Chapter 560. Thế gian này sẽ ra sao đây. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 560. Thế gian này sẽ ra sao đây. (5)
Cái gọi là lời nói đương nhiên sẽ được truyền đạt với nhiều ý nghĩa.
Dù cùng một lời nói nhưng tùy vào tình huống như thế nào mà có thể truyền đạt theo ý nghĩa khác nhau, vì lẽ đó nên con người phải thận trọng trong việc truyền tải lời nói.
Nhưng thật đáng tiếc.
Trên thế gian này lại tồn tại 'một chủng tộc' nhất định phải bóp méo những lời tốt đẹp mà người khác truyền tải mới vừa lòng. "Cái gì?"
Hai mắt của Thanh Minh trừng lên một cách đáng sợ.
"Sư thúc nói đám trẻ yếu 'khủng khiếp' sao?"
Tên tiểu tử nhà ngươi tai có vấn đề gì không hả.
Rõ ràng là nghe cùng một lời nhưng rốt cuộc làm thế nào mà nó lại đưa ra kết luận như vậy chứ?

"Ý ta không phải là như vậy "
"Vậy thì?"
"Không phải giữa những đứa trẻ ở lại bổn môn và những người từ Bắc Hải về có sự cách biệt "
"Đấy, thấy chưa, ý sư thúc là vậy còn gì!" "Ta đã bảo là không phải mà, tên tiểu tử chết tiệt! Đã bảo ta không có ý đó mà!
Ta nói chúng ta mạnh lên chứ đâu chê mấy đứa đó yếu hơn chứ."
"A, vậy nên sư thúc là đang tự mãn về bản thân sao? Ây ku, Đồng Long của chúng ta đã trưởng thành hơn nhiều rồi nhỉ. Giờ còn biết cách khoe khoang lộ liễu như vậy cơ đấy."
"Khực. Dạ, dạ dày "
Bạch Thiên ôm chặt lấy bụng trên rồi lảo đảo.
'Không phải là mặt trắng ra mà là mặt cắt không còn giọt máu mới đúng.'

'Trông vất vả thế còn gì.'
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt nhìn Bạch thiên với ánh mắt thương cảm.
Thanh Minh khịt mũi rồi bắt chéo chân.
"Gì Tính ra thì chuyện đó cũng có gì kì lạ đâu chứ."
"Hửm?"
"Cũng đến lúc phải thay đổi từ từ rồi." Thanh Minh ấp a ấp úng nói mấy lời không rõ đầu đuôi rồi chống cằm rơi vào trầm tư. Những người khác đã cho hắn thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng tiếc thay ở đây lại tồn tại một kẻ không tinh mắt mấy. "Làm gì đó hả? Đừng có nghĩ một mình mà nói ra đây nghe xem nào, nói gì đi chứ!"
Hai gò má của Thanh Minh giật giật tỏ vẻ khó chịu. Tuy nhiên dù đứng trước ánh mắt đó, Chiêu Kiệt vẫn đường đường chính chính đầy uy phong nói tiếp.
"Sao hả?"
" Không có chuyện gì hết. Đừng bận tâm." Hắn nói ra để làm gì đâu chứ?
Không phải có nói ra cũng chẳng có ích lợi

gì sao.
"Vì sư huynh không hiểu được đâu nên đừng tự dày vò cái bộ não nhỏ bé đó" Chiêu Kiệt cau mày. Dù trải nghiệm của họ có khác nhau đi chăng nữa thì dường như hắn vẫn không thể hiểu được sự khác biệt giữa bọn họ là gì.
"Ta đã thử xác nhận lại, có vẻ như mọi người đều tu luyện đàng hoàng. Sự thật thì quan chủ Vân Kiếm cũng không phải là người sẽ để các đệ tử chơi đùa còn gì" "Đúng vậy."
"Hơn nữa các sư thúc cũng tu luyện không quản ngày đêm để vượt qua chúng ta... nhưng sao lại không đạt được chút thành quả như thế chứ."
Thanh Minh hờ hững phun ra mấy lời sau đó.

