Chapter 607. Phải vượt qua núi thì mới có ý nghĩa chứ. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 607. Phải vượt qua núi thì mới có ý nghĩa chứ. (2)
Thanh Minh bất mãn quay trở lại vị trí. Hắn phồng hai má lên và bắt đầu phàn nàn.
"Lâu lắm mới gặp nhau thì cũng nên trò chuyện tâm sự một chút chứ?"
"Đúng vậy, phải vậy chứ!"
"Ầy, trưởng lão nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi!"
"Đúng vậy"
"ơ ơ ?"
Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu trước phản ứng bất ngờ từ những người đối diện.
'Sao mấy con người này lại đột nhiên đồng

tình với ta thế nhỉ?'
"Sư thúc?"
"Haha. Con hãy hiểu cho bọn ta nhé. Việc gặp gỡ Võ Đang là một đại sự nên các trưởng lão mới phải cẩn trọng như vậy"
"Nhưng mà, tại sao mọi người cứ tiến lại gần xung quanh ta thế?"
"Bắt nó lại!"
"Vâng!"
Nhóm Bạch Thiên chạy sang hai bên nắm chặt lấy hai cánh tay của Thanh Minh. Ngay cả Tuệ Nhiên ở phía sau cũng chạy đến ôm chặt lấy hông của hắn. Không những vậy, Bạch Nhi từ trong áo cũng nhảy ra mà quấn quanh cổ.

"Tuyệt đối không được để nó thoát ra! Tuyệt đối không được! Đây là việc quyết định đến tương lai của Hoa Sơn!!"
"Vâng, sư thúc!!!"
"Phải liều mạng giữ tên tiểu tử đó lại!!!"
'Không phải chứ? Mấy cái tên này?'
Thanh Minh hoang mang tột độ hết nhìn sang phải lại nhìn sang trái.
"Chẳng lẽ mọi người lại nghĩ rằng ta sẽ gây chuyện thị phi với lũ người đó sao?"
"Không"
Bạch Thiên dứt khoát lắc đầu.
"Ta biết chắc rằng con không phải là người như vậy"

"Đúng vậy đó!"
"Chắc chắn mọi chuyện con làm sẽ không chỉ dừng ở mức gây chuyện thị phi"
"__"
Nếu phải chọn ra những thứ kiên quyết nhất trên thế gian này thì khuôn mặt Bạch Thiên lúc này ắt hẳn sẽ nằm trong số đó.
"Hãy ngoan ngoãn ở yên đi! Trước khi ta phải bịt miệng của con lại. Ta nói thật lòng đấy!"
Tất cả mọi người đều nhiệt tình hoan hô khi Bạch Thiên lại có thể khiến Thanh Minh chịu im lặng.
'Quả nhiên là sư thúc'
'Những lúc thế này sư thúc thật là đáng tin!'

Thời gian qua bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện và cũng đã học được rất nhiều điều. Nhưng trong số đó điều mà bọn họ dồn hết tâm huyết để học nhất chính là làm sao để tên khốn Thanh Minh không thể chạy thoát.
Đương nhiên là hầu hết các trường hợp đều không có hiệu quả. Nhưng đến bây giờ thì hắn có thể khẳng định được rằng sự khổ công học hành đó đã có được một chút thành quả.
Ngay cả khi các môn đồ Hoa Sơn lao vào khống chế Thanh Minh, cuộc hội thoại giữa các trưởng lão vẫn được tiếp tục.
Hư Tán Tử mỉm cười ôn hòa.
"Thật vui khi được gặp các trưởng lão thế này. Ta là Hư Tán Tử của Võ Đang"

"Ta là Huyền Thương trưởng lão Hoa Sơn"
"Ta là Huyền Linh trưởng lão Hoa Sơn"
Ngay khi cái tên Hư Tán Tử được cất lên, một cảm giác kỳ lạ khẽ xẹt qua đôi mắt Huyền Linh.
'Tên này chính là Hư Tán Tử - cánh tay phải của Hư Đạo Chân Nhân ư?'
Những người này không lý nào lại tự mình đến đây được. Chắc chắn việc họ có mặt ở đây ngày hôm nay chính là ý của Chưởng môn nhân Võ Đang.
Không những thế, người Hư Đạo Chân Nhân gửi đến lại còn là người mà ông ta tin tưởng nhất - Hư Tán Tử. Thông qua việc này có thể thấy rằng, Võ Đang đang vô cùng cảnh giác trước Hoa Sơn.

