Chapter 648. Càng thắng càng có nhiều kẻ thù. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 648. Càng thắng càng có nhiều kẻ thù. (3)


Đã ở dưới tận đáy rồi thì không tồn tại cái gọi là gánh nặng. Không thể tiếp tục rơi xuống, cũng không có thứ cần phải bảo vệ nữa.

Gánh nặng không phải xuất hiện khi ngươi có thứ phải giành lấy, mà là khi ngươi sắp mất đi điều gì đó.

"Sư thúc. Con.."

Khi Quách Hoài vừa mở miệng, Bạch Thương đã hơi giơ tay lên và cắt ngang.

"A. Khoan, chậm đã."


"Sao ạ?"

Quách Hoài lấy làm lạ trước hành động này.

"Nói trước nhá, đừng mong đợi gì chuyện ta sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi của con hay nói chuyện với ta có thể giải tỏa được nỗi lòng."

"Ta không làm được kiểu vĩ nhân như vậy đâu. Chuyện của ta, ta còn lo chưa xong nữa là."

"..Thật sự là không được sao ạ."

"Đời người vốn cô độc như vậy đấy."


Trước những lời nói của Bạch Thương, Quách Hoài cuối cùng cũng mỉm cười một chút. Bạch Thương hỏi.

"Rất khó để theo đúng không?"

"Cũng không hẳn vậy.."

"Phải có khác biệt thì mới đáng nói chứ."

Bạch Thương nhún vai.

"Như ta đã nói ban nãy, ai cũng đều đang lo chuyện đó. Không phải chỉ mỗi mình con thôi đâu."

"Thử nghĩ đi. Trước mặt là sư huynh đang không ngừng kéo mọi người chạy như điên, nhưng bản thân không thể bảo hắn từ từ thong thả, càng không thể bảo một người đang vác nặng gấp 10 lần chạy chậm lại."

"Đúng, đúng vậy ạ."

Bạch Thương nhăn mặt như thể đang tức giận.

"Nhưng người mà con nên noi theo là những kẻ khờ như Nhuận Tông hay Chiêu Kiệt kia kìa."

"Kẻ, kẻ khờ ấy ạ?"

Các sư huynh ư?


Đối với Quách Hoài, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt là những người sư huynh rất tuyệt vời nên hắn chưa bao giờ thử nghĩ theo hướng đó. Nhưng những lời tiếp theo của Bạch Thương đã thuyết phục được hắn.

"Cũng giống như người ta phải học hỏi noi gương theo là Bạch Thiên sư thúc vậy đó, tiểu tử ngốc này."

"A.."

Khoảnh khắc đó, Quách Hoài bỗng thấy đồng cảm sâu sắc với Bạch Thương.

'Ta vẫn còn may mắn chán.'

Sơ với đối tượng là Bạch Thiên thì Nhuận

Tông hay Chiêu Kiệt chí ít vẫn còn có thể bắt kịp hai người họ. Tất nhiên nếu đối tượng so sánh là Thanh Minh thì tình hình sẽ khác đi, nhưng dù sao ngay từ đầu thì tên đó cũng không phải là người mà ai cũng có thể đem ra so sánh.

"Mà có mỗi vấn đề ở sư huynh thôi hả? Còn cả sư muội như quỷ thần, giờ thì ngay cả đám sư điệt cũng có thể vung kiếm một cách thuần thục đến kinh người rồi.."

"..Chắc người phải vất vả lắm."

"Còn phải nói sao?"

Bạch Thương nghiến răng ken két.

"Sớm biết thế này thì ta đã trốn đến Tái Khuynh Các rồi..Khốn kiếp thật chứ, trốn

thì được gì đây? Còn nghĩ trốn đến đó thì không cần phải tu luyện nữa chắc. Nghĩ đẹp quá, tu luyện thì vẫn phải tiếp tục tu luyện, việc của Tái Khuynh Các thì vẫn phải làm.."

Tất nhiên chuyện trốn đến Tái Khuynh Các chỉ là nói đùa, nhưng việc Bạch Thương vừa phải bận rộn với việc tu luyện vừa phải cáng đáng việc ở Tái Khuynh Các là sự thật.

