Chapter 666. Ngươi dám đụng vào ai vậy hả? (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 666. Ngươi dám đụng vào ai vậy hả? (6)
"Thật à?"
"Cái gì?"
"Thì là chuyện vừa nghe ban nãy đấy. Hoa Sơn đánh bại Ma Giáo ở Bắc Hải..."
"Vậy không lẽ Cung Chủ Bắc Hải Băng Cung lại vẽ chuyện ư?"
"Mới chỉ là đứa trẻ thôi, cũng có thể lắm chứ..."
Người đang nói nhanh chóng ngậm miệng lại. Vì cung đồ Bắc Hải Băng Cung vừa đi ngang qua nhìn hắn với đôi mắt đầy giận dữ.
Hắn vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt đó, cung đồ Băng Cung cũng quay đầu lại rồi bỏ đi.
Người ngồi bên cạnh nín thở thì thào.
"Cẩn thận cái miệng chứ!"
"Thứ, thứ lỗi."
"Ta nghe nói Cung Chủ Bắc Hải Băng Cung cũng kế tục vị trí như gia chủ của danh môn thế gia hay sao ấy? Nếu vậy có xuất hiện Cung Chủ nhỏ tuổi cũng không có gì lạ."
"Đúng, đúng là vậy."
Hắn liếc nhìn rồi mở miệng.
"Mà nếu là thật thì chẳng phải chuyện này quá khủng khiếp sao? Đâu phải ai khác mà là Ma Giáo đó."
"... Hay họ chỉ là tìm tiêu diệt mấy tên giáo đồ Ma Giáo thôi nhỉ?"
"Úi, cái tên này! Dù Bắc Hải có không biết điều mấy, nhưng liệu họ có chịu cúi đầu mang ơn nếu đó chỉ là chuyện cỏn con không?"
"Nghe cũng có lý nhưng..."
"Bực bội quá. Không có cách nào xác nhận cả."
"Sao lại không có cách nào xác nhận? Ở đây đông người vậy mà?"
"Hả?"
Một người hất nhẹ cằm về hướng các cung đồ Băng Cung.
"Chuyện xảy ra ở Bắc Hải, thì nên hỏi người Bắc Hải đi."
"... Làm vậy có chút lỗ mãng."
Đó là Bắc Hải Băng Cung, một nơi hiếm khi tới lui với Trung Nguyên. Với lại họ cũng là người nơi khác nên có hơi khó bắt chuyện.
"Có gì mà lỗ mãng chứ! Họ cũng đến đây tham gia lễ thành lập Thiên Hữu Minh mà, chẳng lẽ lại nổi giận vì chuyện này sao? Thử hỏi một lần đi."
Hắn nói rất mạnh dạn, rồi đảo mắt xung quanh, cuối cùng hắn vẫy gọi một cung đồ Băng Cung đi ngang qua.
"Này..."
"Có chuyện gì thế?"
Liền sau đó, cung đồ Băng Cung nọ quay đầu nhìn họ.
"Ta.. ta có một câu muốn hỏi các hạ có được không?"
"Xin cứ hỏi."
Hắn nuốt một ngụm nước bọt khô khốc rồi mở miệng.
"Mới đây... Cung Chủ của quý cung có nói."
"Đã nói gì cơ?"
"Thì là chuyện, Hoa Sơn đã đánh bại Ma Giáo ở Bắc Hải..."
Ngay sau câu đó, cung đồ Băng Cung gật đầu.
"Ra là chuyện đó."
"Vâng, vâng! Chuyện đó là thật sao?"
Người nam nhân hỏi xong, ánh mắt của cung đồ Băng Cung hơi mờ đi.
"Các hạ đang nghi ngờ Cung Chủ của bổn cung nói dối ư?"
"Không phải! Không phải! Làm gì có chuyện đó chứ? Thật là vô lý mà."
Hắn sợ hãi nhanh chóng nói đỡ trước sự lạnh lùng tỏa ra từ cung đồ Băng Cung.
"Không phải vậy đâu, ta chỉ tò mò không biết dư đảng của bọn Ma Giáo đó lợi hại tới mức độ nào thôi..."
Sự yên tĩnh bao trùm trong giây lát. Cung đồ Băng Cung nhíu mày khó tin.