"Sao nào? Đến Chiêu Kiệt sư huynh cũng biết
khoe mẽ tự mãn về bản thân rồi à?"
"Ta không nói về điều đó, tên khốn kiếp này!"
Chiêu Kiệt trưng ra khuôn mặt oan uổng rồi hét lên.
"HIỆN TẠI ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐÈ ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY, ĐỆ CŨNG BIẾT MÀ. ĐỪNG CÓ ĐÙA NỮA."
Thanh Minh bật cười khi nghe giọng nói khá là nghiêm túc đó.
Nếu bình thường bọn họ chỉ cần đưa ra được kết luận đơn giản dựa trên sự dẫn dắt của Thanh Minh, là cảm thấy tự hào về bản thân lắm rồi. Thế nhưng bây giờ những đứa trẻ vốn như vậy lại bám chặt lấy hắn không buông rồi nói ra những suy luận sâu sắc đó, lý do rõ ràng chỉ có một mà thôi.
'Tầm nhìn đã rộng hơn rồi.'
Từ trước đến nay đối với họ mà nói thì tu luyện là tự đứng ra dẫn dắt bản thân. Tôi luyện và thúc đẩy bản thân mạnh hơn nữa.

Tuy nhiên sau khi trải qua trận huyết chiến với Vạn Nhân Phòng và sự kiện xảy ra ở Bắc Hải Băng Cung, có lẽ bọn họ đã hiểu ra. Chỉ như vậy thôi vẫn chưa đủ.
Tùy tiện mà nói thì đến Bắc Hải cũng nhận ra điều đó.
Vì đại trưởng lão vẫn còn quá 'non nớt', và thiếu năng lực nên bọn họ đã chịu không ít cực khổ, nhưng suy cho cùng nếu không có Bắc Hải Băng Cung thì nhóm người Thanh Minh dù có dùng cách gì cũng không thể ngăn cản bọn rác rưởi Ma Giáo đó.
Thiên Ma có lẽ đã không được hồi sinh, nhưng sau đó bọn họ có lẽ đã phải mở to mắt chứng kiến lũ Ma Giáo đó phá hủy Bắc Hải, nơi không còn chút hữu dụng nào đối với chúng.
Nếu không phải như vậy thì đã có thể gấp rút chạy về Trung Nguyên rồi.
Nhìn thấy gương mặt thấp thỏm lo lắng của bọn họ, Thanh Minh nhún vai. Ngay lúc đó, Bạch Thiên mở miệng nói với tông giọng trầm thấp.

"Thanh Minh à."
"Hửm."
"Con bảo đã đến lúc là sao chứ?"
"Ý tại ngôn ngoại. Bây giờ đã đến lúc phải bước sang giai đoạn tiếp theo rồi."
"Giai đoạn tiếp theo?"
"Là thực chiến chứ gì nữa."
Nghe lời đó của Thanh Minh, hai mắt Bạch Thiên mở to hơn chút.

"Thực chiến sao?"
Thanh Minh nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng như lời Chiêu Kiệt sư huynh đã nói. Những sư huynh đệ trở về từ Bắc Hải cũng không có tu luyện thứ gì to tát cả."
"Đúng là như vậy."
Nhuận Tông bước thẳng về trước nói với gương mặt ấm ức.
"Đúng là không có gì to tát hết. Chỉ kéo xe đến suýt gãy lưng thôi."
"Nếu sư huynh có thể trở thành cao thủ chỉ bằng việc kéo xe thì chẳng phải chó hay bò đều thành cao thủ hết rồi sao! Vậy thì nên nói bò mới là Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ

nhỉ!" VXZ
"Dù sao thì lý do khiến sự cách biệt đó rõ ràng đến như vậy cũng chỉ có một mà
thôi. Không phải mọi người đều đã từng trải qua thực chiến đánh đổi bằng cả mạng sống sao."
Bạch Thiên hỏi vặn lại như thể vẫn chưa hiểu rõ ý đó.
"Không phải ở Hoa Sơn cũng có những trận tỉ võ giống như thực chiến sao?"
"Với mộc kiếm á?"
"Cái này không phải rõ ràng đến mức không cần ta phải giải thích thêm sao. Sư thúc đều đã trải nghiệm cả hai còn gì. Nếu chúng ta thực hiện hàng ngàn lần những trận tỉ võ giống như thực chiến đi chăng nữa, liệu có thể đạt được kinh nghiệm ngang một trận huyết chiến với tên nguy giáo chủ đó không chứ?"
"Tuyệt đối không thể so sánh được."
Bạch Thiên dứt khoát cắt ngang lời đó mà không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa. Những người chưa từng trải qua chắc chắn

