Chapter 601. Đã làm thì phải làm cho ra ngô ra khoai chứ. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 601. Đã làm thì phải làm cho ra ngô ra khoai chứ. (1)

"Hừm."

Đường Quân Nhạc vừa đọc thư vừa phát ra một âm thanh nặng nề.

Sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần phần nội dung không quá dài ấy, cuối cùng ông ta mỉm cười gật đầu.

"Cuối cùng cũng như vậy."

Đường Bá đứng phía trước lặng lẽ quan sát biểu cảm của ông ta rồi tủm tỉm cười.

Đường Quân Nhạc là người chẳng bao giờ cười dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Ngay cả khi Đường Môn có những sự kiện đặc biệt.

Tất nhiên là với cương vị của một Môn Chủ, ông ta phải cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, thế nhưng mỗi lần nhắc tới Hoa Sơn, là Đường Quân Nhạc lại bày ra một bộ dạng khác hẳn.

"Con biết Hoa Sơn mạnh hơn những gì thiên hạ thấy, nhưng con thật không ngờ họ có thể càn quét Đới Tinh Trại mà không chịu bất cứ tổn thất nào."

Đường Bá là một trong những người biết rõ thực lực của Hoa Sơn Thần Long và Hoa Sơn hơn bất kỳ ai. Thế nhưng lần này Hoa Sơn lại khiến hắn ngạc nhiên hơn cả.

Vậy những người chưa biết rõ về Hoa Sơn sẽ còn bất ngờ tới mức nào nữa đây?

"Phải vậy chứ. Phải vậy thì kẻ khác mới biết thế gian đang thay đổi, lũ Cửu Phái Nhất Bang vẫn thong thả ôm khư khư tọa

kỵ của mình mới biết lửa đã lan tới chân chúng rồi chứ."

Đường Quân Nhạc không nhịn được mà bật cười tưởng tượng tới cảnh, không biết lũ Cửu Phái Nhất Bang sẽ bày ra biểu cảm gì khi hay tin này.

'Dù sao thì cũng giống quỷ thật.'

Hiệp nghĩa chẳng phải việc đao to búa lớn gì, cũng chẳng giúp ích được mấy. Mà ngược lại, nó rất phiền phức, khi hai bên phải bỏ ra nhiều thứ, nhưng chỉ nhận được về toàn của nợ của tội.

Thế nhưng, hiệp nghĩa lại là điều căn bản của một môn phái tự xưng là Danh Môn Chính Phái. Nếu để lợi ích và vật chất che mờ mắt, thì họ sẽ quên mất điều mình phải giữ gìn, cũng giống như việc nếu quá mải mê theo đuổi những thứ võ công hoa lệ mà

bỏ qua những điều cơ bản, thì thực lực sa sút.

Và thứ được gọi là lòng dân không bao giờ quên sự thật ấy.

"Chắc hẳn Cửu Phái Nhất Bang sẽ có nhiều điều để bàn lắm đây."

"Vâng. Có lẽ đúng là như vậy. Trên thực tế, ngoài Hoa Sơn ra thì chẳng còn ai trên giang hồ có thể dễ dàng tiêu diệt Đới Tinh Trại."

"Nhưng đó chỉ là một lời biện minh thôi."

Đường Quân Nhạc khẽ lắc đầu.

"Lòng người không dễ thay đổi bởi một sự kiện. Nếu bàn tới vấn đề trong sự kiện lần này, thì đó chỉ là Cửu Phái Nhất Bang đã xem nhẹ việc họ phải làm."


"Vâng, thưa Môn Chủ."

"Do đó con cũng phải luôn khắc ghi."

Ánh mắt Đường Quân Nhạc tối sầm.

"Khoảnh khắc con nghĩ những gì con đang được tận hưởng dưới cái danh đệ nhất Tứ Xuyên là lẽ đương nhiên, thì gia môn này sẽ bắt đầu sụp đổ. Con phải không ngừng suy nghĩ xem điều gì đã giúp chúng ta duy trì được tất cả những điều này."

"Con xin ghi nhớ."

Thấy Đường Bá kiên quyết gật đầu, Đường Quân Nhạc khẽ mỉm cười.

'Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Hoa Sơn Thần Long là một kẻ khiến con phải đau đầu đấy.'


Chẳng biết là do Thanh Minh đã tính toán từ trước, hay cảm nhận được, mà hắn luôn nhận ra những việc đối phương không hài lòng. Và rồi hắn sẽ bất ngờ thay đổi kế hoạch khiến đối phương không thể lường trước.

Cũng may bọn họ là đồng minh nên vẫn còn có thể vui vẻ nhìn nhau, chứ nếu là kẻ thù, thì Thanh Minh chẳng khác nào một tảng đá đè nặng trong lòng Đường Quân Nhạc.

"Dù sao thì chuyện này cũng đã trở thành một chủ đề nóng hổi nhanh hơn ta nghĩ."

Đường Quân Nhạc ấn nhẹ vào lông mày.

Dường như hắn đã đoán được Thanh Minh sẽ nói gì tiếp theo.

"Chúng ta phải nhanh lên mới được."


"Người đang nói đến chuyện nào thế ạ?"

"Chúng ta phải nhanh chóng công bố sự thành lập của Thiên Hữu Minh trước khi cái tên Hoa Sơn dần lu mờ trong trí nhớ của những kẻ phàm nhân."

Giọng nói của ông ta nhẹ nhàng và ôn hòa.

Thế nhưng, sức nặng trong câu nói ấy chẳng nhẹ chút nào.

"Ít nhất cũng phải hoàn tất việc chuẩn bị cho tới khi Hoa Sơn phái quay trở lại Hoa Sơn."

".......Chẳng phải như vậy cũng quá gấp rồi sao ạ?"

"Không đâu."

"Hả? Tuy rằng từ Hồ Bắc tới Thiểm Tây khá xa, nhưng dù sao bọn họ cũng là võ giả. Chỉ cần mất mấy ngày là......."

Đường Quân Nhạc khẽ thở dài, nói.


"Làm gì có chuyện cái tên Hoa Sơn Thần Long đó cứ vậy từ Đới Tinh Trại quay về Hoa Sơn chứ."

".......À."

"Chắc chắn hắn sẽ lại gây ra chuyện gì đó thôi. Hắn vốn là người như vậy mà."

".......Con hiểu rồi ạ."

"Hắn tự sắp xếp mọi chuyện theo ý mình, rồi ngay khi vừa về tới Hoa Sơn, hắn sẽ nhiếc móc, chì chiết hỏi chúng ta đã chuẩn bị xong hết chưa cho mà xem. Khừ."

Đó chính là lúc Đường Bá chẳng thể biết được phụ thân của mình thích hay ghét Hoa Sơn Thần Long nữa.

Đường Quân Nhạc nói với gương mặt trầm tĩnh thường ngày.

"Ta không muốn nghe những tin không vui đâu, nên con hãy nhanh lên đi. Việc chuẩn bị tới đâu rồi?"

"Những phần khác hầu như đã xong hết rồi ạ. Chỉ có điều, chúng ta vẫn chưa nhận được câu trả lời từ các môn phái vừa và nhỏ ở quanh đây có ý muốn gia nhập Thiên Hữu Minh hay không."

"Thúc giục họ đi."

Đúng lúc Đường Bá định nói điều gì đó, Đường Quân Nhạc đã phẩy tay ngắt lời hắn.

"Ta không nói con thuyết phục họ. Mà hãy thúc giục họ. Không cần biết câu trả lời của họ là gì."

"À......."

"Dù sao những câu trả lời hợp ý chúng ta cũng sẽ không xuất hiện. Bởi tuy họ là những người chịu ảnh hưởng từ Tứ Xuyên, nhưng họ cũng không thể coi nhẹ trật tự của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia."

"Chắc họ đang cảm thấy e ngại."

"Chính vì vậy chúng ta chỉ cần biết họ có gia nhập hay không là đủ rồi. Họ không nhất thiết phải gia nhập ngay khi chúng ta vừa thành lập. Nhưng con hãy mời họ đến lễ thành lập và tôn trọng họ là được."