"Đã vậy sư huynh còn lấy cớ mình là đại đệ tử để trốn việc nữa chứ. Đám người mỗi lần tìm có việc là sư huynh ấy lại lấy cớ đó ra, vậy là cả đám lại tìm đến ta"

"..Con sai rồi."

Nghĩ đến chuyện bản thân cũng là một trong số đó, Quách Hoài bỗng cảm thấy tội lỗi vô cùng.


"Chậc."

Bạch Thương vừa tặc lưỡi vừa thở dài.

"Ta nói này."

"Vâng."

"Nói vậy thôi chứ ta vẫn không phải là người vất vả nhất."

Ánh mắt của hắn hướng về tiền sảnh.

"Lúc nãy ta cũng nói rồi đấy, đám người vừa uống rượu vừa cười nói vui vẻ kia

không phải là không có gánh nặng gì đâu. Tất cả đều cảm thấy hết đấy."

Quách Hoài chầm chậm gật đầu.

"Hoa Sơn đang mạnh lên với một tốc độ không tưởng. Đôi lúc ta cũng sợ chứ. Sợ một lúc nào đó sẽ có người vượt qua mình và bản thân thì lại phải chôn chân ở đây. Ta còn sợ mình thậm chí không làm được những yêu cầu mà sư môn đưa ra"

"..Vâng, thưa sư thúc."

Đó là những lời khiến Quách Hoài cảm nhận rõ sự lo lắng.

Sư môn đang dần lớn mạnh, việc đó đương nhiên là việc tốt.


Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng khác thì câu đó cũng có nghĩa là trách nhiệm và gánh nặng trên vai cũng ngày càng lớn hơn.

"Gánh nặng hay áp lực mà con cảm thấy có lẽ sẽ không biến mất. Mà thậm chí sẽ ngày càng nhiều hơn."

"Nhiều hơn ấy ạ?"

"Càng thắng càng có nhiều kẻ thù."

Bạch Thương nói với giọng rất bình tĩnh, tựa như hắn đã nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi.

"Hoa Sơn của ngày trước chỉ cần đi theo những mục tiêu phía trước mặt là đã đủ.

Bởi vì trên chúng ta có Tông Nam và Võ Đang, chúng ta cũng chẳng có gì để mất nữa."

"Nhưng bây giờ thì khác. Bởi bây giờ chúng ta đã có thứ để mất đi. Và những môn phái khác cũng sẽ bắt đầu nhắm vào chúng ta."

Bạch Thương dừng lại một lúc và nhìn lên trời.

'Trước đây làm sao mà biết sẽ xảy ra chuyện này chứ.'

Trở thành một kiếm tu có thể thi triển kiếm pháp một cách rực rỡ, hoa lệ. Đã có lúc hắn chỉ lấy đó làm mục tiêu.

Nhưng giờ thì hắn đã hiểu.


Điều gì ẩn sau sự rực rỡ hoa lệ đó.

Cho dù có danh tiếng là Hoa Sơn Ngũ Kiếm cũng chưa chắc đã thấy vui.
Ngược lại, áp lực mà bọn họ cảm thấy có khi khác rất nhiều so với những gì mà Bạch Thương hay Quách Hoài cảm nhận được.


"Nếu vậy thì phải làm sao đây ạ?"

"Hử?"

"Để trút bỏ gánh nặng này.."

"Không nghe thấy ta nói gì hết hả."


Bạch Thương đánh Quách Hoài một cái rồi cười toe toét.

"Đã bảo lày đừng trông chờ ở ta rồi kia mà? Đã bảo là ta không phải là một người có thể đưa ra đáp án hay lời khuyên gì đâu."

Quách Hoài thoắt cái mặt trắng bệch. Hắn không hiểu tại sao Bạch Thương vừa nói lời đó vừa có thể thản nhiên cười như thế.

"Làm quái gì có câu trả lời chứ."

Bạch Thương lầm bầm.

"Cố chịu cho qua chứ có biện pháp cái con khỉ ấy."


"..Cái đó là gì ạ."

"Bộ ngươi có câu trả lời khác hay sao hả?"

Chút tôn kính cuối cùng của Quách Hoài đối với Bạch Thương đã đi theo cùng với âm thanh vỡ vụn trong tim.