"Các hạ thật sự không biết gì sao?"
"Chuyện đó, bọn ta chỉ nghe được thôi..."
Cung đồ Băng Cung thở dài một hơi.
'Thật đúng là lũ người nông cạn.'

Nhưng mà dù đã lập được công lao to lớn như thế mà họ không khoe khoang lấy một lời nào sao?
Hầu hết mọi người lập được chút công lao là cái miệng đã ngứa ngáy không chịu được rồi, huống hồ chuyện này còn lớn như vậy.
"Bọn dư đảng đó lợi hại đến đâu vậy?"
Người nam nhân kia hối thúc, nụ cười nở trên môi Tống Viễn.
'Không được khoe công lao.'
Người ta nói rằng việc che giấu công lao của mình và tán dương thành tích của người khác cũng gọi là thiện (善) nhỉ? Nếu Hoa Sơn đã hướng theo cái thiện đó thì không có lý do gì hắn lại không đi theo cả.
"Chuyện đã xảy ra khi đó..."
Tống Viễn nhớ lại quá trình và bắt đầu thuật lại chuyện xảy ra ở Bắc Hải.
"Chuyện là vậy đó."
"..."
"..."
Không biết từ lúc nào, những người vây xung quanh Tống Viễn nghe chăm chú đến độ quên cả khép miệng lại.
"... Giáo, Giáo Chủ á?"
"Đúng vậy."
"Giáo Chủ và hơn hai trăm giáo đồ Ma Giáo. Hỡi Thiên Tôn..."
Thế lực thật khủng khiếp.
Nghe chuyện Hoa Sơn đã đánh bại Ma Giáo ở Bắc Hải, những người từng nghĩ rằng cùng lắm họ chỉ bắt được vài tên dư đảng đang thất thần bởi những lời thoát ra từ miệng Tống Viễn.
"Chuyện đó quả đúng là sự thật ư?"
"Người dân Bắc Hải không biết nói dối."
"Đương, đương nhiên rồi. Nhưng mà chuyện này đúng là vĩ đại thật..."
"Những chuyện này ta đều trực tiếp nhìn thấy. Chính ta cũng tham gia vào trận chiến đó."
"..."
Tống Viễn hơi cau mày trước những mắt ánh nghi ngờ đang nhìn hắn.
"Ta không thể cho các người thấy những gì ta thấy, nhưng có thể cho các người xem những gì ta đã từng trải qua."
"Hả?"
Tống Viễn bắt đầu cởi áo của mình.
'Hả?'
Những người xung quanh không hiểu hành động này của hắn, Tống Viễn không đáp trả mà mở rộng y phục ra.
"Hớ!"
"Đó .. đó là!"
Trên người hắn chằng chịt những vết sẹo màu đen như những con rắn được xăm trổ lên. Dù đã lành nhưng độ lõm của vết thương đã chứng minh hắn đã trải qua chuyện sinh tử khủng khiếp thế nào và sống sót đến tận bây giờ.
"Vết, vết thương đó..."
"Đúng thế. Đây là những vết thương từ trận chiến với Ma Giáo."
Dù nhìn thoáng qua cũng biết những vết thương đó vẫn chưa bị lâu lắm.
Ực.
Tiếng nuốt nước bọt khô khốc do căng thẳng vang lên xung quanh.
"Hỡi Thiên Tôn... toàn bộ đều là thật."
"Hoa Sơn..."
Thấy bầu không khí đã nhanh chóng thay đổi, Tống Viễn khoác lại áo.
"Nếu không có Hoa Sơn Ngũ Kiếm thì Bắc Hải sớm đã bị diệt vong rồi. Người Bắc Hải sẽ không thể sống sót dù chỉ một người, và cả Trung Nguyên cũng sẽ không được bình an vô sự như hiện tại."
"..."
Nghe qua quả là một việc vô lý.
Không lẽ chỉ với năm người mà có thể thay đổi thế cuộc đến mức đó ư?
Thế nhưng không ai phản bác lại lời hắn cả. Liệu có một môn phái nào lại hạ thấp bổn môn để nâng cao vị thế của môn phái khác chứ?
Lời nói đó lại phát ra từ chính miệng Cung đồ của Bắc Hải Băng Cung thì đúng là công của Hoa Sơn rất lớn.
