Chapter 716. Cùng về thôi nào. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 716. Cùng về thôi nào. (5)
"Thật là hết nói nổi mà!"
Chiêu Kiệt cau mày ngồi phịch xuống. Ngay sau đó Nhuận Tông ở phía sau cũng thở dài.
"Đã bao nhiêu ngày rồi chứ?!"
"3 ngày rồi thì phải. Hay đã 4 ngày rồi nhỉ?"
"Hưm"
Chiêu Kiệt phát ra âm thanh rên rỉ và nhìn xung quanh ngọn núi.
Bọn họ đã lục soát chỗ ngày hơn 3 ngày trời nhưng vẫn không thể tìm ra bất kỳ dấu vết nào. Ban đầu, bọn họ cũng hừng hực khí thế lắm, nhưng đến lúc này thì không thể kiên trì nổi nữa.
"Sư huynh. Không phải vì đệ cảm thấy mệt mỏi và phiền phức nên mới như thế này đâu"
"Ta thấy đệ đúng là như vậy mà"
"..."
Khuôn mặt Chiêu Kiệt trưng ra một biểu cảm oan ức nhất trên thế gian. Nhuận Tông vốn dĩ định phản đối thêm một lần nữa nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đó, hắn đã ho nhẹ và lảng tránh.
"Hừm. Rồi sao?"
"Thành thật mà nói thì việc lang thang trên núi cũng chẳng có gì to tát cả. Cái tên tiểu tử khốn kiếp đó đã hành hạ chúng ta bao lâu rồi chứ?"
"Đúng vậy"
Ngọn núi này dù có hiểm trở thì cùng lắm cũng chỉ như Hoa Sơn mà thôi. Đối với những kẻ vừa leo núi vừa tu luyện suốt cả ngày như bọn họ thì ngọn núi này chẳng khác gì một chiếc sân sau cho lũ trẻ chạy nhảy cả.
"Chỉ là...tất cả đều vô ích nên đệ mới như vậy"
"Cái gì mà vô ích?"
Bạch Thiên chỉ biết cúi xuống đào đất từ nãy đến giờ cuối cùng đã cau mày. Chiêu Kiệt nhận ra điều đó đã thành thật nói tiếp.
"Chuyện cũng đã xảy ra hơn một trăm năm rồi. Thật lòng mà nói có lẽ chẳng còn lại gì cả"
Bạch Thiên nhìn Chiêu Kiệt với khuôn mặt khó chịu rồi nói.
"Chẳng phải là đã phát hiện ra bí kíp đó sao?"
"Việc đó cũng chẳng có gì đảm bảo rằng vẫn còn có những vết tích khác"
"Cái tên tiểu tử này!"
Nhuận Tông định hét lên điều gì đó nhưng Bạch Thiên đã giơ tay ra ngăn lại.
"Không có gì đáng trách cả. Chiêu Kiệt nói cũng đúng"
"Dù là vậy thì..."
Bạch Thiên lắc đầu với khuôn mặt cay đắng.
"Phải. Theo như lời con nói nếu như không còn lại bất kỳ vết tích nào ngay từ đầu thì không chỉ ba ngày, kể cả chúng ta có ở lại đây 10 ngày đi chăng nữa cũng sẽ chẳng tìm được gì cả"
"Thế mới nói"
"Nhưng chẳng phải nếu như không làm thì chúng ta sao có thể biết được chứ?"
Bạch Thiên nghiêm túc nhìn thẳng vào Chiêu Kiệt.
"Chúng ta hiện tại đang tìm dấu vết của các bậc tổ tiên Hoa Sơn. Rất có thể đó là hài cốt của người đã dùng cả tính mạng để bảo vệ hậu thế. Vậy mà mới chỉ mất có ba ngày mà con lại nói ra những lời đó sao?"
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập khí thế lạnh lẽo đó. Chiêu Kiệt giật mình cúi đầu xuống.
