Chapter 581. Tìm lại thôi là chưa đủ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 581. Tìm lại thôi là chưa đủ (1)
"Thất bại?"
Cuồng Ngưu Đao Cao Hồng cau mày giận dữ. Khiến tất cả những người đang đứng trước mặt hắn run rẩy rụt cổ lại.
Lý do Cao Hồng được gọi là Cuồng Ngưu Đao không phải bởi vì tính cách thường ngày của hắn nóng như lửa.
Hắn là một người rất biết giữ lý trí. Thế nhưng khi hắn nổi xung, thì câu chuyện lại hoàn toàn khác. Mỗi khi phẫn nộ, hắn lại điên cuồng giống hệt một
con bò điên nên mới được gọi là 'Cuồng Ngưu Đao'.

"Tên khốn Đổng Hùng đó đã thất bại sao?" "Hình, hình như là vậy đó ạ, thưa trại chủ!" Cao Hồng yên lặng nhìn kẻ đang bẩm báo. Khổ Hồ Ly .Lý Chính Phươngcúi rạp người xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
"Đưa cả Dạ Xoa Đường ra trận mà vẫn thất bại ư? Vậy các ngươi đã khiến chúng thiệt hại bao nhiêu? Còn tên chuột nhắt Lâm Tố Bính đó sao rồi?"
"Ch...chuyện đó.."
Thấy Lý Chính Phương ngập ngừng, Cao Hồng ngay lập tức đứng phắt dậy.
"Nói, trước khi ta xé rách miệng ngươi!"

"Hic, hicccc! Vâng! Vâng! Thuộc hạ sẽ bẩm báo ngay! Kẻ địch, Hoa Sơn phái hoàn toàn không chịu bất kỳ tổn thất nào ạ."
"Hoàn toàn không?"
Cao Hồng nghiêng đầu sang một bên như không thể tin vào tai mình.
"Đến Dạ Xoa Đường cũng đã xuất chiến, vậy mà các ngươi không gây được thiệt hại gì cho chúng sao?"
"Thật đáng hổ thẹn... nhưngđúng là..."
"Hơ hơ hơ."
Cao Hồng hoang mang cười trước khi nghe hết câu trả lời.
"Ta đang mơ đúng không?"

"Không lẽ lũ Dạ Xoa Đường lại yếu hơn ta nghĩ? Nếu không thì chẳng lẽ lũ khốn Hoa Sơn phái lại mạnh hơn những gì ta được nghe đồn?"
Lý Chính Phương vội co người đáp.
"Hoa, Hoa Sơn không phải là một môn phái dễ bị coi thường đâu ạ. Bọn chúng đã từng đánh bại các võ đội của Vạn Nhân Phòng" Rầmmmmmmm!
Thế nhưng trước khi hắn nói hết câu, một âm thanh khủng khiếp đã nổ ra, khói bụi bay mịt trời.
Soạt.
Mồ hôi túa ra khắp mặt Lý Chính Phương.

Hắn rón rén ngẩng đầu, chẳng biết cây thương cắm sau ghế của trại chủ đã bay đến cắm ngay bên cạnh hắn từ lúc nào.
Nếu cây thương ấy bay lệch sang bên cạnh một tấc nữa thôi thì có lẽ cơ thể hắn bây giờ đã bị xẻ thành sáu phần rồi.
"Vì vậy nên?"
"Trại, trại chủ"
"Ngươi đang nói ta, Lục Lâm Vương tương lai phải cảnh giác với lũ nhãi nhép đó ư? Cái môn phái không vào nổi Cửu Phái Nhất Bang đó?" Lý Chính Phương không thể mở miệng nói bất cứ lời nào.
Cho dù Hoa Sơn không phải là một thành viên của Cửu Phái Nhắt Bang, thì đó cũng

tuyệt đối không phải môn phái chúng có thể coi thường. Thế nhưng, nếu hắn nói sự thật ấy với Cao Hồng lúc này, điều ấy cũng chẳng khác nào hắn đang van nài Cao Hồng chém cổ hắn cả.
"Bọn, bọn chúng làm sao mà so sánh được với uy nghiêm của trại chủ chứ! Điều ấy thật quá vô lý!"
Lý Chính Phương cố gắng cúi rạp người xuống đất, thế nhưng gương mặt của Cao Hồng vẫn chẳng giãn ra được chút nào.
"Lũ vô dụng!"
Cao Hồng đứng phắt dậy hét ầm lên, khiến cả sơn trại rung động như sắp nổ tung.
"Tất cả chuẩn bị! Ta sẽ thân chinh ra trận!" "Xin, xin người hãy bình tĩnh đi, trại chủ!"

