Chapter 542. Chưởng môn sư huynh. Mấy đứa này lớn nhanh thật đấy. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 542. Chưởng môn sư huynh. Mấy đứa này lớn nhanh thật đấy. (2)
"Cảm giác như sống lại rồi."
"Sức lực cũng tăng lên."
Tất cả các môn đồ Hoa Sơn và Tuệ Nhiên ngồi thành vòng tròn, xoay vai, xoay cổ kiểm tra cơ thể một lượt. Trạng thái đã tốt hơn rất nhiều.
"Ha, không hổ danh là Không Thanh Thạch Nhũ"
"Chỉ cần một giọt đã có tác dụng tuyệt vời thế này! Ðúng là thần dược trong tất cả thần dược!"
"A di đà Phật. Con người đúng là phải ăn uống đầy đủ..."
Thế nhưng gương mặt Thanh Minh ngược lại trắng bệch. Thậm chí đôi mắt nhắm nghiền còn vương lại những giọt lệ.
'Ðám tiểu quỷ này.'
Ăn cái gì không ăn lại đi ăn ké Không Thanh Thạch Nhũ
Mặc dù không thể so với Hỗn Nguyên Ðan, nhưng nếu bàn về tiên dược trong thiên hạ thì Không ThanhThạch Nhũ này chính là thứ không nào bỏ qua được.
Thứ quý giá đó lại...
"Ðã thấy sảng khoái hơn chưa?"
"Gì vậy chứ."
Bạch Thiên dè dặt nhìn Thanh Minh.
"Này, kẻ nào bày trò rồi cho ta có một giọt ít hơn vậy."
"Ý ta là thế đó, sư thúc. Lần đầu ta nhìn thấy một giọt nhỏ như thế mà có thể cứu mạng người luôn đó. Thế nên ta phải nhỏ từng giọt từng giọt như thế chứ."
"Ðồ keo kiệt."
Thanh Minh đột nhiên hét toáng lên, la ó xối xả như mưa.
"Các người có biết đây là gì không!"
"Vâng, vâng. Chúng tiểu nhân không biết ạ."
"A, có sức rồi! Có sức rồi!"
Thanh Minh giấu đi đôi mắt đã ươn ướt.
'Ðúng là không thể tin được. Có ngày ta bị cướp đồ đấy.'
Cái tên tiểu tử thối này.
"Áaa!"
A, thật là!
Ðệ đã bảo huynh đừng có bất ngờ xuất hiện mà!
Thanh Minh đột nhiên nhảy cẫng lên, nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều làm như vậy.
"Mà Thanh Minh này."
"Hửm?"
"Con không sao chứ?"
Thanh Minh không nói lời nào trước câu hỏi của Bạch Thiên mà chỉ nhìn chằm chằm hắn rồi lắc đầu.
"... Vừa đấm vừa xoa cũng có giới hạn thôi chứ. Sư thúc bán lương tâm đâu mất rồi à."
"Không phải, tại con không uống linh dược mà."
"Mấy kẻ yếu nhớt hay bị thương như sư thúc mới cần đến thứ đó, với ta thì tầm đó không nhằm nhò gì đâu!"
"Thế à? Vậy con có nghĩ là nên cho kẻ yếu nhớt như ta thêm một giọt nữa không..."
"Ðừng có động tay vào! Ðộng vào là ta bẻ tay đó!"
Bạch Thiên thấy Thanh Minh đang gầm lên như hồ vồ mồi liền nhanh chóng rụt tay lại chép miệng.
"Dù ta đã uống thứ Thạch Nhũ quý giá đó nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."
"Vì sư thúc đã bị thương nghiêm trọng đến vậy mà."
Nhuận Tông bất giác rùng mình. Thật sự mà nói, cuộc chiến khủng khiếp này có lẽ sẽ mãi đọng lại trong ký ức của hắn. Nghĩ lại hắn không khỏi nổi hết da gà.
"Dù sao thì chúng ta cũng đã đánh bại Ma Giáo rồi."
"Thậm chí còn xử được tên Giáo chủ nữa!"
Các môn đồ của Hoa Sơn vui sướng như bay lên mây.
Nhưng tiếc là tên Vong Chủng không thể nhìn thấy niềm vui sướng của những kẻ trước mặt hắn.