sẽ không dám tưởng tượng đến. Sự khác biệt giữa giáo chủ trong suy nghĩ mơ hồ và một giáo chủ đối diện ngay trước mắt lớn đến nhường nào.
Rốt cuộc thì làm sao bọn họ có thể giải thích được sát khí như thể muốn xé nát vụn cả linh hồn, hay áp lực như thể muốn đè tan nát cả cơ thể đó chứ?
Bạch Thiên nhớ lại lúc đó mà nặng nề nói. "Những người chưa từng trải qua chắc chắn không thể nào biết được."
"Đúng vậy."
Thanh Minh gật đầu.
"Cái gọi là võ công cũng có sự thâm thúy của nó, và có những chuyện không thể giải quyết chỉ bằng sự hợp lý. Dù họ có cầm kiếm thật rồi bị dồn ép giống như thực chiến đi chăng nữa thì ở một góc trong lòng họ vẫn có nơi để dựa dẫm vào."
"Ý con là đang nói đến chúng ta sẽ không thật sự giết bọn trẻ sao."
"Đúng là nh... A. Hay là ta thử làm như thể muốn giết bọn họ thật sự nhỉ?"

" Nào nào."
Cái đó còn đáng sợ hơn tên nguy giáo chủ kia nhiều nữa.
"Hừm. Vậy là còn thiếu sót nhiều trong thực chiến nhỉ?"
Bạch Thiên gật đầu như thể đã hiểu.
'Nghĩ kĩ thì '
Sự thật thì tính ra ngoại trừ bọn họ, các môn đồ Hoa Sơn hầu như chưa bao giờ trải qua trận tỉ võ đàng hoàng chứ đừng nói là thực chiến đúng nghĩa.
Lúc Hoa Tông Chi Hội diễn ra, ngoại trừ tên tiểu tử Thanh Minh và một phần Thanh Tử Bối, tất cả đều bị đánh bại mà không thể dốc hết toàn lực của bản thân. Và trong Đại hội võ lâm của Thiên Hạ Hậu Khởi Chi Tú, chỉ một số ít những người đại diện được tham gia với tư cách là người tỉ võ.
Dù sao thì bọn họ cũng đã được trải qua một lần thực chiến khi đối đầu với đám người Vạn Nhân Phòng, nhưng không lý nào lại có thể quen thuộc với thực chiến chỉ với một lần họa hoằn đó chứ.

"Tuy nhiên việc trải qua hay không trải qua cái gọi là thực chiến lại dẫn đến sự cách biệt đến như vạy sao?"
"Nếu nói ra thì nó giống như chơi cờ vây cá cược vậy."
" Hể?"
Bạch Thiên nhìn Thanh minh với biểu cảm như đang hỏi hắn rốt cuộc lại nói lời linh tinh gì vậy.
"Khi tu luyện ta có thể nhìn thấy những nước cờ của bản thân rất rõ. Cũng như có thể phát huy thực lực bản thân đến nhường nào. Tuy nhiên nếu toàn bộ tài sản của chúng ta đều đem cược vào đó thì sao?"
" Bàn tay sẽ run lẩy bẩy."
"Nhưng mạng sống lại còn đáng quý hơn toàn bộ tài sản còn gì."
Thanh Minh lạnh lùng nói.
"Kẻ đã chơi cờ vậy cá cược nhiều lần thì thực lực cũng sẽ tăng lên vượt bậc chứ. Làm gì có giới hạn cho việc có thể phát huy tuyệt đối thực lực của bản thân đâu?." "ừm."

