Chapter 701. Tên tiểu tử khốn kiếp phái Hoa Sơn là tên nào hả? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 701. Tên tiểu tử khốn kiếp phái Hoa Sơn là tên nào hả? (1)
"Grừừừừ."
Đằng sau một Thanh Minh đang tức giận đến xì khói từ miệng, trạng thái của Ngũ Kiếm cũng chẳng mấy tốt lành gì... cơ thể giật giật, rồi ngã nhào về trước như thể đất sét dán chặt vào nền đất được nung lên vậy.
"...Tên điên đó..."
" y ku...ây ku, chết ta mất..."
Những hậu khởi chi tú của Hoa Sơn, được xem là những thiên tài xuất sắc nhất trong trong số những hậu khởi chi tú của các môn phái hiện đang tồn tại trên giang hồ, lại chỉ vì cuộc chạy đua mà rơi vào tình trạng như thể hồn sắp lìa khỏi xác như thế này.
Hoa Sơn Ngũ Kiếm đã đến được Nam Xương mà không bỏ rơi một người nào. Trong suốt hành trình họ đã kề vai sát cánh, thay phiên cõng người bị tụt lại phía sau. Lúc thì kéo mạnh người xém tí ngã nhào về phía trước, lúc thì giữ chặt người bị ngã,... từ lúc nào đã tràn đầy tình cảm dành cho nhau, càng ngày càng đâm chồi nảy lộc hơn nữa.
'Cứ vứt cái tên lắm lời này nằm bẹp dí ở đó rồi đi thôi!'
'Đám người độc ácccccc này! Nhất định phải dìu ta đi cùng chứ...'
'Cũng không thể nào chết được đâu nhở?!'
'...'
Cứ như thế... Bằng một cách thần kì nào đó, tất  cả bọn họ cuối cùng cũng đã tới Nam Xương rồi không hẹn mà đồng loạt quay đầu nhìn trừng trừng Thanh Minh với gương mặt tràn đầy sự oán hận. Thế nhưng Thanh Minh hiện tại lại không thèm mảy may đoái hoài tới điều đó mà chỉ nhìn chằm chằm Nam Xương với ánh mắt hệt như một con hung thú đang săn mồi.
"Nhưng mà..."
Bạch Thiên gần như hụt cả hơi, quay sang hỏi Thanh Minh.
"Bây giờ thì con tính sao hả?"
"..."
"Chúng ta thậm chí còn chưa biết mặt mũi của người đó tròn méo ra sao. Và cũng chưa biết chắc liệu cái kẻ tự xưng là đệ tử của Hoa Sơn liệu có còn ở Nam Xương này hay không nữa?"
"..."
"Vậy nên trước tiên cứ tìm một khách điếm, tắm rửa rồi từ từ tìm sau cũng đ..."
"Sư thúc."
"Hửm?"
Tuy nhiên vào lúc đó, Thanh Minh không quay đầu nhìn lại nhưng dứt khoát cắt ngang lời Bạch Thiên.
"Sư thúc như thế thì tính dẫn dắt Hoa Sơn bằng cách nào?"
"..."
"Không biết mặt mũi ra sao? Liệu tên đó vẫn còn ở Nam  Xương hay không á? Chuyện đó thì có liên quan quái gì chứ?"
"... Sao lại không liên quan hả, tên tiểu tử này."
"Sư thúc, hãy mở mắt ra và nhìn cho rõ đi. Đối với kẻ muốn dẫn dắt người khác thì Dụng Nhân Thuật (用人術) là yếu tố vô cùng quan trọng."
Thanh Minh khẽ đưa tay lên rồi nhẹ nhàng nắm lại.
Ngay lúc đó từ những cái cây ở hai bên trái phải họ, có thứ gì đó đen kịt phóng ra nhanh như thiểm điện.
"Hừ!"
"Là tập kích sao?"
Ngay khoảnh khắc Ngũ Kiếm vốn đã mệt nhoài ngã sõng soài ra mặt đất liền giật mình bật dậy thì...
"Thật vinh hạnh khi được diện kiến Hoa Sơn Thần Long!"
"Chúng tiểu nhân vẫn đang đợi ngài! Chào mừng ngài đến với Nam Xương!"
Lời đón tiếp trịnh trọng xuất hiện.
Bọn họ quan sát những người đang phủ phục sát mặt đất với khuôn mặt ngơ ngác.
"... Ăn mày sao?"
