Chapter 616. Vì nó sẽ trở thành thanh kiếm đại diện cho Hoa Sơn. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 616. Vì nó sẽ trở thành thanh kiếm đại diện cho Hoa Sơn. (1)
"Hoa Sơn thắng rồi?"
"Không thấy hay sao mà còn hỏi?"
"Bọn họ giành chiến thắng hai lần liên tiếp rồi đấy."
Những người vây xung quanh vẫn không rời mắt khỏi võ đài vì không thể tin vào mắt mình. Nhưng cho dù có dụi mắt bao nhiêu lần đi nữa thì người ngã xuống vẫn là môn đồ Võ Đang.
"Ba, đệ tử đời thứ ba với đệ tử đời thứ nhất vậy mà lại."
"Mà không. Vốn dĩ đệ tử đời thứ ba có thể thắng đệ tử đời thứ nhất một cách áp đảo vậy sao?"
"Làm gì có chuyện đó! Nói như ngươi thì có khác gì cháu thắng ông không hả?"
"Thì lớn tuổi rồi."
"Người kia trông có già không? Còn nữa, trong giang hồ, càng lớn tuổi thì thực lực

càng mạnh! Không phải là ngày càng yếu đâu!"
Thực ra thì tất cả đều biết điều này. Trong số tất cả những người bỏ hết công việc để đến xem trận tỷ võ, không ai là không biết.
Nhưng lý do không ngừng đưa ra câu hỏi là bởi bọn họ không thể tin vào việc đang xảy ra trước mắt.
Võ Đang là nơi nào?
Không phải là nơi cùng với Thiếu Lâm vẫn được gọi là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm giang hồ sao? Vậy mà môn đồ đời thứ nhất, lại để thua môn đồ đời thứ ba mới nổi của Hoa Sơn?
Ai nghe cũng không thể nào tin nổi.
Đúng là 'tai nghe không bằng mắt thấy"
Tuy đến đây với tinh thần cổ vũ Hoa Sơn, không sai, chính là 'cổ vũ'.
Không ai tin rằng Hoa Sơn có thể thắng được Võ Đang.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài mong đợi

của bọn họ.
"Hoa Sơn thật sự là."
Mạnh hơn rồi.
Mà không, nói vậy cũng không đúng.
Ngay từ đầu Hoa Sơn không phải là môn phái quá xuất sắc để bàn luận về mạnh hay yếu. Mới cách đây không lâu thôi thì nhiều người còn không biết trên đời này tồn tại một môn phái gọi là Hoa Sơn.
Nhưng cũng chính Hoa Sơn đó lại đánh thắng một đối thủ mạnh như Võ Đang.
Kể cả Hoa Sơn có thua tất cả những trận sau đi nữa thì họ cũng sẽ nhờ trận đấu này mà danh chấn thiên hạ.
'Nhưng làm sao có thể.'
Kỳ vọng của người xem đối với trận tỷ võ này càng ngày càng cao.
Ai biết được ở đây lại phát sinh chuyện gì thú vị thì sao. Chẳng hạn như châu chấu có thể đá xe chẳng hạn.

"Vô, Vô Hồ."
Hư Tán Tử thở dài.
"Còn ngơ ra đó làm gì! Nhanh đưa Vô Hồ xuống!"
"Vâng!"
Các môn đồ Võ Đang lúc này như mới bừng
tỉnh mà nhảy lên võ đài.
"Sư đệ!"
"Sư đệ! Có sao không?"
Hắn thử lắc vai nhưng Vô Hồ vẫn không tỉnh lại. Các môn đồ Võ Đang cắn chặt môi, nhấc Vô Hồ đã bất tỉnh nhân sự xuống khỏi võ đài.
"Thế nào rồi?"
Lúc này, một môn đồ mới nặng nề trả lời câu hỏi của Hư Tán tử.
"Không bị thương nặng. Cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là vẫn chưa thể lấy lại ý thức."

"Được rồi."
Hư Tán Tử nặng nề gật đầu. Rất nhiều môn đồ chen nhau để kiểm tra tình trạng của Vô Hồ.
Hư Tán Tử bối rối khi nhìn cảnh tượng đó. Ông ta lại hướng mắt về phía Hoa Sơn.

