ như thế Tuyết Duy Bạch lăn lộn trên sườn núi mà hắn đã leo lên rồi rơi tụt xuống. Bạch Thiên bật cười mệt mỏi.
"Suýt chút nữa là có chuyện cảm động rớt nước mắt rồi."
Nhưng chắc chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra mất ~~......
Thanh Minh không dám chạm vào vết thương mà làu bàu rên rỉ.
"Tên tiểu tử đó thật sự điên rồi mà. Ðau muốn chết lão tử rồi."
"Thanh Minh à."
"Hửm?"
"Con không được đá Cung Chủ như thế đâu."
"Cung Chủ cung chiếc gì chứ, đau muốn chết ta mất."
Thanh Minh vẫy vẫy tay tỏ vẻ tức giận rồi bắt đầu lết xác bước xuống dưới.
"Th, Thanh Minh đạo trưởng."
"Lại gì nữa?"
Thanh Minh quay phắt đầu về sau nhìn chằm chằm Hàn Lý Minh. Từ đầu chí cuối ông ta đều đứng bên cạnh không thể mở miệng nói lời nào, nhưng nhận được ánh mắt hằn học như vậy đến ông ta cũng phải rùng mình, giật nảy người.
"Kh, Không sao chứ....."
"Ta chỉ nói điều này để phòng hờ, nhưng các ngươi đừng hòng để mắt đến đồ của ta! Thứ này là do ta khổ cực lắm mới thu gom về được! Cũng đừng có táy máy tay chân mà chạm vào. Cứ thử làm gì xem... Ta sẽ khiến Bắc Hải Băng Cung hoàn toàn biến mất cho mà xem..."
Không lấy đâu, tên tiểu tử này! Hắn đã nói sẽ lấy mấy thứ đó đâu chứ!
Hàn Lý Minh nhắm nghiền hai mắt.
'Người hùng giải cứu Bắc Hải lại là người như vậy sao... haiz......'
Ông ta cảm thấy thà cứ tin bản thân hắn đã chết còn thấy thoải mái hơn mà.
Nhưng Hàn Lý Minh định nói gì đó lại do dự một lúc rồi im bặt.
Bởi vì ông ta nhìn thấy bộ võ phục đẫm máu của Thanh Minh. Nếu cẩn thận nhìn kĩ thì hiện tại mỗi bước đi của Thanh Minh, mỗi nơi mà Thanh Minh đi qua đều để lại vết máu đỏ thẫm.
'.......Ðạo trưởng.'
Chỉ như vậy ông ta mới thực cảm được con người đó đã trải qua cuộc chiến khốc liệt đến nhường nào.
Ðúng vậy, thái độ như vậy thì đã sao chứ. Dù sao thì chính con người này đã đánh bại bọn Ma Giáo đó và cứu Bắc Hải khỏi huyết kiếp.
Hàn Lý Minh đã thề với lòng sẽ không bao giờ quên sự thật đó.
"Woa. Cứ tưởng là đi đời thật rồi chứ. Lần này suýt nữa là dạo chơi với Diêm Vương lần nữa rồi. Ðám Ma Giáo bệnh hoạn chết tiệt. Sao lại để đám rác rưởi các ngươi chết thoải mái vậy chứ. Ây ku, cái đám mục rữa đó!"
Không. Hình như ta bỏ quên chuyện gì đó rồi.
"......Chẹp chẹp."
"......"
"Bộ dạng thảm hại......trông tuyệt phết nhỉ."
Các môn đồ Hoa Sơn nhìn bộ dạng của nhau rồi bật cười vui vẻ. Thanh Minh cũng cười khì khì rồi nói tiếp.
"Không ngờ lại có ngày ta được nhìn thấy Ðồng Long trông xấu trai như vậy đó."
"Ðã bảo không được gọi ta là Ðồng Long trước mặt người khác."
"Ðồng Long thì phải gọi là Ðồng Long chứ sao, không thì gọi là gì?"
"Grừ... grừ......"
Bạch Thiên nghiến răng, khẽ rên rỉ bởi cơn đau truyền đến từ khuôn mặt.
Mũi thì gãy, còn gương mặt thì sưng phù không nói nên lời. Nhưng so với cơn đau đó thì biểu cảm lại khá thoải mái.
"Ây ku? Gương mặt sư thúc làm sao thế này?"
Thanh Minh chặc lưỡi khi nhìn thấy Lưu Lê Tuyết giống hệt như Bạch Thiên, mà không trái lại thì nàng ấy còn nghiêm trọng hơn nhiều.
"Ta vẫn ổn."
"Sư thúc thì chắc chắn là sẽ ổn thôi."
Ðâu chỉ có hai người đó?
Không chỉ các môn đồ Hoa Sơn, mà đến cả Tuệ Nhiên, không một ai lành lặn cả.
"Dù sao thì mọi người......Ôi mẹ ơi! Hết cả hồn!"
Thanh Minh nhìn thấy hai má Nhuận Tông sưng vù lên thì hoảng hồn rồi hỏi.
