Chapter 595. Có được thì ắt có mất. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 595. Có được thì ắt có mất. (4)
Lũ sơn tặc trố mắt kinh ngạc.
Cao Hồng là ai kia chứ??
Hắn là trại chủ của Đới Tinh Trại - 1 trong những sơn trại hùng mạnh bậc nhất trong vô vàn những sơn trại tồn tại trong thiên hạ.
Không phải hắn mạnh nên mới trở thành trại chủ Đới Tinh Trại. Mà là chính nhờ có hắn là trại chủ mà Đới Tinh Trại mới có thể có được danh tiếng lẫy lừng trong rất nhiều sơn trại Lục Lâm.
Nhưng một Cuồng Ngưu Đao như vậy lại bị chém đầu bởi một tên kiếm tu trẻ tuổi của Hoa Sơn ư?
Khung cảnh này thật sự quá khó tin ngay cả khi được tận mắt chứng kiến.
Tất cả mọi người đều nín thở. Thi thể của Cuồng Ngưu Đao đổ gục như cổ thụ mục nát, còn đầu của hắn thì lăn lóc trên mặt đất cách đó không xa.
'Trại chủ....'
'Chuyện này là thật ư...?'
Ngay lúc đó.
Roẹt!
Thanh Minh đứng trước thi thể của Cuồng Ngưu Đao, sau khi giũ sạch máu dính trên thanh kiếm, hắn từ từ quay đầu lại.
Lũ sơn tặc ngay lập tức lùi lại phía sau.
Ai lại không biết chuyện không được phép lùi bước khi kẻ địch đang ở trước mặt kia chứ? Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng Cuồng Ngưu Đao Cao Hồng bị chém bay đầu, bọn chúng đâu còn có thể nhớ đến những thường thức đó nữa.
"Thế rồi"
Thanh kiếm của Thanh Minh bắt đầu tỏa ra kiếm khí dày đặc.
"Tiếp theo là?"
Sau khi nhe răng ra, Thanh Minh tiến về phía lũ sơn tặc.
Cộp. Cộp.
Những bước chân của hắn không hề nhanh, nhưng áp lực mà nó tạo ra cho lũ sơn tặc là vô cùng lớn.
"Ư...."
Lũ sơn tặc do dự lùi lại phía sau như thể khí thế mà bọn chúng mới thể hiện ban nãy chỉ là một lời nói dối.
Vị trí trại chủ ở một sơn trại là một tồn tại tuyệt đối.
Và đối với Đới Tinh Trại thì ý nghĩ của vị trí trại chủ còn lớn hơn rất nhiều.
Đới Tinh Trại là nơi được cấu thành từ những tên sơn tặc đã chịu đựng sự huấn luyện khắc nghiệt tột độ mà các sơn trại khác không thể so sánh được. Và người có thể làm được điều đó chính là tồn tại tuyệt đối mang tên Cao Hồng.
Và khi hắn ta chết đi, sự gắn kết giữa các thành viên của Đới Tinh Trại cũng theo đó mà sụp đổ.
"Chó, chó chết!!!"
"Ngay cả trại chủ cũng chết dưới tay hắn ta thì chúng ta có thể làm được gì chứ?"
"Chạy! Chạy thôi!!!"
Nếu như là một môn phái thông thường, thì ngay cả khi Chưởng môn nhân của bọn họ chết đi thì môn phái đó cũng sẽ không bị sụp đổ. Còn những kẻ theo đuổi lợi ích và chỉ tin và sức mạnh như lũ sơn tặc nàỵ thì khi kẻ mạnh hơn bản thân thua cuộc thì bọn chúng sẽ không liều mạng nữa.
Đó chính là giới hạn cơ bản của những kẻ theo đuổi chữ quỳ
Và lần này quả nhiên, hàng ngũ Đới Tinh Trại bắt đầu bị tan rã một cách nhanh chóng.
"Đối mặt là chết!!!"
"Chạy đi!!!"
"Hicccccc!!!"
Việc khó khăn chỉ là lúc ban đầu mà thôi.
Khi một người quay lưng đi, sự sợ hãi và tuyệt vọng bắt đầu lan rộng như một căn bệnh truyền nhiễm. Ngay sau đó, toàn bộ các thành viên Đới Tinh Trại quay lưng lại với Thanh Minh bỏ chạy thục mạng.
Bọn chúng bắt đầu xô đẩy và lôi kéo lẫn nhau để có thể sống sót.

Đó chính là khoảnh khắc Đới Tinh Trại sụp đổ hoàn toàn.
"Kia...kia..."
Bàn Xung nắm chặt nắm đấm trong tay.
"Thiên địa ơi...kia kia...chẳng phải là Cao Hồng hay sao...."