Chiêu Kiệt vốn lặng lẽ lẳng nghe, đã quay sang hỏi Nhuận Tông.
"Giống như leo lên vách đá mà không có dây ấy nhỉ?"
"Cái đó chẳng phải đã có lưới ở bên dưới sao."
Chiêu Kiệt thở dài rồi gật đầu.
Dù sao thì tất cả bọn họ rõ ràng đã hiểu được vấn đề hiện tại. Vì bản thân họ đã trực tiếp trải qua thực chiến nên có thể cảm nhận được sự khác biệt đó bằng chính các giác quan trên cơ thể
"Chắc chắn là rất khác biệt."
"ừm, khác quá nhiều."
Thanh Minh nhẹ nhàng nói tiếp.
"Vậy nên môn phái phải đưa những đệ tử trưởng thành ở mức độ nào đó bước chân ra giang hồ. Nếu sự tu luyện thật sự toàn năng thì những kẻ đã chăm chỉ tu luyện trong môn phái phải mạnh mẽ hơn những kẻ đi đây đi đó rồi tạo dựng danh tiếng trong giang hồ, nhưng thực tế lại không như vậy còn gì."

"Thì ra con đang nói tới việc hành tẩu giang hồ sao."
"Đúng vậy."
"Nhưng thật kỳ lạ, trước đây ta cũng từng hành tẩu giang hồ, nhưng lúc đó ta chưa từng nghĩ rằng bản thân có tiến bộ gì lớn lao cả."
" Sư thúc."
"Hửm?"

"Đã bảo là phải trưởng thành mới được mà, trưởng thành đó!"
"Đến ngâm được bình rượu ngon cũng cần phải có nguyên liệu tốt, rồi đem đi ủ lâu năm thì mới có mùi vị chứ! Nếu cứ chôn đại khái mấy thứ rẻ tiền thì chỉ tổ thối rữa mà thôi! Lúc đó sư thúc không thể bán nó dù chỉ một xu. Thậm chí còn phải trả tiền để bán được mất!"
"Hừ ừ ừ "
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông lén lút giữ chặt Bạch thiên đang phẫn nộ tới mức toàn thân run rẩy không ngừng.
"Bình tĩnh đi ạ, sư thúc."

"Cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nên cứ phớt lờ nó đi."
"Vì không phải chuyện ngày một ngày hai nên ta mới như vậy đó, tiểu tử thối!"
".Sao sư thúc lại nổi giận với con chứ" Chiêu Kiệt đột nhiên bị mắng oan nên buồn bã trề môi.
"Dù sao thì!"
Bạch Thiên bình tĩnh, nhìn Thanh Minh rồi nói.
"Vậy nên để nâng cao thực lực thì phải tạo cơ hội để bọn trẻ trải nghiệm thực chiến sao."
"Đúng vậy."
" Nếu gọi là thực chiến thì sẽ có những rủi ro đi kèm."
"Còn hơn là cứ yếu như vậy."
Thanh Minh hạ giọng một chút rồi nói. "Nếu lo sợ chuyện đó mà bây giờ né tránh thực chiến, thì sớm muộn gì cũng sẽ phải đương đầu với 'thứ không thể tránh được'. Lúc đó hối hận thì cũng đã quá muộn." Những người có mặt ở tại nơi này đều biết

rõ 'thứ không thể tránh được' đó là cái gì. Ma Giáo.
Vì không muốn đặt các sư huynh đệ Hoa Sơn vào thế nguy hiểm, nên cứ để họ bảo vệ bên trong Hoa Sơn...
Vậy đến một ngày nào đó phải đối đầu với Ma Giáo thì họ phải làm sao chứ?
Những môn đồ còn chưa từng trải qua thực chiến đúng nghĩa thì làm sao có thể đương đầu với sự cuồng sát của lũ giáo đồ Ma Giáo chứ?
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
"Ta biết rồi."
Bạch Thiên gật đầu.
"Về chuyện này ta sẽ thử nói chuyện với Chưởng môn nhân sau."
"Được rồi."
Nhìn thấy khuôn mặt quyết tâm của Bạch Thiên, Chiêu Kiệt nắm chặt tay với dự cảm không lành.
"Nhưng mà sư huynh này." "Hửm?"