'Bạch Thương sư thúc vốn là một người như thế này ư?'

Trước đây hình như không giống như vậy mà..

Cảm giác như bị Thanh Minh huấn luyện đến điên luôn rồi ấy.


"Ánh mắt đó là sao hả?"

"..À không. Không có gì đâu ạ."

"Ánh mắt của con hình như không phải là không có gì đâu?"

Quách Hoài né tránh ánh mắt của Bạch Thương.

Nhưng sau đó, Bạch Thương đã mở miệng bằng một giọng hơi khác so với trước.


"Ta của trước kia."

"Sao cơ ạ?"


"Ta không nghĩ rằng một người không có gánh nặng lại có thể trở nên mạnh hơn được."

Quách Hoài bối rối mà không nhận ra điều đó.

Những lời đó của Bạch Thương tuy kỳ lạ nhưng lại đâm vào tai Quách Hoài một cách rất rõ ràng.

"Không có gánh nặng nghĩa là không phải lo lắng, và không lo lắng có nghĩa là không còn nhiệt huyết. Liệu con có thể nhìn ra được gì từ những người luyện kiếm một cách nhàn nhã, vô ưu vô lo hay không"

"..Đúng là vậy thật."


Tất nhiên Võ Đang không kém đến nỗi đó.

Nhưng sự khác biệt giữa một Hoa Sơn đang đấu tranh khốc liệt với một Võ Đang vẫn luôn có bối cảnh hùng hậu thì sau hôm nay tất cả đều đã nhìn thấu một cách triệt để.

"Làm sao mà không áp lực được. Người phía trước thì không ngừng kéo dài khoảng cách, người phía sau thì không ngừng nỗ lực để bắt kịp mình"

"Thế nhưng cũng chính nhờ áp lực đó mà chúng ta mới đi được đến ngày hôm nay đấy thôi."

"..Vâng."

"Nói vậy thôi. Vẫn cứ nên lo đi."

Bạch Thương chìm trong men rượu, từ từ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

"Lo lắng cũng có giá trị của riêng nó. Ta không biết liệu con có tìm được đáp án hay không..Nhưng dù sao thì cảm thấy áp lực và lo lắng không phải là điều gì sai trái hết."

"Ta đi đây. Chậc. Bình thường tửu lượng cũng không đến nỗi nào mà."

"Người, người đi đâu ạ."

"Ta đi ngủ được chưa. Mấy chỗ bị đánh đang đau muốn chết rồi đây này."


Bạch Thương vẫy tay mà không hề quay đầu nhìn lại. Nhìn bóng lưng đó, không hiểu sao Quách Hoài bỗng muốn hét lớn.

"Sư, sư thúc!"

"Gì nữa!"

Bạch Thương lo lắng nhìn xung quanh. Quách Hoài cúi đầu thật sâu.

"..Đa tạ người."

"Đa với chả tạ."

Vẫy tay như thể thấy phiền, Bạch Thương

nhảy xuống khỏi mái nhà rồi loạng choạng bước đi.

Chỉ khi không còn nhìn thấy người đâu nữa, Quách Hoài mới lủi thủi quay về.

"..Ta không hề sai.."

Tuy không có được đáp án mong muốn nhưng những lo lắng cho tương lai đã được giải quyết. Nghĩ lại về những lời đó, không hiểu sao trong lòng hắn bỗng thấy nhẹ hơn.

Hắn khẽ thì thầm khi nhìn ánh sáng hắt ra từ sảnh tiệc.

"Tất cả đều giống nhau."

Ai cũng đều có gánh nặng của riêng mình.

"Thật là."

Bạch Thương khẽ quay đầu nhìn lên phía trên mái hiên rồi tặc lưỡi nhẹ.

'Cũng là chuyện tốt.'

Lúc trước chỉ cần làm những gì được bảo là được. Nhưng bây giờ thì không thể vậy nữa. Chuyện Hoa Sơn phải làm càng ngày càng nhiều, không chỉ Ngũ Kiếm mà các đệ tử khác cũng phải làm, những lo lắng cũng theo đó mà nhiều lên thôi.

Và qua đó đám nhóc sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.


"Chậc. Làm quái gì mà ta phải.."