"Sao cả mặt của sư huynh cũng ra nông nỗi này thế? Khi nãy bị dính đòn cũng đâu có đến nông nỗi nào chứ?"
"......"
Chiêu Kiệt huýt sáo lặng lẽ tránh ánh mắt của tên yêu nghiệt Thanh Minh,.
Thanh Minh bật cười sảng khoái. "......Bây giờ thì trở về thôi nào."
Tất cả bọn họ đều bị dính đòn đến bầm dập, bộ dạng thảm hại đến khủng khiếp.
"Tất cả......"
Thanh Minh định nói gì đó nhưng lại vô thức bật cười. Trong hoàn cảnh này thì đâu dễ dàng mở lời nói gì đó chứ.
"Ừm, vậy nên tất cả......." Ngay lúc đó.
"Ðạo Trưởng!"
Tuyết Duy Bạch sau khi đã dọn dẹp đống hỗn loạn đó thì dẫn những cung đồ Băng Cung còn lại tiến gần về phía họ.
"Hửm? Sao bọn chúng lại đến đây nữa chứ?"
"Không phải là định phục thù con vì cú đá vừa rồi chứ?"
"Ðịnh đánh nhau với ta á."
"......Thanh Minh à, con là đạo sĩ đẫy."
"Vậy mới nói. Ta đâu có bảo sẽ giết nó chứ." "......Nhớ kỹ lời đó đấy."
"Ta nói hai lời làm gì chứ, chỉ tổ đau mồm mà thôi."
Các võ giả Băng Cung đang tiến về phía họ...bộ dạng trông cũng chẳng tốt lành hơn là bao. Vết thương lớn để lại sau trận huyết chiến với Ma Giáo, chỗ này chỗ kia đã loang lổ vết máu.
Nhưng khác với lúc đầu đặt chân đến nơi này, ánh mắt của họ lại tràn đầy sự tự tin.
'Ðó mới là gương mặt nên có của võ giả chứ.' Thanh Minh nhìn bóng dáng của họ rồi bật cười.
Ðó là cuộc chiến quá đỗi khủng khiếp, nhưng Bắc Hải đã nhận được nhiều thứ từ trận chiến kịch liệt đó.
"Ðạo trưởng."
Tuyết Duy Bạch đứng ở giữa nhìn Thanh Minh rồi thở hồng hộc.
Và hai tay hắn chắp lại tạo thế bao quyền, cúi thấp đầu rồi nói.
"Với tư cách là Cung chủ Bắc Hải Băng Cung, và là một người dân của Bắc Hải, ta chân thành cảm tạ sự giúp đỡ của các vị khách quý đến từ Hoa Sơn phái."
Thanh Minh lặng lẽ quan sát Tuyết Duy Bạch.
Mặc dù đã cúi thấp đầu, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự hiên ngang trong bóng dáng đó. Ðó là dáng vẻ của người đã vượt qua khủng hoảng mà đứng dậy.
Khi Thanh Minh rút một chân lùi về sau, Bạch Thiên như thể hiểu ý nghĩa của hành động đó mà bước ra phía trước nhận lời cảm tạ của Tuyết Duy Bạch.
"Ðó chỉ là việc đương nhiên chúng ta phải làm mà thôi. Mong Cung chủ đừng quá bận tâm."
Ðó thực sự là một câu trả lời trịnh trọng.
Tuyết Duy Bạch ngẩng đầu nhìn các môn đồ Hoa Sơn. Hai mắt ánh lên tinh quang kiên định.
"Bắc Hải sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm ân huệ này của Hoa Sơn."
Chỉ một lời đó thôi là quá đủ với họ rồi.
Các môn đồ Hoa Sơn bật cười mãn nguyện. Dĩ nhiên với những người đang thương tích đầy mình như họ thì đó không phải là nụ cười đẹp và hoàn mỹ cho lắm, nhưng trong mắt Tuyết Duy Bạch lại chỉ thấy bọn họ trông thật tuyệt vời.
"Trước đó......"
"Vâng, thưa đạo trưởng!"
Thanh Minh vừa mở miệng Tuyết Duy Bạch đã chăm chú nhìn hắn với ánh mắt long lanh tột độ.
"Hãy bắt đầu từ việc thu gom các thi thể đi." "......"
"Sống sót trong một cuộc huyết chiến là điều đáng vui mừng. Nhưng nếu là Cung chủ thì phải quan tâm tới những người đã hy sinh trước. Rồi khoe khoang sau cũng được."
Nghe lời đó của Thanh Minh, Tuyết Duy Bạch gật đầu lia lịa.
"Vâng, thưa đạo trưởng."
"Ít nhất phải 'ngoan ngoãn' như vậy chứ."
Thanh Minh vỗ vỗ đầu của Tuyết Duy Bạch như thể đang khen ngợi rồi lại rên rỉ lắc đầu.
"Hừm. Vậy thì khi nào xong hãy gọi ta nhé. Bây giờ chỉ đứng thôi cũng khốn đốn như vậy đấy. Ây ku, cái thân này, đau chết lão tử rồi. Ư ư ư."