"Những người ấy đã ném mạng sống của mình như một cọng rơm vào trận đại chiến không hề nắm chắc phần thắng. Ta hiểu suy nghĩ của con. Nhưng đó không phải là lời nói mà một kẻ mang ơn nên thốt ra đâu"
"Con xin lỗi ạ"
"Con lúc bình thường cũng đâu phải là người hay nói ra những lời như vậy?"
Bạch Thiên nhìn thẳng vào Chiêu Kiệt và gặng hỏi.
"Con nói thử xem nào. Con làm sao vậy?"
"Chuyện đó..."
Chiêu Kiệt gãi gãi đầu khó xử.
"Nếu tìm được thì hẳn đó sẽ là một việc tốt. Dù có mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa nếu có thể tìm ra thì con cũng cam lòng. Nhưng nếu như lãng phí thời gian như thế này mà cuối cùng không thể tìm được bất cứ thứ gì thì sao đây?"
"..."
"Con sợ...bị tổn thương..."
Chiêu Kiệt không phải sợ bản thân tổn thương mà là lo sợ Thanh Minh sẽ đau lòng nên mới nói như vậy.

Bạch Thiên khẽ quay đầu lại quan sát thế núi đã khá quen thuộc. Sự nặng nề đè nén một góc trong lòng hắn.
'Chuyện này thực sự không thể sao'
Cho dù bọn họ có lục lọi mọi ngóc ngách thì suy cho cùng nơi này cũng là một ngọn núi. Giả sử có thể xới tung cả ngọn núi này lên thì cũng chẳng có gì đảm bảo rằng bọn họ có thể phát hiện ra dấu vết còn lại của 100 năm về trước.
"Nhưng mà tên tiểu tử Thanh Minh đi đâu rồi?"
"Nó tự đi tìm một mình rồi thì phải"
"Một mình ư..."
Chiêu Kiệt tự lẩm bẩm một mình sau đó thở dài rồi bật dậy.
Phập!
Hắn đâm thanh kiếm đang cầm trên tay xuống đất.
" y ku. Chỉ cần tìm là được chứ gì. Chết tiệt! Nhưng bằng cách nào đây!!!"
Khi nhìn thấy bộ dạng Chiêu Kiệt vừa la hét vừa tiến về phía trước, Bạch Thiên lạnh lùng nói.
"Chúng ta hãy cố gắng thêm một chút nữa. Không chỉ là vì tên tiểu tử Thanh Minh. Trên tư cách là một đệ tử của Hoa Sơn, ít nhất chúng ta phải nỗ lực hết sức mới được"
"Vâng, sư thúc!"
"Vâng, sư thúc! Con sẽ cố gắng!"
Trong giọng nói của Nhuận Tông và Đường Tiểu Tiểu dường như đã tìm lại chút sức sống.
Bạch Thiên liếc nhìn về phía Thanh Minh rồi lại bắt đầu di chuyển bước chân một lần nữa.
Róc rách róc rách.
Dòng suối trong vắt không ngừng chảy qua thung lũng.
Thanh Minh ngồi trên một tảng đá lớn nhìn dòng nước chảy với khuôn mặt ngơ ngác.
'Hình như ta đã quá tham lam rồi'
Dòng nước sẽ chảy không ngừng mà không bao giờ quay trở lại.
Cho dù nơi này có đúng là thung lũng 100 năm về trước đi chăng nữa. Dòng nước chảy bây giờ cũng không thể giống với dòng nước khi ấy. Việc tìm ra dấu vết của một việc gì đó đã xảy ra quá lâu là việc không thể nào.
'Thanh Tân à...'
Thanh Minh hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời.
Bầu trời ngày hôm nay trong xanh đến mức tàn nhẫn.