Kẻ thắng người thua, kẻ vui người khóc.
Sao lại không chứ?
Môn đồ đời thứ ba của Hoa Sơn đã chiến thắng môn đồ đời thứ nhất của Võ Đang kia mà.
'Sao lại có thể nhục nhã đến nhường này.'
Mặt Hư Tán Tử cắt không còn giọt máu. Nghĩ đến cảnh những kẻ đến đây hôm nay và chứng kiến trận tỷ võ vừa rồi, ngay ngày mai sẽ truyền kết quả đi khắp nơi, ông ta thật sự ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng ông ta không thể trách Vô Hồ vì đã thua cuộc. Bởi kiếm pháp mà tên tiểu tử Chiêu Kiệt đã thi triển, ngay cả Hư Tán Tử cũng phải bất ngờ về nó.

Không phải vì bất cẩn mà thua.
'Chính là chênh lệch thực lực.'
Sự thật này khiến Hư Tán Tử chấn kinh không thôi.
Tuy đã nhiều lần nghe thấy cái danh Hoa Sơn Ngũ Kiếm, nhưng ông ta nghĩ đó chẳng qua chỉ là hư danh mà đám người Hoa Sơn dựng nên để phô trương thanh thế.
Nhưng bây giờ Hoa Sơn đã dùng thực lực để chứng minh danh xứng với thực.
Kể từ ngày mai, danh tiếng của Hoa Sơn sẽ bay xa được bao nhiêu nữa đây? Liệu có phải người ta sẽ nói muốn đấu với môn đồ đời thứ nhất của Võ Đang thì chỉ cần môn đồ đời thứ ba của Hoa Sơn là đủ không?
Đó quả đúng là một sự sỉ nhục.
Lúc này, Vô Chấn cất tiếng gọi.
"Trưởng lão."
"Người phải bình tĩnh. Thắng bại vẫn còn

chưa rõ mà."
"Còn chưa kết thúc hay sao?"
Hư Tán Tử giận dữ quay đầu nhìn Vô Chấn.
"Mọi chuyện còn chưa đủ nữa hả?"
"Trưởng lão."
Hư Tán Tử bừng bừng lửa giận.
"Đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang đại bại dưới tay đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn. Cho dù những trận sau có thắng thì có thể xóa đi sự thật đó không? Thế nhân vẫn luôn thích ca ngợi anh hùng và hả hê khi kẻ mạnh gục ngã. Có thắng hết những trận còn lại thì danh tiếng của Võ Đang có thể lấy lại hay sao?"
"Trưởng lão.....Ca...các sư đệ sẽ nghe thấy mất."
Chợt tỉnh táo lại, Hư Tán Tử mới thôi không nói nữa.
'Sao ta lại quên mất.'
Cho dù có tức giận như thế nào đi nữa thì

cũng không thể nổi giận trước mặt đám sư đệ, đệ tử. Nếu như chúng nghe thấy rồi sa sút tinh thần, nhụt chí hơn thì phải làm sao đây?
"Phù."
Hư Tán Tử hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại tâm trạng.
'Thôi. Việc đã qua thì hãy để cho nó qua đi.'
Suy cho cùng cũng là lỗi của ông ta. Bản thân ông ta đã quá chủ quan.
'Hoa Sơn cũng chỉ có đám Hoa Sơn Ngũ Kiếm đó thôi. Đám còn lại muốn thắng ư, đừng hòng.'
Cho dù Ngũ Kiếm thắng năm trận nhưng những trận sau sẽ không như vậy. Vì để có thể mười trận toàn thắng mà hắn đã tính đến cả khả năng rồi không phải sao?
Ngay khi nghe tên Hoa Sơn Ngũ Kiếm thì hắn đã bỏ qua năm người này. Sự thiếu hiểu biết này đã khiến Võ Đang phải nếm mùi thất bại.
"Vô Chấn."

"Vâng."
Hư Tán Tử nhắm chặt mắt, khó khăn mở lời.
"Để Vô Nhiên lên."
"Là Vô Nhiên sao ạ?"
"Đúng vậy."
Việc đã đến mức này rồi nhưng hắn vẫn không thể để Vô Chấn lên đấu. Vô Chấn là quân át chủ bài cuối cùng của Võ Đang.
Nếu là Vô Nhiên, một trong ba người của Võ Đang Tam Kiếm, có thể sẽ lấy lại được khí thế đã mất.
Vô Chấn nhìn Hư Tán Tử rồi gật đầu.

"Con hiểu rồi."
Hắn đến phía sau gọi Vô Nhiên rồi lại quay trở về bên cạnh Hư Tán Tử. Hư Tán Tử nhìn Vô Nhiên đang đứng trước mặt mình
"Con có biết mình phải làm gì không?"