"Trưởng lão đường xá xa xôi tìm đến đây thế này, ta không biết phải bày tỏ lòng cảm kích như thế nào nữa"
"Xa xôi gì đâu chứ. Vũ Hán khác nào sân trước nhà của Võ Đang. Nghe nói các vị Chân Nhân của Hoa Sơn đến đây, thân làm gia chủ sao có thể dán chặt mông trong phòng mà không đi chào khách kia chứ?"
"Haha. Nói vậy thì phận làm khách như Hoa Sơn lẽ ra phải tìm đến trước để chào hỏi gia chủ mới phải đạo"
"A, ta thật sự không có ý đó. Mong các trưởng lão đừng hiểu nhầm"
Chiêu Kiệt yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ khẽ thì thầm to nhỏ với Nhuận Tông.
"Sư huynh"

"Hả?"
"Trong lời nói của hai bên đều có gắn dao thì phải"

"Đệ yên lặng đi!"
Mặc dù Nhuận Tông kêu Chiêu Kiệt phải yên lặng nhưng thực ra hắn cũng đang có cảm giác giống như vậy.
'Sát phạt nhau quá! '
Trưởng lão hai bên đều vừa cười vừa nói trông có vẻ rất vui vẻ cởi mở nhưng từng lời nói của bọn họ đều vô cùng nặng nề. Cả hai bên không ai nhường ai cố gắng đè bẹp đối phương bằng phương tiện câu chữ.
Nhìn theo góc độ khác thì có thể thấy rằng Huyền Thương và Huyền Linh lúc này vẫn

đang duy trì được sự tự tin đối ứng lại trưởng lão của Võ Đang bất chấp việc các môn đồ Võ Đang đang gây áp lực cho Hoa Sơn bằng cách bày binh bố trận.
'Các trưởng lão của chúng ta'
Bạch Thiên bất giác mỉm cười.
Không hiểu sao khi nhìn vào khung cảnh này, hắn lại cảm thấy vô cùng tự hào.
"Nhưng mà sư thúc!"
"Hả?"
Chiêu Kiệt nghiêng nghiêng đầu hỏi.
"Vị trưởng lão Võ Đang kia chẳng phải là người mà chúng ta đã gặp trong Kiếm Trủng hay sao?"

"Đúng vậy!"
"Theo trí nhớ của con thì ông ta có vẻ rất hợp với Thanh Minh thì phải"
"ừm"
Chính xác không phải là hòa hợp mà bọn họ đã cãi nhau một trận lớn là đằng khác. Nhưng cho dù có là Chiêu Kiệt đi chăng nữa thì việc nói ra những lời như vậy trong tình huống này cũng là việc khồng hề dễ dàng.
"Vậy thì..."
Khi Chiêu Kiệt do dự như thể muốn nói ra điều gì đó nhưng lại không dám thì Thanh Minh đã quay đầu lại.
"Làm sao?"

"__"
"Sư huynh muốn hỏi vì sao trưởng lão của Võ Đang lại yếu như vậy chứ gì?"
"Cái, cái tên tiểu tử này! Ta nói ra những điều đó bao giờ chứ?"
Thanh Minh cười khẩy.
Dĩ nhiên Thanh Minh khi ấy có thể nói là mạnh hơn cái danh hậu khởi chi tú.
Và Thanh Minh bây giờ cũng đã mạnh hơn ngày ấy rất nhiều rồi. Nhưng cho dù là vậy thì việc hắn có thể tìm lại tu vi như trước kia cũng cần phải có thời gian.
"Khồng cần phải nhắng lên như vậy. Chuyện đó là sự thật mà"
"Hả?"

