Chapter 720. Hóa ra đệ ở đây. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 720. Hóa ra đệ ở đây. (4)
Đôi mắt như nhãn xà từ từ quan sát xung quanh. Những ai bắt gặp đôi mắt đó đều cúi gằm mặt không dám nhìn lên.
Xào xạc.
Đường ngoa (唐 靴) giẫm lên đám cỏ đang mọc. Mỗi bước đi của hắn ta đều vang lên tiếng cỏ bị giập nát.
"Ôi trời, ôi trời."
Trường Nhất Tiếu lắc đầu nhẹ và thở dài.
Leng keng.
Mỗi khi hắn thong thả bước đi, những món trang sức trên người lại va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh. Con rồng vàng được thêu trên bạch trường bào sống động như thật.
Xuất hiện bất ngờ là vậy, nhưng ngay từ khi hắn xuất hiện, không ai ở đây có thể rời mắt khỏi Trường Nhất Tiếu. Như thể Trường Nhất Tiếu đang khống chế cả không gian này vậy.
Không chỉ đám người Vạn Nhân Phòng, mà ngay cả Ngũ Kiếm cũng đang nhìn hắn như thể bị bắt mất hồn.
Một con hổ xuất hiện giữa phố đông người, lại còn đang ung dung đi lại.
"Hừm."
Trường Nhất Tiếu khẽ thở dài rồi đi về phía tên huyết y nhân đang không ngừng nôn ra máu. Sau đó, hắn lặng lẽ ngồi xổm xuống.
"Ngươi có ổn không?"
"Hư, khụ! Thuộc hạ, thuộc hạ..."
"Bổn quân xin lỗi. Là do bổn quân nóng nảy quá rồi."
Trường Nhất Tiếu lấy tay vỗ nhẹ vào lưng huyết y nhân. Sau đó, sắc mặt tên huyết y nhân tưởng như có thể hết hơi bất cứ lúc nào lại bắt đầu hồng hào trở lại.
"Khù khụ! Khù khụ!"
"Nào, nôn thêm một lần nữa."
"Ọeẹẹẹẹẹ!"
Huyết y nhân sau khi nôn máu ra đầy đất thì liền quay đầu nhìn Trường Nhất Tiếu.
"Đội, đội ơn ngài, bang chủ."
"Nói gì vậy chứ. Việc bổn quân làm ra thì phải để bổn quân đến thu thập chứ. Thật có lỗi với ngươi quá."
"Xin ngài đừng bận tâm! Làm sao thuộc hạ có thể oán hận về cuộc sống mà bang chủ đã ban cho thuộc hạ, ngay cả khi ngài muốn lấy nó đi thì cũng có sao?"
"Cảm ơn vì ngươi đã hiểu cho bổn quân. Bổn quân sẽ ghi nhớ ngươi."
"Là, là vinh dự của thuộc hạ."
Trường Nhất Tiếu vỗ vai huyết y nhân đang lúng túng và mỉm cười. Rồi hắn từ từ đứng dậy.
Bạch Thiên dõi theo suốt cả quá trình này, đã phải cảm thấy một cảm giác không phù hợp đến lạ thường.
Chính Trường Nhất tiếu đã tấn công tên huyết y nhân đó.
Theo lẽ thường, sẽ là hợp lý khi người đó cảm thấy thù hận, bị phản bội, hoặc ít nhất là sự bối rối đối với người đã tấn công hắn là Trường Nhất Tiếu. Nhưng bây giờ hắn hành động như thể Trường Nhất Tiếu là ân nhân cả đời của hắn.
Vừa đấm vừa xoa, hoàn toàn quên mất việc là ai khiến hắn đau đớn, chỉ nhớ đến liều thuốc mà kẻ kia đưa tới ư?
'Tên đó rốt cuộc là...'
Mặc dù đã tận mắt chứng kiến, nhưng hắn không tài nào hiểu được chuyện đang xảy ra.
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu hướng về Hỗ Gia Danh, người đang cắn môi.
"Gia Danh à."
"...Bang chủ."
"Chậc."
Trường Nhất Tiếu tặc lưỡi với vẻ mặt hơi khó chịu và nói một cách trách móc.
"Lý do mà bổn quân cho ngươi toàn quyền điều động binh lực mà không cần sự cho phép của bổn quân là gì?"
"Thuộc hạ..."