"Cái việc trải nghiệm thực chiến ấy... nếu thực hiện thì các sư thúc và sư đệ sẽ bước chân ra giang hồ còn gì."
"Đúng vậy."
" Sẽ không sao chứ ạ?"
Nhuận Tông cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.
'Đây không phải là chuyện dễ suy nghĩ đâu.' Dù thực lực có thế nào đi chăng nữa, nhưng đó không phải là các sư huynh đệ quá tốt và thẳng tính sao?
Vậy mà bây giờ không chỉ một hai người mà cả một nhóm người bước chân ra giang hồ như vậy thì liệu sẽ không có chuyện lớn gì chứ?
"Nhưng mà dù việc đó có gọi là thực chiến đi
chăng nữa thì bọn họ cũng không có ai để đánh nhau còn gì? Cũng đâu thể đánh tới trước cửa Vạn Nhân Phòng chứ."
"Sao lại lo mấy chuyện vớ vẩn đó chứ? Chỉ cần chọn đại một cái sơn trại nào đó thích hợp rồi bảo bọn họ đi dọn dẹp sạch sẽ là được rồi."

"Suỵt! Tiểu tử nhà ngươi! Lục Lâm Vương đang ở đây đó, nhỡ đâu ngài ấy nghe đượ
...
"Ta đã nghe rất rõ."
"Thấy chưa, ngài ấy nghe thấy rồi đ... hửm?"
Bạch Thiên kinh ngạc giật nảy người chậm rãi quay đầu về sau.
Hai đôi mắt quen thuộc bây giờ đang nhìn nhau thông qua ô cửa sổ nhỏ trên tường. "Ta nói đã nghe hết rồi."
Bạch Thiên hạ giọng ho khan.
Làm thế nào để khắc phục sự cố này đây chứ...
"Tuy tuy ở đó có cái cửa sổ, nhưng nghe lén cuộc hội thoại của người khác như vậy cũng không hợp đạo lý cho lắm..."
"Sơn tặc thì nói chuyện đạo lý gì chứ. Tuy nhiên nếu đạo trưởng đã nói như vậy thì ta thành thật xin lỗi."
Đúng là như vậy.
Vâng. Rõ ràng lời đó không có điểm nào sai cả.

Nhưng không phải khi cần thiết ngài cứ thay đổi xoành xoạch thân phận từ quân tử sang sơn tặc sao? Cái đó cũng tiện lợi quá chứ?
Lâm Tố Bình mở toang cửa bước vào trong, nhìn Thanh Minh rồi hét toáng lên.
"TA Tự HỎI CÁI TÊN CHUẲN BỊ LINH ĐAN LẠI BIÉN MẤT ĐÉN CÁI CHỐN QUÁI QUỶ NÀO Rôl CHỨ! GÌ HẢ? CÒN TÍNH MƯU ĐÔ DỌN SẠCH SƠN TRẠI CỦA TA SAO?"
"ơ hơ. Ngươi cứ hối thúc như vậy thì gạo nào mà thành cơm hả! Phải cho ta chút thời gian chứ!"
"Vậy thì ít nhất cũng phải nấu sẵn đi chứ! Khụ!
khụ! Ắt xỳyyyyyyyyyyyyỵ! Khực. Ng, ngực của ta
Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh của Lâm Tố Bình, Bạch Thiên bực dọc nói. "Trông không giống đang diễn mấy. Nhưng không phải ngài đang ở mức độ Tam Âm Tuyệt Mạch sao?"

"Không. Ta đã xem qua đại khái rồi"

"A, vậy sao?"
"ừm. Không phải Tam Âm mà nó đã chuyển biến nặng hơn một chút. Phải ở mức độ Tam Âm và một phần tư tuyệt mạch cơ?" Cái tên đó cũng dài phết nhỉ.
"Thanh Minh à."
"Hửm?'
"Trước khi ngài ấy chôn thây ở đây thì hãy luyện linh đan rồi đưa cho ngài ấy luôn đi." "Chậc. Đúng là phiền chết ta mà."
Thanh Minh liếc nhìn qua Lâm Tố Bình rồi nói.
"Này... ta sẽ luyện linh đan rồi đưa cho ngươi."
"Vâng! Vâng! Làm ơn! Làm ơn trông cậy cả vào đạo trưởng mà! Nếu như bệnh tình không chuyển biến nặng thì liệu ta có bỏ sơn trại mà chạy đến tận nơi này không chư?"
"Vậy nên ta nói này."
"Vâng?"
"Không biết liệu ngươi có một sơn trại nào dư dư không nhỉ? Cái nơi mà không nghe