"Tên trưởng lão kia trên thực tế khồng hề mạnh"
Nghe thấy câu nói đó, Bạch Thiên quay sang nhìn Hư Tán Tử ở phía xa xa với khuôn mặt khá bất ngờ.
'Không mạnh ư?'
Nếu như không mạnh thì làm sao có thể trở thành trưởng lão đại diện cho Võ Đang được chứ?
"Có vẻ như tất cả mọi người ai cũng hiểu nhầm thì phải"
"Hả?"
"Hoa Sơn là một trường hợp đặc biệt. Nhưng đại đa số các đại phái thuộcCửu Phái Nhất Bang đều như vậy mà nhỉ? Khác với Hoa Sơn, sức mạnh của các Danh Môn

Đại Phái đều xuất phát từ các trưởng lão và đệ tử đời thứ nhất"
"Đúng vậy! Chuyện đó là đương nhiên rồi"
"Vậy thì ta lại càng không thể hiểu được!"
Thanh Minh lại cười khẩy một lần nữa.
"Sức mạnh của trưởng lão chính là sức mạnh của môn phái. Nhưng mọi người thử nghĩ mà xem, các trưởng lão đó không tu luyện mà cứ đi đi lại lại như thế này à?"
"A..."
Đó là việc mà bọn họ chưa từng nghĩ đến.
"Trưởng lão đại đa số đều như vậy. Họ đã trải nghiệm qua tất cả mọi chuyện cũng đã kinh qua thực chiến vừa đủ. Vì vậy mà bây giờ họ không chỉ đơn giản là học nữa mà

phải hướng đến việc hoàn thiện kiếm pháp và võ công của bản thân. Nếu vậy thì sẽ thế nào?"
"Ta, ta cũng không biết nữa?"
"Họ cầm một thanh kiếm đi rải rác khắp núi để hoàn thiện kiếm pháp"
"Vì là trưởng lão nên không thể tùy ý được. Nếu có ai đó kêu họ ra ngoài kia làm gì đó chắc chắn họ sẽ tỏ rõ thái độ khó chịu. Chỉ khi môn phái xảy ra chuyện lớn thì họ mới chịu ló mặt ra ngoài kêu các đệ tử phải làm cái này cái kia mà thôi"
"Đánh giá của đệ về họ sao mà tệ quá"
"Sư huynh có thể bắt gặp kiểu trưởng lão như vậy ở bất kỳ đâu?"
Thanh Minh không nói gì thêm mà chỉ

ngước lên bầu trời mỉm cười rạng rỡ.
•••      Cái tên tiểu tử kia! Làm ơn làm việc đi được không! Làm việc đi!!! Trưởng lão kiểu gì mà suốt ngày rượu chè bê tha thê này hả? Các đệ tử khác đều đang làm việc đến run rẩy tay chân thì nhà ngươi chăng làm cái quái gì cả. Cải tên tiếu tử khốn nạn kiaaaa!!
'A, đệ thật sự xin lỗi'
Đó là những lời mà Thanh vấn đã từng chửi rủa Thanh Minh trong quá khứ.
'Ta khi đó làm sao mà biết được chứ! '
Nếu như ngày ấy hắn mà biết việc vận hành một môn phái mà đau đầu như vậy thì hắn đã dùng toàn lực giúp đỡ Thanh vấn rồi.

Thành thật mà nói thì hắn cũng đã từng đứng ra giúp đỡ 2 3 lần gì đó rồi đó chứ. Tận những 2 3 lần.

DÙ sao thì.
"Nhưng trên lập trường của Chưởng môn nhân Võ Đang thì chẳng có ai được như Hư Tán Tử cả. Mặc dù cảnh giới võ công của ông ta không phải là tốt nhất nhưng ông ta là một người có uy danh vừa đủ, rất chăm chỉ và tin cậy."
" Chắc chắn ông ta sẽ làm theo chính xác những điều mà Chưởng môn nhân mong muốn. Đó là năng lực quan trọng mà những kẻ hữu dũng vô mưu không thể nào so sánh được"
Nếu như là Thanh Minh của trước kia, có lẽ hắn sẽ rất xem thường Hư Tán Tử. Nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu ra rồi. Để một môn phái có thể phát triển thì rất cần kiểu người

như vậy.
Chiêu Kiệt mơ hồ hỏi tiếp.
"A, vậy thì dù sao ông ấy cũng là một người tuyệt vời nhỉ?"
"Không. Không phải như vậy. Dù sao thì việc trưởng lão Võ Đang không mạnh là sự thật"
Thanh Minh quả quyết.
"Nhưng không thể chỉ nhìn mỗi lão già kia mà xem thường các trưởng lão Võ Đang khác được"
Ánh mắt của hắn ta nhìn Hư Tán Tử trong chốc lát đã trở nên sắc bén.
"Không phải là ta xem thường lão già đó. Nhưng các trưởng lão Võ Đang thực sự là những tên quỷ kiếm! Chúng là những con