"Lấy lại danh dự cho sư môn."
"Đúng vậy. Như con thấy đấy, kiếm pháp của Hoa Sơn rất hoa lệ và rực rỡ. Sự rực rỡ đó khiến đối phương không thể thi triển kiếm pháp theo ý muốn."
Vâng.
"Chỉ cần tĩnh tâm thì sẽ không có vấn đề gì hết. Đừng quên những gì Võ Đang đã dạy con."
"Vâng, thưa trưởng lão."
Không phải một giọng nói hùng hồn to lớn.
Nhưng Hư Tán Tử lại cảm thấy an tâm.
'Được rồi. Chỉ là thua một lần mà thôi.'
Sống trên đời lúc nào cũng sẽ xảy ra những chuyện không ai ngờ tới.
Chẳng qua vừa đúng lúc xảy ra vào lúc này mà thôi.
"Đi đi. Đừng quên, kiếm pháp của con cũng cũng mang tên Võ Đang!"

"Con sẽ cố gắng hết sức."
Nhìn bóng lưng của Vô Nhiên, Hư Tán Tử cảm thấy nực cười.
'Sẽ cố gắng hết sức ư?'
Nói thì hay đấy. Nhưng cũng oái ăm làm sao.
Hư Tán Tử làm sao cũng không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước đường này.
Rốt cuộc từ khi nào mà môn đồ đời thứ nhất của Võ Đang tỷ võ với môn đồ Hoa Sơn phải 'cố gắng hết sức' chứ?
Chỉ việc phải kìm nén cơn giận từ sâu thẳm trong tim cũng đủ khiến ông ta nghẹt thở. Hư Tán Tử nhìn về Hoa Sơn với đôi mắt đỏ ngầu.
"Vô Nhiên của Võ Đang xin được chỉ giáo."
Vô Nhiên đứng trên võ đài cất tiếng, bình tĩnh nhìn về Hoa Sơn. Các môn đồ Hoa Sơn lúc này mới thôi bàn tán, nhìn chằm chằm vào hắn ta.
"Chúc mừng chiến thắng trận tỷ võ trước.

Nhưng bọn ta không phải lúc nào cũng sẽ thua. Ai sẽ là đối thủ của ta đây?"
Huyền Linh cúi mặt, khẽ thì thầm.
"Sư huynh, nếu là Vô Nhiên?"
"Không sai. Là một trong Võ Đang Tam Kiếm. Ta cũng có nghe qua tên của hắn rồi."
"À."
Võ Đang Tam Kiếm.
Trọng lượng cái danh Võ Đang Tam Kiếm không giống như Hoa Sơn Ngũ Kiếm. Ngay cả tại Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Phái như Võ Đang thì cũng phải là người có thực lực đấu với Võ Đang Đệ Nhất Kiếm thì mới có tư cách được gọi là Võ Đang Tam Kiếm.
Cũng chưa biết sau trận đấu này thì chênh lệch của Võ Đang Tam Kiếm và Hoa Sơn Ngũ Kiếm sẽ là bao nhiêu.
"Võ Đang Tam Kiếm à."
Huyền Thương đầy vẻ lo lắng.

Nhưng một giọng nói bình tĩnh lại cất lên.
"Con sẽ lên."
"Nhuận Tông?"
Khi Huyền Thương bối rối quay lại thì thấy Nhuận Tông đang nở nụ cười rạng rỡ.
"Nếu cứ để như vậy thì tiểu tử Chiêu Kiệt đó ít nhất cũng phải khoác lác trong hai tháng tới mất. Là sư huynh thì con cũng không thể thua kém nó, đối phó với Võ Đang Tam Kiếm và có thể khiến nó yên lặng hơn một chút, không phải sao ạ?"
"Nhưng đó là Võ Đang Tam Kiếm đấy. Có được không?"
Nhuận Tông trả lời một cách rất thản nhiên.
"Dĩ nhiên là con sợ rồi."
"Nhưng bây giờ con đã hiểu. Nếu cứ sợ hãi thì vĩnh viễn chỉ có thể đứng phía sau mà thôi. Con sẽ thắng."
Nghe thấy lời đó, không hiểu sao, Huyền Thương lại gật đầu.

Thật ra ông ta đã mong Lưu Lê Tuyết sẽ ra sân. Nếu đối thủ là một trong Võ Đang Tam Kiếm thì cử kẻ mạnh ra để ứng chiến không phải là điều tất nhiên sao?
Nhưng nhìn Nhuận Tông tự tin như vậy, ông ta lại không muốn ngăn cản.
Không biết từ lúc nào, Bạch Thiên đã tiến đến bên cạnh.