"Là Cái Bang, Cái Bang đó! Sư thúc!"
"Thế Cái Bang không phải là ăn mày à?"
"...Không... hầy, tính cách của sư thúc đúng là càng ngày càng xấu đi mà."
Dù nghe những lời đó nhưng đám người Cái Bang vẫn chỉ dám len lén nhìn vào ánh mắt của Thanh Minh rồi nói thật nhanh.
"Chúng tiểu nhân đã nghe Phân Đà Chủ Hoa  m căn dặn. Việc gì có thể hỗ trợ, nhất định chúng tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức mình!"
"Vậy thì làm phiền các ngươi vậy!"
Mồ hôi lạnh không ngừng lăn dài sau gáy của Bạch Thiên.
'Không phải chứ...'
Dĩ nhiên Hoa Sơn và Cái Bang...à không, chính xác mà nói thì vì mối quan hệ giữa tên khốn Thanh minh đó với Cái Bang cũng không tệ nên việc hỗ trợ lẫn nhau như vậy cũng không phải chuyện lạ lùng gì.
Nhưng vấn đề ở đây chính là thái độ khiến người khác hoàn toàn không thể nào nghĩ đến hai chữ 'hỗ trợ' đó.
'Rốt cuộc thì tin đồn quái quỷ gì đã lan truyền ở Cái Bang vậy chứ?'
Dù tỏ ra nghi ngờ nhưng thật sự thì Bạch Thiên cũng không muốn biết câu trả lời đó cho lắm. Linh cảm mách bảo rằng nếu hắn biết điều đó thì trong lòng sẽ phẫn nộ đến bạo thể mất.
"Tên khốn đó thì sao?"
Nghe câu hỏi của Thanh Minh, những tên ăn mày của Cái Bang nhanh chóng đứng bật dậy.

"Hiện tại vẫn còn tại Nam Xương ạ. Chúng tiểu nhân sẽ dẫn ngài đến đó ngay lập tức!"
"Đi thôi!"
"Vâng!"
Ngay khi những tên ăn mày lấy đà và chuẩn bị chạy đi ngay thì Bạch Thiên và Chiêu Kiệt hoảng loạn hét toáng lên.
"Này... này...cũng phải để bọn ta nghỉ thở cái đã ch..."
"Lại chạy?! Lại chạy nữa hả?"
Thanh Minh không thèm quay đầu nhìn về sau rồi hét lên.
"BẮT TÊN TIỂU TỬ KHỐN KIẾP ĐÓ LẠI RỒI NGHỈ NGƠI SAU! CÒN NGẨN RA ĐÓ LÀM GÌ HẢ?! ĐI ĐI CHỨ! NHANH LÊN!"
"Vâng!"
Những tên ăn mày bắt đầu chạy bán sống bán chết tới trước. Và Thanh Minh cũng ngay lập tức bám theo sau họ không chút chần chừ.
" Y YAAA! CHẾT TIỆT! THẬT SỰ LÀ BỨC NGƯỜI MÀ!"
"ĐỪNG CHẠY NỮA! LÀM ƠNNNNNNNN! TÊN TIỂU TỬ KHỐN KIẾP NÀYYYYYY!"
Đến Ngũ Kiếm cũng bất lực, chỉ biết rơi nước mắt mà đuổi theo Thanh Minh.
Thực tế thì lời của Thanh Minh cũng không sai. Càng kéo dài thời gian thì kẻ gây ra vấn đề có thể sẽ thoát khỏi Nam Xương, khi đó họ có lẽ càng phải tốn thêm thời gian để đuổi theo hắn.
Nhưng vấn đề là bây giờ mỗi người bọn họ đều đang thở hổn hển... như thể đứng trên sắp tắt thở theo đúng nghĩa đen.
'Tên tiểu tử chết tiệt đó!'
'Biết bao nhiêu môn phái... hà cớ gì lại đi mạo danh Hoa Sơn cơ chứ!'
'Nếu bắt được, ta nhất định sẽ nghiền nát tên khốn nhà ngươi!'
Tất cả sự phẫn nộ của họ đều đang đổ dồn lên đầu kẻ mạo danh đang ở đâu đó tại Nam Xương này.
Biết rồi. Hiểu rồi.
Nguyên nhân của nỗi thống khổ mà họ đang chịu đựng không phải chỉ vì mỗi tên khốn đó. Ngược lại, nếu nhìn nhận một cách chính xác thì phải kể từ tên ác quỷ Thanh Minh mới phải.