người đã đắc đạo chỉ bằng một thanh kiếm. Ngoài thời gian ăn và ngủ ra tất cả thời gian còn lại đều chỉ dùng để luyện kiếm. Vì vậy mà chúng ta không được phép xem nhẹ họ"
Những người yên lặng lắng nghe chỉ biết nuốt nước bọt khô khốc rồi gật đầu.
"Còn nữa...các đệ tử đời thứ nhất cũng giống như vậy"
Ánh mắt Thanh Minh hướng về phía các môn đồ Võ Đang đang xếp hàng phía sau.
"Vì Võ Đang không đạt được thành tích tốt trong đại hội tỷ võ nên chắc là mọi người đã nghĩ rằng Võ Đang cũng không có gì nổi bật lắm đúng chứ?"
"Chuyện đó.."

"Nhưng hầu như không có trường hợp nào các môn đô Võ Đang nổi danh ngay từ khi còn nhỏ cả"
Thanh Minh nói như đang nhai cái gì trong miệng.
"Vôn dĩ võ công của đạo gia đều sẽ mạnh lên theo thời gian. Khác với các môn phái khác thường sẽ sớm có bước phát triển thì võ công đạo gia ban đầu đều khá yếu ớt, nhưng nếu như cứ tích lũy dần theo thời gian thì nó sẽ cao vút tựa Thái Sơn"
"Điều đó có nghĩa là các đệ tử Võ Đang có thời gian tu luyện càng lâu thì cảnh giới võ công của bọn họ sẽ càng cao. Đệ tử đời thứ ba thì không có giá trị gì, đệ tử đời hai chắc cũng bằng tiền cơm. Nhưng khi trở thành đệ tử đời nhất thì bọn họ sẽ không còn giống con người nữa. Còn hàng ngũ trưởng lão thì...chắc chắn sẽ là quái vật rồi"

Trong suốt thời gian nói chuyện, khuôn mặt của Thanh Minh cũng dần trở nên cứng đờ.
Sự thay đổi biêu cảm tuy nhỏ đó đã khiến những người đang lắng nghe cũng cảm thấy căng thẳng theo. Bạch Thiên từ từ mở lời.
"Thì ra Võ Đang lại mạnh như vậy?"
Hắn gật đầu trước câu trả lời của Thanh Minh.
"Thật là an tâm"
"Hửm?"
"Phải vậy thì mới là Võ Đang chứ"
"Bản thân cô gắng hết sức để chiến thắng

nhưng đối thủ lại quá yếu thì còn ý nghĩa gì nữa? Phải cao như Thái Sơn thì mới tốt chứ!!!"
Bạch Thiên nở nụ cười trên đôi môi duyên dáng của mình.
"Phải vượt qua núi thì mới có ý nghĩa!"
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên, sau đó hắn quay lại xác nhận diện mạo của những người khác. Tất cả đều im lặng và nghiêm túc nhìn về phía Võ Đang.
Thanh Minh mỉm cười hài lòng.
"Đồng Long hôm nay nói hay thế!"
"Cái tên tiểu tử này!!"
"Vô lễ đến thế là cùng!!"

Ngay lúc đó, Nhuận Tông nhẹ nhàng vươn tay ra ngăn cản mọi người.
"Trước tiên chúng ta yên lặng nghe các trưởng lão trò chuyện đã!"
Các môn đồ Hoa Sơn lập tức gật đầu đồng tình rồi hướng ánh mắt về phía các trưởng lão.
Trong khi đó, cuộc đối thoại giữa hai bên vẫn tiếp tục diễn ra.
"Đầu tiên"
Hư Tán Tử nhẹ nhàng cúi đầu.
"Cảm ơn các vị đã trừng phạt lũ sơn tặc Đới Tinh Trại - 1 việc mà Võ Đang ta đã không thể làm được. Không chỉ bách tính Vũ Hán, toàn thể người dân Hồ Bắc đều mang ơn Hoa Sơn"