"Nhuận Tông. Con nên nhớ trên vai con đang gánh lấy danh dự của sư môn.
"Hắt xì!"
Nhưng tiếng hắt hơi của Thanh Minh đã cắt ngang lời của hắn. Không hiểu sao Bạch Thiên lại cảm thấy run cả người.
'Lại có gì mà không hài lòng nữa hả?!'
Thanh Minh vừa nói vừa khụt khịt mũi.
"E hèm. Con cảm lạnh đấy à?"
"Sắp thôi."
Cảm lạnh mà gặp ngươi thì cũng phải bỏ chạy thôi.

Thanh Minh vừa ngoáy mũi vừa nhẹ giọng nói.
"Sư huynh."
"Hả?"
Cứ đánh như bình thường là được rồi.
"Sẽ thú vị lắm đó."
Nhuận Tông nhìn Thanh Minh rồi phì cười.
"Đệ nghĩ ta giống đệ và Chiêu Kiệt đấy hả?"
"Có khác gì đâu."
"Gì hả, tiểu tử này?"
Nhìn Nhuận Tông tức giận, Thanh Minh lại cười thật khoái trá.
"Sư môn gì đó, gia tộc gì đó cứ bỏ qua một bên mà đánh một cách cho thật thống khoái đi. Nhưng nếu sư huynh thua, ta sẽ cho sư huynh biết thế nào là địa ngục"
Nhuận Tông cười rồi bước lên võ đãi.

Vẫn luôn dõi theo từ nãy đến giờ, Bạch Thiên nặng nề gật đầu. Không thể không thừa nhận được.
'Ta suýt nữa đã mắc sai lầm rồi.'
Những lời hắn muốn khuyên có thể hợp với Chiêu Kiệt nhưng với Nhuận Tông thì chưa chắc.

Cho dù hắn không nói thì Nhuận Tông cũng sẽ nghĩ đến những điều đó. Nếu hắn lại tiếp tục nói như vậy thì chỉ khiến Nhuận Tông cảm thấy áp lực hơn thôi Bạch Thiên lặng lẽ đi đến bên Thanh Minh và hỏi.
"Sẽ không sao chứ hả?"
"Cái gì?"
"Ta đang nói Nhuận Tông. Đấu với Võ Đang Tam Kiếm không phải một chuyện dễ dàng."
Khí thế của Vô Nhiên đang đứng trên võ đài liếc mắt cũng có thể thấy là không hề tầm thường.
Câu trả lời của Thanh Minh lại khiến Bạch Thiên bất ngờ hơn nữa

"Không ổn thì cũng phải cố mà chịu thôi."
"Hử?"
"Cho dù không thắng được thì cũng phải thắng."
"Lời này có ý gì?"
Giọng của Thanh Minh trở nên nghiêm túc hơn.
"Vì một lúc nào đó kiếm của Nhuận Tông sư huynh sẽ trở thành thanh kiếm đại diện cho Hoa Sơn. Đó là sứ mệnh của huynh ấy."
Bạch Thiên vừa dõi theo bóng lưng đang tiến lên võ đài của Nhuận Tông vừa lẩm bẩm.
'Sứ mệnh.'
Hình như ta đã hiểu rồi.
Ngày sau, tiểu tử đó sẽ trở thành Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn.
Và lúc đó, cả hắn, cả Lưu Lê Tuyết, thậm chí là cả tên cuồng khuyển Thanh Minh

này nữa, đều sẽ lui về phía sau.
Như vậy kiếm pháp của Nhuận Tông sẽ trở thành tiêu chuẩn cho Hoa Sơn. Kiếm pháp của từng Hoa Sơn Ngũ Kiếm đều có đặc trưng riêng.
Nhưng thanh kiếm có thể trở thành biểu tượng đại diện cho Hoa Sơn không phải ai khác mà chính là của Nhuận Tông.
'Tiểu tử Nhuận Tông đó có biết không nhỉ?'
Phải có bao nhiêu tự tin đây.
Có lẽ nó biết. Chính vì biết nên lưng mới có thể thẳng tắp như cây tùng được.
'Hãy cho bọn chúng thấy.'
Kiếm pháp của Hoa Sơn là như thế nào.
Võ đài này cũng không đủ để thể hiện điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net