Nhưng chẳng phải nếu cơn bão thổi đến khiến ngôi nhà sụp đổ và bay đi thì bất cứ ai cũng sẽ chỉ trích kẻ xây ngôi nhà không bền vững thay vì oán giận cơn bão hay sao? Vì oán trách cơn bão, xem nó là nguyên nhân của sự thống khổ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tương tự như vậy, việc oán giận tên tiểu tử Thanh Minh cũng chả có ý nghĩa gì sất. Mà chính kẻ đã khiến tên ác quỷ đó nộ khí xung thiên đến nhảy cẫng lên chạy khắp nơi như vậy mới là thứ khốn kiếp đáng chết.
"Dù không biết tên đó là kẻ nào nhưng nhất định trước tiên phải cho hắn no đòn mới được!"
"Nghe thì có vẻ hơi sai trái, nhưng ta hoàn toàn tán thành!"
"Nhất định phải đồ sát tên đó!"
Các đệ tử Hoa Sơn nghiến răng ken két, phẫn nộ đến hai mắt nổi gân máu đỏ ngầu, lao nhanh về hướng Kim Kiếm Phủ.
~~~~
"Hửm?"
Tên võ giả tên Tào Mậu Tinh (曺茂星) đang đứng canh gác ở chính môn của Kim Kiếm Phủ cau mày khi nhìn thấy một toán người đang chạy về hướng này.
"Gì thế kia?"
"Ngươi bị sao vậy?"
"Ngươi nhìn hướng kia xem, hướng đó!"
Liêm Củng (廉拱) vốn đang đứng gác cùng hắn nhìn về hướng Tào Mậu Tinh chỉ rồi giật bắn người.
"Đám ăn mày đó...?"
Trong bộ y phục nhuộm một màu hoàng thổ, đến đầu tóc cũng khó có thể nhận ra màu sắc ban đầu của nó... ở giữa đầu tóc rối bù xù lộ ra khuôn mặt với những vết nước ố bẩn đang chảy ròng ròng trên má.
"ĐỨNG LẠI! ĐỨNG LẠIIIIIII!"
Liêm Củng hét lớn như sấm rền, đứng chặn trước mặt những tên ăn mày.
Kíttttt!
Ngay lập tức, tên ăn mày trẻ tuổi vốn chạy ở hàng tiên phong, duỗi thẳng chân về trước, trượt chân rồi dừng lại. Liêm Củng nghiêm nghị nói.
"Hạng ăn mày bẩn thỉu các ngươi! Có biết nơi đây là đâu không mà dám gây náo loạn hả..."
"Được rồi!"
Thế nhưng tên ăn mày dẫn đầu đã đột ngột lớn tiếng cắt ngang lời của hắn.
"Ta nghe nói cái tên Hoa Sơn gì đó đang ở bên trong đúng chứ?"
"Hoa Sơn?'
Liêm Củng nheo mắt nhìn tên ăn mày rồi nổi giận đùng đùng.
"Lũ các ngươi mất trí hết rồi à? Sao các ngươi lại dám dùng từ 'cái tên gì đó' để nói đến vị cao thủ đáng kính của phái Hoa Sơn chứ! Lũ khốn các ngươi nhất định phải bị trừng phạt thì mới tỉnh ngộ ra hả!"
Và sau đó mọi người nhìn thấy hắn ta đập mạnh vào vỏ kiếm ánh vàng treo ở thắt lưng.
"Đáng lý ra phải cho các ngươi bài học nên thân mới đúng, nhưng vì hiện tại trong phủ đang có khách quý nên ta sẽ tha cho lũ khốn các ngươi lần này. Hãy nói lời đa tạ rồi nhanh nhanh biến đi. Nếu dám cả gan quay lại đây gây náo loạn lần nữa thì ta đảm bảo sẽ không để các ngươi bình an vô sự quay về đâu."
"Đúng là ở đây nhỉ."
Dù có hàng trăm từ được nói ra đi nữa, thì con người đặc biệt chỉ nghe những gì bản thân cần nghe và xóa bỏ hết sạch những thứ dư thừa ra khỏi đầu... ắt hẳn chỉ có Thanh Minh.
Lần này cũng không ngoại lệ, dù Liêm Củng đã nói rất nhiều nhưng hiện tại trong đầu hắn chỉ còn đọng lại những từ như 'phái Hoa Sơn', 'cao thủ', và 'khách quý' mà thôi.