"Đã là môn phái theo đuổi hiệp nghĩa thì đó là việc đương nhiên phải làm. Trưởng lão không cần phải bận tâm quá đâu"
'A, sư huynh'
Đôi mắt của Huyền Linh khẽ nheo lại khi nghe câu trả lời từ Huyền Thương.
Vẫn biết là Huyền Thương chỉ lựa chọn câu trả lời sao cho phù hợp theo cách riêng của mình nhưng đây tuyệt đối không phải là một câu trả lời tốt. Bởi vì người nghe rất có thể có thể hiểu ra rang Võ Đang không hiệp nghĩa nên thời gian qua mới không thảo phạt Đới Tinh Trại.
Vậy nhưng, Hư Tán Tử dường như không hề có suy nghĩ đó, hoặc cũng có thể là hắn không bộc lộ ra bên ngoài nên biểu cảm của hắn không có chút thay đổi rõ rệt nào cả.

"Không chỉ riêng Đới Tính Trại. Ta còn được nghe nói rằng Hoa Sơn đã có những hoạt động rất tích cực tại Bắc Hải"
"À.. "
Đôi mắt Huyền Linh một lần nữa nheo lại.
Dị vực vạn lý! Chuyện xảy ra ở Bắc Hải vẫn chưa được biết đến rộng rãi tại Trung Nguyên. Lời nói là thứ được lan truyền bởi con người. Nhưng tại Bắc Hải lúc này vẫn chưa có người Trung Nguyên qua lại. Việc giao thương lấy Hoa Sơn làm trung tâm cũng chỉ mới ở giai đoạn bắt đầu.
Vậy nhưng, Võ Đang vẫn biết đến sự việc này. Điều đó có nghĩa là sức mạnh thông tin của bọn họ cũng vô cùng vượt trội.

"Không có gì to tát cả. Hoa Sơn chỉ làm những việc nên làm mà thôi"

"Haha. Thật sự như vậy sao?"
Hư Tán Tử mỉm cười rạng rỡ.
"Không chỉ sự việc ở Bắc Hải đâu. Chẳng phải sự việc ở Vân Nam hay đại hội tỷ võ toàn thiên hạ thì khí thế của Hoa Sơn chẳng phải là quá cao hay sao? Ta thực sự tôn trọng Hoa Sơn bằng cả tấm lòng này!"
"Dù khí thế của Hoa Sơn có cao thì cũng đâu so với Võ Đang được chứ. Đôi khi lễ nghĩa quá lại thành ra phi lễ đấy trưởng lão!"
"Hahaha. Không phải như vậy đâu. Quả thực dạo gần đây khí thế của Hoa Sơn thực sự quá tuyệt vời!"
• • •

Vì vậy mà...
Hư Tán Tử quay sang nhìn các môn đồ Võ Đang rồi nói.
"Không giống như các đệ tử Hoa Sơn sẽ cảm thấy thế gian này thật chật hẹp bởi họ đã đi hết một vòng thiên hạ. Thật đáng xấu hổ thay nhưng tầm hiểu biết của các đệ tử Võ Đang ta về thế gian này lại quá hạn hẹp"
"Sao trưởng lão lại nói thế..."
"Cứ như thế này thì phải làm sao được đây?"
Khuôn mặt của Huyền Linh và Huyền Thương nhìn Hư Tán Tử không giấu nổi sự căng thẳng.
"Chẳng phải Hoa Sơn và Võ Đang đều là đạo môn và kiếm phái hay sao? Nếu như

chúng ta có thể hiểu về kiếm pháp của nhau, ta nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội tốt để đôi bên mở mang tầm mắt để tiến đến cảnh giới võ công cao hơn"'
Khuôn mặt của Huyền Thương dần trở nên lạnh lẽo.
'Võ Đang là đang muốn tỷ võ cùng Hoa Sơn ư?'
'Một cách trực tiếp như thế này?'
Thông thường thì những lời nói nói vốn không nên nói thẳng ra.
Tỷ võ chính là việc phân tranh cao thấp. Nếu như tin đồn về kết quả của cuộc tỉ thí này bị lan đồn ra bên ngoài thì môn phái thua cuộc sẽ phải chịu rất nhiều điều tiếng.
Vì vậy mà những việc như thế này thường