"Bình tĩnh? Ngươi nghĩ ta bình tĩnh được không? Ta đã phải chịu ô nhục đấy? Các trại chủ khác sẽ nghĩ ta thế nào đây?"
Đới Tinh Trại đã cùng các sơn trại khác hợp lực càn quét Lục Trại. Thế nhưng, bọn chúng vẫn chưa quyết định chắc chắn ai sẽ ngồi vào vị trí Lục
Lâm Vương.
Bởi vì nếu cứ tiếp tục tranh cãi về chuyện đó, sức mạnh của chúng sẽ bị chia rẽ, và điều đó sẽ giúp Lâm Tố Bính củng cố địa vị của mình. Tuy nhiên, khi Đới Tinh Trại phải chịu một nỗi nhục lớn như thế này, thì rõ ràng, những kẻ khác sẽ nắm được thóp và tước đi tư cách tranh giành vị trí
Lục Lâm Vương của hắn.

"Chính vì vậy nên người mới càng phải bình tĩnh! Nếu chúng ta cứ thế này đối đầu với Hoa Sơn, thì chẳng phải chỉ có khả năng chiến đấu của chúng ta giảm đi thôi sao? Khi đó, những sơn trại khác sẽ thành ngư ông đắc lợi, ngồi không cũng được hưởng lợi đấy ạ."
"Ngư ông đắc lợiHừ, bọn chúng thì hưởng được lợi gì chứ?"
"Nếu khả năng chiến đấu của chúng ta giảm đi, thì ai sẽ là người vui nhất? Nếu như chúng ta phải đối đầu với sơn trại khác trong lúc vừa chịu tổn thất
nặng nề, khả năng chiến đấu lại tiêu tùng, vậy thì Đới Tinh Trại coi như sụp đố rồi! Bọn chúng sẽ nhân lúc đó mà lao vào hưởng lợi đấy ạ! Vì vậy, thuộc hạ xin ngài hãy bình tĩnh lại đi!"

Cao Họng cau mặt.

"Tại sao ngươi lại nói ta sẽ chịu tổn thất nặng nề khi đối đầu với lũ Hoa Sơn hả!"
Nghe thấy thế gương mặt của Lý Chính Phương càng co rúm lại.
'Ta phải nói thế nào thì ngài mới chịu hiểu đây.' Nếu ta có được thần lực thiên bẳm thì ta đã sớm trở thành Lục Lâm Vương rồi.
"Lâm Tố Bính và Hoa Sơn phái nhất định sẽ nhắm tới nơi này!"
"Ngươi bảo ta ngồi yên chờ chúng tới ư? Ta ư?"
"Trại chủ! Ngài hãy thử nghĩ đi. Chẳng phải

có các sơn trại khác đã trấn ngữ trên đường dẫn tới đây sao?"
"Hửm?"
"Vì vậy nên để tới được đây, thì đương nhiên chiến lực của chúng sẽ bị tiêu hao. Khi đó, chúng ta chỉ cần xử gọn lũ yếu ớt đó là được." "Đồ ngu! Vậy nếu sơn trại khác bắt được Lục Lâm Vương thì ta phải làm sao đây hả? Có khác gì một con chó nhìn con gà nó đang đuối theo bay lên mái nhà không?"
"Đúng là chó không thể trèo lên mái nhà, nhưng trại chủ thì có thể mà?"
"Hừm?"
"Nếu như bọn chúng bắt được Lâm Tố Bính thì chúng ta chỉ cần cướp Lâm Tố