Hai mắt của Thanh Minh lóe lên, hắn khịt mũi rồi nói.
"Tên tiểu tử lừa đảo chết tiệt này!"
Khi Thanh Minh tính đẩy những kẻ đứng canh gác ra và định đi vào bên trong, thì cả hai không hẹn mà cùng một lúc nắm chặt vai hắn.
"Cái tên cố chấp này!"
"Ơ hơ, tiểu huynh đệ! Ngươi không nghe hiểu lời của 'vị bằng hữu' này à. Mau chóng lùi lại rồi cút đi."
Ánh mắt của Thanh Minh nhìn thoáng qua vai rồi nheo lại.
Bạch Thiên nhìn thấy cảnh đó thì giật mình nên vội vã bước ra phía trước.
"Đợi đã!"
Trước hết, Bạch Thiên đã trịnh trọng tạo thế bao quyền rồi bình tĩnh giải thích sự tình.
"Tại hạ đến từ Hoa Sơn ở Thiểm Tây. Hiện có một kẻ mạo danh đệ tử Hoa Sơn ở Nam Xương nên tại hạ đang trên đường đi điều tra, mong nhận được sự hợp tác của quý phủ."
Sau đó, hai người vừa nghiêng đầu vừa quan sát Bạch Thiên. So với những người khác cùng đến, thì bộ dạng của hắn trông khá hơn một chút, nhưng so với cao thủ của Hoa Sơn phái mà họ đã thấy lúc nãy thì bộ dạng vẫn giống như một tên ăn mày không hơn không kém.
"...Thiếu hiệp vừa bảo đến từ đâu cơ?"
"Là Phái Hoa Sơn của tỉnh Thiểm Tây."
"Ah...vậy sao?"
Liêm Củng bật cười khì khì. Tào Mậu Tinh tuy không cười thành tiếng, nhưng hắn cũng không thể nhịn được cười mà hơi quay đầu giật giật khóe miệng.
"HA HA HA HA HA HA!"
Liêm Củng run người một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười lớn và hét lên
"MẤY CÁI TÊN NÀY THẬT SỰ PHẢI DẠY CHO BÀI HỌC THÌ MỚI TỈNH TÁO ĐƯỢC Đ Y MÀ!"
"...Hửm?"
"Lũ các ngươi có biết Hoa Sơn là nơi thế nào không mà bảo có kẻ mạo danh là mạo danh hả! Những vị đạo sĩ ở phái Hoa Sơn được đánh giá là những vị đạo sĩ cao quý! Thế nhưng lũ ăn mày các ngươi đã lang thang lăn lộn ở bãi chiến trường nào đó về rồi dám mở miệng đề cập, bình phẩm đến Hoa Sơn như vậy chứ."
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với ánh mắt oán giận.
'Vậy nên ta mới bảo là đi tắm rửa sạch sẽ rồi còn gì, tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi!'
"Chậc chậc. Đúng là không biết trời cao đất dày mà... Lũ ăn mày ở đâu chui ra rồi lừa đảo người khác thản nhiên thế này! Nếu lúc nãy ta không trực tiếp nhìn thấy vị khách quý đến từ phái Hoa Sơn đó thì suýt nữa đã bị lừa rồi! Thật hết nói nổi mà. Ta nhìn thấy các ngươi tuổi đời còn trẻ nên mới nhắm mắt làm ngơ cho, nhưng nếu vẫn ngoan cố quấy rầy thì ta sẽ cho các ngươi biết thế giới này bạc bẽo thế nào! Lập tức cút ngay cho khuất mắt ta!"
Liêm Củng tỏa ra khí thế hung dữ.
Bạch Thiên thở dài và nhìn Thanh Minh với khuôn mặt não nề. Sau đó, Thanh Minh đã bật cười toe toét.
"Có gì đâu mà sư thúc phải suy nghĩ vất vả như thế chứ. Chỉ cần chứng minh chúng ta là phái Hoa Sơn thật là xong rồi còn gì."
"...Bằng cách nào chứ?"
"Bằng cách nào... là bằng cách nào..."
Trên gương mặt Thanh Minh nhếch lên một nụ cười gian ác. Bạch Thiên nhìn thấy biểu cảm đó thì giật bắn mình, lùi về sau một bước... đó là bước di chuyển theo bản năng mà thôi...