Và hắn không bận tâm đến ánh mắt người khác nữa mà ngồi phịch xuống tại chỗ rồi sau đó nằm ngửa ra.
Không ai trong số họ, bao gồm cả Bạch Thiên, ngăn cản Thanh Minh.
"......Vậy thì ta cũng......"
"Chân con cũng bủn rủn không còn chút sức lực nào hết."
"A di đà Phật......"
"...... Chết mất. Ðau chết ta mất mà."
"Lưu, Lưu sư thúc, trải áo ra đã............."
Thay vì ngăn cản, bọn họ từng người một ngược lại nằm la liệt trên mặt đất theo Thanh Minh.
Tuyết Duy Bạch hơi bối rối khi chứng kiến cảnh tượng các môn đồ Hoa Sơn lại gỡ bỏ hết thể diện mà lăn lộn ra đất như vậy. Ngay lúc đó, Thanh Minh đang nằm thì mở mắt ra rồi nhìn lên hỏi.
"Còn đứng đó ngẩn ngơ gì chứ?" "Vâng? À, vâng!"
Tuyết Duy Bạch giật nảy mình bắt đầu đưa ra chỉ thị cho các cung đồ Băng Cung. Bọn họ bắt đầu di chuyển nhanh chóng mà không nói thêm lời nào. Bọn họ tưởng chừng như sẽ kiệt sức ngất xỉu lúc nào, nhưng vẫn không thể từ chối việc thu gom thi thể của các huynh đệ.
Tất cả mọi người đều bận rộn di chuyển và dọn dẹp bên dưới thung lũng.
"Có rất nhiều thi thể mắc kẹt bên trong hang động không thể thu gom được ạ."
"......Cũng không còn cách nào khác."
Hàn Lý Minh nhìn về hang động với ánh mắt thương tiếc.
'Nhữ Trưởng lão.'
Dĩ nhiên không thể nói rằng ông ấy đã đúng.
Nhưng ông ấy đã chiến đấu vì Bắc Hải đến tận giây phút cuối cùng, và hy sinh mạng sống vì Bắc Hải.
Dù ông ấy đã sống một đời nhiều thiếu sót đi chăng nữa thì chỉ như vậy thôi không phải cũng đủ rồi sao?
'Trưởng lão đừng quá lo lắng.'
Bây giờ Bắc Hải sẽ thay đổi. Tất cả mọi người đều đã học được nhiều điều từ họ.
"Sắp xong rồi. Thưa Cung chủ."
"Có vẻ phải dùng xe kéo để di chuyển tất cả các thi thể ạ."
"Hãy nhanh chân lên." "Vâng!"
Tuyết Duy Bạch và Hàn Lý Minh đứng ra chỉ huy, và mọi việc dường như đã được thu xếp ổn thỏa.
Vẫn còn một ít việc phải làm, nhưng chỉ với nhân lực và công cụ ở nơi này thôi thì không thể lo xuể.
Tuyết Duy Bạch sau khi hoàn thành đại khái công việc thì đưa ra chỉ thị cuối cùng cho mọi người rồi quay cả cơ thể về sau.
"Ðạo trưởng! Vậy thì bây giờ chúng ta...Băng Cung......"
Tuy nhiên, ngay khi hắn quay về hướng Thanh Minh thì lập tức im bặt.
Thanh Minh và các môn đồ Hoa Sơn từ lúc nào đã dựa lưng vào nhau mà ngủ say.
"......."
Nói chính xác thì bọn họ ngất xỉu chứ không phải là thiếp đi, nhưng biểu cảm đó lại quá đỗi yên bình...
"Ðạo trưởng......"
"Hãy để họ như vậy đi."
Hàn Lý Minh nắm vai ngăn cản Tuyết Duy Bạch.
"Ðó không phải là những người hùng đã giải cứu Bắc Hải sao. Hãy để họ nghỉ ngơi một lát trước khi xe trượt tuyết đến."
Tuyết Duy Bạch lặng lẽ gật đầu.
Sự yên bình đang đọng trên gương mặt của các môn đồ Hoa Sơn.
"......Thật là những khuôn mặt đẹp nhỉ...." "Ðúng là như vậy."
Một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi Tuyết Duy Bạch khi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ phát ra từ các môn đồ Hoa Sơn.
'Hãy nghỉ ngơi đi ạ.'
Bắc Hải sẽ mãi mãi ghi nhớ ân huệ này.
Những con người đến từ Trung Nguyên xa xôi, không mong đợi sẽ được trả cái giá gì mà sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì Bắc Hải.
Kít!
Bạch Nhi trèo lên vai Thanh Minh, duỗi thẳng lưng rồi ngước nhìn lên bầu trời. Ðôi mắt đen lấp lánh dưới ánh nắng.
Hương hoa mai của Hoa Sơn như hòa vào làn gió ấm áp mà bay ra xa hơn chút.
Xa hơn nữa, rất xa.......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net