Bính khỏi tay chúng là được rồi. Đó chẳng phải là luật của Lục Lâm hay sao ạ!"
Cuối cùng Cao Hồng cũng trầm tư suy nghĩ. "Vì vậy nên.."
"Vâng! Thưa trại chủ. Bọn chúng sẽ phải chiến đấu với các sơn trại khác, và khi chiến lực của chúng yếu đi, chúng ta sẽ tóm gọn một mẻ! Lúc đó sẽ chẳng còn ai dám phản đối ngài lên ngôi Lục Lâm Vương đâu."
"Thì ra là vậy! Khục khục khục. Ngươi quả không hổ là trí nang của ta!"
Tuy được tán dương, nhưng Lý Chính Phương lại càng càng cúi thấp đầu hơn, khẽ thở dài, 'Lục Lâm sẽ ra sao đây'

Đối với một người đã bị trói chặt cả đời vào Đới Tinh Trại như hắn, thì hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc theo Cao Hồng.
Thế nhưng hắn cũng thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái tên Cao Hồng đó trở thành Lục Lâm Vương trị vì Lục Lâm. Bởi vì chuyện đó quá rõ ràng. Chắc chắn, Lục Lâm sẽ bị đẩy tới con đường diệt vong. 'Giá như Lâm Tố Bính khỏe mạnh.'
Thì hắn sẽ trở thành một Lục Lâm Vương hoàn hảo.
Tuy đáng tiếc, nhưng hắn còn có thể làm gì được chứ? Lục Lâm là nơi chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại.
"Vậy trước mắt ta sẽ nhẫn nhịn giống như ngươi nói. Nhưng nếu mọi việc không diễn

ra như thế, thì ngươi sẽ phải bò khắp Hành Sơn này cho ta!"
"Vâng! Thưa trại chủ."
●●●
"Hừmm." Soạt. "Hừmmmmm." Soạt. Soạt. "__"
Khóe mắt Bạch Thiên khẽ run nhẹ. Hắn nhìn chằm chằm vào những người đang bu xung quanh mình như thể không an tâm chút nào. Cuối cùng Bạch Thiên không chịu được

nữa, cất lời.
"Này.."
"Á, người đừng cử động! Con đang là (ủi) phẳng y phục mà!"
"__"
Mấy đứa này. Áo của ta có bị nhăn đâu?
"Ở đây có bụi này!"
"Phủi đi! Phủi đi!"
Nhìn các huynh đệ đầu tắt mặt tối bám dính lấy mình, Bạch Thiên khẽ nhắm mắt.
"Ta xin các con hãy dừng lại đi."
"Không được đâu. Thanh Minh đã bảo chúng con phải khiến cho người trở nên

lấp lánh, bóng loáng không chút tì vết rồi." "Con đang chăm ngựa đấy à? Hả? Bộ ta là bạch mã à?"
"Nói nhiều thế nhỉ."
Đúng lúc ấy, Thanh Minh chậm rãi bước vào quan sát Bạch Thiên một lượt từ trước ra sau. Rồi nói.
"Ngươi hãy nghĩ thử đi, sư thúc."
"Chuyện gì?"
"Trước đây sư thúc cảm thấy thế nào khi nhìn thấy Tông Nam?"
"Cảm thấy thế nào á?"
"Bỏ những thứ khác ra đi, chỉ nói về cảm giác thôi."

"Chuyện đó.."

Thì vạm vỡ, bảnh baothực lòng mà nói thì bọn họ khiến ta phải ghen tị.
Thanh Minh lại hỏi như thể đã đọc được câu trả lời từ biểu cảm của Bạch Thiên.
"Người có biết tại sao lại như vậy không?" "Hửm?'
"Bởi vì kẻ đứng trước mặt người là Tần Kim Long."
"__"
"Cứ thử đẩy người ra đứng trước mặt cái tên hung tợn, láo xược, được gọi là đại sư huynh của Tông Nam đó đi. Ai trông sẽ hoành tráng hơn?"