"Vậy nên không chỉ Băng Cung mà cả Trung Nguyên cũng phải biết ơn Hoa Sơn. Nếu không biết mang ơn thì có khác gì cầm thú chứ?"
Tống Viễn để lại một câu nói sắc như dao rồi quay người rời đi.
"... Tất cả đều là sự thật."
Lời thì thầm của ai đó dường như thấm sâu vào tâm trí của bọn họ.
"Ngươi nói ngươi không biết Xích Ma Ngũ Kiệt ư?"
"..."
Không Mãn Lý co rúm người lại như con rùa khi thấy Cung đồ Dã Thú Cung hướng mắt về phía hắn.
Lần đầu tiên trong đời hắn nhận được ánh mắt vô cùng thẳng thừng như muốn nói 'Còn có thể loại này sao?'.
"Ha ..."
Cung đồ Dã Thú Cung cười khẩy, vặn cơ bắp nổi cuồn cuộn trên cánh tay màu đồng.
"Được. Coi như là không biết Xích Ma Ngũ Kiệt đi. Nhưng làm sao mà lại không biết đến Mai Hoa Kiếm Tôn chứ? Người ở Trung Nguyên đều nhắm chặt mắt bịt chặt tai mà sống à? Sao có thể không biết Mai Hoa Kiếm Tôn được chứ? Nhờ có ngài ấy mà các người mới sinh sống bình an như vậy mà..."
"..."
"Ta nghe nói người Trung Nguyên coi trọng lễ nghĩa và đạo lý, xem ra là nói phét à! Sao họ có thể nói thẳng là không biết Mai Hoa Kiếm Tôn đã tiêu diệt Thiên Ma, đẩy lùi Ma Giáo chứ? Thật đúng là thảm hại!"
"..."
Không Mãn Lý lần đầu trong đời nhận được ánh mắt khinh miệt chỉ vì mở miệng nói một câu 'Mà vừa nãy Cung Chủ có nhắc đến Mai Hoa Kiếm Tôn, rốt cuộc người ấy là ai thế?', chỉ vậy thôi mà bị chì chiết thế này, hắn bày ra vẻ mặt oan ức.
"Lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện này..."
"Gì cơ?"
Liền sau đó, mắt cung đồ Dã Thú Cung sáng lên. Trong nháy mắt, trước khí thế thay đổi như con sói đang lên cơn đói của kẻ kia, Không Mãn Lý bất giác lùi một bước.
"Làm sao người Trung Nguyên lại không biết Mai Hoa Kiếm Tôn chứ! Kiếm của ngài ấy đã chém giết biết bao tên giáo đồ Ma Giáo, đánh bại mấy tên Giáo Chủ và còn cứu biết bao môn phái! Chết tiệt thật!"
Nghe tiếng hét lớn, các đệ tử Hoa Sơn vội vã chạy đến.
"Có, có chuyện gì thế ạ?"
"Không có gì! Chỉ là mấy tên ngu xuẩn này không biết đến Mai Hoa Kiếm Tôn của Hoa Sơn thôi!"
"Hả?"
"Người Trung Nguyên mà không biết Mai Hoa Kiếm Tôn?"
"Điên rồi à?"
Vừa nghe nói câu không biết Mai Hoa Kiếm Tôn, các cung đồ Dã Thú Cung chạy ào đến. Khí thế lúc đó hung tợn đến mức họ có thể bắt lấy ai đó rồi giết chết ngay lập tức.
"Là tên nào?"
"Kẻ nào không biết?"
"Nói cho ta nào?"
Chỉ trong chốc lát, Không Mãn Lý bị vây quanh bởi các cung đồ Dã Thú Cung, hắn tái mặt nhìn các đệ tử Hoa Sơn.
"Làm, làm ơn cứu ta!"
"Được, ta sẽ cứu ngài! Nhưng mà ngài không biết Mai Hoa Kiếm Tôn thật à?"
"Xin, xin hãy bình tĩnh!"
Nhuận Tông đổ mồ hôi lạnh ngăn cung đồ Dã Thú Cung. Chính hắn đã cảm nhận được khi đến Dã Thú Cung vào lần trước rằng sự tôn trọng mà họ dành cho Mai Hoa Kiếm Tôn lớn đến mức đến cả các đệ tử Hoa Sơn cũng chưa chắc sánh kịp.