"Xử được tên Giáo chủ rồi ư?"
Cổ Thanh Minh bắt đầu nghiêng sang một bên. Chiêu Kiệt giật nảy.
"Sao, sao! Ðệ lại định chọc ngoáy gì nữa à!" "Không có."

Thanh Minh nhún vai nói.
"Thật ra ta thấy cho mọi người biết được sự thật sẽ tốt hơn. Tên Giáo chủ mà chúng ta xử lý được không phải là Giáo chủ Ma Giáo chân chính."
"......."
"Nếu ngay từ đầu đây chính là tên Giáo chủ thật sự thì hắn đã không thể nào rơi xuống đây rồi làm mấy chuyện vớ vẩn như thế."
"Không phải bọn Ma Giáo đều thích làm những chuyện vô lý ư?"
"Cái đó thì khác."
Thanh Minh lắc đầu với gương mặt vô cùng dứt khoát.
" Tên đó tự xưng là Giáo chủ, nhưng bọn chúng chỉ là những kẻ đã bị trục xuất khỏi Ma Giáo mà thôi. Chúng buộc phải rời khỏi khỏi giáo phái và tự sinh tồn, chính vì thế chúng không thể tu luyện đàng hoàng được."
"Vậy là..."
Nhuận Tông hé môi với gương mặt cứng đờ. Nuốt một ngụm nước bọt khô.
"Ý đệ muốn nói tên Giáo chủ thật sự còn mạnh hơn nữa á?"
"Câu trả lời quá rõ ràng còn gì."
Thanh Minh cười khẩy.
"Dù sao thì..."
Thế nhưng Nhuận Tông tỏ vẻ như không hiểu gì cả.
Ðúng như thế, sức mạnh của bọn Ma Giáo chỉ nhìn bằng mắt thôi đã thấy khiếp đảm như vậy. Không phải suýt nữa các môn đồ Hoa Sơn và cả Băng Cung bị tiêu diệt hoàn toàn bởi những tên này rồi ư?
Như thế mà vẫn chưa phải là Ma Giáo thật sự ư? "Chỉ cần nhìn vào kết quả thôi."
"Hả?"
"Cho dù Ma Giáo hiện tại chỉ còn là một tiểu giáo phái, nhưng nếu như giáo đồ Ma Giáo có thể bị một võ giả Băng Cung dễ dàng hạ gục, thì làm sao Trung Nguyên có thể tuyệt vọng để chúng đàn áp như vậy vào một trăm năm trước chứ?"
"......."
Gương mặt của các môn đồ Hoa Sơn trở nên mơ hồ.
Ðúng là càng nghe càng thấy hắn nói không sai. Tất nhiên là các môn đồ Hoa Sơn đã đánh cược cả tính mạng cùng Băng Cung đánh bại Ma Giáo, nhưng nếu xét theo tình hình này, thì làm gì có chuyện các võ giả 100 năm trước thua kém bọn họ được?
"Những gì chúng ta xử lý chỉ là những tên tép riu trong Ma Giáo chân chính mà thôi."
"...Thì ra là vậy."
Thật không muốn tin, nhưng càng nghe thì càng có thể hiểu được.
"....Nếu là Ma Giáo chân chính thì..."
Gương mặt các môn đồ Hoa Sơn trở nên nghiêm trọng. 'Những kẻ như thế vẫn còn tồn tại trên đời.'
Nhớ lại những năm tháng sống mà không biết sự thật đó thật bình yên biết bao, tất cả cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại.
"Và nếu có thêm Thiên Ma ở đó thì..."
Thanh Minh lắc đầu trước lời lẩm bẩm của Nhuận Tông.
"Ðúng vậy. Lũ Ma Giáo đó suýt nữa đã hủy diệt cả Trung Nguyên."
"...Thiên Ma..."
Lúc đó Chiêu Kiệt như vừa nghĩ ra gì đó bèn cất tiếng hỏi.
"Mà Thanh Minh này. Trong đó thế nào rồi? Suýt nữa là Thiên Ma thật sự hồi sinh ư?"
"Hồi sinh cái gì chứ." Thanh Minh cười khẩy.
"Cứ làm mấy chuyện vớ vẩn, ta đã chém bay đầu hắn đi rồi."
"....Vậy thì may quá."