"Nếu vậy thì con có thể thực hiện được

ngay."

"Nhanh lên sẽ tốt hơn đấy."

"Vâng. Nếu không thì con sẽ lại phải nghe Hoa Sơn Thần Long cằn nhằn nữa mất."

"Được rồi. Đi đi!"

"Vâng!"

Đường Bá vừa ra ngoài, Đường Quân Nhạc đã cười phá lên.

'Cằn nhằn ư.'

Tứ Xuyên Đường Môn lừng danh thiên hạ lại sợ lời cằn nhằn của một tên tiểu đạo sĩ sao.

'Dù sao thì.'

Cũng nhờ Hoa Sơn Thần Long mà bọn họ

đang ở trong hoàn cảnh không thể tốt hơn so với bên Cửu Phái Nhất Bang đang nhộn nhạo như ngồi trên đống lửa.

Đường Quân Nhạc nhìn về hướng Đông, khẽ mỉm cười rồi với lấy cây bút lông.

* * *

Kim Thuyền Thương Đoàn là đệ nhất thương đoàn tại Vũ Hán.

Thương đoàn chủ Tống Thái Nhạc  bực dọc nhìn sổ sách.

".......Tại sao lại thế này?"

"Dạ?"

"Ta hỏi tại sao lại như thế này?"

Tổng quản Mao Hoàn đáp lời với gương

mặt trắng bệch.

"Đó..... chẳng phải những sản phẩm chủ lực của chúng ta có sự cách biệt sao ạ."

"Phải."

"Những năm gần đây chúng ta đã thu bộn tiền nhờ việc bán loại trà đó."

"Phải."

"Hề hề. Và trong số đó, có loại trà thượng hạng chỉ bán cho tầng lớp thượng lưu."

"Nhưng sao?"

Mao Hoàn cau mày hơi khó chịu nói.

"Nhưng khi việc giao thương trà Vân Nam vừa được nối lại, thì thị trường trà đắt tiền đó của chúng ta đã bị cướp sạch."


Tống Thái Nhạc cau mày.

"Cũng có phải trước đây chúng ta chưa từng buôn trà Vân Nam đâu, chúng ta chỉ tạm thời ngưng hoạt động một thời gian thôi mà."

"Đúng là vậy ạ."

"Thế thì tại sao toàn bộ thị trường của ta lại bị cướp sạch? Đó có phải loại trà từ trên trời rơi xuống đâu."

"Chuyện đó..... đúng là thương kế thâm hiểm. Ngài cũng biết đấy, trà của Vân Nam trước giờ chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu."

"Ừ."

"Thế nhưng khi việc giao thương bị gián

đoạn, tình trạng khan hiếm trà tăng lên dẫn đến việc giá cả bị đẩy lên tới cực điểm. Tầng lớp uống trà đã cao quý nay lại càng cao quý hơn! Và nó đã trở thành loại trà dành cho những người giàu nứt đố đổ vách thưởng thức theo đúng nghĩa đen."

"Vì vậy, nó không đơn giản là một loại trà nữa, mà đã trở thành biểu tượng của quyền lực và tài lực."

"Đó là điều đương nhiên mà. Nhưng ta không hỏi chuyện đó! Ta đang hỏi tại sao doanh số của thương đoàn chúng ta lại giảm mạnh kia kìa."

"Bởi vì loại trà xa xỉ phẩm của giới thượng lưu ấy bỗng nhiên được bán tràn lan với giá thành còn rẻ hơn cả trước kia."

"Thậm chí bây giờ bọn chúng còn phân trà ra nhiều cấp bậc để bán với mức giá đắt, rẻ

tùy thuộc vào nhu cầu của khách hàng. Cũng chính vì vậy mà những người thưởng thức trà đạo có thể chi tiền để thưởng thức loại trà cao cấp hơn, còn những người không có hứng thú với trà cũng có thể mua được loại trà cao cấp với giá cả phải chăng."

"Do đó, thị trường trà đã bị phá vỡ. Loại trà mà chúng ta đang bán không thể bì kịp với trà Vân Nam kia. Trà của chúng ta đang bị chất đống trong kho, nấm mốc cũng bắt đầu mọc lên."