Đến cả Hoa Sơn còn không lập từ đường riêng cho Mai Hoa Kiếm Tôn, thế nhưng ở Dã Thú Cung đó chẳng phải còn có từ đường luôn nghi ngút khói thờ cúng Mai Hoa Kiếm Tôn hay sao?
'Mà nghĩ lại thì hình như không có từ đường nào được lập cho Cung Chủ các đời của họ cả.'
Vào lúc đó tình hình khá căng thẳng nên hắn không để tâm, thế nhưng nghĩ lại thì họ xây dựng từ đường cho người ở môn phái khác mà không phải là tiền nhân của họ, việc này chẳng phải hơi quá rồi ư?
"Ngươi hãy nhớ cho kỹ! Mai Hoa Kiếm Tôn đã từng đánh bại Ma Giáo, cứu lấy Trung Nguyên và Tái Ngoại! Chính là Mai Hoa Kiếm Tôn của Hoa Sơn này!"
"Vâng! Vâng! Ta đã nhớ rồi! Ta chắc chắn nhớ rồi!"
"Có đúng là thế không?"
"Hình như hắn chưa hiểu ra!"
"Có cần khắc lên người cho hắn nhớ không?"
Nhuận Tông hoảng hốt lên tiếng khi các cung đồ Dã Thú Cung trợn mắt như thể uy hiếp Không Mãn Lý.
"Xin, xin các vị đừng làm thế với ngài ấy ạ!"
Liền sau đó các cung đồ Dã Thú Cung nhẹ nhàng phủi tay rồi lùi ra sau.
"Lui xuống!"
"Hoa Sơn đã lên tiếng rồi. Thả hắn ra!"
"Vâng!"
Thái độ của họ dường như đã thay đổi. Không Mãn Lý khó khăn lắm mới thoát khỏi tình thế đó, chân hắn nhũn ra không còn chút sức lực, liền ngồi phịch xuống đất.
"Chậc. Nếu đây là Vân Nam thì ta đã bỏ hắn đến nơi hoang vắng cho dã thú rồi."
"Hoặc là vứt vào hang rắn."
"Chậc, tiếc thật."
"..."
Trước lời lẩm bẩm của cung đồ Dã Thú Cung, mặt ai cũng tái mét. Nhuận Tông cười cười nhìn lên trời.
'Biết vậy đã không gọi Dã Thú Cung đến rồi.'
Dù có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Cung đồ Băng Cung truyền đạt chi tiết rằng Hoa Sơn ở Bắc Hải đã giỏi giang như thế nào, rồi cả cung đồ Dã Thú Cung cũng bắt đầu không ngừng tán dương Mai Hoa Kiếm Tôn, nên sự nghi ngờ của mọi người ở đó bắt đầu lớn dần lên.
Chuyện này chẳng phải quá hoang đường sao?
Nếu là người khác hoặc chính Hoa Sơn nói những lời này, thì họ sẽ khịt mũi không nghe nữa.
Thế nhưng không ai khác mà là Dã Thú Cung và Băng Cung kể cho họ nghe.
Dã Thú Cung sống tách mình với Trung Nguyên, còn Băng Cung cũng đã xây dựng vùng lãnh địa riêng của họ. Vậy bọn họ nhận được những gì từ việc nâng cao vị thế Hoa Sơn mà lại bảo vệ nhiệt tình như vậy chứ?
Mấy lời đó gần như là sự thật nhưng...
"Trong quá khứ Hoa Sơn đã là từng là môn phái vĩ đại vậy sao?"
"Thế nhưng sao họ lại ít được biết đến vậy chứ?"
"Không có. Thật ra ta cũng từng nghe danh họ rồi. Hoa Sơn của quá khứ còn mạnh hơn cả Võ Đang nữa."
"Ta cứ tưởng đó là lời của mấy kẻ lắm chuyện thích buôn dưa chứ..."
"Có chuyện gì đã xảy ra nhỉ?"
"Một môn phái như vậy sao lại suy yếu đến mức bị gạt khỏi Cửu Phái Nhất Bang chứ?"