Tên Giáo chủ cũng thật khủng khiếp, nếu Thiên Ma thật sự hồi sinh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Thế nhưng, tránh được việc lớn như vậy lại khiến họ không mấy an tâm. Vì họ nhận thức được rằng những tên giáo đồ có sức mạnh hơn thế vẫn còn tồn tại trên đời.
Thanh Minh nhìn gương mặt nghiêm trọng của bọn họ mà phì cười.
"Mọi người không cần ủ rũ như thế đâu." "Hả?"
"Dù hắn ngu xuẩn nhưng giáo chủ vẫn là giáo chủ, Ma Giáo dù có khinh suất vẫn là Ma Giáo. Ðánh thắng mấy tên đó không phải mọi người đã rất khá rồi sao."
"...Chính đệ mới là kẻ vừa đấm vừa xoa đấy quá lố không phải sao?"
"Ta đấm các huynh khi nào!"
Thanh Minh hét lên với gương mặt vô cùng ủy khuất, Bạch Thiên thở dài lắc đầu.
"Dù sao thì ta cũng đã nhận ra một điều." "Chuyện gì?"
"Cứ thế này thì không được."
Sự kiên quyết hiện rõ trên gương mặt hắn.
"Ma Giáo mạnh hơn chúng ta nghĩ. Không gì đảm bảo rằng Hoa Sơn sẽ bình an vô sự nếu Ma Giáo phát động toàn lực tấn công Trung Nguyên giống như trong quá khứ."
Tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu trước lời nói đó.
Họ cảm nhận đủ rõ sức mạnh của Ma Giáo. Và sức mạnh của Hoa Sơn hiện tại không đủ để ngăn chặn bọn chúng.
"Chúng ta phải mạnh hơn nữa." "Sư thúc bảo là 'chúng ta' ư?"
"Không chỉ những người ở đây mà còn là tất cả môn đồ của Hoa Sơn. Ta không muốn thấy ai phải chết dưới lưỡi kiếm của hắn nữa."
"Con cũng nghĩ vậy."
"Con cũng nghĩ như vậy, sư thúc!"
Họ nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu. Một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi Thanh Minh.
"Ðúng vậy. Kẻ thù càng mạnh thì càng giúp bản thân mạnh hơn."
Lời nói ra khỏi miệng có hơi thô nhưng sự thật thì Hoa Sơn có được như ngày hôm nay chính là nhờ có Tông Nam, Thiếu Lâm và cả Cửu Phái Nhất Bang.
Tu luyện với ý chí mong muốn bản thân mạnh hơn không phải là chuyện dễ với bất kỳ ai.
Khi có một đối thủ mà bản thân không muốn thua, muốn đánh bại hắn, thì phải vượt qua hắn, mạnh hơn hắn, nhờ đó mà bản thân mới không ngừng cố gắng vươn lên.
Tự đặt ra mục tiêu và quyết chí thực hiện, bây giờ những người trước mặt đây cũng có thể được công nhận là võ giả rồi.
"Vậy thì ngay khi trở về Hoa Sơn, ta sẽ hành hạ các đệ tử đến chết."
"Phải cho họ thấy địa ngục là thế nào."
"Phải khiến họ cảm nhận được cảnh đấu với Ma Giáo là thế nào."
"Chết chắc rồi."
"......."
Ơ...
Mấy đứa à?
Chuyện đó có chút... ơ... có chút khác với suy nghĩ của ta, không, cực kỳ khác ấy chứ?
Hả?
"A di đà Phật."
Tuệ Nhiên vừa làm thế bán chưởng vừa nói.
"Tiểu tăng cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc tiểu tăng không hiểu tại sao Phương trượng lại chấp nhận hy sinh nhiều như vậy mà đưa các thí chủ đến đây. Nhưng khi biết được sự tàn độc của Ma Giáo, tiểu tăng đã nhận ra sự sáng suốt của Phương trượng..."
"Ðúng rồi! Cái lão đầu trọc chết tiệt đó!" "... Ðầu, đầu trọc..."
Tuệ Nhiên không nói nên lời. Trong mắt Thanh Minh từ từ bùng lên ngọn lửa.