"Không đâu. Đệ nói không sai chút nào."

Co rúm.

Bạch Thương cứng người trước giọng nói quen thuộc truyền vào tai. Sau khi đứng đó một lúc lâu mà không nói lời nào, hắn hỏi với một giọng run rẩy mà không dám quay lại nhìn.

"Sư huynh nghe thấy rồi hả?"

"Ừ."

"..Từ lúc nào?"


"Từ đầu."

"Từ đầu á?"

Hắn từ từ quay đầu. Bạch Thiên đang đứng dưới ánh trăng, mỉm cười với hắn.

"..Chờ đã. Sư huynh theo dõi đệ đấy à."

"Ta muốn biết sư điệt của chúng ta có chuyện gì mà lại rời đi với khuôn mặt đầy tâm sự nên mới đi theo ấy mà."

"Thế còn lúc sư đệ đáng yêu của sư huynh rời đi sao không thấy sư huynh đi theo?"


"Sư đệ của ta giỏi như vậy thì ta cần gì phải đi theo nhỉ?"

Mặt Bạch Thương đỏ bừng.

"Sư huynh cứ chờ đó mà xem, hừ!"

"Haha."

Thấy Bạch Thiên chỉ cười mà không đáp, Bạch Thương liền quay phắt người lại.

"Ầy!"

Những lời đó khiến hắn cảm thấy lạ lẫm đến nóng cả người. Tai cứ như bị ai đó trêu

đùa vậy.

"Đệ đi đâu vậy."

"Về phòng!"

"Mới đó đã về rồi sao?"

"Sư huynh có thể thắng dễ dàng nhưng đệ thì không! Đệ bị ăn đánh đến bầm dập đấy, nên là đừng có làm phiền đệ."

"Nhưng sao ta thấy đệ vẫn có thể uống thêm được vậy nhỉ?"

"..Cái gì?"

Khi Bạch Thương quay lại, nhìn thấy Bạch Thiên đang lắc lắc một bình rượu trên tay.

"Lâu rồi hai chúng ta không uống rượu chung rồi. Còn ngơ ra đó làm gì?"

Bạch Thương gãi đầu rồi thở dài như không còn cách nào khác.

"Nhưng đổi lại sư huynh không được nhắc lại chuyện ban nãy đâu đấy."

"Rượu vào thì lời ra, làm sao ta biết được chứ."

Bạch Thiên cười nhẹ và bước đến gần Bạch Thương rồi vỗ nhẹ vào vai.

Cũng như hắn đang rất muốn hỗ trợ Thanh Minh, các đệ tử khác của Hoa Sơn cũng đang cố gắng hết sức của họ.

Khi bản thân nhận ra điều này một lần nữa, trái tim tràn ngập sự biết ơn.


"Đi thôi."

"Đệ đang bị thương đấy.."

"Ta đã chuẩn bị hoa tửu mà đệ thích nhất rồi đấy."

"..Hôm nay cuối cùng sư huynh cũng nói tiếng người rồi đấy."


Bạch Thiên cuối cùng cũng mỉm cười và vỗ vai Bạch Thương một lần nữa, chậm rãi đi về phía trước. Bạch Thương nhìn bóng lưng của hắn, không nói một lời.

"Không đi hả?"

"..Tới liền đây."

Bạch Thương lặng lẽ mỉm cười và chạy về phía Bạch Thiên.

'Khác rất nhiều chứ.'

Đúng vậy, rất nhiều thứ đã thay đổi. Đã thay đổi rất nhiều so với chỉ trong vài năm.

Thậm chí sau này Hoa Sơn cũng sẽ thay đổi rất nhanh.

Có thể nó sẽ trở thành một Hoa Sơn rất khác so với những gì Bạch Thương vẫn biết.

Nhưng cũng có những điều vẫn mãi không thay đổi.

'Không sai. Hoa Sơn vẫn sẽ mãi là Hoa Sơn.'

"Nào, đi thôi!"

"A, đừng kéo đệ mà!"

Vầng trăng sáng đang lặng lẽ soi bóng lưng hai người.

Ánh sáng rực rỡ một cách lạ thường, và cả không gian cũng như bừng sáng theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net