Những thành viên thuộc Lục Lâm không một ai là không biết Cao Hồng mạnh đến nhường nào. Có thể nói hắn là một trong Tam Đại Cường Giả Lục Lâm - một nơi được thiên hạ tung hô với cái danh một trong Thần Châu Ngũ Bá.
Đương nhiên, Lục Lâm là nơi thua kém về chất lượng cao thủ tuyệt thế trên giang hồ. Nhưng tên Cuồng Ngưu Đao Cao Hồng kia thì cho dù ở đâu thì chắc chắn hắn cũng sẽ được tiếp đãi như một đại cao thủ.
Vậy mà một Cao Hồng như thế lại bị giết chết một cách dễ dàng đến vậy ư?
"Thiên địa ơi!"
Bàn Xung không thể giấu nổi sự kinh ngạc trên khuôn mặt.
Đương nhiên hắn biết Thanh Minh rất mạnh. Bởi vì trước đây hắn cũng đã từng được nếm trải qua sức mạnh của Thanh Minh thông qua việc giao đấu.
Đấy là lý do vì sao bất chấp tuổi tác, hắn vẫn đưa Thanh Minh vào hàng ngũ "đại ca" để phục tùng.
Nhưng thực tế mà nói, hắn chưa từng chắc chắn về việc Thanh Minh có thể thắng được Cuồng Ngưu Đao.
Nhưng ở mức độ này thì không chỉ là chiến thắng nữa, phải gọi là áp đảo, tận diệt hoàn toàn mới đúng.
'Tầm nhìn xa trông rộng của Lục Lâm Vương thật tuyệt vời!'
Thanh Minh đúng là rất tài giỏi. Nhưng việc Lâm Tố Bình hiểu được thực lực của Thanh Minh và không ngần ngại chạy đến Hoa Sơn còn là một việc đáng kinh ngạc hơn nhiều.
'Quả nhiên là Đại Vương'
"Hừm"
Khác với Bàn Xung đang vô cùng hưng phấn, Lâm Tố Bình lại chỉ gật đầu một cách nhẹ nhàng. Biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta không thay đổi một chút nào.
Nhìn bên ngoài vậy thôi nhưng bên trong ống tay áo kia, hắn đang nắm chặt nắm đấm trong tay.
'Thanh Minh đạo trưởng lúc nào cũng cho thấy những điều vượt ngoài dự đoán của ta'
Chiến thắng Cuồng Ngưu Cao là một việc rất đáng khích lệ.
Nhưng chiến thắng thôi là chưa đủ, Thanh Minh đã hoàn toàn áp đảo một cách bá đạo.
Nếu như Thanh Minh không cho thấy sự chênh lệch rõ ràng khi đánh bại Cuồng Ngưu Đao thì lũ sơn tặc còn lại đã có thể bước vào trận chiến quyết tử.
Nếu chuyện đó xảy ra thì quy mô thiệt hại sẽ gia táng đến mức không thể so sánh với tình hình lúc này.
'Là đạo trưởng đã tính toán...hay chỉ là bản năng?'
Dù là ý nào thì cũng thật đáng sợ.
Mặc kệ là hắn đã giẫm đạp lên Cuồng Ngưu Đao dưới sự tính toán kỹ lưỡng hay chỉ do bản năng cảm thấy cần phải áp đảo tại đây thì kết quả cuối cùng cũng giống nhau mà thôi.
Ánh mắt Lâm Tố Bình lấp lánh khi nhìn vào dáng vẻ Thanh Minh thu hồi thanh kiếm.
"Vậy thì việc còn lại chỉ là..."
Một lát sau, Lâm Tố Bình chuyển ánh mắt sang hướng khác và lẩm bẩm.
'Bên này cũng đáng sợ không kém'
Các môn đồ Hoa Sơn vẫn đang đối phó với lũ Huyết Y Nhân một cách hết sức bình tĩnh.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì có vẻ như bên đó đang xảy ra một cuộc chiến vô cùng khốc liệt nhưng nếu nhìn kỹ thì không hẳn là như vậy.
Bởi vì kể từ ban nãy, những kẻ phải thổ huyết rồi gục ngã không phải là các môn đồ Hoa Sơn mà toàn là lũ Huyết Y Nhân.
Lâm Tố Bình khép hờ đôi mắt.
'Đây là sức mạnh của một Danh Môn Chính Phái ư?;
Những chuyển động đơn giản của bọn họ lại có gì đó vô cùng nổi bật.
Khoảnh khắc thanh kiếm của những kẻ bị ám ảnh bởi sự hoa lệ và sắc bén được ổn định, tầng tầng lớp lớp cơ bản chồng lên nhau và bắt đầu phát ra thứ ánh sáng đó.