"Chỉ có mấy tên Ma Giáo thôi mà trốn biệt rồi còn nói mấy câu nhảm nhí. Chết tiệt, mở mồm thì nói hay lắm mà toàn là dối trá, điêu ngoa! Cái lão già đó phải xuống địa ngục đi chứ!"
"Dối, dối trá... địa ngục..."
"Nếu ta quay về Trung Nguyên ta nhất định sẽ nhỏ hết tóc trên đầu lão đầu trọc đó... à quên, vốn dĩ lão có sợi tóc nào đâu! Vậy thì ta sẽ bứt hết râu của lão!"
Vốn dĩ Tuệ Nhiên nên ngắt lời hắn mà nói là 'Dù sao thì xin thí chủ đừng nên nói những lời quá đáng như vậy với Phương trượng của Thiếu Lâm.'
Nhưng câu nói đó bị chặn trước một Thanh Minh tỏa ra sát khí ngút trời, thở hồng hộc không ngừng buông lời mắng chửi.
"Thí, thí chủ, hãy bình tĩnh trước đã..." "Phải yêu cầu chi viện thôi."
Bạch Thiên bên cạnh ngắt lời của Tuệ Nhiên. Sau đó các môn đồ đều mở miệng phụ họa cho hắn.
"Ðúng rồi đó. Thu chi không cân xứng gì cả. Không hề cân xứng chút nào."
"Nhân cơ hội này chúng ta nhổ thêm một cây cột của Thiếu Lâm đi!"
"Nung chảy tượng Phật rồi đem đi bán luôn." ".......".
Phương trượng.
Chỗ này chỉ toàn ma cừu ni thôi.
Tuệ Nhiên không biết phải nói gì trước bộ dạng đầy nhiệt huyết của họ khi nói về Thiếu Lâm.
Vấn đề không phải là họ nổi giận... Mà vấn đề lớn nhất chính là bản thân hắn cảm thấy câu nói họ phải nhận thêm chi viện từ Thiếu Lâm lại vô cùng hợp lý.
"A di đà Phật! A di đà Phật!"
Rốt cuộc từ khi nào trong đầu hắn lại đầy những con ma cừu ni thế này chứ!
'Không... Nghĩ lại thì lời của các thí chủ đây đâu phải là vô lý.'
"Khụ. A di đà Phật."
Tuệ Nhiên cảm nhận sự xáo trộn trong tâm can và trở nên phiền muộn. Nhưng may là, vừa đúng đó có người xuất hiện.
Cộc cộc.
"Xin mời vào."
Bạch Thiên mở cửa. Ngay sau đó Tuyết Duy Bạch và Hàn Lý Minh mặc bạch y bước vào trong.
"Ðạo trưởng! Ta nghe nói ngài vừa tỉnh lại nên vội vã đến đây ngay! Bây giờ ngài cảm thấy khỏe hơn chưa!"
Tuyết Duy Bạch chạy ngay đến chỗ Thanh Minh nhìn hắn với đôi mắt long lanh.
"Ðến rồi à."
"Cung chủ đến rồi!"
"Cái tên vô lễ này!"
"Phải bị đánh mới được!"
Tất cả la hét om sòm chạy ra can ngăn nhưng Thanh Minh còn không thèm quan tâm họ nói gì.
"Ngươi có vẻ bận lắm mà, còn đến đây làm gì?"
"Việc thì có trước có sau chứ, Ðạo trưởng! Cho dù có nhiều việc hệ trọng đến mấy thì ta cũng phải đến đây tỏ lòng biết ơn với đạo trưởng - người đã cứu Bắc Hải chứ!"
" Hơ hơ hơ. Tên này cũng lanh lợi đấy." Khôn lớn rồi. Quả là không lớn rồi. Thanh Minh cười vô cùng sảng khoái.
Mấy tên Hoa Sơn hiện tại đang định chiếm đoạt đồ của hắn, nhưng Tuyết Duy Bạch cứ như một con chó con cực kỳ nghe lời.
Ánh mắt của Tuyết Duy Bạch càng sáng hơn nữa.
"Ta không biết phải bày tỏ lòng biết ơn này như thế nào nữa, đạo trưởng à! Nhờ có đạo trưởng mà Băng Cung đã tránh khỏi họa diệt vong, Bắc Hải đã thoát khỏi cơn sóng dữ. Thật sự ta vô cùng biết ơn đạo trưởng đây."
