Chapter 698. Nhà ngươi đã nghe nói đến Mai Hoa Kiếm Tu chưa? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 698. Nhà ngươi đã nghe nói đến Mai Hoa Kiếm Tu chưa? (3)
"Kinh khủng thật nhỉ?"
"Bởi vậy mới nói!"
Gương mặt của những người đang trò chuyện đã sớm nóng ran.
Tất nhiên chuyện những người có thực lực trên giang hồ tỉ võ với nhau không hề hiếm gặp. Thế nhưng, việc những người xuất thân từ những môn phái có tên tuổi tỉ võ ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì đúng là vô cùng hiếm gặp.
Do đó, những người đã được tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy có rất nhiều điều để bàn tán.
"Quả không hổ danh là Hoa Sơn! Dẫu sao Thái Hành Tam Kiếm cũng là những người rất nổi danh ở Hà Bắc!"
"Ầy, cái con người này! Thái Hành Tam Kiếm làm gì mà vĩ đại tới mức đó. Nếu so với đệ tử bổn sơn thì họ có là gì đâu!"
"Chúng ta nào đã được gặp các đệ tử bổn sơn Tông Nam? Bọn họ có khác nào thần tiên chỉ sống trên núi đâu! Vậy nên đối với ta Thái Hành Tam Kiếm đã là các tuyệt đại cao thủ rồi!"
Đối với thường dân bách tính, họ sẽ rất hiếm khi có dịp gặp được các đệ tử bổn sơn của Cửu Phái Nhất Bang. Chính vì vậy nên, đối với họ, những người như Thái Hành Tam Kiếm đã được coi là cao thủ rồi.
"Chỉ với một chiêu duy nhất!"
"Ngươi có thấy kiếm pháp đó rất hoa lệ không? Hình như đó chính là kiếm pháp nổi danh của Hoa Sơn đấy."
"Ừm. Mặc dù có hơi khác so với những gì ta nghĩ..."
"Ý ngươi là sao?"
"Mai Hoa Kiếm Khí của Hoa Sơn tuôn ra hệt như những cánh hoa đang tung bay trước gió, còn những cánh hoa ta vừa thấy khi nãy..."
"Ầy, cái con người này! Ngươi nói gì thế! Nói như ngươi thì chẳng lẽ Xạ Nhật Kiếm Pháp của Điểm Thương cũng phải bắn thủng mặt trời à? Hay Trường Phong Ba Lãng Kiếm Pháp của Hải Nam cũng phải dồn đến ào ạt tạo thành sóng biển thực sự?"
Tên nọ tuôn ra những lời chỉ trích tặc lưỡi.
"Ngay từ đầu võ công là thứ đã bị người ta phóng đại lên rồi. Ngươi thử nghĩ mà xem, liệu có ý nghĩa gì không khi các võ giả vung kiếm chỉ để tạo ra kiếm khí hình cánh hoa? Đó chỉ là mấy phép so sánh thôi."
"Ngươi nói cũng có lý. Hợp lý."
"Suy cho cùng thì đó cũng chỉ là kiếm khí hình hoa thôi! Trái lại, sau khi được tận mắt chứng kiến, ta mới nhận ra Hoa Sơn vĩ đại đến mức nào. Chúng ta không thể phủ nhận sự thật rằng hắn đã hạ gục được ba đệ tử tục gia của Tông Nam chỉ với một chiêu duy nhất! Có khi thực lực của hắn còn ngang ngửa Hoa Sơn Thần Long hay Hoa Chính Kiếm cũng không chừng?"
"Ầy! Ngươi nói thế thì lại hơi quá rồi! Làm sao hắn có thể so sánh với Thiên Hạ Đệ Nhất Kỳ Tài Hoa Sơn Thần Long và người mạnh nhất trong số các hậu khởi chi tú của Hoa Sơn, Hoa Chính Kiếm được chứ?"
"Hửm? Ừm... Ngẫm lại thì đúng là ta nói hơi quá thật. Nhưng dù sao hắn cũng vẫn là một kẻ đáng gờm! Ta đang thắc mắc không biết tại sao một người như vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có ai biết tới hắn đây."
"Ta cũng đồng ý với ngươi. Hắn mạnh thật."
Mọi người tụm năm tụm bảy bàn tán xôn xao về trận tỉ võ.
"Hắn chính là hiệp khách!"