"Đó là vì bổn quân nghĩ ngươi sẽ đoán được ý bổn quân, thậm chí không cần những thủ tục rườm rà. Không phải sao?"
Hỗ Gia Danh cắn chặt đôi môi, cúi đầu. Trường Nhất Tiếu thở dài một cách khoa trương rồi cau mày.
"Nhưng người hiểu rõ nhất ý định của bổn quân lại làm chuyện này. Gia Danh à, Gia Danh. Sao ngươi lại trở nên ngu ngốc như vậy? Tại sao lại như vậy, hửm?"
Hỗ Gia Danh cắn môi.
"Bang chủ, thuộc hạ..."
"Đủ rồi."

Còn chưa nghe giải thích, Trường Nhất Tiếu đã xua tay như thể điều đó thật khó chịu.
"Phàm bất cứ chuyện gì cũng có lý do cả thôi. Thà rằng đừng hỏi."
"... "
"Để sau này có thời gian, từ từ bổn quân sẽ nghe."
Trường Nhất Tiếu đi về phía trước, đứng trước mặt Ngũ Kiếm.
"Thứ cho bổn quân thất lễ. Tên thuộc hạ này của bổn quân có hơi quá khích. Việc mà bổn quân thậm chí không ra lệnh lại tự ý hành động. Lỗi của thuộc hạ là trách nhiệm của kẻ bề trên, muốn trách thì cứ trách kẻ bất tài là bổn quân đây".
Thanh Minh nhìn thẳng vào Trường Nhất Tiếu.
Ánh mắt trầm tĩnh của Trường Nhất Tiếu và ánh mắt lạnh lùng như băng của Thanh Minh va chạm nhau.
Và chính Trường Nhất Tiếu là người đã dời đi ánh mắt của bản thân trước.
"Ôi trời, ánh mắt kia chắc sẽ xiên chết người mất thôi. Như mọi người thấy đấy, bổn quân là một con người mỏng manh yếu đuối dễ tổn thương nên cảm phiền đừng dùng ánh mắt đó nhìn bổn quân. Nếu không..."
Trưởng Nhất Tiếu nở một nụ cười đầy ý vị.
"Bổn quân nhìn là muốn móc ra lắm đó. Ưm?"
"Tên khốn..."
Thanh Minh tăng thêm lực bàn tay cầm kiếm.
Đã như thế này, đừng nói là ác duyên, phải là nghiệt duyên mới đúng.
Thấy hắn nghiến răng, Trường Nhất Tiếu cười khúc khích.
"Để Bổn quân hỏi một điều."
"Gì."
"Ngươi đang vác cái gì trên vai đó? Nó trông có vẻ khá quý giá đấy nhỉ".
Thanh Minh từ từ quay đầu. Hắn nhìn chiếc áo quấn quanh hài cốt của Thanh Tân, bình tĩnh trả lời.
"Hồn của Hoa Sơn."
Trường Nhất Tiếu hỏi một cách đầy thắc mắc, như thể hắn đang kìm nén tiếng cười của mình.
"Hồn ư?"
"... "
"Hồn...Hồn cơ đấy! Là hồn đấy! Ha ha ha ha."
Tiếng cười của Trường Nhất Tiếu ngày một lớn hơn.
"Haha...Ha ha ha ha ha ha ha ha! A ha ha ha ha ha ha ha! Không tồi! Là hồn của Hoa Sơn chứ gì? Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Khi hắn ngả người ra sau và cười thành tiếng, những món đồ trang sức cũng rung theo, hòa vào tiếng cười như tiếng nhạc.
Bạch Thiên cắn môi.
'Chết tiệt.'
Thời gian qua mọi người đã chiến đấu chống lại vô số kẻ thù. Cũng có những kẻ mà họ không thể xử lý được.
Nhưng cho dù đối mặt với sự tuyệt vọng, cũng không hề có tâm trạng như thế này.
Bất kỳ hành động nào của Trường Nhất Tiếu đều khiến cho người xung quanh khó có thể hiểu được.
"Không lối thoát."
Huyết y nhân và những hôi y nhân đó phải là những kẻ tinh nhuệ nhất của Vạn Nhân Phòng. Chỉ với bọn chúng thôi đã đủ khó khăn rồi vậy mà giờ ngay cả Trường Nhất Tiếu cũng xuất hiện ở đây.
Thắng?
Không, điều đó là không thể.