"Thế à?"
Thanh Minh nở nụ cười vô cùng mãn nguyện "Ðúng vậy, đạo trưởng!"
"Thì ra là ngươi hiểu rồi. Ðúng chứ?"
"Ðương nhiên rồi ạ. Nếu không biết ơn này thì có khác gì cầm thú đâu chứ? Tuyết Duy Bạch này, dù không được học hành nhiều nhưng không phải là loại cầm thú như thế! Ân huệ này cả đời ta cũng không bao giờ quên đâu."
Gương mặt Tuyết Duy Bạch vô cùng nghiêm túc. Thanh Minh đáp lại hắn bằng một nụ cười tươi.
Hàn Lý Minh đứng nhìn từ phía sau với đôi mắt ươn ướt.
'Cảnh tượng này thật là cảm động biết bao nhiêu.'
Người hùng từ Trung Nguyên đến cứu lấy Bắc Hải, vị Cung chủ trẻ tuổi sẽ tiếp nối ý chí của người hùng đó mà dẫn dắt Bắc Hải sau này.
Làm sao cảnh này không đẹp cho được chứ? . Ngay lúc đó.
Thanh Minh cười không thể tươi hơn, hắn nói. "Chỉ bằng lời thôi à?"
"...Vâng?"
Tuyết Duy Bạch ngước nhìn Thanh Minh với gương mặt như vừa nghe thấy gì đó không đúng lắm. Thanh Minh vui vẻ lặp lại cho hắn nghe một lần nữa.
"Ngươi chỉ cảm ơn suông bằng lời thôi ư?"
"......."
Sau đó hắn vươn tay ra vỗ nhẹ vào vai Tuyết Duy Bạch.
"Trên đời này không có cảm ơn suông bằng lời nói thôi đâu, không có ân huệ nào chỉ trả bằng miệng cả. Vốn dĩ ân huệ và lòng biết ơn phải được đền đáp bằng vật chất. Bằng vật chất! Ngươi có hiểu ý ta không?"
"......."
"Sao? Ngươi nghĩ chỉ cần nói mấy câu cảm ơn rồi thôi à? Hể, không phải chứ?"
"A, không, chuyện đó...."
"Nếu không biết trả ơn thì gọi là cầm thú đúng chứ?" "....Vâng."
"Cầm thú còn biết đem bộ da của chúng giao ra. Thay vì bội ân, chúng trả ân bằng tấm da của mình. Nhưng đừng bảo với ta con người lại suy nghĩ còn không bằng cầm thú đấy nhé? Phải không vậy? Ôi. Thể diện của Bắc Hải Băng Cung, lẽ nào lại chỉ đến thế thôi."
Mồ hôi trên trán Tuyết Duy Bạch bắt đầu túa ra.
Nhắc đến thể diện của Băng Cung thì hắn không thể dễ dàng bỏ qua chuyện chuyện được nữa.
"Ðương, đương nhiên rồi, đạo trưởng. Bắc Hải Băng Cung nhất định sẽ trả ơn cho người xứng đáng mà."
".... Thế à?"
Thanh Minh bật cười như thể có được cả thế gian.
"Hahahaha! Ðúng rồi đó. Ta cũng không nghĩ Băng Cung là nơi trơ trẽn như thế!"
"Ðúng, đúng vậy ạ. Ðương nhiên là không phải rồi." "Ðúng, đúng. Vậy nên..."
Thanh Minh bất ngờ đưa tay nắm lấy vai Tuyết Duy Bạch. Ðôi mắt hắn tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhìn Tuyết Duy Bạch đang vô cùng bối rối.
"Trước tiên mang cái đó đến cho ta."
"Cái, cái gì ạ?"
"Còn gì nữa."
Nụ cười của Thanh Minh rực rỡ đến khó tin.
"Danh sách kiểm kê tài sản của Bắc Hải Băng Cung." "......."
"Nhanh lên." "......."
Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Tuyết Duy Bạch không khác gì cừu non đang đứng trước miệng sói.
'Bị tóm rồi.'
'Tội quá đi.'
'Xin lỗi ngươi nhé, Cung chủ.'
Trên đời này cũng có những kẻ không nên mang ơn.
Bởi điều này chính là bất hạnh lớn của Tuyết Duy Bạch và Băng Cung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net