"Phải đấy! Ta đã nghe chuyện Hoa Sơn đã hành hiệp trượng nghĩa ở Bắc Hải, nhưng ta không ngờ các đệ tử của Hoa Sơn lại xuất chúng tới vậy. Bây giờ không ai là không biết tên tuổi của họ."
"Đó chính là lý do tên tuổi của Hoa Sơn vang danh khắp thiên hạ mà?"
Đúng lúc ấy, một người khẽ quay đầu đi. Đó là Trần Bình.
Một người khác đang hưng phấn thảo luận nghi hoặc hỏi.
"Sao ngươi không nói gì thế?"
Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt Trần Bình.
"À không..."
Rồi hắn ngập ngừng nói.
"Tại ta chưa từng gặp mặt hắn ở Hoa Sơn nên."
"Hô hô. Ngươi cũng thật là. Ngươi chỉ ghé qua Hoa Sơn có một lúc, làm sao ngươi có thể biết mặt tất cả các đệ tử được?"
"À không... không phải điều đó, ta muốn nói đến võ phục, điều cơ bản của mỗi một môn phái."
"Chậc chậc chậc. Chẳng phải đối với danh môn, y phục mặc ở nội môn và ngoại môn sẽ khác nhau sao. Những môn phái mạnh như Hoa Sơn đều cho phép đệ tử mặc thường phục cho thoải mái khi hoạt động bên ngoài mà."
"Ngươi nói cũng đúng nhưng..."
Trần Bình miễn cưỡng gật đầu.

Hắn không biết quá nhiều điều về Hoa Sơn, chính vì vậy, hắn không thể chỉ ra chính xác vấn đề mà bản thân cảm nhận được lúc này là gì. Thế nhưng, sự khó chịu ấy vẫn không ngừng đeo bám.
"Khừ. Chắc là do ta nghĩ vậy thôi."
"Chậc chậc. Cái con người này cũng thật là. Ngươi đừng nói mấy điều ngu ngốc nữa, hãy nghĩ thêm chút đi. Liệu Hoa Sơn sẽ để yên cho hắn. Nếu như vị hiệp khách ấy mạo danh Hoa Sơn không?"
Trần Bình khẽ nổi da gà khi nghe thấy câu nói ấy.
Bóng lưng của Hoa Sơn Thần Long đang đạp lên mặt ai đó hiện lên vô cùng sống động.
'Phải rồi, nếu biết thì hắn sẽ không để yên đâu.'
Người khi nãy mạnh tới đáng sợ. Nhưng tên điên kia càng đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần.
"Ừm, ngươi nói đúng. Chắc không phải đâu."
Nhưng nếu chuyện này thật sự có vấn đề gì thì sao?
Có khi hắn sẽ bị tống xuống địa ngục cũng không biết chừng.
* * *
Bốppppppp!
Chiêu Kiệt dùng toàn lực chạy về phía trước.
Cơ thể hắn nhẹ bẫng.
Trước đây lúc nào hắn cũng phải kéo xe mặc thiết mà chạy. Mỗi lúc hắn muốn nghỉ ngơi sẽ lại bị kẻ nào đó đánh cho nhừ tử, nói rằng hắn phải tu luyện, vì vậy nên hắn đã cố gắng chạy cho đến khi quen với tất cả những thứ đó...
'Cứ nghĩ tới chuyện đó là ta lại bực mình. Cái tên chết tiệt ấy!'
Hắn đã từng có những hành trình khó tin như thế, vậy nên bây giờ hắn đang cảm thấy vô cùng thoải mái khi chạy mà không cần kéo xe, cũng chẳng cần phải mang theo hành lý.
Thế nhưng... phải đến tận lúc này Chiêu Kiệt mới nhận ra.
Vấn đề không nằm ở hành lý và xe kéo, mà vấn đề nằm ở việc hắn phải hành động chung với tên điên kia.
"Hộc! Hộccccccc! Con, con không thể chạy... hộc... hộc!"
"Tên, tên điên kia..."
"Này! Dừng lại! Dừng lại đi! Đồ khốn kia! Ta bảo con dừng lại!"
Bạch Thiên thở không ra hơi, cuối cùng hắn dồn toàn bộ sức lực còn lại đạp chân xuống đất bay lên, túm lấy eo của tên khốn Thanh Minh đang chạy phía trước.
"Cái gì vậy!"
Thanh Minh trợn mắt quay đầu lại.
Bạch Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Ta không thể chạy được nữa rồi, tên chết tiệt này! Con muốn giết người đấy à?!"
"Chạy chưa được bao lâu mà các ngươi đã làm bộ làm tịch rồi sao!"