"Vậy nên...phải chứng minh như thế nào đây nhỉ. Haiz, đúng là chuyện khó nhằn nhỉ. Thật khó quá mà."
"Th, Thanh Minh?"
"Khó đến mức ta không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài phương pháp này cả."
Ngay khi bàn tay của Thanh Minh nắm chặt vào vỏ kiếm, Bạch Thiên vô thức nhắm chặt hai mắt lại. Thanh Minh bật cười khì khì rồi nói.
"Này hai vị."
"Hửm?"
"Đây thật sự là chuyện không thể nào tránh khỏi nên mong hai vị thông cảm. Ta nhất định! Phải đi vào trong này!"
"Tên tiểu tử khốn kiếp này...!"
"Ta vốn dĩ đã nói hết những 'lời hay ý đẹp' từ trước rồi đó, nhưng hai vị thế này thì... mọi chuyện kể từ bây giờ đều là trách nhiệm của hai vị nhé!"
Hai mắt của Thanh Minh bắt đầu tỏa ra lam sắc lạnh lẽo.
* * *
"Đây ạ."
Kim Kiếm Vãn Chiếu Thường Vạn Hỉ đã đẩy một đống ngân phiếu về phía Trần Dương Kiến.
Trần Dương Kiến ngồi yên lặng lẽ nhìn xuống đống ngân phiếu đặt trên bàn. Khuôn mặt thì cố tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, nhưng bàn tay để dưới bàn của hắn không giấu được sự phấn khích và không ngừng run rẩy.
'Tất thảy chỗ này là bao nhiêu chứ...chuyến này thật sự là...'
Ngay khoảnh khắc này đây...hắn ta đang ở trước số tiền lớn đến mức bản thân chưa từng tưởng tượng trong đời, và đang cố gắng nuốt nước bọt khô khốc, kiên quyết giữ dáng vẻ bình tĩnh.
Trần Dương Kiến nắm lấy đùi, kìm nén sự run rẩy và nói một cách thản nhiên nhất có thể.
"Tại hạ đã được nghe danh Thường đại hiệp là một người rất hào phóng, nhưng vẫn không thể nghĩ rằng đại hiệp sẽ đưa ra quyết định dứt khoát như vậy."
"Làm sao ta lại dám cả gan nghi ngờ Hoa Sơn chứ? Nếu có lòng ngờ vực với Hoa Sơn nổi danh hiệp nghĩa chi môn thì ắt hẳn sẽ bị cả thiên hạ này mắng chửi mất."
Trần Dương Kiến cười rạng rỡ và gật đầu, rồi sau đó từ từ đặt bàn tay đang run rẩy của bản thân lên bàn.
"Tất cả số tiền này nhất định sẽ được sử dụng vì những người có cuộc sống cơ cực bần hàn. Và sư môn của tại hạ nhất định sẽ không bao giờ ngoảnh mặt làm ngơ với tấm lòng hiệp nghĩa của Kim Kiếm Phủ đã giúp đỡ những bách tính nghèo đói."
"Nếu được như vậy thì ta còn mong ước gì nữa chứ! Đa tạ. Trần đại hiệp! À không, Trần đạo trưởng!"
Thường Vạn Hỉ bất ngờ nắm lấy tay của Trần Dương Kiến.
Trần Dương Kiến gật đầu với khuôn mặt thư thái và vươn tay còn lại ra để cầm lấy đống ngân phiếu.
Ầmmmm!
"AAAAAAAAAAAAAAAAA!"
"Hửm?'
"Hể?"
Thế nhưng trong phút chốc, họ lại nghe thấy âm thanh chói tai truyền đến từ bên ngoài... Thường Vạn Hỉ và Trần Dương Kiến đồng thời quay phắt đầu về hướng đó.
"...Chuyện gì vậy?"
Ầmmmmmmmm!
Khuôn mặt Thường Vạn Hỉ thoáng chốc trở nên trắng bệch vì những âm thanh liên tiếp vang lên.
"Tậ, tập kích sao? Là Thiết Mâu Bang sao?"
Ánh mắt của hắn nhanh chóng hướng về phía Trần Dương Kiến.
"Đạ, đạo trưởng. Có vẻ như là Thiết Mâu Bang đang tấn công vào đây."
Ngay sau đó Trần Dương Kiến nở nụ cười cứng đờ với khuôn mặt thoáng nét kinh hãi.