Bạch Thiên biết mình phải phản bác lại gì đó, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh tượng Thanh Minh nói là hắn lại câm nín, không phản bác được lời nào.
"Một kẻ cả đời chưa biết cầm kiếm là gì làm sao biết chúng ta tuyệt vời hay khù khờ được. Người phải cầm kiếm, múa kiếm thật oai hùng cho họ thấy chứ! Vì vậy nên người đừng nói nhảm nữa, đứng yên đó đi."
Bạch Thiên không kìm được mà rơi nước mắt. Không phải vì hắn không hiểu lời Thanh Minh nói.
'Nhưng mà làm gì thì làm cũng phải tùy địa điểm chứ!'
Có ai xuất chinh mà tân trang tỉ mỉ thế này không hả, đồ điên!

Đúng lúc ấy, Lâm Tố Bính lén lút lại gần vỗ tay. "Hahahaha. Đẹp lắm. Bạch Thiên đạo trưởng đúng là một tuyệt thế mỹ nam, quá hoàn hảo." "Này, cái tên ăn mày kia."
"Ta á?"
"Ngươi đi ra phía sau đi. À không, nhân lúc không ai nhìn thấy thì hãy tự chôn mình luôn đi."
" Ở đâu ra cái tên mặt trắng không còn giọt máu nào lại dám lởn vởn trước mặt người khác vậy hả. Ngươi không thể biến mất ngay lập tức được à?"
"__"
Lâm Tố Bính xụ vai trước những lời nói cay

nghiệt của Thanh Minh, len lén lẻn vào giữa các môn đồ Hoa Sơn. Hắc Dạ Hồ và Bàn Xung nhìn thấy cảnh ấy thì nuốt ngược nước mắt vào trong.
'Lục Lâm Vương ơi.'
'Cái lũ ác độc này.'
Trên đời này còn có kẻ dám đối xử với Lục Lâm Vương như vậy nữa sao?
Tuy rằng ngài ấy đang bị truy đuổi, nhưng dù sao ngài ấy cũng là Lục Lâm Vương mà.
Thế nhưng Thanh Minh lại bắt đầu trút giận sang cả họ.
"Này, cả các ngươi nữa."
"Vâng?"

"Đừng có đứng đây hóng chuyện với gương mặt dữ tợn đó nữa, ngoan ngoãn
khom lưng xéo đi."
"Vâng, thưa 'sư huynh'."
"Ta biết rồi ạ."
Sau khi xử lý xong những tên hung hãn (?) đó, Thanh Minh quay đầu nhìn những người còn lại, cau mày.
"Này! Lừa trọc!"
"Đừng có gọi như vậy nữa, cái tên khốn này!" "Đồ vô lương tâm! Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên đã làm gì đâu chứ!"
"Đệ như vậy là không được đâu, không

được đâu!"
"Khừ."
Gương mặt Tuệ Nhiênà không, cả đầu hắn đỏ ửng. Thanh Minh không hài lòng nhìn cái đầu lấp lánh của hắn, miễn cưỡng gật đầu.
" Xì, cũng không có gì. Ngươi lên phía trước." "Đa tạ, thí chủ."
Tuệ Nhiên chắp tay như thể hắn đang cảm thấy may mắn vì không cần phải đi núp nữa.
Huyền Thương không thể nhìn tiếp, hướng Thanh Minh hỏi.
"Thanh Minh."

"Hả?"
"Chúng ta phải làm đến mức này thật sao?" "Người sẽ biết ngay thôi mà."
Thanh Minh nhìn về phía cửa. Đúng lúc ấy, Lưu Lê Tuyết đẩy cửa bước vào.
"Tất cả đã tập hợp đầy đủ rồi nhỉ."
Thanh Minh khẽ gật đầu, nhìn một lượt.

"Tất cả ưỡn thẳng ngực đi ra ngoài nào." "Hừm?"
"Bây giờ các ngươi sẽ biết. Sau này người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào. Các sư huynh cũng phải quen với điều này đi."

Thế nhưng các môn đồ khác vẫn chưa cảm nhận được gì, thờ ơ thì thầm.
"Nó đang làm cái gì vậy?"
"Thôi bỏ đi. Nó thế này cũng có phải lần một lần hai."
Thanh Minh tặc lưỡi như thể biết bọn họ đang nói gì. Rồi hắn ngúng nguẩy bước về phía cửa. "Nào, đi thôi!"
Hắn đẩy tung cửa.
Ánh sáng ùa vào soi rọi khung cảnh bên ngoài. Bạch Thiên dẫn đầu các môn đồ khẽ nheo mắt. "Woahhhhhhhhhhhhhh!"
'Chuyện gì thế?'