"Trời ơi đồ điên này!"
"Ơ? Tiểu Tiểu đâu rồi?"
"...Tiểu Tiểu bị tụt lại phía sau nên Lưu sư muội đang kéo Tiểu Tiểu đi."
Thanh Minh quay đầu ra sau nhìn rồi bực dọc tặc lưỡi.
"Chậc. Thể lực yếu thế thì làm được gì kia chứ!"
"Ơ tên khốn này?"
"Đệ nói ai thể lực yếu hả?"
"Có giỏi thì đệ nói lại đi!"
"Ôi mẹ ơi. Lũ người này bị làm sao vậy trời?"
Thanh Minh chỉ vô thức cằn nhằn, ấy vậy mà Bạch Thiên, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt lại hung bạo đến mức khiến hắn cũng phải giật mình.
Ba người họ xuất thân từ Hoa Sơn, vậy nên họ có thể chịu được việc người khác nói họ đánh nhau không giỏi, chứ tuyệt đối không thể chịu được việc có kẻ nói thể lực của họ yếu. Bởi đó là một điều xúc phạm đối với quá trình họ khắc khổ tu luyện suốt thời gian qua.
"Này, cái đồ chết tiệt kia! Đến ngựa cũng chẳng chạy nổi nữa là!"
"Đó là chuyện đương nhiên mà! Chẳng lẽ kẻ luyện võ mà lại chạy thua cả ngựa sao?"
"...Hơ?"
Hình như hắn nói cũng có lý đấy nhỉ?
Bạch Thiên chỉ biết thở dài khi thấy Chiêu Kiệt cứng họng quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Tại sao cái tên này càng ngày càng không chịu dùng đến cái đầu nữa vậy?
"Nếu cứ thế này thì bọn ta sẽ chết trước khi tới được Giang Tây mất. Chẳng phải khi đó chúng ta sẽ càng tốn thời gian hơn sao! Ta biết chuyện này rất gấp gáp, nhưng con cũng phải bình tĩnh trước đi chứ!"
"Sư thúc nghĩ bây giờ ta có bình tĩnh được không?"
Đúng lúc Thanh Minh định nói gì đó, thì Lưu Lê Tuyết đỡ Đường Tiểu Tiểu chạy tới. Sau khi chạy tới trước mặt họ, nàng nhẹ nhàng đặt Đường Tiểu Tiểu nằm xuống.
"Hự... Tên, tên sư huynh khốn khiếp... này..."
Thấy Đường Tiểu Tiểu nắm chặt phi tiêu trong tay, Nhuận Tông bất giác nổi da gà.
"Con nhìn đi. Đến cả Tiểu Tiểu cũng không thể chịu nổi nữa kìa."
"Chậc chậc. Thế này thì Đường Môn tiêu rồi..."
"Tên khốn này... A, chóng mặt quá..."
Bộp.
Tất cả đều trầm mặc khi thấy Đường Tiểu Tiểu lại ngã gục xuống.
'...Càng ngày Tiểu Tiểu càng trở nên hốc hác.'
'Dù đang kiệt sức nhưng nó vẫn nắm chặt phi tiêu.'
Thấy Đường Tiểu Tiểu không còn tỉnh táo, Bạch Thiên quay sang hỏi Thanh Minh.
"Rốt cuộc thì tại sao con phải vội vàng như vậy? Cũng có phải là hắn đang bỏ chạy khi nghe tin chúng ta đến đâu."
"Phải đấy. Hơn nữa, theo lời Hồng đại hiệp nói thì hắn vẫn chưa gây ra chuyện gì mà? Nếu hắn gây chuyện thì đã bị người ta đập cho một trận rồi."
Nhuận Tông cũng phụ họa theo. Nhưng Thanh Minh chỉ bật cười.
"Cứ như sư thúc với sư huynh cũng thích thật đấy."
"...Hả?"
"Bởi vì hai người có thể sống mà chẳng cần phải động não."
"..."
Gương mặt của Thanh Minh bất giác cau có.
"Để ta nói cho mà hay, các ngươi có thấy kẻ lừa đảo nào lại oang oang cảnh cáo cho bàn dân thiên hạ biết hắn sắp đi lừa người không? Những kẻ lừa đảo chính là những kẻ ranh ma nhất thế gian này đấy!"
Ơ... tính ra hắn nói cũng đúng đấy chứ.