Dù có Thanh Minh đi nữa thì hắn cũng khó đối phó với Trường Nhất Tiếu. Nếu Thanh Minh bị giữ chân ở đây, một mình họ sẽ không thể xử lý tất cả đám nhân lực tinh nhuệ này của Vạn Nhân Phòng. Rõ ràng bọn họ sẽ bị xóa sổ trong tích tắc.
Cuối cùng, Thanh Minh sẽ phải một mình đối phó với Trường Nhất Tiếu và tất cả bọn chúng. Tất bại. (必敗).
Nếu đã như vậy...
Miệng Bạch Thiên thì thầm nhẹ nhàng trong khi vẫn dán mắt vào Trường Nhất Tiếu.
"Thanh Minh"
"Hửm?"
"Nếu hai bên bắt đầu đánh nhau, ta sẽ mở đường máu nên con hãy nhân cơ hội đó bỏ chạy đi."
Thanh Minh quay đầu lại với vẻ mặt ngơ ngác.
"Sư thúc mê sảng à?"
"Ta không đùa. Con phải sống."
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với vẻ mặt nghiêm túc hơn và nói.
"Con phải sống và trở lại Hoa Sơn. Chúng ta phải chuyển bí kíp này về bổn môn".
Thanh Minh nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười như thể vừa nghe thấy điều gì đó rất buồn cười.
"Đồng Long của chúng ta lớn thật rồi này. Còn biết nói cả những lời như vậy nữa chứ."
"Ta không đùa với con đâu, tiểu tử thối này."
"Ờ. Ta cũng không đùa."
"..."
Khóe môi Thanh Minh cong lên.
"Đặc biệt là bây giờ."
"Tại sao con lại ngu ngốc thế chứ...!"
"Vốn dĩ là vậy mà."
"..."
"Suy tính nhiều chỉ tổ hối hận. Hơn nữa..."
Thanh Minh nhìn Bạch Thiên với ánh mắt lạnh lùng.
"Sư thúc đừng hiểu lầm. Ta không có ý định chết. Và cũng sẽ không ai phải chết cả".
"..."
"Phải chết là đám bọn chúng mới đúng."
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu và đám nhân lực Vạn Nhân Phòng.
"Đối thủ là ai không quan trọng. Nếu bị chặn thì ta sẽ phá vòng vây. Chỉ vậy thôi."
Ngay khi Thanh Minh nói xong, Lưu Lê Tuyết rút kiếm. Rồi nàng ta tiến lên một bước và đứng bên cạnh Thanh Minh.
"Bất cứ ai."
"Không sai, bất cứ ai."
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông cũng rút kiếm và tự động đứng ở hai bên trái phải.
"Vạn Nhân Phòng thì có là gì chứ, quen cả rồi."
"Nếu chỉ là mở đường máu thì không thành vấn đề."
Đường Tiểu Tiểu thì đứng sau lưng Thanh Minh.
"Muội sẽ dùng độc. Mọi người lưu ý đừng đụng vào những người đã bị muội hạ độc thủ là được."
Đôi mắt nàng tỏa ra khí thế đầy băng lãnh.
Bạch Thiên cắn môi nhìn những sư điệt trước mặt mình.
Tất nhiên, họ cũng biết rằng tình hình hiện tại là hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng không một người nào khóc và sợ hãi trước cái chết.
'Cái đám ngốc này.'
Soạt.
Bạch Thiên rút kiếm đầy dứt khoát.
"Tránh ra."
Đi vào giữa Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông, hắn đứng ở phía trước và chĩa mũi kiếm về kẻ địch.
Khi khí thế dữ dội bộc phát ra từ người hắn, Vạn Nhân Phòng cũng cầm lấy binh khí của chúng và tỏa ra khí thế nghẹt thở đáp lại nhóm người Hoa Sơn. Giống như những con thú dữ có thể lao vào nhau bất cứ lúc nào.
Tình hình căng thẳng như sắp bùng nổ.
Nhưng ngay lúc này.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Trường Nhất Tiếu lấy tay che mặt đi như cố gắng muốn giấu tiếng cười của mình, trong khi cánh tay còn lại giơ ra.
Chỉ với hành động đó, khí thế của đám Vạn Nhân Phòng biến mất không còn dấu vết.
"Mở đường."
Ánh mắt của đám Vạn Nhân Phòng đều tràn đầy nghi vấn và hoang mang trước mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu. Nhưng khi Trường Nhất Tiếu cất tiếng một lần nữa, mọi nghi ngờ nhanh chóng tan biến.