"Khừ ừ ừ."

Tống Thái Nhạc vò đầu.

"Khi xa xỉ phẩm trở thành mặt hàng có giá thành hợp lý, thì kẻ này người nọ, ai cũng sẽ lao tới muốn thử một lần cho biết."

"Đúng là vậy ạ."

"Ngươi đã có đối sách nào chưa?"

Mao Hoàn mỉm cười.

"Chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc cố bám vào cái cọc mà cầu nguyện cho tới khi cơn bão qua đi. Chỉ vài năm nữa, sự yêu thích về trà Vân Nam của họ sẽ giảm đi."

"........Vậy mục tiêu hàng đầu của chúng ta là không được phép sa sút trong vài năm đó."

Tống Thái Nhạc thở dài với tâm trạng bức bối.

Tất nhiên Kim Thuyền Thương Đoàn không phải là một thương đoàn nhỏ đến mức sẽ tán gia bại sản khi không thu lợi được từ trà trong vài năm. Bởi vì chỉ với số tiền họ

đã tích lũy được, thì họ có thể thoải mái sống thêm cả trăm năm nữa.

Chẳng phải tên tuổi của họ được xếp vào Trung Nguyên Thập Đại Thương Đoàn đó sao.

"Vài năm nữa là chuyện này sẽ được giải quyết. Khoảng thời gian ấy cũng ngắn thôi."

"Đó mới chính là vấn đề đấy."

"Dạ?"

Tống Thái Nhạc tặc lưỡi nhìn Mao Hoàn.

"Xét theo tình hình này, thì ta chắc chắn bọn chúng là những kẻ rất biết cách kiếm tiền. Thay vì bán ra với một cái giá cắt cổ để thu lại một khoản tiền lớn, thì chúng lại hạ giá một cách vừa phải và thu về lợi nhuận cao. Đây chính là chiến lược thả con

săn sắt bắt con cá rô."

"Đúng là vậy ạ."

"Chẳng lẽ những kẻ như vậy lại không biết tính tới lúc giá trà Vân Nam sẽ giảm à?"

"__"

"Vậy nên vấn đề chính là ta không biết chúng sẽ dùng số tiền kếch xù thu được từ trà để làm gì tiếp theo! Khừ. Chẳng lẽ ta nên qua bên đó xem thử."

"Ấy, ngài phải có lòng tự tôn của Trung Nguyên Thập Đại Thương Đoàn chứ."

"Lòng tự tôn chính là thứ vô dụng nhất đối với một thương nhân đấy! Chỉ cần kiếm ra tiền là được rồi, tự tôn cái con khỉ khô gì!"

"Dù sao thì chuyện này cũng quá sức với

chúng ta rồi. Bởi vì Hoa Sơn đã giành được độc quyền trà Vân Nam."

"Việc giao dịch giữa một thương đoàn ở Hồ Bắc như chúng ta với Hoa Sơn gần như là một điều không thể."

"Ngươi tưởng ta không biết điều đó à? Ta chỉ đang muốn xổ hết những bực tức trong bụng ra thôi!"

Tống Thái Nhạc hét lên.

Đây chính là tình huống khó khăn nhất mà ông ta gặp phải từ khi trở thành thương nhân tới giờ. Ông ta biết dòng chảy của đồng tiền đã bắt đầu thay đổi, thế nhưng, ông ta lại chẳng có cách nào tiếp cận dòng chảy ấy.

'Dù vậy thì ta cũng không thể cắt đứt quan hệ với Võ Đang được.'


Hoa Sơn chẳng có lý do gì để chấp nhận những người đang giao dịch với Võ Đang. Bởi những kẻ đang có danh tiếng như họ muốn làm gì mà chẳng được.

"Khừ. Liệu lũ người trên giang hồ có nhận ra tình hình hiện nay không đây."

Cuối cùng vẫn là tiền.

Các môn phái đang trên đà phát triển nhất định sẽ túm lấy tiền. Họ phát triển không phải để kiếm tiền, mà họ kiếm tiền để phát triển. Thiếu Lâm trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ cũng bởi họ là môn phái giàu nhất thiên hạ.