lời nên dù có bị diệt trừ hay chôn vùi cũng không sao ấy."
"Này, tên tiểu tử đệ."
"Sao con lại dám nói mấy lời lảm nhảm vô lý như vậy trước mặt Lục Lâm Vương chứ!" "Đệ không biết lời nào nên nói lời nào không sao!"
Các môn đồ Hoa Sơn sợ hãi, ngăn cản Thanh
Minh. Nhưng Lâm Tố Bình lại không lên cơn co giật giống như suy nghĩ của bọn họ. Ngược lại
"ừm... Có thì có đấy."
"Hửm?"
Có thật sao?
Sao lại có một nơi như vậy chứ?
"Đạo trưởng sẽ xử lý gọn ghẽ bọn chúng chứ?"
"Đợi, đợi đã."
Bạch Thiên kinh hãi hỏi lại.
"Nh, như vậy cũng được sao! Dù sao thì ngài cũng là Lục Lâm Vương, nhưng lại quay lưng với sơn trại của mình á?"

"Phải như vậy thì hắn mới là sơn tặc chứ." "Vâng. Cho dù bọn chúng cũng là sơn tặc, nhưng có vài tên chết đi cũng không ảnh hưởng gì đến thế gian này"
Gương mặt của Bạch Thiên run lên. 'Những tên khốn này điên cả rồi.' Không. Nhưng sao đạo sĩ lại hợp với sơn tặc như vậy chứ! Tại sao chứ!
"Dù sao thì cũng có lợi cho đôi bên mà thôi. Bên này vốn giải quyết mấy chuyện
rắc rối đau đầu rất tốt!"
"Tốt vì chúng ta có thể giúp các đệ tử Hoa Sơn tu luyện sao?"
"Không. Tốt vì kiếm được tiền chứ..." "Hửm? Tiền sao?"
Thanh Minh bật cười nhìn Lâm Tố Bình. "Ngươi sẽ trả cho chúng ta bao nhiêu đây?" "Ta sẽ tính rẻ thôi. Cái giá thật hời cho ngươi."
Gương mặt của Lâm Tố Bình dần dần chuyển sang trắng bệch.
"Vâng."
"Lúc đó đạo trưởng đã vét hết tài sản của ta

rồi còn gì, đạo trưởng còn chưa đưa một viên linh đan xứng với cái giá ta đã trả, thì sao ta lại phải trả thêm chứ?"
"Ây ku... cái đó với cái này khác nhau chứ. Hê hê."
Thanh Minh bật cười rạng rỡ.
"Không phải tất cả giao dịch thì đều như vậy sao?"
Lâm Tố Bình không nói nên lời đưa tay lên miệng.
Ròng ròng.
"Hể?"
"Ôi mẹ ơi!"
Không có tiếng ho nào cả, nhưng máu lại bắt đầu chảy ra ròng ròng từ miệng của Lâm Tố Bình.
"Ngài, ngài không sao chứ?!"
"Không phải là chết rồi chứ?"
Lâm Tố Bình đã chặn máu chảy ra từ miệng với khuôn mặt trắng bệch, khẽ nói.
"Ta..."
"Ta?"
"Sẽ nguyền rủa....Lũ lừa đảo Hoa Sơn chết

tiệt."
Hắn chỉ để lại những lời đó, rồi ngã khụy ra sàn.
Giống như bệnh nhân... à không, nhìn hắn ta ngã khụy xuống co giật giống như một bệnh nhân, Bạch Thiên bất lực nói.
"Mau gọi Tiểu Tiểu đến đây."
"Vâng, thưa sư thúc."
"Trên đường đi nhớ mang theo cả thuốc đau dạ dày của ta nữa."
".Vâng, thưa sư thúc."
Trong khoảnh khắc này đây, Bạch Thiên lại đột nhiên cảm nhận được cái tình cảm rất đỗi kì lạ của những người đồng bệnh tương liên đối với Lâm Tố Bình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net