Rõ ràng hắn đã gặp được Thanh Tân trong giấc mơ cách đây không lâu nhưng kỳ lạ thay hắn lại không thể nhớ rõ mặt người sư đệ của mình. Nếu như hắn cố gắng, có lẽ hắn sẽ nhớ ra nhưng hắn không thể nào ngăn cản việc ký ức đó ngày càng trở nên mờ nhạt.
Thanh Minh mơ hồ nhìn dòng suối chảy rồi lại tự lẩm bẩm một mình.
"Lưu luyến ư..."
Có lẽ việc hắn ta đang làm lúc này chẳng khác nào việc dùng hai tay để ngăn dòng suối chảy.
Nếu như Thanh Tân đang quan sát hắn từ một nơi xa thì đệ ấy sẽ nói gì đây?
Phải chăng sẽ là bảo Thanh Minh đừng làm mấy chuyện vô ích nữa mà hãy trở về Hoa Sơn chăm lo cho các đệ tử?
Hay là hắn sẽ cằn nhằn rằng bằng mọi cách phải tìm ra vết tích và quay trở lại Hoa Sơn?
Thanh Minh đắn đo hồi lâu rồi lại lắc đầu.
'Ta không biết nữa'
Không thể tìm được câu trả lời.
Ngay cả khi hắn tự mình đưa ra câu trả lời thì đó cũng không thực sự là ý của Thanh Tân. Người đã chết thì làm gì còn sức mạnh, cũng chẳng thể cho hắn câu trả lời.
Không thể nhìn bằng mắt, không thể nghe bằng tai, cũng không thể vươn tay chạm đến. Thứ hắn có thể chạm đến chỉ là hư không mà thôi.
Dù mọi thứ bên trong hắn có sống động đến đâu thì cuối cùng cũng chẳng thể đối mặt một lần nào nữa.
Thanh Minh nhìn dòng nước chảy, đăm chiêu suy nghĩ.
Có lẽ vốn dĩ bản thân hắn cũng phải trôi đi như dòng nước kia. Chỉ là...
Bịch.
Ngay lúc đó, Thanh Minh từ từ quay đầu lại khi phát hiện ra khí tức của ai đó.
Người đó cứ nhìn chằm chằm vào Thanh Minh mà không nói một lời nào. Nhìn thấy vị khách không ngờ, Thanh Minh vô thức cười phá lên.
"Làm sao?"
'Chỉ là vậy thôi'
Thanh Minh ngập ngừng trong giây lát khi không biết phải trả lời như thế nào. Sau đó Lưu Lê Tuyết tiến lại gần tảng đá mà hắn đang ngồi rồi cũng ngồi phịch xuống.
Sau đó nàng cũng không nói một lời nào mà cứ vậy nhìn dòng suối chảy một hồi lâu. Cuối cùng nàng thận trọng mở lời.
"Trước đây"
"Hả?"
Lưu Lê Tuyết nói mà không quay đầu lại.
"Chúng ta đã từng cùng đến nơi chôn cất phụ thân ta"
Thanh Minh gật đầu.
"Thật may là ta đã không đi một mình. Nếu như đến đó một mình ta thực sự không biết phải đối mặt thế nào nữa. Dù sao thì phụ thân có lẽ đã cảm thấy an tâm hơn khi nhìn thấy những người ở xung quanh ta"
Thanh Minh nhìn nàng ta với ánh mắt khác lạ.
Việc Lưu Lê Tuyết giãi bày tâm sự là việc rất hiếm gặp. Và việc nàng nói nhiều như thế này cũng quá lạ lẫm đối với hắn.
Nhưng điều khiến Thanh Minh cảm thấy kỳ lạ hơn là việc nàng ta đang cố gắng an ủi hắn.
"Phụ thân của ta"
Lưu Lê tuyết nhắm mắt lại. Hàng lông mi dài của nàng khẽ run lên.