Các môn phái đang kiếm được tiền không cần phải bận tâm đến các vấn đề khác. Họ có thể tập trung vào việc tu luyện mà không cần phải điều các đệ tử ra ngoài

kiếm tiền, họ cũng có thể chi tiền để mua các loại linh dược đắt đỏ.

Rốt cuộc giữa người cả đời chỉ cần chăm chú luyện tập mà chẳng cần phải lo lắng gì, và người suốt ngày phải lo về bữa ăn ngày mai, ai sẽ là người mạnh hơn?

'Kim mạch đang chảy về Hoa Sơn.'

Chỉ mười năm nữa, số tiền đó sẽ bắt đầu phát huy tác dụng của mình.

"Khừ. Đời không như mơ. Đời không như là mơ."

Đúng lúc Tống Thái Nhạc thở dài rồi vươn tay với lấy sổ sách.

"Thưa, thưa tổng quản!"

"Hửm?"


Một giọng nói hớt ha hớt hải vọng tới. Mao Hoàn quay đầu về phía cửa.

"Có chuyện gì thế?"

"Có, có lẽ ngài phải ra ngoài xem đấy ạ. Có, có một nhóm người đến giao dịch, nhưng, nhưng bọn họ lạ lắm."

"........Lạ lắm? Họ mang lương thực tới à?"

"Chuyện đó..... Khó, khó giải thích lắm ạ. Ngài phải trực tiếp ra xem mới hiểu."

Mao Hoàn nghiêng đầu.

"Chậc. Thì đi."

Tống Thái Nhạc nhẹ nhàng đứng dậy. Dù không muốn, nhưng những lúc đầu óc đang rối ren thế này, thì tận mắt chứng kiến những vật sẽ biến thành tiền sẽ là liều

thuốc tốt nhất để thư thái tâm hồn.

"Để ta xem việc đó ghê gớm tới mức nào."

Ông ta mỉm cười rồi khẽ bước ra ngoài.

Tiến vào.

Có thứ gì đó cứ liên tục tiến vào.

Những chiếc xe kéo lớn cứ liên tục tiến vào đại môn của Kim Thuyền Thương Đoàn. Trên mỗi chiếc xe kéo ấy chất đầy những chiếc bao tải trắng to hơn cả một người trưởng thành.

"Rốt, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Hình như không phải ngũ cốc.

Nếu là ngũ cốc, thì chỗ này cũng quá khủng khiếp rồi, vậy nếu không phải ngũ

cốc, thì rốt cuộc chúng là thứ gì?

"Đó......."

Bịch.

Một bao tải rơi từ trên xe xuống đất, những thứ được nhét trong đó trào ra ngoài.

"Trang, trang sức?"

Tất cả đều là bảo thạch và đồ trang sức.

Chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ thấy tất cả đều là những trang sức đắt tiền được nhét bừa bãi trong bao tải.

"Đây, đây là...... Không, điên rồi, tất cả những thứ này không thể là trang sức được. Đúng vậy, không thể nào. Không, dù sao thì chuyện này......"

Cho dù không phải trang sức thì chúng cũng đều là những thứ đắt tiền, xa xỉ phẩm. Nếu không thì chúng đã được tách riêng với trang sức rồi.

Rốt cuộc tất cả những thứ này đáng giá bao nhiêu đây?

Tống Thái Nhạc bắt đầu nấc cụt. Ông ta không thể nhận biết được đây là phúc hay họa nữa.

Đúng lúc ấy, một thiếu niên lững thững bước vào trong, nhìn Tống Thái Nhạc rồi bật cười.

"Đại thúc là Thương đoàn chủ hả?"

"Hả?"

"Ta nghe nói ở đây có rất nhiều tiền. Nên ta muốn nhờ ngươi xem thử nếu bán hết chỗ

này thì được bao nhiêu tiền."

Mồ hôi lạnh bắt đầu túa đầy trán Tống Thái Nhạc.

'Thần tài đến rồi!'

Mặc dù.

Vẫn phải xem đó là thần tài hay tai thần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net