"Ha ha. Đúng là chó con một ngày tuổi thì... không biết sợ hổ mà... Ngài đừng quá lo lắng. Tại hạ sẽ giải quyết bọn chúng nhanh thôi."
"Quả nhiên!"
Khuôn mặt của Thường Vạn hỉ nhanh chóng tươi tắn trở lại.
"Vậy chúng ta hãy cùng ra đó nào!"
"Ah. Trước tiên tại hạ sẽ đi cất đống ngân phiếu này và..."
"...Vâng?"
Thường Vạn Hỉ nhìn Trần Dương Kiến với đôi mắt ngơ ngác.
Trước ánh mắt nghi ngờ đó, hắn ta đổ mồ hôi lạnh rồi sau đó nghiến răng.
"Thưa Phủ Chủ!"
Thế nhưng ngay lúc đó, tổng quản đã tái xanh mặt mày mà đá cửa chạy vào.
"Có chuyện gì vậy hả?! Là Thiết Mâu Bang sao?! Lũ rác rưởi đó có biết là ai đang ở đây không mà dám hành xử xấc xược như vậy h..."
"Kh, Không phải ạ! Không phải là Thiết Mâu Bang."
"Hửm? Ngươi bảo không phải là Thiết Mâu Bang sao?"
Khuôn mặt của Thường Vạn Hỉ trở nên đờ đẫn trước câu trả lời ngoài dự đoán đó.
Nếu không phải là Thiết Mâu Bang đánh đến thì rốt cuộc âm thanh đột ngột vang lên đó là thứ quái gì chứ?
"Vậy thì là ai hả?"
"Ch, chuyện đó..."
Tổng quản ngập ngừng nhìn Trần Dương Kiến rồi mở miệng nói tiếp.
"Hoa, Hoa Sơn...Có những kẻ tự xưng bản thân là người của phái Hoa Sơn kéo đến đây gây náo loạn ạ. Những võ giả của bổn phủ đã ngăn lại nhưng không đủ khả năng..."
"Hoa Sơn sao?"
Thường Vạn Hỉ vẫn không thể hiểu được rốt cuộc tổng quản đang nói cái quái quỷ gì nên lên tiếng trách mắng.
"Ngươi nói Hoa Sơn sao, ngươi có biết những lời đó vô lý lắm không hả! Phái Hoa Sơn tại sao lại gây náo loạn ở đây chứ?"
"Chuyện đó thuộc hạ cũng không b..."
"Rốt cuộc là tên nào lại mạo danh Hoa Sơn v..."
Ngay khoảnh khắc đó.
Ầmmmmmmmmm!
"AAAAAAAAAAAA!"
Cùng với âm thanh lớn đến chói tai, đại môn được xây dựng ở phía trước điện các của Phủ Chủ nổ tung. Cùng lúc đó từ phía trên đại môn, một vài võ giả của Kim Kiếm Phủ bị đá văng lên hệt như con ếch bị mấy đứa trẻ con chơi đùa đá lên cao rồi đồng loạt ngã nhào xuống mặt đất.
Thường Vạn Hỉ chớp mắt liên tục trước khung cảnh khó tin đang mở ra trước mắt..
Và hắn đã nhìn thấy...
Dáng dấp của một tên hệt như quái nhân đang đủng đỉnh bước vào  trong thông qua đại môn đã sụp đổ.
Toàn thân phủ đầy bụi đất...ánh mắt tràn đầy hàn khí sắc lẹm...cảnh tượng kinh hãi đến mức khiến hắn cũng phải bất giác rùng mình khiếp sợ.
"Hừ ừ ừ ừ."
Tên quái nhân đó phát ra âm thanh quái dị, ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn từ trái sang phải rồi sau đó dừng lại ở Thường Vạn Hỉ.
"Tên tiểu tử khốn kiếp 'Phái Hoa Sơn' là tên nào hả?"
Từ hai mắt của quái nhân... à không, từ hai mắt của Thanh Minh bùng lên ngọn lửa tràn đầy sự phẫn nộ.
"TÊN KHỐN KIẾP DÁM MỞ MIỆNG NÓI BẢN TH N ĐẾN TỪ HOA SƠN Đ U? BƯỚC RA Đ Y NHANH! CÒN KHÔNG MAU LÓ MẶT RA?"
"..."
...Vị đạo trưởng này đến từ Tông Nam sao?
Đó chính là suy nghĩ đầu tiên của Thường Vạn Hỉ khi nghe những lời đó ~~...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net