"Đã định sẽ không quay trở lại cho đến khi hoàn thành được việc khôi phục công pháp. Ông ấy thực sự đã định không quay trở lại cho đến lúc chết. Nhưng cuối cùng ta đã liên lạc với Hoa Sơn"
"Sư thúc vì lo lắng nên mới làm như vậy thôi. Vì đó là phụ thân của sư thúc kia mà"
"Ta cũng đã suy nghĩ như vậy"
Vậy nhưng Lưu Lê Tuyết ngay lập tức lắc đầu.
"Nhưng bây giờ thì ta đã nhận ra rồi. So với việc muốn gửi ta đến Hoa Sơn thì mong muốn quay lại Hoa Sơn của ông ấy còn lớn hơn rất nhiều. Bởi vì ông ấy đã luôn nhớ đến Hoa Sơn suốt cả cuộc đời"
"..."
Khuôn mặt của Lưu Lê Tuyết vẫn trông rất vô cảm như thường lệ. Nhưng Thanh Minh có thể nhìn ra được cái biểu cảm vô cảm lúc này của nàng ta có khác với bình thường một chút.
"Ta cũng đã nghĩ đến việc dời mộ. Bởi vì ông ấy đã luôn muốn quay trở về Hoa Sơn. Khi còn nhỏ ta không dám làm. Nhưng bây giờ thì ta đã có thể làm được rồi"
"..."
"Nhưng cuối cùng ta đã quyết định là sẽ không làm như vậy"
"Tại sao?"
Lưu Lê Tuyết chầm chậm lắc đầu.
"Bởi vì chẳng có ý nghĩa gì cả"
"..."
Giọng nói nàng vang lên đầy dịu dàng từ đôi môi luôn cố chấp đóng chặt.
"Phụ thân ta đã quay trở lại Hoa Sơn rồi. Bởi vì khi ta ở Hoa Sơn thì phụ thân của ta cũng vậy. Nếu như ta có thể hoàn thiện kiếm pháp mà phụ thân đã từng muốn hoàn thiện thì mong ước lúc sinh thời của ông ấy cũng sẽ trở thành hiện thực"
Thanh Minh mím chặt môi.
"Đó là sự tiếp nối..."
Thanh Minh ngước lên bầu trời xa xăm.
'Sự tiếp nối...'
Đó có phải là điều đệ muốn nói không Thanh Tân?
Nếu như không thể tìm ra, nếu như Thanh Minh có thể tiếp nối ý chí của người sư đệ thì cũng sẽ chẳng khác nào sư đệ của hắn đã có thể quay lại Hoa Sơn phải không?
'Điều ta cần phải nói...'
Thanh Minh khẽ nhắm mắt lại.
Lưu Lê Tuyết là một người không giỏi ăn nói. Có lẽ nàng ta đã phải suy nghĩ rất nhiều để nói những điều này với Thanh Minh.
"Tiếp nối"
Nàng ta nói đúng. Thanh Tân là người luôn suy nghĩ cho hậu thế của Hoa Sơn hơn bất kỳ ai.
Phải. Vì vậy mà Thanh Minh chỉ cần tiếp nối ý chí đó là được.
Thanh Minh cuối cùng cũng đứng dậy khỏi vị trí.
Không phải là hắn không tiếc nuối. Hắn không thể nói là không lưu luyến gì cả. Nhưng hắn không thể lãng phí thời gian ở nơi này mãi được. Bởi vì vẫn còn rất nhiều việc phải làm đang đợi hắn.
"Sư thúc, chúng ta về thôi"
Ánh mắt Lưu Lê Tuyết và Thanh Minh chạm nhau. Thanh Minh mỉm cười rồi nhìn lên bầu trời xa xăm.
'Một lúc nào đó ta sẽ quay trở lại'
Sau khi kết thúc tất cả những việc phải làm, khi đó ta sẽ quay trở lại đây.
Thanh Minh sau khi trút bỏ tất cả những luyến tiếc và thổn thức, bắt đầu bước đi.