"Nếu cứ ở đó đợi đến lúc hắn lừa người ta xong rồi mới đi bắt hắn thì đã muộn rồi! Bởi vì ta chắc chắn hắn đang chuẩn bị gây ra chuyện gì đó!"
"Ơ, làm sao mà con biết được hắn đang nghĩ gì..."
Đúng lúc ấy, Chiêu Kiệt khẽ giơ tay.
"Con tuyệt đối tin tưởng những gì Thanh Minh nói!"
"Hả? Tại sao?"
"Tại vì những kẻ đồng loại chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra nhau. Vậy nên nếu nó nói hắn là kẻ lừa đảo, thì hắn chính là kẻ lừa đảo."
"Đúng là... rất thuyết phục!"
Trong lúc Bạch Thiên đang tấm tắc trước câu trả lời cực kỳ rõ ràng ấy thì Chiêu Kiệt đã hét lên rồi ngã xuống.
"Áaaaa!"
"Sao con lại đánh nó thế..."
Thanh Minh trừng mắt với Bạch Thiên.
"Dù sao thì theo linh cảm của ta, chắc chắn hắn đang gây chuyện. Các ngươi tưởng ta chưa từng gặp loại người đó à? Cả đời này ta sẽ không để chúng lừa nữa đâu!"
"...Chắc nó từng bị lừa rồi nhỉ."
"Chắc chắn luôn!"
Thanh Minh quay đầu nhìn về hướng thành Giang Tây. Rồi nghiến răng nói.
"Có mùi, cái mùi đó..."
"Nếu bốc mùi thì đệ hãy đi tắm..."
"Áaaaaaaaaa!"
Thanh Minh lại bừng bừng lửa giận, nghiến răng gằn từng chữ.
"Một canh giờ! Các ngươi chỉ được phép nghỉ ngơi một canh giờ. Sau đó chúng ta sẽ phải chạy một mạch tới Giang Tây mà không được nghỉ ngơi nữa! Kẻ nào bị tụt lại, ta sẽ bỏ kẻ đó mà đi luôn!"
Bạch Thiên vô thức thở dài.
'Ta sẽ chết vì nó trước khi bắt được kẻ mạo danh kia mất.'
* * *
"Khừ ừ ừ ừ."
"Hắn đánh mạnh... mạnh quá."
"Tên khốn đó..."
Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống. Thái Hành Tam Kiếm ở trong một ngôi miếu nhỏ cạnh sườn núi chăm sóc vết thương.
Sau khi quấn băng xong, họ khẽ nghiến răng nghiến lợi như thể không nuốt trôi cục tức này.
"Chẳng lẽ chúng ta lại để yên cho hắn sao?"
"Đệ đau muốn chết đây này, đại ca."
"Ồn ào quá!"
Đại ca của Thái Hành Tam Kiếm Quá Hách Tiếu quắc mắt liếc nhìn hai sư đệ. Hai người họ giật mình vội rụt cổ lại.
"Đệ, đệ không có ý đó..."
"Nhưng chuyện lần này rất nghiêm trọng đấy."
"Chậc."
Quá Hách Tiếu tặc lưỡi nhìn xuống vai. Vừa nhìn thấy bờ vai thấm đỏ máu ấy là hắn lại giận đến run người.
"Tên khốn..."
Đúng lúc ba người họ đang nổi điên vì Trần Dương Kiến.
Rầm!
Tiếng ai đó gõ cửa vang lên. Ba người nhất thời đông cứng.
Thế nhưng, chẳng để họ kịp có thời gian phản ứng, cánh cửa của ngôi miếu đã bị mở tung.
"Ngươi..."
"Tên khốn nhà ngươi!"
Vừa nhìn rõ kẻ đứng trước miếu, Thái Hành Tam Kiếm đã giận đến đỏ mặt.
Bởi vì kẻ đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Trần Dương Kiến vừa tỉ võ với họ.
Trần Dương Kiến hất tung tà áo bạch trường bào, hiên ngang bước vào trong.
Cảm giác căng thẳng ngay lập tức dâng trào.
Và đúng lúc ấy.
"Tên khốn khiếp! Ta đâu có dặn ngươi đánh mạnh như vậy hả!"
Nhị đệ trong Thái Hành Tam Kiếm, Mã Vị Lương (馬位糧) bất mãn hét lên, nhưng Trần Dương Kiến chỉ mỉm cười.
"Haha. Đúng đúng. Nhưng cũng nhờ vậy mà ta mới có thể khiến bọn họ tin sái cổ được chứ!"
Trần Dương Kiến dương dương tự đắc cất lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net