"Suy yếu cái gì chứ! Nghe chuyện họ làm ở Bắc Hải rồi mà ngươi vẫn thốt ra được câu đó ư? Một môn phái suy yếu thì làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ! Với lại mới đây họ còn thắng trong trận tỷ võ với Võ Đang nữa mà!"
"Đúng vậy. Đúng vậy."
"Bây giờ ta mới hiểu. Ta còn tưởng Võ Đang ngang tài ngang sức với Hoa Sơn nhưng hình như không phải. Ta đã từng không tin khi nghe nói trưởng lão Võ Đang bị đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đánh bại, thế nhưng nếu chuyện ở Bắc Hải là thật thì chuyện này xem ra lại có lý đấy chứ!"
"Đúng! Đúng!"
Bạch Thiên nhìn bầu không khí đã thay đổi liền mỉm cười.
'Một ngày nào đó mọi người cũng sẽ biết, nên cần phải phô trương làm gì.'
Nếu chính miệng Hoa Sơn kể ra công trạng của họ thì chuyện này chắc sẽ không bao giờ xảy ra rồi. Đôi lúc có chút bức bối và uất ức, thế nhưng nhờ âm thầm chịu đựng và tiến về phía trước mới nhận được phản ứng như ngày hôm nay.
'Xem ra buổi lễ sẽ thành công thôi.'
Nếu có thể duy trì thái độ tốt như vậy, thì sau này xem ra sẽ không có vấn đề gì lớn rồi.
Thế nhưng... trên thế gian này, bất cứ nơi nào có người tụ hội thì đều sẽ có chuyện xảy ra.
"Ngươi huyên thuyên cái gì thế? Tên mọi rợ này!"
m thanh lớn tiếng đâm thẳng vào tai, Bạch Thiên nhanh như cắt quay đầu lại.
"Cái gì vậy chứ?"
Khi nhìn thấy nhiều người tụ tập ở phía kia, hắn tự hỏi có phải Băng Cung hay Dã Thú Cung lại gây chuyện nữa hay không. Nhưng nói thế nào đi nữa thì tình huống này cũng không đơn giản.
"Lũ bẩn thỉu các ngươi đâu chui ra mà dám gân cổ lên như thế!"
Bạch Thiên kinh ngạc trước câu nói vượt phép tắc đó.
"Chuyện gì thế...!"
Và rồi hắn tức sôi ruột lên. Thế nhưng cơn giận của Bạch Thiên nhanh chóng chuyển sang mối lo ngại khác.
Hắn nhanh chóng rà soát xung quanh một lượt.
Dù có chuyện gì xảy ra, Bạch Thiên cũng phải giải quyết cho êm xuôi. Có nghĩa là hắn tuyệt đối không được để chuyện gì lớn xảy ra.
Thế nhưng chẳng phải ở Hoa Sơn này dù là chuyện bé xíu, trong chốc lát liền bị thổi phồng thành chuyện lớn hay sao?
'Không có?'
'Chỗ này không có?'
Gương mặt trắng bệch của Bạch Thiên thoáng chốc đã nhẹ nhõm hơn.
'Đúng rồi, nhanh, nhanh lên. Phải xử lý trước khi tên tiểu tử đó tới!'
Bạch Thiên nhanh chóng đi về hướng xảy ra sự việc. Hắn phải ra sức giải quyết nhanh gọn bằng mọi giá.
Thế nhưng đau lòng thay, linh cảm không hay thường rất đúng.
"Ngươi mới nói gì thế, tên khốn?"
Giọng nói phát ra rõ ràng rất quen thuộc, Bạch Thiên khựng lại.
"Ngươi dám đụng vào ai vậy hả? Gan của ngươi lớn đến thế nào mà dám nói vậy hả?! Này! Đến đây, ta bảo đến đây!"
Dù không nhìn trực tiếp nhưng dựa vào dự cảm và trực giác cũng đoán ra được là có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Bây giờ lo lắng gì đó cũng không còn, chỉ còn lại nỗi âu sầu.
'Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn.'
Tại sao tên tiểu tử đó lúc nào cũng gây chuyện vậy chứ?
Tại sao!
Tại saooooo!
Dù có hỏi vạn lần hắn cũng không thể nhận được câu trả lời thỏa đáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net