Bất kỳ ai cũng có thể khổ luyện đến mức vắt kiệt cơ thể. Và bất cứ ai cũng có thể tu luyện trên sự nguy nan.
Nhưng lý do những kẻ được gọi là danh môn lại đáng sợ là bởi vì bọn họ cứ lặp đi lặp lại những tu luyện cơ bản mà bọn họ đã chán ngấy sau ba tháng luyện tập trong vòng vài năm, thậm chí là hàng chục năm. "
Nền tảng được tích lũy như vậy thường ngày không thể hiện rõ ràng công dụng của nó nhưng khi đối mặt với nguy hiểm chính những điều cơ bản sẽ hỗ trợ võ giả vững trãi hơn bất cứ cảnh giới võ công nào."
'Không phải cứ biết là có thể làm được'
Thế gian này không ít môn phái đã để lại tên tuổi. Và cũng có rất nhiều môn phái đã từng càn quét thiên hạ và tự hào về vinh quang đó suốt ngàn năm.
Vậy nhưng, nhiều năm trồi đi thì những người có thể bảo tồn được cái tên đó đến cùng lại không phải là sự phồn vinh hay hoa lệ mà lại chính là những người nắm được những điều cơ bản.
Và ánh sáng mà Hoa Sơn tỏa ra chính là xuất hiện từ tiềm lực đó.
'Có lẽ Hoa Sơn là một môn phái còn tuyệt vời hơn những gì ta nghĩ'
Kengg!
Tế kiếm lao đến dữ dội đã bị đánh văng ra một cách gãy gọn.
Xoẹt!
Ngay sau đó là một cú đâm thẳng xuyên thủng vai của tên Huyết Y Nhân.
"Hự!"
Cuối cùng, Mai Hoa Kiếm được thu hồi như thể chủ nhân của thanh kiếm không còn ý định đuổi theo nữa.
Xoẹt
Nhưng ngay lúc đó, một thanh kiếm lao đến như một tia chớp chém ngang ngực của tên Huyết Y Nhân đang muốn chạy trốn.
Xoẹt!
Tên Huyết Y Nhân nọ chầm chậm nhìn xuống dưới ngực của bản thân với khuôn mặt không thể tin nổi rồi ngã gục xuống đất.
"Sư, sư thúc"
"Vì sự nhân từ của con mà rất có thể sẽ khiến các sư huynh đệ khác phải chết đấy?"
"Trên chiến trường, kẻ có trái tim yếu đuối sẽ là người chết trước. Không, đúng ra là phải chết trước. Bởi vì như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc nhiều người khác phải chết vì sự nhân từ đó. Nhân từ với địch là tàn nhẫn với bản thân."
Quách Hoài nghiến răng trước câu nói lạnh lùng của Bạch Thiên.
"Con, con sẽ không do dự nữa"
Bạch Thiên khẽ gật đầu.
"Đừng đánh mất cảnh giác cho đến giây phút cuối cùng"
"Vâng!"
Dứt lời, Bạch Thiên nhanh chóng vung kiếm lên và cắn nhẹ môi.
'Kỳ lạ thật'
Các môn đồ Hoa Sơn cũng đã có rất nhiều người bị thương nhưng may mắn thay là không một ai bị vết thương chí mạng. Ngược lại, số lượng quân địch đã giảm đi gần một nửa.
Đã đến mức độ này thì bọn họ hoàn toàn có thể giành phần thắng mà không gặp bất cứ khó khăn gì. Chỉ cần không lơ là cảnh giác.
Vấn đề là....
'Hình như bọn chúng không hề hay biết đến điều đó thì phải?'
Khác với lũ sơn tặc đang cố gắng bỏ chạy sau khi có cảm giác về sự thất bại thì lũ Huyết Y Nhân này dường như không hề có ý định rut lui.
Là vì lòng trung thành ư?
Lý nào lại như vậy.
Bọn chúng rõ ràng không phải là thuộc hạ của Cuồng Ngưu Đao. Chẳng phải chính Bạch Thiên cũng đã nghe thấy tiếng bọn chúng cười nhạo Cao Hồng hay sao? Chắc chắn không phải do lũ sơn tặc hào sảng tự do tự tại nên như vậy. Thậm chí ngay cả khi hắn không nghe được cuộc hội thoại đó thì sự thật hiển nhiên là lũ Huyết Y Nhân này có khí chất khác hoàn toàn với lũ sơn tặc Đới Tinh Trại.
'Không biết nữa'
Hắn không thể nào hiểu đưực tại sao những kẻ không hề có quan hệ gì với Đới Tinh Trại lại cố chấp bất chấp mạng sống ngay cả khi thắng thua của trận chiến này đã rõ?