Bá tánh chen chúc đứng đầy hai bên đường trải rộng trước cửa. Những người đứng đầu không ngừng hò hét như thể họ đã phải kìm nén rất lâu.
"Những vị anh hùng của Hoa Sơn kìa!" "Hoa Sơn phái đi tiêu diệt sơn tặc đấy!" "Woahhhhhhhhhhhh!"
Những tiếng hô vang như muốn nổ tung đất trời. Thanh Minh thản nhiên nói.
"Còn làm gì thế?" "Hửm?"
"Đi thôi."
"Ta biết rồi."

Bạch Thiên khẽ thở hắt ra, bắt đầu chuyển bước. Các mọn đồ Hoa Sơn nhanh chóng bám theo hắn.
Đương nhiên đây là điều bọn họ hoàn toàn không thể lường trước.
Bọn họ chỉ nghĩ rằng người dân nơi này sẽ nhìn họ với ánh mắt hảo cảm vì họ đã đánh bại một đám sơn tặc. Chứ hoàn toàn không ngờ đến chuyện họ lại tụ tập hô hào thế này.
Các môn đồ Hoa Sơn hướng về phía cổng thành giữa những tiếng reo hò của bá tánh hai bên đường.
"Hãy tàn sát lũ sơn tặc đó đi!"
"Các vị đừng để mình bị thương nhé!"

"Hoa Sơn phái vạn tuế!"
Những tiếng hoan hô, ủng hộ, và cả sự lo lắng gắn theo từng bước chân của họ. Các môn đồ Hoa Sơn bối rối nhìn nhau, thì thầm.
"Ch, chuyện này là sao vậy?"
"Không biết. Sao ta biết được. Đây là lần đầu tiên ta trải qua chuyện này mà."
"Hóa ra các môn phái khác cũng được tung hô như vậy sao?"
"Chậc."
Thanh Minh quay lại nhìn họ thì thầm, cau mày. "Ta, ta xin lỗi"

"Vai!"
"Hửm?"
"Ưỡn thẳng vai lên!"
Các môn đồ Hoa Sơn bất giác ưỡn thẳng lưng trước lời quở trách đó của hắn.
"Bọn họ đang tung hô những gì các sư huynh đã làm. Cứ đàng hoàng ưỡn ngực, thẳng vai đón nhận nó đi. Bởi vì sau này các sư huynh sẽ trải qua chuyện này vô số lần đấy."
Các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu dồn sức lên vai của họ.
Tuy gượng gạo, nhưng họ lại ngập tràn tự tin. Thanh Minh bật cười.

'Phải ưỡn ngực chứ.'
Đây là chuyện mà Hoa Sơn trong quá khứ gặp như cơm bữa. Bởi vì chỉ cần nghe các môn đồ Hoa Sơn từ Thiểm Tây tới, là mọi người lại đổ xô đến.
Thế nhưng, đối với các môn đồ Hoa Sơn bây giờ, điều này lại vô cùng lạ lẫm.
'Các ngươi phải quen dần đi.'
Đây là một trong rất nhiều thứ mà Hoa Sơn đã đánh mất.
Danh tiếng và sự công nhận đã mất.
Bây giờ chính là lúc Hoa Sơn sẽ tìm lại nó. 'Bắt đầu từ lũ sơn tặc kia.'
Thanh Minh hướng mắt về Hành Sơn ở

phía xa kia.
"Tìm lại thôi là chưa đủ."
Ta phải làm cho danh tiếng của Hoa Sơn vang khắp Trung Nguyên! Hơn cả khi xưa!
Đúng không, Chưởng môn sư huynh?
• Lâu lắm rồi ta mới nghe thấy đệ nói mấy lời đúng đắn đấy.
Huynh nói cái gì thế. Đệ lúc nào chẳng nói mấy lời đúng đắn.
Khục khục khục khục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net