sẽ được thảo luận bí mật. Và kết quả của nó cũng sẽ được giấu kín không cho người ngoài biết.
Trên lập trường của Võ Đang thì bọn họ chỉ là đôi chút thất lễ mà thôi.
Nhưng Hoa Sơn thì không phải như vậy. Nếu như Hoa Sơn không dám đồng ý lời thách đấu của Võ Đang thì ngay lập tức tin đồn rằng Hoa Sơn sợ Võ Đang sẽ lan khắp Hồ Bắc này.
Nếu như vậy thì tất cả danh tiếng mà bọn họ dày công tích lũy bấy lâu sẽ tan theo mây khói. Không chỉ vậy, nếu như né tránh Hoa Sơn sẽ khó lòng thoát khỏi đánh giá rằng Hoa Sơn không bằng Võ Đang.
'Cái tên cáo già này....'
Huyền Thương lúc này đã có thể cảm nhận được vì sao Hư Đạo Chân Nhân lại tin

tưởng Hư Tán Tử đến vậy. Chỉ bằng vài lời nói ngắn ngủi hắn đã có thể đẩy các trưởng lão Hoa Sơn vào tình thế khó khăn và cướp đi tất cả lợi tức mà bọn họ gặt hái được cho đến thời điểm này.
"Trưởng lão, ngài nghĩ sao?"
Hư Tán Tử hỏi nhưng Huyền Thương đã không thể trả lời.
Chỉ cần nhìn bằng một mắt thôi cũng đủ thấy rằng những môn đồ mà hắn đưa đến đây đều không phải là dạng thường. Nếu như Hoa Sơn chấp nhận lời thách đấu này và thua cuộc thì....
Ngay lúc đó.
"Ơ? Là vậy sao?"
Huyền Thương quay lại theo hướng giọng

nói vang đến.
'Tên tiểu tử đó sao lại thành ra thế kia rồi?'
Nơi ánh mắt của Huyền Thương hướng đến chính là hình ảnh Thanh Minh đang bị nhóm Bạch Thiên giữ chặt. Nhưng miệng của hắn vẫn chưa bị bịt lại nên vẫn có thể hét lên được.
"Bây giờ lão là đang muốn tỷ võ chứ gì?"
"Hahaha"
Hư Tán Tử bật cười sảng khoái.
Việc một môn đồ xen vào cuộc hội thoại giữa các trưởng lão vốn là một việc không thể nào tưởng tượng ra được tại Võ Đang. Nhưng Hư Tán Tử cũng đã từng gặp qua Thanh Minh nên hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên.

"Đúng vậy, tiểu đạo trưởng. Chẳng phải đây là một chuyện tốt hay sao?"
"Vâng. Rất tốt. Nhưng mà...sẽ không sao đấy chứ?"
"Ý của tiểu đạo trưởng là gì?"
Thanh Minh cười khẩy.
"Nếu như Võ Đang khiêu chiến với Hoa Sơn thế này rồi thua cuộc thì môn phái của các người sẽ không còn mặt mũi nào nữa đâu"
"Khiêu, khiêu chiến ư?"
Hư Tán Tử ngay lập tức nhìn về phía các thương nhân Kim Thuyền Thương Đoàn đang quan sát bọn họ. Quả nhiên bọn họ đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Haha. Thiên hạ đệ nhât Võ Đang cũng có lúc phải thách đấu. Chà. Chưởng môn nhân của bọn ta phải được chứng kiến chuyện này mới được"
Cảm giác thất bại khẽ thoáng qua trên khuôn mặt của Hư Tán Tử.
Các môn đồ Võ Đang đứng phía sau nghe cuộc hội thoại này quả nhiên khuôn mặt cũng đã trở nên cứng đờ.
"Ta..."
Tiếng xương kêu răng rắc do nắm chặt nắm đấm cũng tiếng nghiến răng vang lên khắp nơi.
Trong sự phẫn nộ thầm lặng đó, Thanh Minh cười toe toét.
"Nói gì nói Hoa Sơn cũng là một môn phái

có lễ nghĩa làm sao có thể từ chối lời đề nghị của Võ Đang được chứ? Bọn ta sẽ cho Võ Đang thấy được thế nào là một đạo môn và thế nào là môn kiếm phái thực thụ"
Cuối cùng khuôn mặt của Hư Tán Tử đã đỏ bừng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net