Một lát sau, nghi vấn của Bạch Thiên cuối cùng cũng được giải đáp theo cách mà hắn không thể ngờ tới được.
"Hự aaaaaa!"
Một tên Huyết Y Nhân bị thương toàn thân hét lên một cách thảm thiết.
"Chết tiệt! Tại sao! Tại sao chúng ta lại phải ở đây kia chứ?!!!"
Bộ y phục trên người hắn ướt sũng vì máu toàn thân chảy ra không ngừng. Hắn quỳ gối trên mặt đất và gào thét lên đầy thảm khốc.
"Tại sao! Tại sao! Tại sao chúng ta lại phải chết ở đây?! Tại sao!!! Aaaaaa!"
Tiếng la hét của hắn đau buồn và thê thảm thấu trời đến mức các môn đồ Hoa Sơn đang chém giết cũng phải giật mình.
"Tại sao! Tại sao chuyên này lại xảy ra...khụ khụ! Khọc!"
Phụt!!!
Đột nhiên tên Huyết Y Nhân há hốc miệng ra. Hắn cố ngăn lại, nhưng máu đen từ bên trong miệng hắn vẫn phun ra như một thác nước.
Thực tế mà nói thì thứ mà hắn ta phun ra có lẽ không phải máu đen. Bởi vì thứ chất lỏng đó thực sự rất rất đen.
'Là độc?'
Người phản ứng nhanh nhất với hiện tượng đó đương nhiên là Đường Tiểu Tiểu.
Ngay khi tên Huyết Y Nhân phun ra máu đen, giọng nói như tiếng la hét của nàng ta vang lên.
"Mau lùi lại!!!"
"Tiểu Tiểu!!"
Trong tiếng hét của Huyền Thương, nàng bắt đầu quan sát thật kỹ tên Huyết Y Nhân bằng đôi mắt sắc bén.
"Không có gì đâu"
Tiểu Tiểu cắn môi rồi lại hét lên.
"Đây không phải loại độc có khả năng truyền nhiễm! Nhưng để phòng hờ, mọi người nên cố gắng cẩn thận đừng để máu độc dính vào người!"
"Ta biết rồi!"
Đến lúc này thì Bạch Thiên lại càng không thể hiểu được.
'Tại sao bọn chúng lại bị trúng độc vậy?'
Rốt cuộc kẻ nào đã đầu độc bọn chúng?
"Khọc! Khọc!"
Một tên Huyết Y Nhân khác thổ huyết ôm chặt lấy ngực và không ngừng rên rỉ vì đau đớn.
Có vẻ như khi cơ thể ở trạng thái bình thường thì sẽ không bị phát độc. Đến khi cơ thể bị trọng thương thì nó mới bắt đầu lan rộng ra toàn thân.
"Ta...ta không muốn chết ở đây...."
Xoẹt!
Bịch
Đầu của tên Huyết Y Nhân đang lẩm bẩm lăn lóc dưới đất. Bạch Thiên trợn tròn mắt kinh ngạc. Kẻ vừa chém bay đầu tên Huyết Y Nhân một cách độc ác không phải là các môn đồ Hoa Sơn mà lại chính là tên Huyết Y Nhân khác đứng bên cạnh hắn ta.
"Đồ ngu!"
Tên Huyết Y Nhân chém đầu đồng bọn chỉ bằng một đường kiếm bắt đầu tiến về phía các môn đồ Hoa Sơn với biểu cảm kỳ quái.
"Nếu ra khỏi đây thì chúng ta có thể sống tiếp hay sao?"
"Dù thế nào thì tất cả chúng ta cũng sẽ chết!"
Lời nói đó khiến ánh mắt của lũ Huỵết Y Nhân trở nên bi tráng. Cuồng khí đã xuất hiện trong đôi mắt của bọn chúng. Lũ Huyết Y Nhân nắm chặt tế kiếm và trưng ra bộ dạng ác độc.
"Hãy chết như một tử sĩ! Lũ rác rưởi các ngươi!!!!"
"Aaaaaaa!"
Và rồi bọn chúng lao về phía các môn đồ Hoa Sơn như một đám thiêu thân.
Cho dù biết rõ là không còn khả năng chiến thắng nhưng bọn chúng vẫn liều mình lao đến.
Không phải chiến đấu để chiến thắng. Đó là ý chí mà ngay cả khi chết cũng phải khiến cho đối phương bị thương.
Các môn đồ Hoa Sơn nghiến chặt răng. Một trận chiến dài đã đi đến hồi kết.
Vậy nhưng, ngay lúc này, đôi mắt Bạch Thiên vẫn bị chìm đắm trong sự nghi hoặc.
'Rốt cuộc thì...'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net