"Còn muốn bổn quân phải nói lần thứ hai nữa hay sao?"
Hiệu quả ngay tức khắc. Đám nhân thủ Vạn Nhân Phòng đồ tự động lùi sang hai bên và mở ra một lối đi.
"Bang, bang chủ!"
Hỗ Gia Danh hét lên, nhưng Trường Nhất Tiếu không buồn đáp lại. Bàn tay che mặt khẽ hé mở, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Nếu hỏi sói cười lên trông như thế nào, chắc cũng không khác thế này là bao.
"Đừng quên. Hoa Sơn Thần Long."
"..."
Đôi mắt lộ ra giữa những ngón tay đeo nhẫn toát lên một sự điên cuồng khó hiểu.
"Ngươi nợ bổn quân một ân tình. Phải tính toán cho rõ ràng chứ".
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu với đôi mắt sắc bén.
"Ngươi thích hành sự theo ý mình đấy à?"
"Chỉ là muốn tính toán cho rõ ràng thôi mà."
Soạt!
Thanh Minh lại vung kiếm lần nữa.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng thu kiếm lại rồi tra vào vỏ.
Loẹt xoẹt.
"Nguyên tắc của ta là không làm ăn với những kẻ lừa đảo, nhưng..."
Cạch!
Tiếng kiếm được tra vào vỏ vang lên rõ ràng.
Thanh Minh nhìn thẳng vào Trường Nhất Tiếu rồi nói.
"Chỉ duy nhất một lần này."
"Thật biết ơn làm sao."
Thanh Minh nhìn nhẹ ra phía sau.
"Chúng ta đi."
Ngũ Kiếm nhìn nhau bằng ánh mắt đầy hoang mang. Tất cả đều nghi ngờ liệu họ có thể tin lời của Trường Nhất Tiếu hay không.
Đúng vậy, nếu họ thoát ra khỏi đây và bị tấn công giữa vòng vây, tình hình sẽ còn tồi tệ hơn bây giờ.
"Ta không ngốc như vậy đâu. Đi thôi."
Nhưng Thanh Minh đã chủ động và bình tĩnh bước đi.
"Ờ..."
Cuối cùng thì Ngũ Kiếm cũng rút kiếm lại và nhanh chóng đi theo hắn.
Không có một chút run rẩy nào trong bước đi của Thanh Minh khi tiến về phía Trường Nhất Tiếu. Đôi mắt lạnh lùng của Thanh Minh và đôi mắt đen láy không biết ẩn chứa điều gì của Trường Nhất Tiếu lại chạm nhau một lần nữa.
Khoảnh khắc hai người bước qua nhau, Thanh Minh nhẹ nhàng cất tiếng.
"Món nợ lần này."
"... "
"Ta chắc chắn sẽ ghi nhớ."
Nói xong những lời đó, Thanh Minh đi qua đám nhân thủ Vạn Nhân Phòng mà không hề quay đầu lại. Những ánh mắt đầy thù địch tuôn ra, nhưng không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Các đệ tử Hoa Sơn đi theo ngay phía sau nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Bạch Thiên nhìn lại khi đã hoàn toàn thoát khỏi vòng vây của Vạn Nhân Phòng. Mồ hôi chảy ròng ròng, rơi xuống đất. Hắn không vung kiếm dù chỉ một lần, nhưng có cảm giác như tất cả năng lượng trong cơ thể đều bị rút hết.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng không đuổi theo?"
"...Thật sự để chúng ta đi sao?"
"Rốt cuộc thì hắn đang suy nghĩ cái gì?"
Như thể không hiểu được tình huống vừa xảy ra, hắn nhìn lại đằng sau.
"Thanh Minh."
"...Trước hết..."
Nhưng trước khi Bạch Thiên kịp nói hết, Thanh Minh đã lắc đầu. Và hắn nắm chặt chiếc áo đang bọc lấy hài cốt của sư đệ hắn.
"Về Hoa Sơn."
"...Ta biết rồi."
Ngay trước khi tiếp tục cuộc hành trình, Thanh Minh khẽ liếc nhìn lại. Tất cả người của Vạn Nhân Phòng đang nhìn chằm chằm về phía này.
Thanh Minh cắn chặt môi, không nhìn tiếp nữa mà lao nhanh về phía trước.
'Bá Quân Trường Nhất Tiếu.'
Cái tên thật giống một loài hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net