'Khi ấy...phải. Khi ấy chúng ta hãy cùng nhau về nhé!'
Vậy nhưng, sau khi đi được vài bước, Thanh Minh lại dừng lại một lần nữa.
Hắn ta không ngừng lẩm bẩm to nhỏ và đứng im bất động như một bức được đá.
"Hoa Sơn?"
- Mong muốn về Hoa Sơn của ngươi còn lớn hơn ấy chứ!
Đầu ngón tay của hắn run lên lẩy bẩy.
'Cái tên khốn này...'
Nhà ngươi đã nghĩ cái gì vậy? Rốt cuộc là ngươi đã tìm kiếm cái gì?
Nhà ngươi nghĩ Thanh Tân rốt cuộc đã làm gì và ở đâu?
"Thanh Tân"
- Đệ tạo ra bí kíp để cho các đệ tử luyện tập và làm nên một Hoa Sơn tốt hơn.
- Đây là cách để đệ báo đáp ân huệ dành cho Hoa Sơn.
Phụ thân của Lưu Lê Tuyết đã cố gắng hoàn thiện công pháp. Bởi vì ông ấy nghĩ rằng đó là cách chuộc lỗi vì đã bỏ chạy khỏi Hoa Sơn.
Vậy còn Thanh Tân thì sao?
Rốt cuộc đệ ấy định làm gì khi biết rằng không thể quay trở về Hoa Sơn được nữa?
- Chính vì vậy nên đệ luôn mang theo những thứ quan trọng bên mình đấy.
"A..."
Gửi trả lại.
Ngay cả khi không thể quay trở lại thì Thanh Tân có lẽ đã cố gắng trả lại những bí kíp mà bản thân đã mang đi.
Nhưng bằng cách nào chứ? Ngay tại đại bản doanh của Ma Giáo, khắp nơi đều là kẻ địch thì bằng cách nào...
Đôi mắt Thanh Minh quay mòng mòng.
'Nếu như ta là Thanh Tân thì sao?'
Với một cơ thể đã bị trọng thương.
Những kẻ truy đuổi mặc dù đã vơi bớt nhưng vẫn không thể tìm được đường sống. Nhưng nếu chết ở một nơi thế này thì tất cả bí kíp sẽ rơi vào tay lũ khốn Ma Giáo. Nếu vậy thì...
'Phải giấu đi'
Tại một nơi mà lũ Ma Giáo không thể tìm ra được.
Và cũng phải là một nơi mà khi các sư huynh đệ của hắn muốn tìm hắn là có thể tìm ra.
Nơi mà sư huynh đệ của hắn mặc dù bị lũ ma đầu Ma Giáo ngăn cản cũng sẽ đột phá liều mạng để tìm kiếm hắn có thể phát hiện ra.
- Có sư huynh mà đệ vẫn phải chết sao?
Đôi tay Thanh Minh bắt đầu run lên.
Một kẻ không bao giờ chết và không được phép chết.
Kẻ sẽ không bao giờ thất bại trước bàn tay của Ma Giáo đáng sợ và nhất định sẽ sống sót để tìm đến hắn ta vào một ngày nào đó.
"Chính là ta..."
Biểu cảm của Thanh Minh hoàn toàn sụp đổ.
"Chính là ta!!! Chính là ta!!!"
Ánh mắt của hắn quay sang bên cạnh.
Dưới bầu trời xanh mướt, các dãy núi nối tiếp nhau. Ở giữa vô số các đỉnh núi, một đỉnh núi nhô lên một cách khác lạ.
Khác với các đỉnh núi xung quanh, đỉnh núi đó được tạo ra từ các vách đá hiểm trở.
Được rồi...Tìm được rồi...
"Thanh Tân"
Thanh Minh lê chân từng bước như bị mê hoặc.
Thì ra là ở đó! Thì ra là đệ ở đó!
Sư đệ của ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net